Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1315: Ba con cũng thích cô! (5)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cơ thể cô cứng đờ như bị điện giật, cảm giác tê dại từ đáy lòng dần dần dâng lên.Hình như cô thấy được hy vọng gì đó. Cô cắn môi, mở to mắt nhìn bản thỏa thuận ly hôn. Dù cô không để ý, nhưng cô vẫn biết sản nghiệp do Thi Cẩm Ngôn đứng tên.Vậy mà lúc này…Nhà cưới thuộc về cô, một căn biệt thự khác ở ngoại ô cũng thuộc về cô. Thi Cẩm Ngôn chỉ có 60% cổ phần Hoa Phổ, anh cho cô hết 50%. Còn 10%, không cần nghĩ cũng biết anh dùng nó để phụng dưỡng cha mẹ và nuôi Tân Tân ăn học. Bây giờ Thi Cẩm Ngôn chỉ còn một căn nhà ba mẹ anh đang ở.Cô siết chặt tay, cảm thấy mình nhìn lầm rồi.Một người đàn ông có thể vì áy náy mà giao công ty của mình cho người khác không?Cô xem thỏa thuận ly hôn một lần nữa, xem kỹ từng chữ từng chữ…Đồ cưới của cô vẫn do cô đứng tên, phần lớn các tài sản khác đều thuộc về cô. Viền mắt của cô ươn ướt, những hành động của Thi Cẩm Ngôn vốn bị cô xem nhẹ dần dần hiện rõ ra. Ngón tay cô run lên, một suy nghĩ điên cuồng mọc rễ nảy mầm dưới đáy lòng.Anh yêu cô?Những lời nói năm xưa của anh lại quanh quẩn bên tai.Tư Tĩnh Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng phân tích độ thật giả trong chuyện này. Có điều, cô càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng thấy nó là thật.Cô dứt khoát ném thỏa thuận ly hôn lên sofa, rồi bần thần ngồi đó.Rốt cuộc Thi Cẩm Ngôn có ý gì?Tại sao anh lại làm vậy?Tư Tĩnh vùi đầu vào gối.Từ nhỏ, cô đã là con gái cưng của trời. Dù mẹ làm việc vất vả trong công ty nhưng mẹ vẫn sử dụng các phương pháp giáo dục ưu tú để giáo dục cô và em trai. Cô xuất thân cao quý, lớn lên trong hũ vàng, ai thấy cũng hâm mộ.Cho nên, dù cô có khiêm tốn thì tận sâu trong xương cốt cô vẫn có sự kiêu ngạo mà không phải ai cũng thấy được.Thời đại học, cô thích Thi Cẩm Ngôn, cô định tỏ tình vào ngày sinh nhật của mình, nhưng bạn cô nói Thi Cẩm Ngôn là bạn trai của Bạch Nguyệt. Sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô đoạt bạn trai của người khác, nên cô vẫn đè nén tình cảm của mình.Cho đến ngày tốt nghiệp, cô không nhịn được nữa nên mới xảy ra chuyện đó. Sau khi làm mất con, cô về nước kết hôn với anh. Có trời mới biết, ngày cô đi tìm anh, hỏi anh có thích cô không, cô cúi đầu chờ câu trả lời của anh, nhưng lại thấy mình hèn mọn đến thế nào.Từ đó về sau, vợ chồng bọn họ lúc nào cũng giữ kẽ với nhau. Nhiều năm trôi qua, cô bôn ba khắp nơi tìm con, mỗi năm chỉ ở trong nước vài tháng, bằng mặt không bằng lòng với anh. Thậm chí, có khi cả một tháng bọn họ cũng chẳng gặp được nhau lấy một lần.Cho nên cô chưa từng nghi ngờ tình yêu của anh với Bạch Nguyệt.Giờ phút này, tổng hợp lại tất cả những chuyện anh đã làm trong thời gian qua. Cô thật sự cảm thấy… chẳng lẽ anh đã… yêu cô rồi sao?

Cơ thể cô cứng đờ như bị điện giật, cảm giác tê dại từ đáy lòng dần dần dâng lên.

Hình như cô thấy được hy vọng gì đó. Cô cắn môi, mở to mắt nhìn bản thỏa thuận ly hôn. Dù cô không để ý, nhưng cô vẫn biết sản nghiệp do Thi Cẩm Ngôn đứng tên.

Vậy mà lúc này…

Nhà cưới thuộc về cô, một căn biệt thự khác ở ngoại ô cũng thuộc về cô. Thi Cẩm Ngôn chỉ có 60% cổ phần Hoa Phổ, anh cho cô hết 50%. Còn 10%, không cần nghĩ cũng biết anh dùng nó để phụng dưỡng cha mẹ và nuôi Tân Tân ăn học. Bây giờ Thi Cẩm Ngôn chỉ còn một căn nhà ba mẹ anh đang ở.

Cô siết chặt tay, cảm thấy mình nhìn lầm rồi.

Một người đàn ông có thể vì áy náy mà giao công ty của mình cho người khác không?

Cô xem thỏa thuận ly hôn một lần nữa, xem kỹ từng chữ từng chữ…

Đồ cưới của cô vẫn do cô đứng tên, phần lớn các tài sản khác đều thuộc về cô. Viền mắt của cô ươn ướt, những hành động của Thi Cẩm Ngôn vốn bị cô xem nhẹ dần dần hiện rõ ra. Ngón tay cô run lên, một suy nghĩ điên cuồng mọc rễ nảy mầm dưới đáy lòng.

Anh yêu cô?

Những lời nói năm xưa của anh lại quanh quẩn bên tai.

Tư Tĩnh Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng phân tích độ thật giả trong chuyện này. Có điều, cô càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng thấy nó là thật.

Cô dứt khoát ném thỏa thuận ly hôn lên sofa, rồi bần thần ngồi đó.

Rốt cuộc Thi Cẩm Ngôn có ý gì?

Tại sao anh lại làm vậy?

Tư Tĩnh vùi đầu vào gối.

Từ nhỏ, cô đã là con gái cưng của trời. Dù mẹ làm việc vất vả trong công ty nhưng mẹ vẫn sử dụng các phương pháp giáo dục ưu tú để giáo dục cô và em trai. Cô xuất thân cao quý, lớn lên trong hũ vàng, ai thấy cũng hâm mộ.

Cho nên, dù cô có khiêm tốn thì tận sâu trong xương cốt cô vẫn có sự kiêu ngạo mà không phải ai cũng thấy được.

Thời đại học, cô thích Thi Cẩm Ngôn, cô định tỏ tình vào ngày sinh nhật của mình, nhưng bạn cô nói Thi Cẩm Ngôn là bạn trai của Bạch Nguyệt. Sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô đoạt bạn trai của người khác, nên cô vẫn đè nén tình cảm của mình.

Cho đến ngày tốt nghiệp, cô không nhịn được nữa nên mới xảy ra chuyện đó. Sau khi làm mất con, cô về nước kết hôn với anh. Có trời mới biết, ngày cô đi tìm anh, hỏi anh có thích cô không, cô cúi đầu chờ câu trả lời của anh, nhưng lại thấy mình hèn mọn đến thế nào.

Từ đó về sau, vợ chồng bọn họ lúc nào cũng giữ kẽ với nhau. Nhiều năm trôi qua, cô bôn ba khắp nơi tìm con, mỗi năm chỉ ở trong nước vài tháng, bằng mặt không bằng lòng với anh. Thậm chí, có khi cả một tháng bọn họ cũng chẳng gặp được nhau lấy một lần.

Cho nên cô chưa từng nghi ngờ tình yêu của anh với Bạch Nguyệt.

Giờ phút này, tổng hợp lại tất cả những chuyện anh đã làm trong thời gian qua. Cô thật sự cảm thấy… chẳng lẽ anh đã… yêu cô rồi sao?

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cơ thể cô cứng đờ như bị điện giật, cảm giác tê dại từ đáy lòng dần dần dâng lên.Hình như cô thấy được hy vọng gì đó. Cô cắn môi, mở to mắt nhìn bản thỏa thuận ly hôn. Dù cô không để ý, nhưng cô vẫn biết sản nghiệp do Thi Cẩm Ngôn đứng tên.Vậy mà lúc này…Nhà cưới thuộc về cô, một căn biệt thự khác ở ngoại ô cũng thuộc về cô. Thi Cẩm Ngôn chỉ có 60% cổ phần Hoa Phổ, anh cho cô hết 50%. Còn 10%, không cần nghĩ cũng biết anh dùng nó để phụng dưỡng cha mẹ và nuôi Tân Tân ăn học. Bây giờ Thi Cẩm Ngôn chỉ còn một căn nhà ba mẹ anh đang ở.Cô siết chặt tay, cảm thấy mình nhìn lầm rồi.Một người đàn ông có thể vì áy náy mà giao công ty của mình cho người khác không?Cô xem thỏa thuận ly hôn một lần nữa, xem kỹ từng chữ từng chữ…Đồ cưới của cô vẫn do cô đứng tên, phần lớn các tài sản khác đều thuộc về cô. Viền mắt của cô ươn ướt, những hành động của Thi Cẩm Ngôn vốn bị cô xem nhẹ dần dần hiện rõ ra. Ngón tay cô run lên, một suy nghĩ điên cuồng mọc rễ nảy mầm dưới đáy lòng.Anh yêu cô?Những lời nói năm xưa của anh lại quanh quẩn bên tai.Tư Tĩnh Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng phân tích độ thật giả trong chuyện này. Có điều, cô càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng thấy nó là thật.Cô dứt khoát ném thỏa thuận ly hôn lên sofa, rồi bần thần ngồi đó.Rốt cuộc Thi Cẩm Ngôn có ý gì?Tại sao anh lại làm vậy?Tư Tĩnh vùi đầu vào gối.Từ nhỏ, cô đã là con gái cưng của trời. Dù mẹ làm việc vất vả trong công ty nhưng mẹ vẫn sử dụng các phương pháp giáo dục ưu tú để giáo dục cô và em trai. Cô xuất thân cao quý, lớn lên trong hũ vàng, ai thấy cũng hâm mộ.Cho nên, dù cô có khiêm tốn thì tận sâu trong xương cốt cô vẫn có sự kiêu ngạo mà không phải ai cũng thấy được.Thời đại học, cô thích Thi Cẩm Ngôn, cô định tỏ tình vào ngày sinh nhật của mình, nhưng bạn cô nói Thi Cẩm Ngôn là bạn trai của Bạch Nguyệt. Sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô đoạt bạn trai của người khác, nên cô vẫn đè nén tình cảm của mình.Cho đến ngày tốt nghiệp, cô không nhịn được nữa nên mới xảy ra chuyện đó. Sau khi làm mất con, cô về nước kết hôn với anh. Có trời mới biết, ngày cô đi tìm anh, hỏi anh có thích cô không, cô cúi đầu chờ câu trả lời của anh, nhưng lại thấy mình hèn mọn đến thế nào.Từ đó về sau, vợ chồng bọn họ lúc nào cũng giữ kẽ với nhau. Nhiều năm trôi qua, cô bôn ba khắp nơi tìm con, mỗi năm chỉ ở trong nước vài tháng, bằng mặt không bằng lòng với anh. Thậm chí, có khi cả một tháng bọn họ cũng chẳng gặp được nhau lấy một lần.Cho nên cô chưa từng nghi ngờ tình yêu của anh với Bạch Nguyệt.Giờ phút này, tổng hợp lại tất cả những chuyện anh đã làm trong thời gian qua. Cô thật sự cảm thấy… chẳng lẽ anh đã… yêu cô rồi sao?

Chương 1315: Ba con cũng thích cô! (5)