Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1317: Ba con cũng thích cô! (7)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trước khi đi, Tân Tân kéo tay áo cô lại, “Ngày mai cô có đón Tân Tân không?”Tư Tĩnh Ngọc mím môi, “Ngày mai cô không đón con được.”Thấy ánh mắt thất vọng của Tân Tân, cô ngồi xổm người xuống, xoa đầu nó, “Nhưng một tuần lễ sau cô sẽ đón con.”Hai mắt Tân Tân sáng lên, “Cô bận đi công tác ạ?”Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, Tân Tân nghĩ ngợi gì đó, rồi hỏi: “Cô đi tham gia hôn lễ sao?”Tư Tĩnh Ngọc cười, “Đúng thế.”Trong mắt Tân Tân hiện lên vẻ ranh mãnh.Nhìn Tân Tân bước vào cửa rồi, Tư Tĩnh Ngọc mới quay đầu đi về.Cô vừa đi khỏi, Tân Tân liền ló đầu ra nhìn theo xe của cô, sau đó gọi điện thoại cho Thi Cẩm Ngôn.Thi Cẩm Ngôn đang họp, cuộc họp này kéo dài cả ngày. Không gọi điện thoại cho anh được, Tân Tân liền gọi điện thoại cho tài xế của anh, “A lô, chú mau đến đây, con muốn ra ngoài một chuyến.”“Con muốn giúp ba con trông chừng cô, không thể để cô kết hôn được.”Nghe Tân Tân nói vậy, tài xế sững cả người. Anh ta cũng là người chứng kiến cuộc hôn nhân của ngài Thi và cô Tư. Rõ ràng hai người bọn họ đều quan tâm đối phương, còn là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Nhưng giữa hai người bọn họ lại còn có một Bạch Nguyệt chen vào.Tài xế này chính là tài xế mà Bạch Nguyệt từng vênh mặt hất hàm sai bảo.Bạch Nguyệt giống hệt một đóa Bạch Liên Hoa, hoàn toàn kém xa cô Tư. Trước mặt người khác, cô ta giả vờ hiền lành, còn sau lưng… cô ta khinh thường tài xế, khinh thường nhân viên công ty, thường hay nói những lời khó nghe.Cô Tư không giống vậy, cô Tư tao nhã cao quý, nói năng hòa nhã dịu dàng.Khách quan mà nói, anh ta thích cô Tư và ngài Thi ở bên nhau hơn.Anh ta gật đầu, “Con ở đâu, chú đến đón.”Tân Tân mở cửa, “Con ở nhà, chú mau đến đi, không thì cô đi mất.”Tài xế cũng là một cậu trai trẻ bốc đồng, “Chú ở gần đó, chú đến ngay!”Năm phút sau, Tân Tân lên xe, chạy theo hướng Tư Tĩnh Ngọc vừa đi.Đúng là ông trời cũng giúp bọn họ, vừa qua đoạn kẹt xe nên xe của Tư Tĩnh Ngọc vẫn còn ở phía trước, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp. Hai người theo Tư Tĩnh Ngọc về tới biệt thự của cô rồi nhìn cô vào bên bên trong.Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Tân và tài xế đã đợi ở bên ngoài. Sau đó, bọn họ nhìn thấy Tư Tĩnh Ngọc lái xe đến sân bay. Tới sân bay, Tân Tân nhờ tài xế mua cho nó một vé máy bay, rồi bảo tài xế chờ bên ngoài.Tân Tân lặng lẽ đi theo Tư Tĩnh Ngọc.Tư Tĩnh Ngọc tới hơi sớm nên đợi trong phòng chờ.Tân Tân tìm một vị trí núp.Một lát sau, tới giờ lên máy bay, Tân Tân đi theo Tư Tĩnh Ngọc vào trong.Nó cầm vé máy bay, cũng không sợ người ta kiểm tra. Thậm chí, lúc nhân viên nghi ngờ, nó còn giậm chân hét lên: “Kiểm tra mau lên, con không thấy mẹ con nữa rồi!”

Trước khi đi, Tân Tân kéo tay áo cô lại, “Ngày mai cô có đón Tân Tân không?”

Tư Tĩnh Ngọc mím môi, “Ngày mai cô không đón con được.”

Thấy ánh mắt thất vọng của Tân Tân, cô ngồi xổm người xuống, xoa đầu nó, “Nhưng một tuần lễ sau cô sẽ đón con.”

Hai mắt Tân Tân sáng lên, “Cô bận đi công tác ạ?”

Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, Tân Tân nghĩ ngợi gì đó, rồi hỏi: “Cô đi tham gia hôn lễ sao?”

Tư Tĩnh Ngọc cười, “Đúng thế.”

Trong mắt Tân Tân hiện lên vẻ ranh mãnh.

Nhìn Tân Tân bước vào cửa rồi, Tư Tĩnh Ngọc mới quay đầu đi về.

Cô vừa đi khỏi, Tân Tân liền ló đầu ra nhìn theo xe của cô, sau đó gọi điện thoại cho Thi Cẩm Ngôn.

Thi Cẩm Ngôn đang họp, cuộc họp này kéo dài cả ngày. Không gọi điện thoại cho anh được, Tân Tân liền gọi điện thoại cho tài xế của anh, “A lô, chú mau đến đây, con muốn ra ngoài một chuyến.”

“Con muốn giúp ba con trông chừng cô, không thể để cô kết hôn được.”

Nghe Tân Tân nói vậy, tài xế sững cả người. Anh ta cũng là người chứng kiến cuộc hôn nhân của ngài Thi và cô Tư. Rõ ràng hai người bọn họ đều quan tâm đối phương, còn là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Nhưng giữa hai người bọn họ lại còn có một Bạch Nguyệt chen vào.

Tài xế này chính là tài xế mà Bạch Nguyệt từng vênh mặt hất hàm sai bảo.

Bạch Nguyệt giống hệt một đóa Bạch Liên Hoa, hoàn toàn kém xa cô Tư. Trước mặt người khác, cô ta giả vờ hiền lành, còn sau lưng… cô ta khinh thường tài xế, khinh thường nhân viên công ty, thường hay nói những lời khó nghe.

Cô Tư không giống vậy, cô Tư tao nhã cao quý, nói năng hòa nhã dịu dàng.

Khách quan mà nói, anh ta thích cô Tư và ngài Thi ở bên nhau hơn.

Anh ta gật đầu, “Con ở đâu, chú đến đón.”

Tân Tân mở cửa, “Con ở nhà, chú mau đến đi, không thì cô đi mất.”

Tài xế cũng là một cậu trai trẻ bốc đồng, “Chú ở gần đó, chú đến ngay!”

Năm phút sau, Tân Tân lên xe, chạy theo hướng Tư Tĩnh Ngọc vừa đi.

Đúng là ông trời cũng giúp bọn họ, vừa qua đoạn kẹt xe nên xe của Tư Tĩnh Ngọc vẫn còn ở phía trước, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp. Hai người theo Tư Tĩnh Ngọc về tới biệt thự của cô rồi nhìn cô vào bên bên trong.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Tân và tài xế đã đợi ở bên ngoài. Sau đó, bọn họ nhìn thấy Tư Tĩnh Ngọc lái xe đến sân bay. Tới sân bay, Tân Tân nhờ tài xế mua cho nó một vé máy bay, rồi bảo tài xế chờ bên ngoài.

Tân Tân lặng lẽ đi theo Tư Tĩnh Ngọc.

Tư Tĩnh Ngọc tới hơi sớm nên đợi trong phòng chờ.

Tân Tân tìm một vị trí núp.

Một lát sau, tới giờ lên máy bay, Tân Tân đi theo Tư Tĩnh Ngọc vào trong.

Nó cầm vé máy bay, cũng không sợ người ta kiểm tra. Thậm chí, lúc nhân viên nghi ngờ, nó còn giậm chân hét lên: “Kiểm tra mau lên, con không thấy mẹ con nữa rồi!”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trước khi đi, Tân Tân kéo tay áo cô lại, “Ngày mai cô có đón Tân Tân không?”Tư Tĩnh Ngọc mím môi, “Ngày mai cô không đón con được.”Thấy ánh mắt thất vọng của Tân Tân, cô ngồi xổm người xuống, xoa đầu nó, “Nhưng một tuần lễ sau cô sẽ đón con.”Hai mắt Tân Tân sáng lên, “Cô bận đi công tác ạ?”Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, Tân Tân nghĩ ngợi gì đó, rồi hỏi: “Cô đi tham gia hôn lễ sao?”Tư Tĩnh Ngọc cười, “Đúng thế.”Trong mắt Tân Tân hiện lên vẻ ranh mãnh.Nhìn Tân Tân bước vào cửa rồi, Tư Tĩnh Ngọc mới quay đầu đi về.Cô vừa đi khỏi, Tân Tân liền ló đầu ra nhìn theo xe của cô, sau đó gọi điện thoại cho Thi Cẩm Ngôn.Thi Cẩm Ngôn đang họp, cuộc họp này kéo dài cả ngày. Không gọi điện thoại cho anh được, Tân Tân liền gọi điện thoại cho tài xế của anh, “A lô, chú mau đến đây, con muốn ra ngoài một chuyến.”“Con muốn giúp ba con trông chừng cô, không thể để cô kết hôn được.”Nghe Tân Tân nói vậy, tài xế sững cả người. Anh ta cũng là người chứng kiến cuộc hôn nhân của ngài Thi và cô Tư. Rõ ràng hai người bọn họ đều quan tâm đối phương, còn là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Nhưng giữa hai người bọn họ lại còn có một Bạch Nguyệt chen vào.Tài xế này chính là tài xế mà Bạch Nguyệt từng vênh mặt hất hàm sai bảo.Bạch Nguyệt giống hệt một đóa Bạch Liên Hoa, hoàn toàn kém xa cô Tư. Trước mặt người khác, cô ta giả vờ hiền lành, còn sau lưng… cô ta khinh thường tài xế, khinh thường nhân viên công ty, thường hay nói những lời khó nghe.Cô Tư không giống vậy, cô Tư tao nhã cao quý, nói năng hòa nhã dịu dàng.Khách quan mà nói, anh ta thích cô Tư và ngài Thi ở bên nhau hơn.Anh ta gật đầu, “Con ở đâu, chú đến đón.”Tân Tân mở cửa, “Con ở nhà, chú mau đến đi, không thì cô đi mất.”Tài xế cũng là một cậu trai trẻ bốc đồng, “Chú ở gần đó, chú đến ngay!”Năm phút sau, Tân Tân lên xe, chạy theo hướng Tư Tĩnh Ngọc vừa đi.Đúng là ông trời cũng giúp bọn họ, vừa qua đoạn kẹt xe nên xe của Tư Tĩnh Ngọc vẫn còn ở phía trước, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp. Hai người theo Tư Tĩnh Ngọc về tới biệt thự của cô rồi nhìn cô vào bên bên trong.Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Tân và tài xế đã đợi ở bên ngoài. Sau đó, bọn họ nhìn thấy Tư Tĩnh Ngọc lái xe đến sân bay. Tới sân bay, Tân Tân nhờ tài xế mua cho nó một vé máy bay, rồi bảo tài xế chờ bên ngoài.Tân Tân lặng lẽ đi theo Tư Tĩnh Ngọc.Tư Tĩnh Ngọc tới hơi sớm nên đợi trong phòng chờ.Tân Tân tìm một vị trí núp.Một lát sau, tới giờ lên máy bay, Tân Tân đi theo Tư Tĩnh Ngọc vào trong.Nó cầm vé máy bay, cũng không sợ người ta kiểm tra. Thậm chí, lúc nhân viên nghi ngờ, nó còn giậm chân hét lên: “Kiểm tra mau lên, con không thấy mẹ con nữa rồi!”

Chương 1317: Ba con cũng thích cô! (7)