Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1236: Thi cẩm ngôn tán gái! (3)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn khom người xuống ôm trọn Tư Tĩnh Ngọc vào lòng. Anh cầm kìm, đứng yên không nhúc nhích, vây cô ở giữa lòng mình và cái tủ.Anh ngửi mùi hương trên tóc cô, mùi sữa tắm quen thuộc trên người cô. Một cảm giác rung động xông lên đầu. Anh rất muốn ôm chặt cô vào lòng, nói anh rất nhớ cô, rất muốn hôn cô, rất muốn cô…Thi Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, cố đè lại kích động đang dâng trào trong cơ thể.Cảm giác được nhiệt độ ấm áp của người sau lưng, Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy miệng lưỡi khô đắng. Cô cắn môi, động động chân muốn đứng lên, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.Anh muốn làm gì?Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhiệt độ của người đứng sau ngày càng nóng bỏng, khiến tai cô đỏ lên. Cô không nghĩ gì nữa, đứng phắt dậy.Sau đó...“Cạch!”Đầu Tư Tĩnh Ngọc đập vào cằm Thi Cẩm Ngôn.Thi Cẩm Ngôn rên đau một tiếng.Thi Cẩm Ngôn là người ít nói, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, rất giỏi chịu đau. Cô nhớ có một lần khi vừa kết hôn, cô đi đun nước uống, nhưng siêu đun nước lại bị hỏng mà cô lại không biết. Đến khi nước sôi rồi, cô định dùng tay không cầm lên. Có điều, cô còn chưa chạm vào, Thi Cẩm Ngôn đã nắm tay cô kéo ra. Sau đó, tay anh bị hơi nước làm bỏng. Thấy mu bàn tay của anh phồng lên, Tư Tĩnh Ngọc hoảng sợ cầm tay anh, hỏi anh có đau không, anh trả lời là không. Cô tin anh nói thật, nhưng cũng lấy thuốc mỡ bôi lên. Buổi tối, cô thấy anh lén đâm thủng bọng nước, bôi thuốc, rồi băng lại kiểu băng cô đã băng cho anh. Lúc đó cô không hiểu tại sao anh lại làm vậy.Đến khuya, cô giật mình tỉnh giấc, thì nghe thấy hơi thở nặng nề vì đau của anh.Cô từng bị dầu văng bỏng, chỉ một nốt phồng nhỏ thôi cô đã rất đau rồi. Huống hồ Thi Cẩm Ngôn bị bỏng một lớp da lớn như vậy, có thể không đau được sao?Sau đó, cô có lên mạng xem thì biết không thể băng bó vết bỏng. Sao anh lại không nói với cô điều này?Rõ ràng là đau như thế, vậy mà trước mặt cô, anh lại bày ra dáng vẻ không có gì…Tư Tĩnh Ngọc chợt hoàn hồn. Bị bỏng nặng mà còn không rên đau một tiếng, lúc này đụng trúng cằm, anh lại kêu đau. Chẳng lẽ cô làm trầy cằm anh hay là trật khớp rồi?Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh sao thế?”Giọng điệu quan tâm lo lắng của cô khiến cho Thi Cẩm Ngôn ngẩn người. Anh chỉ kêu đau một tiếng để trêu cô thôi, không ngờ cô lại quan tâm anh như vậy. 

Thi Cẩm Ngôn khom người xuống ôm trọn Tư Tĩnh Ngọc vào lòng. Anh cầm kìm, đứng yên không nhúc nhích, vây cô ở giữa lòng mình và cái tủ.

Anh ngửi mùi hương trên tóc cô, mùi sữa tắm quen thuộc trên người cô. Một cảm giác rung động xông lên đầu. Anh rất muốn ôm chặt cô vào lòng, nói anh rất nhớ cô, rất muốn hôn cô, rất muốn cô…

Thi Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, cố đè lại kích động đang dâng trào trong cơ thể.

Cảm giác được nhiệt độ ấm áp của người sau lưng, Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy miệng lưỡi khô đắng. Cô cắn môi, động động chân muốn đứng lên, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

Anh muốn làm gì?

Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhiệt độ của người đứng sau ngày càng nóng bỏng, khiến tai cô đỏ lên. Cô không nghĩ gì nữa, đứng phắt dậy.

Sau đó...

“Cạch!”

Đầu Tư Tĩnh Ngọc đập vào cằm Thi Cẩm Ngôn.

Thi Cẩm Ngôn rên đau một tiếng.

Thi Cẩm Ngôn là người ít nói, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, rất giỏi chịu đau. Cô nhớ có một lần khi vừa kết hôn, cô đi đun nước uống, nhưng siêu đun nước lại bị hỏng mà cô lại không biết. Đến khi nước sôi rồi, cô định dùng tay không cầm lên. Có điều, cô còn chưa chạm vào, Thi Cẩm Ngôn đã nắm tay cô kéo ra. Sau đó, tay anh bị hơi nước làm bỏng. Thấy mu bàn tay của anh phồng lên, Tư Tĩnh Ngọc hoảng sợ cầm tay anh, hỏi anh có đau không, anh trả lời là không. Cô tin anh nói thật, nhưng cũng lấy thuốc mỡ bôi lên. Buổi tối, cô thấy anh lén đâm thủng bọng nước, bôi thuốc, rồi băng lại kiểu băng cô đã băng cho anh. Lúc đó cô không hiểu tại sao anh lại làm vậy.

Đến khuya, cô giật mình tỉnh giấc, thì nghe thấy hơi thở nặng nề vì đau của anh.

Cô từng bị dầu văng bỏng, chỉ một nốt phồng nhỏ thôi cô đã rất đau rồi. Huống hồ Thi Cẩm Ngôn bị bỏng một lớp da lớn như vậy, có thể không đau được sao?

Sau đó, cô có lên mạng xem thì biết không thể băng bó vết bỏng. Sao anh lại không nói với cô điều này?

Rõ ràng là đau như thế, vậy mà trước mặt cô, anh lại bày ra dáng vẻ không có gì…

Tư Tĩnh Ngọc chợt hoàn hồn. Bị bỏng nặng mà còn không rên đau một tiếng, lúc này đụng trúng cằm, anh lại kêu đau. Chẳng lẽ cô làm trầy cằm anh hay là trật khớp rồi?

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh sao thế?”

Giọng điệu quan tâm lo lắng của cô khiến cho Thi Cẩm Ngôn ngẩn người. Anh chỉ kêu đau một tiếng để trêu cô thôi, không ngờ cô lại quan tâm anh như vậy.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn khom người xuống ôm trọn Tư Tĩnh Ngọc vào lòng. Anh cầm kìm, đứng yên không nhúc nhích, vây cô ở giữa lòng mình và cái tủ.Anh ngửi mùi hương trên tóc cô, mùi sữa tắm quen thuộc trên người cô. Một cảm giác rung động xông lên đầu. Anh rất muốn ôm chặt cô vào lòng, nói anh rất nhớ cô, rất muốn hôn cô, rất muốn cô…Thi Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, cố đè lại kích động đang dâng trào trong cơ thể.Cảm giác được nhiệt độ ấm áp của người sau lưng, Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy miệng lưỡi khô đắng. Cô cắn môi, động động chân muốn đứng lên, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.Anh muốn làm gì?Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhiệt độ của người đứng sau ngày càng nóng bỏng, khiến tai cô đỏ lên. Cô không nghĩ gì nữa, đứng phắt dậy.Sau đó...“Cạch!”Đầu Tư Tĩnh Ngọc đập vào cằm Thi Cẩm Ngôn.Thi Cẩm Ngôn rên đau một tiếng.Thi Cẩm Ngôn là người ít nói, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, rất giỏi chịu đau. Cô nhớ có một lần khi vừa kết hôn, cô đi đun nước uống, nhưng siêu đun nước lại bị hỏng mà cô lại không biết. Đến khi nước sôi rồi, cô định dùng tay không cầm lên. Có điều, cô còn chưa chạm vào, Thi Cẩm Ngôn đã nắm tay cô kéo ra. Sau đó, tay anh bị hơi nước làm bỏng. Thấy mu bàn tay của anh phồng lên, Tư Tĩnh Ngọc hoảng sợ cầm tay anh, hỏi anh có đau không, anh trả lời là không. Cô tin anh nói thật, nhưng cũng lấy thuốc mỡ bôi lên. Buổi tối, cô thấy anh lén đâm thủng bọng nước, bôi thuốc, rồi băng lại kiểu băng cô đã băng cho anh. Lúc đó cô không hiểu tại sao anh lại làm vậy.Đến khuya, cô giật mình tỉnh giấc, thì nghe thấy hơi thở nặng nề vì đau của anh.Cô từng bị dầu văng bỏng, chỉ một nốt phồng nhỏ thôi cô đã rất đau rồi. Huống hồ Thi Cẩm Ngôn bị bỏng một lớp da lớn như vậy, có thể không đau được sao?Sau đó, cô có lên mạng xem thì biết không thể băng bó vết bỏng. Sao anh lại không nói với cô điều này?Rõ ràng là đau như thế, vậy mà trước mặt cô, anh lại bày ra dáng vẻ không có gì…Tư Tĩnh Ngọc chợt hoàn hồn. Bị bỏng nặng mà còn không rên đau một tiếng, lúc này đụng trúng cằm, anh lại kêu đau. Chẳng lẽ cô làm trầy cằm anh hay là trật khớp rồi?Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh sao thế?”Giọng điệu quan tâm lo lắng của cô khiến cho Thi Cẩm Ngôn ngẩn người. Anh chỉ kêu đau một tiếng để trêu cô thôi, không ngờ cô lại quan tâm anh như vậy. 

Chương 1236: Thi cẩm ngôn tán gái! (3)