Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1258: Cô thật sự không phải là bà thi? (5)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… “Cẩm Ngôn, anh… anh đi đâu thế?”“Tôi đi xem Tân Tân thế nào.”“Anh… anh không đưa em đến bệnh viện sao?”“Tôi cũng đâu phải bác sĩ. Tôi bảo Tiểu Lưu chở cô đến đó là được, cô kiểm tra cho kỹ vào.”“Anh… em…”Bạch Nguyệt nhìn anh với vẻ không tài nào tin nổi, cô ta bị thương vì anh cơ mà, sao anh có thể vô tình như vậy?“Cẩm Ngôn, anh yên tâm, Trương Cục đã đồng ý hợp tác với công ty anh rồi, tối nay… em cũng không phải chịu thiệt thòi gì.”Cô ta vừa dứt lời thì chợt thấy cả người Thi Cẩm Ngôn toát vẻ lạnh lẽo, “Sau này cô không cần lo chuyện của tôi. Mặt khác, xin cô chú ý hành vi cử chỉ của mình, tôi không muốn Tân Tân có một người mẹ lăng loàn!”Từng lời nói của anh đâm vào tai Bạch Nguyệt, khiến cô ta kinh ngạc đến ngây người.Cái hôm không đón được Tân Tân, còn bị anh mắng một trận, cô ta đã biết anh vẫn không quên được Tư Tĩnh Ngọc.Anh và Tư Tĩnh Ngọc đã ly thân bao nhiêu năm rồi, vậy mà anh vẫn chưa từ bỏ. Cô ta biết mình nhất định phải làm gì đó để níu giữ lòng anh.Vì thế, khi nghe nói công ty anh muốn hợp tác với Trương Cục, nhưng hình như lần đàm phán trước đó không mấy tốt đẹp, cô ta liền hẹn Trương Cục đến đây. Để nịnh nọt ông ta, cô ta cũng đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức rồi.Bạch Nguyệt gửi địa chỉ cho Thi Cẩm Ngôn qua tin nhắn, quả nhiên anh đã đến.Lúc anh đẩy cửa phòng, ôm Bạch Nguyệt ra ngoài, cô ta đã tưởng ít nhất Thi Cẩm Ngôn vẫn quan tâm cô ta.Nhưng bây giờ…Bạch Nguyệt nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi… Anh vừa nói cái gì?Anh không hề cảm kích cô ta chút nào sao?Bạch Nguyệt không cam lòng, “Cẩm Ngôn, em…”Thi Cẩm Ngôn nhìn đồng hồ, mất kiên nhẫn xua tay với cô ta, sau đó lên chiếc xe đỗ đằng sau rồi lập tức lái xe đi.Bạch Nguyệt tức tối cắn chặt răng, Tiểu Lưu ngồi trước ghế lái lại hỏi, “Cô Bạch, bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện sao?”Ánh mắt của Bạch Nguyện hiện lên vẻ ác độc, “Không, đi theo Thi Cẩm Ngôn, xem anh ấy đi đâu!”“Cô Bạch, cô…”“Tôi bảo anh đi thì anh cứ đi đi, nói linh tinh nhiều như vậy làm gì?” Bạch Nguyện hung dữ quát Tiểu Lưu.Tiểu Lưu cau mày, không nói nhiều nữa mà đi theo xe của Thi Cẩm Ngôn.Bạch Nguyệt khẩn trương nhìn theo xe Thi Cẩm Ngôn, thấy anh quả nhiên lái xe đuổi theo chiếc Land Rover ở đằng trước.Đúng lúc này, di động của Bạch Nguyệt lại chợt đổ chuông. Cô ta ngẩn người, cúi đầu nhìn điện thoại, thấy người gọi là Tư Tĩnh Ngọc.
“Cẩm Ngôn, anh… anh đi đâu thế?”
“Tôi đi xem Tân Tân thế nào.”
“Anh… anh không đưa em đến bệnh viện sao?”
“Tôi cũng đâu phải bác sĩ. Tôi bảo Tiểu Lưu chở cô đến đó là được, cô kiểm tra cho kỹ vào.”
“Anh… em…”
Bạch Nguyệt nhìn anh với vẻ không tài nào tin nổi, cô ta bị thương vì anh cơ mà, sao anh có thể vô tình như vậy?
“Cẩm Ngôn, anh yên tâm, Trương Cục đã đồng ý hợp tác với công ty anh rồi, tối nay… em cũng không phải chịu thiệt thòi gì.”
Cô ta vừa dứt lời thì chợt thấy cả người Thi Cẩm Ngôn toát vẻ lạnh lẽo, “Sau này cô không cần lo chuyện của tôi. Mặt khác, xin cô chú ý hành vi cử chỉ của mình, tôi không muốn Tân Tân có một người mẹ lăng loàn!”
Từng lời nói của anh đâm vào tai Bạch Nguyệt, khiến cô ta kinh ngạc đến ngây người.
Cái hôm không đón được Tân Tân, còn bị anh mắng một trận, cô ta đã biết anh vẫn không quên được Tư Tĩnh Ngọc.
Anh và Tư Tĩnh Ngọc đã ly thân bao nhiêu năm rồi, vậy mà anh vẫn chưa từ bỏ. Cô ta biết mình nhất định phải làm gì đó để níu giữ lòng anh.
Vì thế, khi nghe nói công ty anh muốn hợp tác với Trương Cục, nhưng hình như lần đàm phán trước đó không mấy tốt đẹp, cô ta liền hẹn Trương Cục đến đây. Để nịnh nọt ông ta, cô ta cũng đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức rồi.
Bạch Nguyệt gửi địa chỉ cho Thi Cẩm Ngôn qua tin nhắn, quả nhiên anh đã đến.
Lúc anh đẩy cửa phòng, ôm Bạch Nguyệt ra ngoài, cô ta đã tưởng ít nhất Thi Cẩm Ngôn vẫn quan tâm cô ta.
Nhưng bây giờ…
Bạch Nguyệt nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi… Anh vừa nói cái gì?
Anh không hề cảm kích cô ta chút nào sao?
Bạch Nguyệt không cam lòng, “Cẩm Ngôn, em…”
Thi Cẩm Ngôn nhìn đồng hồ, mất kiên nhẫn xua tay với cô ta, sau đó lên chiếc xe đỗ đằng sau rồi lập tức lái xe đi.
Bạch Nguyệt tức tối cắn chặt răng, Tiểu Lưu ngồi trước ghế lái lại hỏi, “Cô Bạch, bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện sao?”
Ánh mắt của Bạch Nguyện hiện lên vẻ ác độc, “Không, đi theo Thi Cẩm Ngôn, xem anh ấy đi đâu!”
“Cô Bạch, cô…”
“Tôi bảo anh đi thì anh cứ đi đi, nói linh tinh nhiều như vậy làm gì?” Bạch Nguyện hung dữ quát Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu cau mày, không nói nhiều nữa mà đi theo xe của Thi Cẩm Ngôn.
Bạch Nguyệt khẩn trương nhìn theo xe Thi Cẩm Ngôn, thấy anh quả nhiên lái xe đuổi theo chiếc Land Rover ở đằng trước.
Đúng lúc này, di động của Bạch Nguyệt lại chợt đổ chuông. Cô ta ngẩn người, cúi đầu nhìn điện thoại, thấy người gọi là Tư Tĩnh Ngọc.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… “Cẩm Ngôn, anh… anh đi đâu thế?”“Tôi đi xem Tân Tân thế nào.”“Anh… anh không đưa em đến bệnh viện sao?”“Tôi cũng đâu phải bác sĩ. Tôi bảo Tiểu Lưu chở cô đến đó là được, cô kiểm tra cho kỹ vào.”“Anh… em…”Bạch Nguyệt nhìn anh với vẻ không tài nào tin nổi, cô ta bị thương vì anh cơ mà, sao anh có thể vô tình như vậy?“Cẩm Ngôn, anh yên tâm, Trương Cục đã đồng ý hợp tác với công ty anh rồi, tối nay… em cũng không phải chịu thiệt thòi gì.”Cô ta vừa dứt lời thì chợt thấy cả người Thi Cẩm Ngôn toát vẻ lạnh lẽo, “Sau này cô không cần lo chuyện của tôi. Mặt khác, xin cô chú ý hành vi cử chỉ của mình, tôi không muốn Tân Tân có một người mẹ lăng loàn!”Từng lời nói của anh đâm vào tai Bạch Nguyệt, khiến cô ta kinh ngạc đến ngây người.Cái hôm không đón được Tân Tân, còn bị anh mắng một trận, cô ta đã biết anh vẫn không quên được Tư Tĩnh Ngọc.Anh và Tư Tĩnh Ngọc đã ly thân bao nhiêu năm rồi, vậy mà anh vẫn chưa từ bỏ. Cô ta biết mình nhất định phải làm gì đó để níu giữ lòng anh.Vì thế, khi nghe nói công ty anh muốn hợp tác với Trương Cục, nhưng hình như lần đàm phán trước đó không mấy tốt đẹp, cô ta liền hẹn Trương Cục đến đây. Để nịnh nọt ông ta, cô ta cũng đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức rồi.Bạch Nguyệt gửi địa chỉ cho Thi Cẩm Ngôn qua tin nhắn, quả nhiên anh đã đến.Lúc anh đẩy cửa phòng, ôm Bạch Nguyệt ra ngoài, cô ta đã tưởng ít nhất Thi Cẩm Ngôn vẫn quan tâm cô ta.Nhưng bây giờ…Bạch Nguyệt nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi… Anh vừa nói cái gì?Anh không hề cảm kích cô ta chút nào sao?Bạch Nguyệt không cam lòng, “Cẩm Ngôn, em…”Thi Cẩm Ngôn nhìn đồng hồ, mất kiên nhẫn xua tay với cô ta, sau đó lên chiếc xe đỗ đằng sau rồi lập tức lái xe đi.Bạch Nguyệt tức tối cắn chặt răng, Tiểu Lưu ngồi trước ghế lái lại hỏi, “Cô Bạch, bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện sao?”Ánh mắt của Bạch Nguyện hiện lên vẻ ác độc, “Không, đi theo Thi Cẩm Ngôn, xem anh ấy đi đâu!”“Cô Bạch, cô…”“Tôi bảo anh đi thì anh cứ đi đi, nói linh tinh nhiều như vậy làm gì?” Bạch Nguyện hung dữ quát Tiểu Lưu.Tiểu Lưu cau mày, không nói nhiều nữa mà đi theo xe của Thi Cẩm Ngôn.Bạch Nguyệt khẩn trương nhìn theo xe Thi Cẩm Ngôn, thấy anh quả nhiên lái xe đuổi theo chiếc Land Rover ở đằng trước.Đúng lúc này, di động của Bạch Nguyệt lại chợt đổ chuông. Cô ta ngẩn người, cúi đầu nhìn điện thoại, thấy người gọi là Tư Tĩnh Ngọc.