Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1339: Gặp nạn (1)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lúc hai người vừa rơi xuống, Thi Cẩm Ngôn đã nghĩ đến vấn đề này. Nhưng trong hang động không có nước, dù thủy triều dâng thì cũng không ngập nhanh được. Chỉ cần anh gọi điện thoại cầu cứu thì sẽ nhanh chóng có phục vụ tới đây cứu bọn họ, bởi vì khách sạn cách nơi này không xa. Nhưng anh hoàn toàn không ngờ điện thoại sẽ bị hỏng. Dù khách sạn cách đây không xa nhưng nó vẫn có khoảng cách, bọn họ có hô khàn giọng cũng sẽ không có ai nghe thấy.Cửa động bên trên rất nhỏ, vách động lại trơn, mà Thi Cẩm Ngôn lại không biết bơi, rất có thể bọn họ sẽ chết đuối.Anh cúi đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, thấy cô vô cùng bình tĩnh, lại có chút sửng sốt, hỏi: “Tĩnh Ngọc, em có sợ không?”Tư Tĩnh Ngọc ngửa đầu nhìn anh, “Em không sợ.”Dứt lời, cô rũ mắt xuống, nếu hỏi trên đời này cô sợ nhất điều gì thì chắc chắn câu trả lời sẽ không phải là sợ chết.Thậm chí, cô không nhịn được nghĩ, nếu cô và Thi Cẩm Ngôn chết rồi thì có phải sẽ gặp được con của họ không?Cuộc sống quá mệt mỏi, có Tân Tân chen vào giữa hai người, mà cô lại không làm được chuyện tàn nhẫn. Huống chi, Bạch Nguyệt là mẹ của Tân Tân, chỉ cần có liên hệ máu mủ thì bọn họ sẽ mãi mãi dây dưa với nhau.Thi Cẩm Ngôn quyết chia tay với Bạch Nguyệt, nhưng anh không ngăn được tình cảm ruột thịt.Nghĩ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu. Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì? Thái độ sống quá bi quan rồi!Cô thở dài, nói với Thi Cẩm Ngôn: “Cẩm Ngôn, em không sợ! Đi cùng với anh, em không sợ!”Câu nói này ngọt ngào hơn bất cứ lời nói ngon ngọt nào.Vừa rồi, Tư Tĩnh Ngọc không trả lời lời thổ lộ của Thi Cẩm Ngôn. Nhưng giờ phút này, bọn họ đã hiểu được tình yêu của đối phương.Thi Cẩm Ngôn vừa mới hối hận với hành động của mình, nhưng lúc này, anh lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.Tư Tĩnh Ngọc cười, “Cẩm Ngôn, anh sợ không?”“Anh không sợ. Tĩnh Ngọc, chúng ta còn có đường sống.”Anh cúi đầu quan sát mực nước: “Mực nước tăng rất chậm, ít nhất phải ba tiếng nữa mới nhấn chìm chúng ta. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần có người tới thì chúng ta sẽ được cứu.”Anh nắm tay Tư Tĩnh Ngọc, “Dù không có người tới cứu, hai chúng ta phải chết ở đây, anh cũng không sợ.”Tư Tĩnh Ngọc ngẩng đầu lên.Thi Cẩm Ngôn tiếp tục: “Tĩnh Ngọc, anh không hề biết đến sự tồn tại của Tân Tân. Thời đại học, có một lần anh uống quá say nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Bạch Nguyệt. Thật ra, đối với anh, cô ta…”“Ý anh là lần anh thuê phòng ở khách sạn gần trường học?” Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên cắt ngang.Thi Cẩm Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, lần đó…”Khuôn mặt Tư Tĩnh Ngọc hiện lên vẻ là lạ.Lần đó…Cô và bạn bè hẹn nhau trong quán ăn rồi tình cờ thấy Thi Cẩm Ngôn chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.Đến bây giờ, cô còn nhớ rất rõ vẻ mặt kỳ lạ của những người trong nhà vệ sinh nam khi thấy cô chạy vào. Sau đó, cô giống như một cô nàng mạnh mẽ, đi tới dìu Thi Cẩm Ngôn đi thuê phòng trong khách sạn cạnh quán ăn.
Lúc hai người vừa rơi xuống, Thi Cẩm Ngôn đã nghĩ đến vấn đề này. Nhưng trong hang động không có nước, dù thủy triều dâng thì cũng không ngập nhanh được. Chỉ cần anh gọi điện thoại cầu cứu thì sẽ nhanh chóng có phục vụ tới đây cứu bọn họ, bởi vì khách sạn cách nơi này không xa. Nhưng anh hoàn toàn không ngờ điện thoại sẽ bị hỏng. Dù khách sạn cách đây không xa nhưng nó vẫn có khoảng cách, bọn họ có hô khàn giọng cũng sẽ không có ai nghe thấy.
Cửa động bên trên rất nhỏ, vách động lại trơn, mà Thi Cẩm Ngôn lại không biết bơi, rất có thể bọn họ sẽ chết đuối.
Anh cúi đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, thấy cô vô cùng bình tĩnh, lại có chút sửng sốt, hỏi: “Tĩnh Ngọc, em có sợ không?”
Tư Tĩnh Ngọc ngửa đầu nhìn anh, “Em không sợ.”
Dứt lời, cô rũ mắt xuống, nếu hỏi trên đời này cô sợ nhất điều gì thì chắc chắn câu trả lời sẽ không phải là sợ chết.
Thậm chí, cô không nhịn được nghĩ, nếu cô và Thi Cẩm Ngôn chết rồi thì có phải sẽ gặp được con của họ không?
Cuộc sống quá mệt mỏi, có Tân Tân chen vào giữa hai người, mà cô lại không làm được chuyện tàn nhẫn. Huống chi, Bạch Nguyệt là mẹ của Tân Tân, chỉ cần có liên hệ máu mủ thì bọn họ sẽ mãi mãi dây dưa với nhau.
Thi Cẩm Ngôn quyết chia tay với Bạch Nguyệt, nhưng anh không ngăn được tình cảm ruột thịt.
Nghĩ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu. Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì? Thái độ sống quá bi quan rồi!
Cô thở dài, nói với Thi Cẩm Ngôn: “Cẩm Ngôn, em không sợ! Đi cùng với anh, em không sợ!”
Câu nói này ngọt ngào hơn bất cứ lời nói ngon ngọt nào.
Vừa rồi, Tư Tĩnh Ngọc không trả lời lời thổ lộ của Thi Cẩm Ngôn. Nhưng giờ phút này, bọn họ đã hiểu được tình yêu của đối phương.
Thi Cẩm Ngôn vừa mới hối hận với hành động của mình, nhưng lúc này, anh lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Tư Tĩnh Ngọc cười, “Cẩm Ngôn, anh sợ không?”
“Anh không sợ. Tĩnh Ngọc, chúng ta còn có đường sống.”
Anh cúi đầu quan sát mực nước: “Mực nước tăng rất chậm, ít nhất phải ba tiếng nữa mới nhấn chìm chúng ta. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần có người tới thì chúng ta sẽ được cứu.”
Anh nắm tay Tư Tĩnh Ngọc, “Dù không có người tới cứu, hai chúng ta phải chết ở đây, anh cũng không sợ.”
Tư Tĩnh Ngọc ngẩng đầu lên.
Thi Cẩm Ngôn tiếp tục: “Tĩnh Ngọc, anh không hề biết đến sự tồn tại của Tân Tân. Thời đại học, có một lần anh uống quá say nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Bạch Nguyệt. Thật ra, đối với anh, cô ta…”
“Ý anh là lần anh thuê phòng ở khách sạn gần trường học?” Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên cắt ngang.
Thi Cẩm Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, lần đó…”
Khuôn mặt Tư Tĩnh Ngọc hiện lên vẻ là lạ.
Lần đó…
Cô và bạn bè hẹn nhau trong quán ăn rồi tình cờ thấy Thi Cẩm Ngôn chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Đến bây giờ, cô còn nhớ rất rõ vẻ mặt kỳ lạ của những người trong nhà vệ sinh nam khi thấy cô chạy vào. Sau đó, cô giống như một cô nàng mạnh mẽ, đi tới dìu Thi Cẩm Ngôn đi thuê phòng trong khách sạn cạnh quán ăn.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lúc hai người vừa rơi xuống, Thi Cẩm Ngôn đã nghĩ đến vấn đề này. Nhưng trong hang động không có nước, dù thủy triều dâng thì cũng không ngập nhanh được. Chỉ cần anh gọi điện thoại cầu cứu thì sẽ nhanh chóng có phục vụ tới đây cứu bọn họ, bởi vì khách sạn cách nơi này không xa. Nhưng anh hoàn toàn không ngờ điện thoại sẽ bị hỏng. Dù khách sạn cách đây không xa nhưng nó vẫn có khoảng cách, bọn họ có hô khàn giọng cũng sẽ không có ai nghe thấy.Cửa động bên trên rất nhỏ, vách động lại trơn, mà Thi Cẩm Ngôn lại không biết bơi, rất có thể bọn họ sẽ chết đuối.Anh cúi đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, thấy cô vô cùng bình tĩnh, lại có chút sửng sốt, hỏi: “Tĩnh Ngọc, em có sợ không?”Tư Tĩnh Ngọc ngửa đầu nhìn anh, “Em không sợ.”Dứt lời, cô rũ mắt xuống, nếu hỏi trên đời này cô sợ nhất điều gì thì chắc chắn câu trả lời sẽ không phải là sợ chết.Thậm chí, cô không nhịn được nghĩ, nếu cô và Thi Cẩm Ngôn chết rồi thì có phải sẽ gặp được con của họ không?Cuộc sống quá mệt mỏi, có Tân Tân chen vào giữa hai người, mà cô lại không làm được chuyện tàn nhẫn. Huống chi, Bạch Nguyệt là mẹ của Tân Tân, chỉ cần có liên hệ máu mủ thì bọn họ sẽ mãi mãi dây dưa với nhau.Thi Cẩm Ngôn quyết chia tay với Bạch Nguyệt, nhưng anh không ngăn được tình cảm ruột thịt.Nghĩ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu. Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì? Thái độ sống quá bi quan rồi!Cô thở dài, nói với Thi Cẩm Ngôn: “Cẩm Ngôn, em không sợ! Đi cùng với anh, em không sợ!”Câu nói này ngọt ngào hơn bất cứ lời nói ngon ngọt nào.Vừa rồi, Tư Tĩnh Ngọc không trả lời lời thổ lộ của Thi Cẩm Ngôn. Nhưng giờ phút này, bọn họ đã hiểu được tình yêu của đối phương.Thi Cẩm Ngôn vừa mới hối hận với hành động của mình, nhưng lúc này, anh lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.Tư Tĩnh Ngọc cười, “Cẩm Ngôn, anh sợ không?”“Anh không sợ. Tĩnh Ngọc, chúng ta còn có đường sống.”Anh cúi đầu quan sát mực nước: “Mực nước tăng rất chậm, ít nhất phải ba tiếng nữa mới nhấn chìm chúng ta. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần có người tới thì chúng ta sẽ được cứu.”Anh nắm tay Tư Tĩnh Ngọc, “Dù không có người tới cứu, hai chúng ta phải chết ở đây, anh cũng không sợ.”Tư Tĩnh Ngọc ngẩng đầu lên.Thi Cẩm Ngôn tiếp tục: “Tĩnh Ngọc, anh không hề biết đến sự tồn tại của Tân Tân. Thời đại học, có một lần anh uống quá say nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Bạch Nguyệt. Thật ra, đối với anh, cô ta…”“Ý anh là lần anh thuê phòng ở khách sạn gần trường học?” Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên cắt ngang.Thi Cẩm Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, lần đó…”Khuôn mặt Tư Tĩnh Ngọc hiện lên vẻ là lạ.Lần đó…Cô và bạn bè hẹn nhau trong quán ăn rồi tình cờ thấy Thi Cẩm Ngôn chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.Đến bây giờ, cô còn nhớ rất rõ vẻ mặt kỳ lạ của những người trong nhà vệ sinh nam khi thấy cô chạy vào. Sau đó, cô giống như một cô nàng mạnh mẽ, đi tới dìu Thi Cẩm Ngôn đi thuê phòng trong khách sạn cạnh quán ăn.