Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 3099
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Đến thành phố Hải Phòng, tâm trạng của Lê Quốc Nam cũng chẳng tốt lắm, anh ta gấp rút đón xe về thẳng nhà họ Lê. Năm năm, lại trở lại nơi quen thuộc này, ánh mắt của Lê Quốc Nam hơi ngẩn ra, anh ta thấy dường như trên bãi đất trống kia là hai bé trai cẩn thận dẫn một bé gái đi chơi, thời gian chớp mắt một cái đã qua, tất cả hình ảnh ấy trong nháy mắt biến mất.Bước chân vào bên trong, những năm gần đây nhà họ Lê đã dần dần rút ra khỏi thành phố Hải Phòng, con cháu trong nhà chẳng có gì nổi trội lắm, trừ cháu đích tôn anh là học y, còn lại thì là vẽ một chút, âm nhạc một chút. Tóm lại là trong mắt của các bậc cha chú, tất cả mọi người ở đây đều không có sự nghiệp gì tử tế. Những dẫu sao lạc đà ốm đói còn tốt hơn ngựa, nhà họ Lê cắm rễ gần hai trăm năm ở Hải Phòng, mấy đời người vất vả, giờ có không làm gì thì vẫn giàu sang được tới mấy đời.“Tiểu Nam, Tiểu Nam về rồi sao…Tiểu, Tiểu Naml” Lê Quốc Nam đứng ở cửa vẫn hơi sững sờ, sống lưng anh ta cứng đờ rồi anh ta từ từ xoay người.Trước mắt Lê Quốc Nam là một người phụ nữ nhìn qua thì tựa như là đã trên năm mươi, khuôn mặt đóng đầy vết nhăn, da ám trâm. Bà mặc trên người chiếc áo rộng màu xanh đen, theo sau là mấy người cầm không ít thứ, nào là bịch lớn bịch nhỏ trên tay, có vẻ họ vừa đi mua đồ về.“Mẹ, con về thăm mẹ một chút…”“Thằng bé này… Vừa đi nhiều năm như thế, tí tin tức cũng chẳng có. Mày để mẹ mày nghĩ thế nào, cho mẹ mày nói vài câu còn hơn chả có tin tức gì…. Harry Potter fanfic“Mẹ, không phải con trở về an toàn rồi saol” Hốc mắt Lê Quốc Nam đỏ hoe, anh †a ôm người phụ nữ trung niên trước mặt. Ở nhà họ Lê nhiều năm rồi, người duy nhất thực sự sự yêu thương anh ta, thực sự muốn anh trở thành người tốt chỉ có người này. Mọi người, gồm toàn bộ người ở nhà họ Lê thấy Lê Quốc Nam chẳng có gì đáng giá để phải lưu luyến.“Mẹ, nhanh vào nhà trước đã, hiếm lắm con mới về một chuyến để thăm mẹ chút, con phải đi tới mấy ngày nữa mới về!”“Mới vừa về sao lại đi rồi, ở nhà nhiều mà chăm mẹ đi!” Nước mắt đang lưng tròng, cặp mắt của mẹ Thịnh những ngày qua chẳng hề có cảm xúc, ánh mắt ảm đạm ấy không có ánh sáng là bởi khóc quá nhiều.“Con còn có bệnh nhân nữa. Mẹ, chờ con mấy năm, chờ con ổn định đã, con sẽ về chăm mẹ an hưởng tuổi già..”“Bệnh nhân, bệnh nhân, mẹ thấy sau này con cứ ở với bệnh nhân của mình đi, còn cần người mẹ này làm gì “^^” nưa.Miệng bà Nhung thì nói không ngừng nhưng tay lại ôm chặt lấy Lê Quốc Nam nhẹ nhàng mỉm cười, đúng là một người khẩu thị tâm phi.“Mẹ, con trai bất hiếu đã để mẹ phải lo lắng rồi” Người nhà họ Lê hầu như đều không ở nhà vào ban ngày, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có vài người giúp việc. Lê Quốc Nam quỳ xuống trước mặt mẹ mình, anh ta chỉ hận không thể cho mình mấy cái bạt tai. Một nơi ăn thịt người như vậy, năm đó sao mình có thể yên tâm để bà ấy ở lại đó một mình cơ chứ.“Mẹ biết con có chuyện của mình, mẹ cũng quá tham vọng ngày nào con cũng ở bên cạnh mẹ. Thỉnh thoảng gửi cho mẹ đôi câu vài lời là mẹ đã rất vui Àị. 9U TOI…Con mình thì mình thương, bà Nhung đỡ con trai dậy, ngồi bên cạnh mình, âu yếm hiền từ vuốt ve mặt anh 1a.Mấy năm gần đây sức khỏe bà ấy càng ngày càng kém, bà ấy cũng biết rõ, sợ cũng không sống được bao lâu nữa. Điều duy nhất khiến bà ấy lo lắng là Lê Quốc Nam, bây giờ anh ta đã lành lặn trở về, tảng đá đè nặng trong lòng cũng coi như được hạ xuống. Bà Nhung nhìn con mà ngấn nước mắt.“Mẹ mong con sớm kết hôn, tìm một người vợ tâm đầu ý hợp sống tốt cuộc đời của mình. Con cũng biết tình hình nhà họ Lê rồi đấy, chỉ về thăm mẹ một lúc rồi mau quay về đi, dù sao đây cũng không phải một nơi tốt lành ” Sống cuộc sống chim chậu cá lồng bao nhiêu năm qua, bà ấy cũng đã quen rồi. Nhưng bà ấy không muốn con trai mình phải chịu khổ. Lê Quốc Nam rời đi rồi bặt vô âm tín quả thực đã khiến bà ấy buồn, nhưng trong lòng bà ấy lại cảm thấy may mắn, may mắn là con trai mình đã thoát khỏi bể khổ.Thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, anh ta có thể sống thoải mái hơn.“Mẹ, con sẽ đưa mẹ đi…” Từ nhỏ đến lớn đều là như này, tất cả những dày vò hành hạ của nhà họ Lê đều do mẹ thay anh ta chống đỡ, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, anh ta sẽ bị đưa đến nhà họ Nguyễn. Vì thế mấy năm nay, tình cảm giữa Lê Quốc Nam và anh em nhà họ Nguyễn thật sự rất tốt.Họ gần như là cùng lớn lên dưới một mái nhà, tuy anh ta là cháu trai cả của nhà họ Lê nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là một cái danh thôi.
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Đến thành phố Hải Phòng, tâm trạng của Lê Quốc Nam cũng chẳng tốt lắm, anh ta gấp rút đón xe về thẳng nhà họ Lê. Năm năm, lại trở lại nơi quen thuộc này, ánh mắt của Lê Quốc Nam hơi ngẩn ra, anh ta thấy dường như trên bãi đất trống kia là hai bé trai cẩn thận dẫn một bé gái đi chơi, thời gian chớp mắt một cái đã qua, tất cả hình ảnh ấy trong nháy mắt biến mất.Bước chân vào bên trong, những năm gần đây nhà họ Lê đã dần dần rút ra khỏi thành phố Hải Phòng, con cháu trong nhà chẳng có gì nổi trội lắm, trừ cháu đích tôn anh là học y, còn lại thì là vẽ một chút, âm nhạc một chút. Tóm lại là trong mắt của các bậc cha chú, tất cả mọi người ở đây đều không có sự nghiệp gì tử tế. Những dẫu sao lạc đà ốm đói còn tốt hơn ngựa, nhà họ Lê cắm rễ gần hai trăm năm ở Hải Phòng, mấy đời người vất vả, giờ có không làm gì thì vẫn giàu sang được tới mấy đời.“Tiểu Nam, Tiểu Nam về rồi sao…Tiểu, Tiểu Naml” Lê Quốc Nam đứng ở cửa vẫn hơi sững sờ, sống lưng anh ta cứng đờ rồi anh ta từ từ xoay người.Trước mắt Lê Quốc Nam là một người phụ nữ nhìn qua thì tựa như là đã trên năm mươi, khuôn mặt đóng đầy vết nhăn, da ám trâm. Bà mặc trên người chiếc áo rộng màu xanh đen, theo sau là mấy người cầm không ít thứ, nào là bịch lớn bịch nhỏ trên tay, có vẻ họ vừa đi mua đồ về.“Mẹ, con về thăm mẹ một chút…”“Thằng bé này… Vừa đi nhiều năm như thế, tí tin tức cũng chẳng có. Mày để mẹ mày nghĩ thế nào, cho mẹ mày nói vài câu còn hơn chả có tin tức gì…. Harry Potter fanfic“Mẹ, không phải con trở về an toàn rồi saol” Hốc mắt Lê Quốc Nam đỏ hoe, anh †a ôm người phụ nữ trung niên trước mặt. Ở nhà họ Lê nhiều năm rồi, người duy nhất thực sự sự yêu thương anh ta, thực sự muốn anh trở thành người tốt chỉ có người này. Mọi người, gồm toàn bộ người ở nhà họ Lê thấy Lê Quốc Nam chẳng có gì đáng giá để phải lưu luyến.“Mẹ, nhanh vào nhà trước đã, hiếm lắm con mới về một chuyến để thăm mẹ chút, con phải đi tới mấy ngày nữa mới về!”“Mới vừa về sao lại đi rồi, ở nhà nhiều mà chăm mẹ đi!” Nước mắt đang lưng tròng, cặp mắt của mẹ Thịnh những ngày qua chẳng hề có cảm xúc, ánh mắt ảm đạm ấy không có ánh sáng là bởi khóc quá nhiều.“Con còn có bệnh nhân nữa. Mẹ, chờ con mấy năm, chờ con ổn định đã, con sẽ về chăm mẹ an hưởng tuổi già..”“Bệnh nhân, bệnh nhân, mẹ thấy sau này con cứ ở với bệnh nhân của mình đi, còn cần người mẹ này làm gì “^^” nưa.Miệng bà Nhung thì nói không ngừng nhưng tay lại ôm chặt lấy Lê Quốc Nam nhẹ nhàng mỉm cười, đúng là một người khẩu thị tâm phi.“Mẹ, con trai bất hiếu đã để mẹ phải lo lắng rồi” Người nhà họ Lê hầu như đều không ở nhà vào ban ngày, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có vài người giúp việc. Lê Quốc Nam quỳ xuống trước mặt mẹ mình, anh ta chỉ hận không thể cho mình mấy cái bạt tai. Một nơi ăn thịt người như vậy, năm đó sao mình có thể yên tâm để bà ấy ở lại đó một mình cơ chứ.“Mẹ biết con có chuyện của mình, mẹ cũng quá tham vọng ngày nào con cũng ở bên cạnh mẹ. Thỉnh thoảng gửi cho mẹ đôi câu vài lời là mẹ đã rất vui Àị. 9U TOI…Con mình thì mình thương, bà Nhung đỡ con trai dậy, ngồi bên cạnh mình, âu yếm hiền từ vuốt ve mặt anh 1a.Mấy năm gần đây sức khỏe bà ấy càng ngày càng kém, bà ấy cũng biết rõ, sợ cũng không sống được bao lâu nữa. Điều duy nhất khiến bà ấy lo lắng là Lê Quốc Nam, bây giờ anh ta đã lành lặn trở về, tảng đá đè nặng trong lòng cũng coi như được hạ xuống. Bà Nhung nhìn con mà ngấn nước mắt.“Mẹ mong con sớm kết hôn, tìm một người vợ tâm đầu ý hợp sống tốt cuộc đời của mình. Con cũng biết tình hình nhà họ Lê rồi đấy, chỉ về thăm mẹ một lúc rồi mau quay về đi, dù sao đây cũng không phải một nơi tốt lành ” Sống cuộc sống chim chậu cá lồng bao nhiêu năm qua, bà ấy cũng đã quen rồi. Nhưng bà ấy không muốn con trai mình phải chịu khổ. Lê Quốc Nam rời đi rồi bặt vô âm tín quả thực đã khiến bà ấy buồn, nhưng trong lòng bà ấy lại cảm thấy may mắn, may mắn là con trai mình đã thoát khỏi bể khổ.Thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, anh ta có thể sống thoải mái hơn.“Mẹ, con sẽ đưa mẹ đi…” Từ nhỏ đến lớn đều là như này, tất cả những dày vò hành hạ của nhà họ Lê đều do mẹ thay anh ta chống đỡ, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, anh ta sẽ bị đưa đến nhà họ Nguyễn. Vì thế mấy năm nay, tình cảm giữa Lê Quốc Nam và anh em nhà họ Nguyễn thật sự rất tốt.Họ gần như là cùng lớn lên dưới một mái nhà, tuy anh ta là cháu trai cả của nhà họ Lê nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là một cái danh thôi.
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Đến thành phố Hải Phòng, tâm trạng của Lê Quốc Nam cũng chẳng tốt lắm, anh ta gấp rút đón xe về thẳng nhà họ Lê. Năm năm, lại trở lại nơi quen thuộc này, ánh mắt của Lê Quốc Nam hơi ngẩn ra, anh ta thấy dường như trên bãi đất trống kia là hai bé trai cẩn thận dẫn một bé gái đi chơi, thời gian chớp mắt một cái đã qua, tất cả hình ảnh ấy trong nháy mắt biến mất.Bước chân vào bên trong, những năm gần đây nhà họ Lê đã dần dần rút ra khỏi thành phố Hải Phòng, con cháu trong nhà chẳng có gì nổi trội lắm, trừ cháu đích tôn anh là học y, còn lại thì là vẽ một chút, âm nhạc một chút. Tóm lại là trong mắt của các bậc cha chú, tất cả mọi người ở đây đều không có sự nghiệp gì tử tế. Những dẫu sao lạc đà ốm đói còn tốt hơn ngựa, nhà họ Lê cắm rễ gần hai trăm năm ở Hải Phòng, mấy đời người vất vả, giờ có không làm gì thì vẫn giàu sang được tới mấy đời.“Tiểu Nam, Tiểu Nam về rồi sao…Tiểu, Tiểu Naml” Lê Quốc Nam đứng ở cửa vẫn hơi sững sờ, sống lưng anh ta cứng đờ rồi anh ta từ từ xoay người.Trước mắt Lê Quốc Nam là một người phụ nữ nhìn qua thì tựa như là đã trên năm mươi, khuôn mặt đóng đầy vết nhăn, da ám trâm. Bà mặc trên người chiếc áo rộng màu xanh đen, theo sau là mấy người cầm không ít thứ, nào là bịch lớn bịch nhỏ trên tay, có vẻ họ vừa đi mua đồ về.“Mẹ, con về thăm mẹ một chút…”“Thằng bé này… Vừa đi nhiều năm như thế, tí tin tức cũng chẳng có. Mày để mẹ mày nghĩ thế nào, cho mẹ mày nói vài câu còn hơn chả có tin tức gì…. Harry Potter fanfic“Mẹ, không phải con trở về an toàn rồi saol” Hốc mắt Lê Quốc Nam đỏ hoe, anh †a ôm người phụ nữ trung niên trước mặt. Ở nhà họ Lê nhiều năm rồi, người duy nhất thực sự sự yêu thương anh ta, thực sự muốn anh trở thành người tốt chỉ có người này. Mọi người, gồm toàn bộ người ở nhà họ Lê thấy Lê Quốc Nam chẳng có gì đáng giá để phải lưu luyến.“Mẹ, nhanh vào nhà trước đã, hiếm lắm con mới về một chuyến để thăm mẹ chút, con phải đi tới mấy ngày nữa mới về!”“Mới vừa về sao lại đi rồi, ở nhà nhiều mà chăm mẹ đi!” Nước mắt đang lưng tròng, cặp mắt của mẹ Thịnh những ngày qua chẳng hề có cảm xúc, ánh mắt ảm đạm ấy không có ánh sáng là bởi khóc quá nhiều.“Con còn có bệnh nhân nữa. Mẹ, chờ con mấy năm, chờ con ổn định đã, con sẽ về chăm mẹ an hưởng tuổi già..”“Bệnh nhân, bệnh nhân, mẹ thấy sau này con cứ ở với bệnh nhân của mình đi, còn cần người mẹ này làm gì “^^” nưa.Miệng bà Nhung thì nói không ngừng nhưng tay lại ôm chặt lấy Lê Quốc Nam nhẹ nhàng mỉm cười, đúng là một người khẩu thị tâm phi.“Mẹ, con trai bất hiếu đã để mẹ phải lo lắng rồi” Người nhà họ Lê hầu như đều không ở nhà vào ban ngày, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có vài người giúp việc. Lê Quốc Nam quỳ xuống trước mặt mẹ mình, anh ta chỉ hận không thể cho mình mấy cái bạt tai. Một nơi ăn thịt người như vậy, năm đó sao mình có thể yên tâm để bà ấy ở lại đó một mình cơ chứ.“Mẹ biết con có chuyện của mình, mẹ cũng quá tham vọng ngày nào con cũng ở bên cạnh mẹ. Thỉnh thoảng gửi cho mẹ đôi câu vài lời là mẹ đã rất vui Àị. 9U TOI…Con mình thì mình thương, bà Nhung đỡ con trai dậy, ngồi bên cạnh mình, âu yếm hiền từ vuốt ve mặt anh 1a.Mấy năm gần đây sức khỏe bà ấy càng ngày càng kém, bà ấy cũng biết rõ, sợ cũng không sống được bao lâu nữa. Điều duy nhất khiến bà ấy lo lắng là Lê Quốc Nam, bây giờ anh ta đã lành lặn trở về, tảng đá đè nặng trong lòng cũng coi như được hạ xuống. Bà Nhung nhìn con mà ngấn nước mắt.“Mẹ mong con sớm kết hôn, tìm một người vợ tâm đầu ý hợp sống tốt cuộc đời của mình. Con cũng biết tình hình nhà họ Lê rồi đấy, chỉ về thăm mẹ một lúc rồi mau quay về đi, dù sao đây cũng không phải một nơi tốt lành ” Sống cuộc sống chim chậu cá lồng bao nhiêu năm qua, bà ấy cũng đã quen rồi. Nhưng bà ấy không muốn con trai mình phải chịu khổ. Lê Quốc Nam rời đi rồi bặt vô âm tín quả thực đã khiến bà ấy buồn, nhưng trong lòng bà ấy lại cảm thấy may mắn, may mắn là con trai mình đã thoát khỏi bể khổ.Thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, anh ta có thể sống thoải mái hơn.“Mẹ, con sẽ đưa mẹ đi…” Từ nhỏ đến lớn đều là như này, tất cả những dày vò hành hạ của nhà họ Lê đều do mẹ thay anh ta chống đỡ, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, anh ta sẽ bị đưa đến nhà họ Nguyễn. Vì thế mấy năm nay, tình cảm giữa Lê Quốc Nam và anh em nhà họ Nguyễn thật sự rất tốt.Họ gần như là cùng lớn lên dưới một mái nhà, tuy anh ta là cháu trai cả của nhà họ Lê nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là một cái danh thôi.