Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1250: Tôi có tin tức về con cô! (1)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Chiếc xe lao vút đi rồi, Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn mới hoàn hồn.Sau đó, Thi Cẩm Ngôn lại chỉ ra sau xe, nói với Tư Tĩnh Ngọc: “Lên xe đi.”Tư Tĩnh Ngọc: “…”Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định đi làm, ngày nào cũng ru rú trong nhà, cô sắp đần người rồi. Nhưng cô cũng không ngồi vào ghế sau mà lại đi đến chỗ ghế lái, gõ cửa xe.Thi Cẩm Ngôn hạ kính xuống, thò mặt ra hỏi, “Sao thế?”“Tôi lái xe đưa hai người đi.”Tân Tân nghe vậy liền nói, “Cô ơi, con muốn ngồi với cô, cô ra sau này ngồi đi. Lái xe là chuyện của đàn ông, để ba con đưa cô đi làm.”“Cô chở ba con con đi cũng được, xe là của cô mà.”“Không sao, tối nay ba đến đón con rồi sẽ qua đón cô tan làm, lúc ấy sẽ trả xe lại cho cô.”Tư Tĩnh Ngọc: “…”Hai người này đang bẫy cô đấy hả?Cô nhìn Thi Cẩm Ngôn, thấy vẻ mặt anh vẫn ung dung, mắt nhìn thẳng, không biết đang nghĩ gì.Cô lạnh mặt, ngồi vào ghế sau.Dọc đường đi, cô vẫn không nói gì cả, còn Tân Tân thì luôn miệng líu lo. Nhà cô khá gần nhà trẻ của Tân Tân nên chỉ khoảng mười phút sau là bọn họ đã đến nơi.Tư Tĩnh Ngọc mở cửa, dắt tay Tân Tân xuống xe. Lúc bọn họ đi vào nhà trẻ, Tân Tân trông thấy một cậu nhóc béo, liền gọi to: “Mập!”Nhóc Mập quay đầu lại, thấy Tư Tĩnh Ngọc thì liền sáng bừng mắt, “Tân Tân, đây là mẹ cậu à?”Tư Tĩnh Ngọc đang định sửa lời cho cậu nhóc thì Tân Tân đã nắm chặt tay cô rồi gật đầu với nhóc Mập, “Đúng thế, mẹ tớ đẹp đúng không? Đẹp hơn mẹ cậu nhiều!”Nhóc Mập lập tức xụ mặt, “Tuy mẹ cậu đẹp thật nhưng mẹ tớ cũng rất đẹp mà! Nhưng mà sao hôm nay mẹ cậu lại có thời gian rảnh đưa cậu đi học thế này?”“Ừm, tại mẹ tớ tốt với tớ.”Nhóc Mập cười toét miệng, cả hai nắm tay nhau đi vào nhà trẻ.Tư Tĩnh Ngọc còn chẳng có cơ hội xem vào, chỉ đành đứng nhìn hai đứa vào lớp.Cô đứng ở đó một lúc, thở dài thườn thượt, lúc quay đầu lại thì thấy Thi Cẩm Ngôn đã mở cửa ghế phụ, vẫy tay với cô.Sợ cãi cọ với anh trước cổng trường thì không hay nên Tư Tĩnh Ngọc liền ngồi vào, “Đến công ty của anh đi rồi em lái xe đi.”Thi Cẩm Ngôn gật đầu, “Tối nay cùng ăn cơm nhé?”Tư Tĩnh Ngọc ngây người, quay sang nhìn anh như thể không ngờ anh lại đề nghị như thế, cô thật sự rất muốn hỏi, anh đang muốn hẹn hò với cô sao?Nhưng lời đến đầu môi lại lộn lại, cô vẫn không thể thốt ra được.Cô thật sự không hiểu, rõ ràng Thi Cẩm Ngôn thích Bạch Nguyệt nhưng sao anh vẫn sống chết không chịu ly hôn với cô?Rõ ràng bọn họ mới là một gia đình hạnh phúc cơ mà!
Chiếc xe lao vút đi rồi, Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn mới hoàn hồn.
Sau đó, Thi Cẩm Ngôn lại chỉ ra sau xe, nói với Tư Tĩnh Ngọc: “Lên xe đi.”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định đi làm, ngày nào cũng ru rú trong nhà, cô sắp đần người rồi. Nhưng cô cũng không ngồi vào ghế sau mà lại đi đến chỗ ghế lái, gõ cửa xe.
Thi Cẩm Ngôn hạ kính xuống, thò mặt ra hỏi, “Sao thế?”
“Tôi lái xe đưa hai người đi.”
Tân Tân nghe vậy liền nói, “Cô ơi, con muốn ngồi với cô, cô ra sau này ngồi đi. Lái xe là chuyện của đàn ông, để ba con đưa cô đi làm.”
“Cô chở ba con con đi cũng được, xe là của cô mà.”
“Không sao, tối nay ba đến đón con rồi sẽ qua đón cô tan làm, lúc ấy sẽ trả xe lại cho cô.”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Hai người này đang bẫy cô đấy hả?
Cô nhìn Thi Cẩm Ngôn, thấy vẻ mặt anh vẫn ung dung, mắt nhìn thẳng, không biết đang nghĩ gì.
Cô lạnh mặt, ngồi vào ghế sau.
Dọc đường đi, cô vẫn không nói gì cả, còn Tân Tân thì luôn miệng líu lo. Nhà cô khá gần nhà trẻ của Tân Tân nên chỉ khoảng mười phút sau là bọn họ đã đến nơi.
Tư Tĩnh Ngọc mở cửa, dắt tay Tân Tân xuống xe. Lúc bọn họ đi vào nhà trẻ, Tân Tân trông thấy một cậu nhóc béo, liền gọi to: “Mập!”
Nhóc Mập quay đầu lại, thấy Tư Tĩnh Ngọc thì liền sáng bừng mắt, “Tân Tân, đây là mẹ cậu à?”
Tư Tĩnh Ngọc đang định sửa lời cho cậu nhóc thì Tân Tân đã nắm chặt tay cô rồi gật đầu với nhóc Mập, “Đúng thế, mẹ tớ đẹp đúng không? Đẹp hơn mẹ cậu nhiều!”
Nhóc Mập lập tức xụ mặt, “Tuy mẹ cậu đẹp thật nhưng mẹ tớ cũng rất đẹp mà! Nhưng mà sao hôm nay mẹ cậu lại có thời gian rảnh đưa cậu đi học thế này?”
“Ừm, tại mẹ tớ tốt với tớ.”
Nhóc Mập cười toét miệng, cả hai nắm tay nhau đi vào nhà trẻ.
Tư Tĩnh Ngọc còn chẳng có cơ hội xem vào, chỉ đành đứng nhìn hai đứa vào lớp.
Cô đứng ở đó một lúc, thở dài thườn thượt, lúc quay đầu lại thì thấy Thi Cẩm Ngôn đã mở cửa ghế phụ, vẫy tay với cô.
Sợ cãi cọ với anh trước cổng trường thì không hay nên Tư Tĩnh Ngọc liền ngồi vào, “Đến công ty của anh đi rồi em lái xe đi.”
Thi Cẩm Ngôn gật đầu, “Tối nay cùng ăn cơm nhé?”
Tư Tĩnh Ngọc ngây người, quay sang nhìn anh như thể không ngờ anh lại đề nghị như thế, cô thật sự rất muốn hỏi, anh đang muốn hẹn hò với cô sao?
Nhưng lời đến đầu môi lại lộn lại, cô vẫn không thể thốt ra được.
Cô thật sự không hiểu, rõ ràng Thi Cẩm Ngôn thích Bạch Nguyệt nhưng sao anh vẫn sống chết không chịu ly hôn với cô?
Rõ ràng bọn họ mới là một gia đình hạnh phúc cơ mà!
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Chiếc xe lao vút đi rồi, Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn mới hoàn hồn.Sau đó, Thi Cẩm Ngôn lại chỉ ra sau xe, nói với Tư Tĩnh Ngọc: “Lên xe đi.”Tư Tĩnh Ngọc: “…”Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định đi làm, ngày nào cũng ru rú trong nhà, cô sắp đần người rồi. Nhưng cô cũng không ngồi vào ghế sau mà lại đi đến chỗ ghế lái, gõ cửa xe.Thi Cẩm Ngôn hạ kính xuống, thò mặt ra hỏi, “Sao thế?”“Tôi lái xe đưa hai người đi.”Tân Tân nghe vậy liền nói, “Cô ơi, con muốn ngồi với cô, cô ra sau này ngồi đi. Lái xe là chuyện của đàn ông, để ba con đưa cô đi làm.”“Cô chở ba con con đi cũng được, xe là của cô mà.”“Không sao, tối nay ba đến đón con rồi sẽ qua đón cô tan làm, lúc ấy sẽ trả xe lại cho cô.”Tư Tĩnh Ngọc: “…”Hai người này đang bẫy cô đấy hả?Cô nhìn Thi Cẩm Ngôn, thấy vẻ mặt anh vẫn ung dung, mắt nhìn thẳng, không biết đang nghĩ gì.Cô lạnh mặt, ngồi vào ghế sau.Dọc đường đi, cô vẫn không nói gì cả, còn Tân Tân thì luôn miệng líu lo. Nhà cô khá gần nhà trẻ của Tân Tân nên chỉ khoảng mười phút sau là bọn họ đã đến nơi.Tư Tĩnh Ngọc mở cửa, dắt tay Tân Tân xuống xe. Lúc bọn họ đi vào nhà trẻ, Tân Tân trông thấy một cậu nhóc béo, liền gọi to: “Mập!”Nhóc Mập quay đầu lại, thấy Tư Tĩnh Ngọc thì liền sáng bừng mắt, “Tân Tân, đây là mẹ cậu à?”Tư Tĩnh Ngọc đang định sửa lời cho cậu nhóc thì Tân Tân đã nắm chặt tay cô rồi gật đầu với nhóc Mập, “Đúng thế, mẹ tớ đẹp đúng không? Đẹp hơn mẹ cậu nhiều!”Nhóc Mập lập tức xụ mặt, “Tuy mẹ cậu đẹp thật nhưng mẹ tớ cũng rất đẹp mà! Nhưng mà sao hôm nay mẹ cậu lại có thời gian rảnh đưa cậu đi học thế này?”“Ừm, tại mẹ tớ tốt với tớ.”Nhóc Mập cười toét miệng, cả hai nắm tay nhau đi vào nhà trẻ.Tư Tĩnh Ngọc còn chẳng có cơ hội xem vào, chỉ đành đứng nhìn hai đứa vào lớp.Cô đứng ở đó một lúc, thở dài thườn thượt, lúc quay đầu lại thì thấy Thi Cẩm Ngôn đã mở cửa ghế phụ, vẫy tay với cô.Sợ cãi cọ với anh trước cổng trường thì không hay nên Tư Tĩnh Ngọc liền ngồi vào, “Đến công ty của anh đi rồi em lái xe đi.”Thi Cẩm Ngôn gật đầu, “Tối nay cùng ăn cơm nhé?”Tư Tĩnh Ngọc ngây người, quay sang nhìn anh như thể không ngờ anh lại đề nghị như thế, cô thật sự rất muốn hỏi, anh đang muốn hẹn hò với cô sao?Nhưng lời đến đầu môi lại lộn lại, cô vẫn không thể thốt ra được.Cô thật sự không hiểu, rõ ràng Thi Cẩm Ngôn thích Bạch Nguyệt nhưng sao anh vẫn sống chết không chịu ly hôn với cô?Rõ ràng bọn họ mới là một gia đình hạnh phúc cơ mà!