Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1342: Gặp nạn (3)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Mực nước nhanh chóng dâng lên quá hòn đá, ngập đến mắt cá chân của bọn họ, còn lên nhanh hơn lúc nãy, xem ra không phải là dâng đều đặn.Tuy Thi Cẩm Ngôn không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng.Lúc này, nếu nhảy xuống nước đo thử thì mực nước đã dâng lên đến đùi. Vừa rồi Thi Cẩm Ngôn ném điện thoại lên nhưng nó không văng lên trên mà lại rơi xuống nước, bây giờ cũng không mò thấy đâu nữa.Tư Tĩnh Ngọc lạnh cóng người, run lên bần bật.Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu kêu to: “Có ai không?”Không có ai đáp lại.Anh gọi mấy lần đều không có ai nghe thấy. Cuối cùng, anh đành phải bỏ cuộc, vỗ tay Tư Tĩnh Ngọc, “Em đứng đây nhé.”Dù bọn họ bằng lòng đồng sinh cộng tử, nhưng lúc thật sự đứng bên bờ sống chết, anh vẫn không muốn từ bỏ.Bọn họ vừa quay lại bên nhau, sao có thể từ bỏ được?Anh nhảy xuống nước, đi đến vách hang, mò mẫm trên đá, cuối cùng cũng tìm được một hòn đá nhô ra. Anh bèn nắm lấy, cố gắng leo lên trên.Hòn đá trơn trượt, anh cẩn thận dẫm chân lên đó, từ từ rướn người lên trên. Nhưng chỉ mới bò lên được một nửa, anh lại bị trượt chân ngã xuống nước.Tim Tư Tĩnh Ngọc thắt lại, “Thi Cẩm Ngôn!”Thi Cẩm Ngôn lồm cồm bò dậy, “Anh không sao.”Sau đó, anh lại kiên nhẫn bò lên trên.Lần này anh leo lên cao hơn vừa nãy một chút, nhưng leo được một lúc thì lại trượt tay, ngã xuống nước lần nữa.Anh lại tiếp tục kiên nhẫn đứng dậy.Chẳng biết anh leo lên rồi rơi xuống bao nhiêu lần. Mực nước đã dâng đến eo anh, ngay cả Tư Tĩnh Ngọc cũng cảm thấy nước dâng ngập chân rồi.Thi Cẩm Ngôn cau mày nhìn vách đá, cuối cùng cũng phải từ bỏ.Lúc này anh mới nhận ra, có những lúc, con người ta hoàn toàn không thể chống lại thiên nhiên.Anh thở dài thườn thượt, Tư Tĩnh Ngọc ở bên cạnh lại gọi anh, “Mau leo lên tảng đá này đi!”Thi Cẩm Ngôn nhìn xung quanh, từ từ đi về phía tảng đá. Anh leo lên đứng, mực nước đã lên đến bắp chân của anh.Xung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng gió thét gào.Thi Cẩm Ngôn ôm chặt Tư Tĩnh Ngọc, “Tĩnh Ngọc, có lẽ chúng ta thật sự bị chết cóng ở đây rồi.”Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh. Hai người nép vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Sau đó, cô lại nói: “Thi Cẩm Ngôn, em hỏi anh, anh yêu em từ bao giờ? Từ lần đó sao?”Thi Cẩm Ngôn ngây ra, “Lần nào cơ?”Tư Tĩnh Ngọc đánh vào vai anh, “Chính là cái lần anh nổi giận đùng đùng một cách khó hiểu ấy. Có phải anh phát hiện ra anh thích em, cảm thấy có lỗi với Bạch Nguyệt nên mới cãi nhau với em không?”Lần anh đột nhiên cãi nhau với cô?Thì ra cô cũng biết “lần đó”!Thi Cẩm Ngôn liền buồn cười, lần đó quả thật là bước ngoặt trong tình cảm của bọn họ. Cũng từ ngày hôm đó, anh mới mất đi hi vọng với cuộc hôn nhân của họ.Nhưng mà…“Không phải.”Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt.Không phải? Chẳng lẽ là từ trước đó nữa sao?Nhưng trước đó tình cảm của bọn họ vẫn giẫm chân tại chỗ, đâu có tiến triển gì?Lúc cô đang ngẫm nghĩ, Thi Cẩm Ngôn lại ôm chặt cô, nói khẽ, “Tĩnh Ngọc, người anh yêu vẫn luôn là em!”
Mực nước nhanh chóng dâng lên quá hòn đá, ngập đến mắt cá chân của bọn họ, còn lên nhanh hơn lúc nãy, xem ra không phải là dâng đều đặn.
Tuy Thi Cẩm Ngôn không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng.
Lúc này, nếu nhảy xuống nước đo thử thì mực nước đã dâng lên đến đùi. Vừa rồi Thi Cẩm Ngôn ném điện thoại lên nhưng nó không văng lên trên mà lại rơi xuống nước, bây giờ cũng không mò thấy đâu nữa.
Tư Tĩnh Ngọc lạnh cóng người, run lên bần bật.
Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu kêu to: “Có ai không?”
Không có ai đáp lại.
Anh gọi mấy lần đều không có ai nghe thấy. Cuối cùng, anh đành phải bỏ cuộc, vỗ tay Tư Tĩnh Ngọc, “Em đứng đây nhé.”
Dù bọn họ bằng lòng đồng sinh cộng tử, nhưng lúc thật sự đứng bên bờ sống chết, anh vẫn không muốn từ bỏ.
Bọn họ vừa quay lại bên nhau, sao có thể từ bỏ được?
Anh nhảy xuống nước, đi đến vách hang, mò mẫm trên đá, cuối cùng cũng tìm được một hòn đá nhô ra. Anh bèn nắm lấy, cố gắng leo lên trên.
Hòn đá trơn trượt, anh cẩn thận dẫm chân lên đó, từ từ rướn người lên trên. Nhưng chỉ mới bò lên được một nửa, anh lại bị trượt chân ngã xuống nước.
Tim Tư Tĩnh Ngọc thắt lại, “Thi Cẩm Ngôn!”
Thi Cẩm Ngôn lồm cồm bò dậy, “Anh không sao.”
Sau đó, anh lại kiên nhẫn bò lên trên.
Lần này anh leo lên cao hơn vừa nãy một chút, nhưng leo được một lúc thì lại trượt tay, ngã xuống nước lần nữa.
Anh lại tiếp tục kiên nhẫn đứng dậy.
Chẳng biết anh leo lên rồi rơi xuống bao nhiêu lần. Mực nước đã dâng đến eo anh, ngay cả Tư Tĩnh Ngọc cũng cảm thấy nước dâng ngập chân rồi.
Thi Cẩm Ngôn cau mày nhìn vách đá, cuối cùng cũng phải từ bỏ.
Lúc này anh mới nhận ra, có những lúc, con người ta hoàn toàn không thể chống lại thiên nhiên.
Anh thở dài thườn thượt, Tư Tĩnh Ngọc ở bên cạnh lại gọi anh, “Mau leo lên tảng đá này đi!”
Thi Cẩm Ngôn nhìn xung quanh, từ từ đi về phía tảng đá. Anh leo lên đứng, mực nước đã lên đến bắp chân của anh.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng gió thét gào.
Thi Cẩm Ngôn ôm chặt Tư Tĩnh Ngọc, “Tĩnh Ngọc, có lẽ chúng ta thật sự bị chết cóng ở đây rồi.”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh. Hai người nép vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Sau đó, cô lại nói: “Thi Cẩm Ngôn, em hỏi anh, anh yêu em từ bao giờ? Từ lần đó sao?”
Thi Cẩm Ngôn ngây ra, “Lần nào cơ?”
Tư Tĩnh Ngọc đánh vào vai anh, “Chính là cái lần anh nổi giận đùng đùng một cách khó hiểu ấy. Có phải anh phát hiện ra anh thích em, cảm thấy có lỗi với Bạch Nguyệt nên mới cãi nhau với em không?”
Lần anh đột nhiên cãi nhau với cô?
Thì ra cô cũng biết “lần đó”!
Thi Cẩm Ngôn liền buồn cười, lần đó quả thật là bước ngoặt trong tình cảm của bọn họ. Cũng từ ngày hôm đó, anh mới mất đi hi vọng với cuộc hôn nhân của họ.
Nhưng mà…
“Không phải.”
Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt.
Không phải? Chẳng lẽ là từ trước đó nữa sao?
Nhưng trước đó tình cảm của bọn họ vẫn giẫm chân tại chỗ, đâu có tiến triển gì?
Lúc cô đang ngẫm nghĩ, Thi Cẩm Ngôn lại ôm chặt cô, nói khẽ, “Tĩnh Ngọc, người anh yêu vẫn luôn là em!”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Mực nước nhanh chóng dâng lên quá hòn đá, ngập đến mắt cá chân của bọn họ, còn lên nhanh hơn lúc nãy, xem ra không phải là dâng đều đặn.Tuy Thi Cẩm Ngôn không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng.Lúc này, nếu nhảy xuống nước đo thử thì mực nước đã dâng lên đến đùi. Vừa rồi Thi Cẩm Ngôn ném điện thoại lên nhưng nó không văng lên trên mà lại rơi xuống nước, bây giờ cũng không mò thấy đâu nữa.Tư Tĩnh Ngọc lạnh cóng người, run lên bần bật.Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu kêu to: “Có ai không?”Không có ai đáp lại.Anh gọi mấy lần đều không có ai nghe thấy. Cuối cùng, anh đành phải bỏ cuộc, vỗ tay Tư Tĩnh Ngọc, “Em đứng đây nhé.”Dù bọn họ bằng lòng đồng sinh cộng tử, nhưng lúc thật sự đứng bên bờ sống chết, anh vẫn không muốn từ bỏ.Bọn họ vừa quay lại bên nhau, sao có thể từ bỏ được?Anh nhảy xuống nước, đi đến vách hang, mò mẫm trên đá, cuối cùng cũng tìm được một hòn đá nhô ra. Anh bèn nắm lấy, cố gắng leo lên trên.Hòn đá trơn trượt, anh cẩn thận dẫm chân lên đó, từ từ rướn người lên trên. Nhưng chỉ mới bò lên được một nửa, anh lại bị trượt chân ngã xuống nước.Tim Tư Tĩnh Ngọc thắt lại, “Thi Cẩm Ngôn!”Thi Cẩm Ngôn lồm cồm bò dậy, “Anh không sao.”Sau đó, anh lại kiên nhẫn bò lên trên.Lần này anh leo lên cao hơn vừa nãy một chút, nhưng leo được một lúc thì lại trượt tay, ngã xuống nước lần nữa.Anh lại tiếp tục kiên nhẫn đứng dậy.Chẳng biết anh leo lên rồi rơi xuống bao nhiêu lần. Mực nước đã dâng đến eo anh, ngay cả Tư Tĩnh Ngọc cũng cảm thấy nước dâng ngập chân rồi.Thi Cẩm Ngôn cau mày nhìn vách đá, cuối cùng cũng phải từ bỏ.Lúc này anh mới nhận ra, có những lúc, con người ta hoàn toàn không thể chống lại thiên nhiên.Anh thở dài thườn thượt, Tư Tĩnh Ngọc ở bên cạnh lại gọi anh, “Mau leo lên tảng đá này đi!”Thi Cẩm Ngôn nhìn xung quanh, từ từ đi về phía tảng đá. Anh leo lên đứng, mực nước đã lên đến bắp chân của anh.Xung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng gió thét gào.Thi Cẩm Ngôn ôm chặt Tư Tĩnh Ngọc, “Tĩnh Ngọc, có lẽ chúng ta thật sự bị chết cóng ở đây rồi.”Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh. Hai người nép vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Sau đó, cô lại nói: “Thi Cẩm Ngôn, em hỏi anh, anh yêu em từ bao giờ? Từ lần đó sao?”Thi Cẩm Ngôn ngây ra, “Lần nào cơ?”Tư Tĩnh Ngọc đánh vào vai anh, “Chính là cái lần anh nổi giận đùng đùng một cách khó hiểu ấy. Có phải anh phát hiện ra anh thích em, cảm thấy có lỗi với Bạch Nguyệt nên mới cãi nhau với em không?”Lần anh đột nhiên cãi nhau với cô?Thì ra cô cũng biết “lần đó”!Thi Cẩm Ngôn liền buồn cười, lần đó quả thật là bước ngoặt trong tình cảm của bọn họ. Cũng từ ngày hôm đó, anh mới mất đi hi vọng với cuộc hôn nhân của họ.Nhưng mà…“Không phải.”Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt.Không phải? Chẳng lẽ là từ trước đó nữa sao?Nhưng trước đó tình cảm của bọn họ vẫn giẫm chân tại chỗ, đâu có tiến triển gì?Lúc cô đang ngẫm nghĩ, Thi Cẩm Ngôn lại ôm chặt cô, nói khẽ, “Tĩnh Ngọc, người anh yêu vẫn luôn là em!”