Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1337: Khúc nhạc hôn lễ (19)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cuối cùng anh cũng yêu cô rồi, nhưng lúc này cô lại thấy tuyệt vọng với cuộc hôn nhân của bọn họ.Bên tai chợt vang lên tiếng nói của anh: “Nếu em không trả lời thì anh sẽ tự mình tìm câu trả lời.”Tư Tĩnh Ngọc còn đang kinh ngạc, không hiểu anh có ý gì thì anh đã cúi đầu xuống chạm vào môi cô. Hơi thở quen thuộc bỗng nhiên lan tràn trong miệng. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng vừa mới đặt tay lên ngực anh thì nụ hôn trên môi từ nhẹ nhàng liền trở nên dữ dội. Hình như anh sợ cô từ chối nên hung hăng hôn cô, đầu lưỡi khuấy loạn muốn cuốn lấy lưỡi của cô.Hơi thở ngang ngược đột nhiên ập đến khiến đầu óc Tư Tĩnh Ngọc trống rỗng, vô thức nắm chặt áo anh. Sau lưng là vách động lạnh băng, trước ngực là cơ thể nóng bỏng của anh, cô căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, có cảm giác như muốn ngất đi.Sau khi kết hôn, bọn họ có làm chuyện vợ chồng nhưng làm rất truyền thống. Lúc này, tại một nơi tràn đầy kích thích, xung quanh tối đen, cô lại vừa nghe được lời bày tỏ của anh, cả hành động ngang ngược này của anh cũng khiến cô có cảm giác kích thích chưa từng có.Cô vô thức hùa theo anh.Không gian nhỏ hẹp tăm tối đột nhiên trở nên mập mờ, không khí văng vẳng tiếng thở dốc khiến người ta đỏ mặt.Kết thúc nụ hôn, Thi Cẩm Ngôn ôm Tư Tĩnh Ngọc đặt lên tảng đá lúc nãy. Sau đó, anh để điện thoại xuống đất, trải áo khoác lên tảng đá.Tư Tĩnh Ngọc thấy hết những gì anh làm, đột nhiên có cảm giác rối bời, tim bắt đầu đập nhanh hơn.Cô cắn môi, muốn đẩy Thi Cẩm Ngôn ra, nhưng khát vọng trong cơ thể khiến cô nói không nên lời. Lúc cô đang xoắn xuýt, anh lại đè xuống người cô.Trong từng tiếng thở dốc, quần áo bị lột ra ném sang bên cạnh.Cuối cùng, hai người vẫn đi đến bước này.Thi Cẩm Ngôn hôn lên cơ thể cô giống như hôn bảo bối đã mất nhưng tìm lại được của mình. Mỗi một cái hôn của anh đều làm cơ thể cô run lên. Cảm giác như điện giật, khiến cô không nhịn được rên khẽ.Sau đó, cô nghe Thi Cẩm Ngôn hỏi: “Tĩnh Ngọc, em… chuẩn bị xong chưa?”Đã hai năm họ không thân mật với nhau rồi.Cô nghĩ mình không cần, nhưng lại không ngờ lúc này cô vô cùng khát khao cơ thể anh.Sau đó, trong ánh mắt mơ màng của cô, Thi Cẩm Ngôn mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể cô.Cảm giác kích thích khiến hai người run lên.Sau đó, bên trong hang động, hai người lại càng mờ ám, càng dây dưa triền miên...Tình yêu của anh theo những lần kích thích lưu lại trong cơ thể cô. Anh thở dốc liên tục, dù lúc này rất lạnh nhưng vẫn có mồ hôi lăn xuống.

Cuối cùng anh cũng yêu cô rồi, nhưng lúc này cô lại thấy tuyệt vọng với cuộc hôn nhân của bọn họ.

Bên tai chợt vang lên tiếng nói của anh: “Nếu em không trả lời thì anh sẽ tự mình tìm câu trả lời.”

Tư Tĩnh Ngọc còn đang kinh ngạc, không hiểu anh có ý gì thì anh đã cúi đầu xuống chạm vào môi cô. Hơi thở quen thuộc bỗng nhiên lan tràn trong miệng. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng vừa mới đặt tay lên ngực anh thì nụ hôn trên môi từ nhẹ nhàng liền trở nên dữ dội. Hình như anh sợ cô từ chối nên hung hăng hôn cô, đầu lưỡi khuấy loạn muốn cuốn lấy lưỡi của cô.

Hơi thở ngang ngược đột nhiên ập đến khiến đầu óc Tư Tĩnh Ngọc trống rỗng, vô thức nắm chặt áo anh. Sau lưng là vách động lạnh băng, trước ngực là cơ thể nóng bỏng của anh, cô căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, có cảm giác như muốn ngất đi.

Sau khi kết hôn, bọn họ có làm chuyện vợ chồng nhưng làm rất truyền thống. Lúc này, tại một nơi tràn đầy kích thích, xung quanh tối đen, cô lại vừa nghe được lời bày tỏ của anh, cả hành động ngang ngược này của anh cũng khiến cô có cảm giác kích thích chưa từng có.

Cô vô thức hùa theo anh.

Không gian nhỏ hẹp tăm tối đột nhiên trở nên mập mờ, không khí văng vẳng tiếng thở dốc khiến người ta đỏ mặt.

Kết thúc nụ hôn, Thi Cẩm Ngôn ôm Tư Tĩnh Ngọc đặt lên tảng đá lúc nãy. Sau đó, anh để điện thoại xuống đất, trải áo khoác lên tảng đá.

Tư Tĩnh Ngọc thấy hết những gì anh làm, đột nhiên có cảm giác rối bời, tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Cô cắn môi, muốn đẩy Thi Cẩm Ngôn ra, nhưng khát vọng trong cơ thể khiến cô nói không nên lời. Lúc cô đang xoắn xuýt, anh lại đè xuống người cô.

Trong từng tiếng thở dốc, quần áo bị lột ra ném sang bên cạnh.

Cuối cùng, hai người vẫn đi đến bước này.

Thi Cẩm Ngôn hôn lên cơ thể cô giống như hôn bảo bối đã mất nhưng tìm lại được của mình. Mỗi một cái hôn của anh đều làm cơ thể cô run lên. Cảm giác như điện giật, khiến cô không nhịn được rên khẽ.

Sau đó, cô nghe Thi Cẩm Ngôn hỏi: “Tĩnh Ngọc, em… chuẩn bị xong chưa?”

Đã hai năm họ không thân mật với nhau rồi.

Cô nghĩ mình không cần, nhưng lại không ngờ lúc này cô vô cùng khát khao cơ thể anh.

Sau đó, trong ánh mắt mơ màng của cô, Thi Cẩm Ngôn mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể cô.

Cảm giác kích thích khiến hai người run lên.

Sau đó, bên trong hang động, hai người lại càng mờ ám, càng dây dưa triền miên...

Tình yêu của anh theo những lần kích thích lưu lại trong cơ thể cô. Anh thở dốc liên tục, dù lúc này rất lạnh nhưng vẫn có mồ hôi lăn xuống.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cuối cùng anh cũng yêu cô rồi, nhưng lúc này cô lại thấy tuyệt vọng với cuộc hôn nhân của bọn họ.Bên tai chợt vang lên tiếng nói của anh: “Nếu em không trả lời thì anh sẽ tự mình tìm câu trả lời.”Tư Tĩnh Ngọc còn đang kinh ngạc, không hiểu anh có ý gì thì anh đã cúi đầu xuống chạm vào môi cô. Hơi thở quen thuộc bỗng nhiên lan tràn trong miệng. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng vừa mới đặt tay lên ngực anh thì nụ hôn trên môi từ nhẹ nhàng liền trở nên dữ dội. Hình như anh sợ cô từ chối nên hung hăng hôn cô, đầu lưỡi khuấy loạn muốn cuốn lấy lưỡi của cô.Hơi thở ngang ngược đột nhiên ập đến khiến đầu óc Tư Tĩnh Ngọc trống rỗng, vô thức nắm chặt áo anh. Sau lưng là vách động lạnh băng, trước ngực là cơ thể nóng bỏng của anh, cô căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, có cảm giác như muốn ngất đi.Sau khi kết hôn, bọn họ có làm chuyện vợ chồng nhưng làm rất truyền thống. Lúc này, tại một nơi tràn đầy kích thích, xung quanh tối đen, cô lại vừa nghe được lời bày tỏ của anh, cả hành động ngang ngược này của anh cũng khiến cô có cảm giác kích thích chưa từng có.Cô vô thức hùa theo anh.Không gian nhỏ hẹp tăm tối đột nhiên trở nên mập mờ, không khí văng vẳng tiếng thở dốc khiến người ta đỏ mặt.Kết thúc nụ hôn, Thi Cẩm Ngôn ôm Tư Tĩnh Ngọc đặt lên tảng đá lúc nãy. Sau đó, anh để điện thoại xuống đất, trải áo khoác lên tảng đá.Tư Tĩnh Ngọc thấy hết những gì anh làm, đột nhiên có cảm giác rối bời, tim bắt đầu đập nhanh hơn.Cô cắn môi, muốn đẩy Thi Cẩm Ngôn ra, nhưng khát vọng trong cơ thể khiến cô nói không nên lời. Lúc cô đang xoắn xuýt, anh lại đè xuống người cô.Trong từng tiếng thở dốc, quần áo bị lột ra ném sang bên cạnh.Cuối cùng, hai người vẫn đi đến bước này.Thi Cẩm Ngôn hôn lên cơ thể cô giống như hôn bảo bối đã mất nhưng tìm lại được của mình. Mỗi một cái hôn của anh đều làm cơ thể cô run lên. Cảm giác như điện giật, khiến cô không nhịn được rên khẽ.Sau đó, cô nghe Thi Cẩm Ngôn hỏi: “Tĩnh Ngọc, em… chuẩn bị xong chưa?”Đã hai năm họ không thân mật với nhau rồi.Cô nghĩ mình không cần, nhưng lại không ngờ lúc này cô vô cùng khát khao cơ thể anh.Sau đó, trong ánh mắt mơ màng của cô, Thi Cẩm Ngôn mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể cô.Cảm giác kích thích khiến hai người run lên.Sau đó, bên trong hang động, hai người lại càng mờ ám, càng dây dưa triền miên...Tình yêu của anh theo những lần kích thích lưu lại trong cơ thể cô. Anh thở dốc liên tục, dù lúc này rất lạnh nhưng vẫn có mồ hôi lăn xuống.

Chương 1337: Khúc nhạc hôn lễ (19)