Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1287: Bởi vì anh yêu em! (6)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn còn chưa kịp nói gì thì Diêu Đằng đã tung một cú đấm.Cuối cùng Thi Cẩm Ngôn bị Diêu Đằng đánh một trận mà không hề đánh trả.Đêm qua là lần đầu tiên của Tĩnh Ngọc, anh có cảm giác mình đã nợ Diêu Đằng.Tuy bị đánh đến mặt mũi bầm dập nhưng trong lòng lại thấy vui sướng.Anh hào hứng chạy tới phòng làm việc của thầy hướng dẫn, nói: “Thầy ơi! Em không học nghiên cứu sinh nữa!”Thầy hướng dẫn sửng sốt: “Vì sao?"Thi Cẩm Ngôn mím môi, trên mặt đầy vết thương nhưng trong ánh mắt lẫn khóe môi đều là ý cười, anh nói: “Bởi vì em muốn vì người em yêu mà xây lên một khoảng trời!”Anh với Tư Tĩnh Ngọc đã đến mức này rồi, muốn học nghiên cứu sinh cũng phải mất hai nắm rưỡi mới có thể đi làm, mà anh không đợi nổi hai năm rưỡi đó.Anh muốn cầu hôn, muốn xây dựng một tương lai của hai người họ. Anh phải kiếm tiền, nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, ít nhất có thể cưới được cô. Trong đời anh, chưa bao giờ lại mong mỏi kiếm tiền như lúc này.Thầy hướng dẫn nhìn anh: “Cậu điên rồi! Điên rồi!”Nhưng Thi Cẩm Ngôn lại cười xán lạn bước ra khỏi phòng làm việc, ý định không tìm việc lúc đầu cũng thay đổi.Anh chỉ có mấy trăm tệ trong người, anh làm việc suốt một tuần, vét sạch gia sản để mua một chiếc nhẫn kim cương, sau đó sung sướng đi tìm cô.Nhưng khi Thi Cẩm Ngôn gọi điện thì phát hiện đối phương đã khóa máy.Anh điên cuồng tìm kiếm cô, cuối cùng chạy đến tận biệt thự của nhà họ Tư thì được biết cô đã ra nước ngoài du học.Chỗ mà cô đi chính là nơi mà đáng lẽ anh tới làm sinh viên trao đổi.Thi Cẩm Ngôn ngẩn người, thời khắc này anh không có tiền lại không có hộ chiếu, thậm chí cả tư cách đi tìm cô cũng không có.Anh mờ mịt đứng trước cổng biệt thự, nhìn vào trong một cách bình tĩnh.Anh cảm thấy trong lòng mình mê man.Cô ra nước ngoài là để tránh anh sao?Anh biết đi làm công tuy rằng có thể thoải mái hơn nhưng mãi mãi không có cách nào đứng bên cạnh cô, muốn vậy chỉ có một con đường là tự gây dựng sự nghiệp.Sau đó Thi Cẩm Ngôn bắt đầu làm việc một cách điên cuồng, giai đoạn đầu vì để tiết kiệm được chút tiền mà phải chịu đói đến đau dạ dày, cũng từng quá mệt nhọc mà dạ dày xuất huyết phải nhập viện.Anh nỗ lực kiếm tiền, tiết kiệm tiền để có thể mua được một căn biệt thự, đợi cô từ nước ngoài về rồi sẽ cho cô một gia đình.Sau đó chính là đợi một mạch hai năm rưỡi.Trong hai năm nay, tuy Thi Cẩm Ngôn không đi tìm cô nhưng lại nghe được tin tức của cô.Năm đó Diêu Đằng chịu kích thích liền chuyển nghề đi làm cảnh sát, không ai biết được anh ta đã đi đâu.Tư Tĩnh Ngọc đi học nghiên cứu sinh hai năm cuối cùng cũng tốt nghiệp quay về.Ngày cô về, anh ra tận sân bay đón cô.Từ xa có thể trông thấy đại tiểu thư từng gọn gàng xinh đẹp lúc này lại chật vật không chịu nổi. Cô gầy đi một cách kì lạ, so với hai năm trước có đen đi một chút, nghe nói là vì cô đi du lịch khắp nơi. Từ trước tới giờ cô vẫn luôn như vậy, sống một cách tự do, không một ai có thể cản bước chân của cô lại.Lúc đó công ty vừa mới có chút quy mô, anh rút mấy triệu đi mua một căn biệt thự, nơi đó cũng chính là căn nhà sau này của hai người họ.Lúc đó người của phòng tài vụ còn khuyên anh, anh nên đem mấy triệu đó đầu tư mở rộng quy mô công ty, thế nhưng anh lắc đầu từ chối. 

Thi Cẩm Ngôn còn chưa kịp nói gì thì Diêu Đằng đã tung một cú đấm.

Cuối cùng Thi Cẩm Ngôn bị Diêu Đằng đánh một trận mà không hề đánh trả.

Đêm qua là lần đầu tiên của Tĩnh Ngọc, anh có cảm giác mình đã nợ Diêu Đằng.

Tuy bị đánh đến mặt mũi bầm dập nhưng trong lòng lại thấy vui sướng.

Anh hào hứng chạy tới phòng làm việc của thầy hướng dẫn, nói: “Thầy ơi! Em không học nghiên cứu sinh nữa!”

Thầy hướng dẫn sửng sốt: “Vì sao?"

Thi Cẩm Ngôn mím môi, trên mặt đầy vết thương nhưng trong ánh mắt lẫn khóe môi đều là ý cười, anh nói: “Bởi vì em muốn vì người em yêu mà xây lên một khoảng trời!”

Anh với Tư Tĩnh Ngọc đã đến mức này rồi, muốn học nghiên cứu sinh cũng phải mất hai nắm rưỡi mới có thể đi làm, mà anh không đợi nổi hai năm rưỡi đó.

Anh muốn cầu hôn, muốn xây dựng một tương lai của hai người họ. Anh phải kiếm tiền, nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, ít nhất có thể cưới được cô. Trong đời anh, chưa bao giờ lại mong mỏi kiếm tiền như lúc này.

Thầy hướng dẫn nhìn anh: “Cậu điên rồi! Điên rồi!”

Nhưng Thi Cẩm Ngôn lại cười xán lạn bước ra khỏi phòng làm việc, ý định không tìm việc lúc đầu cũng thay đổi.

Anh chỉ có mấy trăm tệ trong người, anh làm việc suốt một tuần, vét sạch gia sản để mua một chiếc nhẫn kim cương, sau đó sung sướng đi tìm cô.

Nhưng khi Thi Cẩm Ngôn gọi điện thì phát hiện đối phương đã khóa máy.

Anh điên cuồng tìm kiếm cô, cuối cùng chạy đến tận biệt thự của nhà họ Tư thì được biết cô đã ra nước ngoài du học.

Chỗ mà cô đi chính là nơi mà đáng lẽ anh tới làm sinh viên trao đổi.

Thi Cẩm Ngôn ngẩn người, thời khắc này anh không có tiền lại không có hộ chiếu, thậm chí cả tư cách đi tìm cô cũng không có.

Anh mờ mịt đứng trước cổng biệt thự, nhìn vào trong một cách bình tĩnh.

Anh cảm thấy trong lòng mình mê man.

Cô ra nước ngoài là để tránh anh sao?

Anh biết đi làm công tuy rằng có thể thoải mái hơn nhưng mãi mãi không có cách nào đứng bên cạnh cô, muốn vậy chỉ có một con đường là tự gây dựng sự nghiệp.

Sau đó Thi Cẩm Ngôn bắt đầu làm việc một cách điên cuồng, giai đoạn đầu vì để tiết kiệm được chút tiền mà phải chịu đói đến đau dạ dày, cũng từng quá mệt nhọc mà dạ dày xuất huyết phải nhập viện.

Anh nỗ lực kiếm tiền, tiết kiệm tiền để có thể mua được một căn biệt thự, đợi cô từ nước ngoài về rồi sẽ cho cô một gia đình.

Sau đó chính là đợi một mạch hai năm rưỡi.

Trong hai năm nay, tuy Thi Cẩm Ngôn không đi tìm cô nhưng lại nghe được tin tức của cô.

Năm đó Diêu Đằng chịu kích thích liền chuyển nghề đi làm cảnh sát, không ai biết được anh ta đã đi đâu.

Tư Tĩnh Ngọc đi học nghiên cứu sinh hai năm cuối cùng cũng tốt nghiệp quay về.

Ngày cô về, anh ra tận sân bay đón cô.

Từ xa có thể trông thấy đại tiểu thư từng gọn gàng xinh đẹp lúc này lại chật vật không chịu nổi. Cô gầy đi một cách kì lạ, so với hai năm trước có đen đi một chút, nghe nói là vì cô đi du lịch khắp nơi. Từ trước tới giờ cô vẫn luôn như vậy, sống một cách tự do, không một ai có thể cản bước chân của cô lại.

Lúc đó công ty vừa mới có chút quy mô, anh rút mấy triệu đi mua một căn biệt thự, nơi đó cũng chính là căn nhà sau này của hai người họ.

Lúc đó người của phòng tài vụ còn khuyên anh, anh nên đem mấy triệu đó đầu tư mở rộng quy mô công ty, thế nhưng anh lắc đầu từ chối.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn còn chưa kịp nói gì thì Diêu Đằng đã tung một cú đấm.Cuối cùng Thi Cẩm Ngôn bị Diêu Đằng đánh một trận mà không hề đánh trả.Đêm qua là lần đầu tiên của Tĩnh Ngọc, anh có cảm giác mình đã nợ Diêu Đằng.Tuy bị đánh đến mặt mũi bầm dập nhưng trong lòng lại thấy vui sướng.Anh hào hứng chạy tới phòng làm việc của thầy hướng dẫn, nói: “Thầy ơi! Em không học nghiên cứu sinh nữa!”Thầy hướng dẫn sửng sốt: “Vì sao?"Thi Cẩm Ngôn mím môi, trên mặt đầy vết thương nhưng trong ánh mắt lẫn khóe môi đều là ý cười, anh nói: “Bởi vì em muốn vì người em yêu mà xây lên một khoảng trời!”Anh với Tư Tĩnh Ngọc đã đến mức này rồi, muốn học nghiên cứu sinh cũng phải mất hai nắm rưỡi mới có thể đi làm, mà anh không đợi nổi hai năm rưỡi đó.Anh muốn cầu hôn, muốn xây dựng một tương lai của hai người họ. Anh phải kiếm tiền, nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, ít nhất có thể cưới được cô. Trong đời anh, chưa bao giờ lại mong mỏi kiếm tiền như lúc này.Thầy hướng dẫn nhìn anh: “Cậu điên rồi! Điên rồi!”Nhưng Thi Cẩm Ngôn lại cười xán lạn bước ra khỏi phòng làm việc, ý định không tìm việc lúc đầu cũng thay đổi.Anh chỉ có mấy trăm tệ trong người, anh làm việc suốt một tuần, vét sạch gia sản để mua một chiếc nhẫn kim cương, sau đó sung sướng đi tìm cô.Nhưng khi Thi Cẩm Ngôn gọi điện thì phát hiện đối phương đã khóa máy.Anh điên cuồng tìm kiếm cô, cuối cùng chạy đến tận biệt thự của nhà họ Tư thì được biết cô đã ra nước ngoài du học.Chỗ mà cô đi chính là nơi mà đáng lẽ anh tới làm sinh viên trao đổi.Thi Cẩm Ngôn ngẩn người, thời khắc này anh không có tiền lại không có hộ chiếu, thậm chí cả tư cách đi tìm cô cũng không có.Anh mờ mịt đứng trước cổng biệt thự, nhìn vào trong một cách bình tĩnh.Anh cảm thấy trong lòng mình mê man.Cô ra nước ngoài là để tránh anh sao?Anh biết đi làm công tuy rằng có thể thoải mái hơn nhưng mãi mãi không có cách nào đứng bên cạnh cô, muốn vậy chỉ có một con đường là tự gây dựng sự nghiệp.Sau đó Thi Cẩm Ngôn bắt đầu làm việc một cách điên cuồng, giai đoạn đầu vì để tiết kiệm được chút tiền mà phải chịu đói đến đau dạ dày, cũng từng quá mệt nhọc mà dạ dày xuất huyết phải nhập viện.Anh nỗ lực kiếm tiền, tiết kiệm tiền để có thể mua được một căn biệt thự, đợi cô từ nước ngoài về rồi sẽ cho cô một gia đình.Sau đó chính là đợi một mạch hai năm rưỡi.Trong hai năm nay, tuy Thi Cẩm Ngôn không đi tìm cô nhưng lại nghe được tin tức của cô.Năm đó Diêu Đằng chịu kích thích liền chuyển nghề đi làm cảnh sát, không ai biết được anh ta đã đi đâu.Tư Tĩnh Ngọc đi học nghiên cứu sinh hai năm cuối cùng cũng tốt nghiệp quay về.Ngày cô về, anh ra tận sân bay đón cô.Từ xa có thể trông thấy đại tiểu thư từng gọn gàng xinh đẹp lúc này lại chật vật không chịu nổi. Cô gầy đi một cách kì lạ, so với hai năm trước có đen đi một chút, nghe nói là vì cô đi du lịch khắp nơi. Từ trước tới giờ cô vẫn luôn như vậy, sống một cách tự do, không một ai có thể cản bước chân của cô lại.Lúc đó công ty vừa mới có chút quy mô, anh rút mấy triệu đi mua một căn biệt thự, nơi đó cũng chính là căn nhà sau này của hai người họ.Lúc đó người của phòng tài vụ còn khuyên anh, anh nên đem mấy triệu đó đầu tư mở rộng quy mô công ty, thế nhưng anh lắc đầu từ chối. 

Chương 1287: Bởi vì anh yêu em! (6)