Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1302: Cô ấy là cả thế giới của tôi! (1)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.Thi Cẩm Ngôn bình tĩnh đứng đó, trên mặt là vẻ mờ mịt quyết tiệt.Không ai ngờ là anh sẽ nói như thế trong tình cảnh này.Tư Tĩnh Ngọc đứng trong đám người nhìn Thi Cẩm Ngôn đứng trên sân khấu. Bởi vì đèn flash của máy ảnh nên anh không thấy được cô, nhưng cô lại thấy rõ vẻ mặt của anh.Cô ngây người đứng đó, đầu óc trống rỗng.Chuyện này là sao?Anh vừa nói gì?Cô siết chặt tay, rung động từ tận sâu trong lòng không kiềm được bùng lên.Anh… tự mình gánh hết tất cả trách nhiệm?Giờ phút này, hình như không có gì có thể sánh nổi người đàn ông đang đứng trên kia. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết tại sao người luôn yêu Bạch Nguyệt lại ra mặt bảo vệ cô.Bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Bạch Nguyệt: “Cẩm Ngôn, không ngờ anh ấy lại nhận hết mọi trách nhiệm về mình chỉ vì thấy áy náy với cô.”Áy náy?Là bởi vì áy náy sao?Cô cắn môi, không dám tin lời Bạch Nguyệt nói.Bạch Nguyệt nhận ra cô đang dao động nên nói thêm: “Bỏ đi, bọn tôi nhận hết tiếng xấu về mình, xem như là Cẩm Ngôn trả phí tổn thất cho thanh xuân của cô. Sau này, hai nhà chúng ta không còn bất cứ liên quan gì nữa.”Hai nhà chúng ta...Vậy là… Bạch Nguyệt đồng ý cách nói của Thi Cẩm Ngôn sao?Giọng điệu đương nhiên của cô ta thật khiến người ta cảm thấy đau lòng.Cô nhớ thời đại học, khi ở trong ký túc xá, cô ta luôn nói “Cẩm Ngôn”, “Cẩm Ngôn nhà tớ”…Xưng hô thân mật này luôn đâm thẳng vào lòng cô. Mỗi lần cô ta nói như vậy, giống như đang nhắc nhở cô không thể mơ tưởng tới Thi Cẩm Ngôn.Cô im lặng đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn người đàn ông trên sân khấu. Chút cảm động chưa kịp thành hình vì hành động của anh dần bị cô đè xuống.Ban nãy, Bạch Nguyệt tức giận nên mới nói ra những lời đó. Còn bây giờ, cô ta thật sự sợ ngây người. Công ty lên sàn là một việc rất quan trọng, cô ta tin Thi Cẩm Ngôn biết rõ điều này hơn cả cô ta. Cô ta từng đi làm ở Hoa Phổ vài ngày, lúc đó Thi Cẩm Ngôn đã bắt đầu cho việc ra mắt của công ty. Từ đó đến nay đã hai năm, nhưng đến giai đoạn mấu chốt này… anh lại ra quyết định như thế?Rốt cuộc anh có biết hậu quả của nó là gì không?Bạch Nguyệt cắn môi, hung hăng nhìn Tư Tĩnh Ngọc.Là vì anh yêu Tư Tĩnh Ngọc sao? Yêu đến mức không nỡ để cô nhận một chút lên án nào từ dư luận?Đám phóng viên cũng đã hoàn hồn lại, có người hỏi: “Ngài Thi, ngài và Bạch Nguyệt có quan hệ gì? Còn vợ ngài, à không, cô Tư và Diêu Đằng thật sự bên nhau rồi sao?”

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Thi Cẩm Ngôn bình tĩnh đứng đó, trên mặt là vẻ mờ mịt quyết tiệt.

Không ai ngờ là anh sẽ nói như thế trong tình cảnh này.

Tư Tĩnh Ngọc đứng trong đám người nhìn Thi Cẩm Ngôn đứng trên sân khấu. Bởi vì đèn flash của máy ảnh nên anh không thấy được cô, nhưng cô lại thấy rõ vẻ mặt của anh.

Cô ngây người đứng đó, đầu óc trống rỗng.

Chuyện này là sao?

Anh vừa nói gì?

Cô siết chặt tay, rung động từ tận sâu trong lòng không kiềm được bùng lên.

Anh… tự mình gánh hết tất cả trách nhiệm?

Giờ phút này, hình như không có gì có thể sánh nổi người đàn ông đang đứng trên kia. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết tại sao người luôn yêu Bạch Nguyệt lại ra mặt bảo vệ cô.

Bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Bạch Nguyệt: “Cẩm Ngôn, không ngờ anh ấy lại nhận hết mọi trách nhiệm về mình chỉ vì thấy áy náy với cô.”

Áy náy?

Là bởi vì áy náy sao?

Cô cắn môi, không dám tin lời Bạch Nguyệt nói.

Bạch Nguyệt nhận ra cô đang dao động nên nói thêm: “Bỏ đi, bọn tôi nhận hết tiếng xấu về mình, xem như là Cẩm Ngôn trả phí tổn thất cho thanh xuân của cô. Sau này, hai nhà chúng ta không còn bất cứ liên quan gì nữa.”

Hai nhà chúng ta...

Vậy là… Bạch Nguyệt đồng ý cách nói của Thi Cẩm Ngôn sao?

Giọng điệu đương nhiên của cô ta thật khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Cô nhớ thời đại học, khi ở trong ký túc xá, cô ta luôn nói “Cẩm Ngôn”, “Cẩm Ngôn nhà tớ”…

Xưng hô thân mật này luôn đâm thẳng vào lòng cô. Mỗi lần cô ta nói như vậy, giống như đang nhắc nhở cô không thể mơ tưởng tới Thi Cẩm Ngôn.

Cô im lặng đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn người đàn ông trên sân khấu. Chút cảm động chưa kịp thành hình vì hành động của anh dần bị cô đè xuống.

Ban nãy, Bạch Nguyệt tức giận nên mới nói ra những lời đó. Còn bây giờ, cô ta thật sự sợ ngây người. Công ty lên sàn là một việc rất quan trọng, cô ta tin Thi Cẩm Ngôn biết rõ điều này hơn cả cô ta. Cô ta từng đi làm ở Hoa Phổ vài ngày, lúc đó Thi Cẩm Ngôn đã bắt đầu cho việc ra mắt của công ty. Từ đó đến nay đã hai năm, nhưng đến giai đoạn mấu chốt này… anh lại ra quyết định như thế?

Rốt cuộc anh có biết hậu quả của nó là gì không?

Bạch Nguyệt cắn môi, hung hăng nhìn Tư Tĩnh Ngọc.

Là vì anh yêu Tư Tĩnh Ngọc sao? Yêu đến mức không nỡ để cô nhận một chút lên án nào từ dư luận?

Đám phóng viên cũng đã hoàn hồn lại, có người hỏi: “Ngài Thi, ngài và Bạch Nguyệt có quan hệ gì? Còn vợ ngài, à không, cô Tư và Diêu Đằng thật sự bên nhau rồi sao?”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.Thi Cẩm Ngôn bình tĩnh đứng đó, trên mặt là vẻ mờ mịt quyết tiệt.Không ai ngờ là anh sẽ nói như thế trong tình cảnh này.Tư Tĩnh Ngọc đứng trong đám người nhìn Thi Cẩm Ngôn đứng trên sân khấu. Bởi vì đèn flash của máy ảnh nên anh không thấy được cô, nhưng cô lại thấy rõ vẻ mặt của anh.Cô ngây người đứng đó, đầu óc trống rỗng.Chuyện này là sao?Anh vừa nói gì?Cô siết chặt tay, rung động từ tận sâu trong lòng không kiềm được bùng lên.Anh… tự mình gánh hết tất cả trách nhiệm?Giờ phút này, hình như không có gì có thể sánh nổi người đàn ông đang đứng trên kia. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết tại sao người luôn yêu Bạch Nguyệt lại ra mặt bảo vệ cô.Bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Bạch Nguyệt: “Cẩm Ngôn, không ngờ anh ấy lại nhận hết mọi trách nhiệm về mình chỉ vì thấy áy náy với cô.”Áy náy?Là bởi vì áy náy sao?Cô cắn môi, không dám tin lời Bạch Nguyệt nói.Bạch Nguyệt nhận ra cô đang dao động nên nói thêm: “Bỏ đi, bọn tôi nhận hết tiếng xấu về mình, xem như là Cẩm Ngôn trả phí tổn thất cho thanh xuân của cô. Sau này, hai nhà chúng ta không còn bất cứ liên quan gì nữa.”Hai nhà chúng ta...Vậy là… Bạch Nguyệt đồng ý cách nói của Thi Cẩm Ngôn sao?Giọng điệu đương nhiên của cô ta thật khiến người ta cảm thấy đau lòng.Cô nhớ thời đại học, khi ở trong ký túc xá, cô ta luôn nói “Cẩm Ngôn”, “Cẩm Ngôn nhà tớ”…Xưng hô thân mật này luôn đâm thẳng vào lòng cô. Mỗi lần cô ta nói như vậy, giống như đang nhắc nhở cô không thể mơ tưởng tới Thi Cẩm Ngôn.Cô im lặng đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn người đàn ông trên sân khấu. Chút cảm động chưa kịp thành hình vì hành động của anh dần bị cô đè xuống.Ban nãy, Bạch Nguyệt tức giận nên mới nói ra những lời đó. Còn bây giờ, cô ta thật sự sợ ngây người. Công ty lên sàn là một việc rất quan trọng, cô ta tin Thi Cẩm Ngôn biết rõ điều này hơn cả cô ta. Cô ta từng đi làm ở Hoa Phổ vài ngày, lúc đó Thi Cẩm Ngôn đã bắt đầu cho việc ra mắt của công ty. Từ đó đến nay đã hai năm, nhưng đến giai đoạn mấu chốt này… anh lại ra quyết định như thế?Rốt cuộc anh có biết hậu quả của nó là gì không?Bạch Nguyệt cắn môi, hung hăng nhìn Tư Tĩnh Ngọc.Là vì anh yêu Tư Tĩnh Ngọc sao? Yêu đến mức không nỡ để cô nhận một chút lên án nào từ dư luận?Đám phóng viên cũng đã hoàn hồn lại, có người hỏi: “Ngài Thi, ngài và Bạch Nguyệt có quan hệ gì? Còn vợ ngài, à không, cô Tư và Diêu Đằng thật sự bên nhau rồi sao?”

Chương 1302: Cô ấy là cả thế giới của tôi! (1)