Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1372: Chuẩn bị cho lễ cưới (6)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Ông bà Thi đi ra, nghe thấy lời cô ta nói thì liền nổi đóa, Bạch Nguyệt này có ý gì đây? Cô ta đang bôi nhọ danh dự con trai họ đấy sao?Bà Thi liền nói oang oang, “Bạch Nguyệt! Cô nói bậy bạ gì thế hả? Con tôi sao có thể là người như vậy được! Bà thông gia, bà tuyệt đối đừng tin cô ta! Cẩm Ngôn nhà tôi không phải là loại người đó…”Bà Thi vốn ít học, lúc nóng nảy thì ăn nói cũng lắp bắp, chỉ biết lặp đi lặp lại câu đó.Bạch Nguyệt lại càng khóc uất ức hơn, vừa khóc vừa ngước lên xem tình hình. Thấy vẻ mặt Đinh Mộng Á sa sầm, cô ta lại càng tỏ vẻ chờ mong. Nói đi, mau nói đi… Nói mấy lời khó nghe vào, nếu có thể đánh nhau thì là tốt nhất!Cô ta lau nước mắt, rồi nói với bà Thi: “Mẹ, mẹ đã từng nói muốn xem con là con gái mà! Lúc nghỉ hè thời đại học, con thường đến nhà mẹ chơi, mẹ còn nói nhất định phải đối xử tốt với con cơ mà! Sao mẹ lại quên rồi? Mẹ, mẹ con nói nhà mẹ không có con gái nên mẹ rất thích con, mẹ đã quên rồi sao?”Quả thật bà Thi đã từng nói những lời này.Lúc lên đại học, Bạch Nguyệt không chỉ xưng là bạn gái của Thi Cẩm Ngôn ở trong trường, sau khi về lại đồn đại khắp nơi là bọn họ đang yêu nhau.Lúc ấy Thi Cẩm Ngôn ở trong trường làm thuê vào dịp hè, còn Bạch Nguyệt về nhà lại luôn đến nhà họ Thi chơi.Sau khi bà Thi biết chuyện, còn hỏi cô ta có thật không.Bạch Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, “Bác gái, bác đừng nói với Thi Cẩm Ngôn nhé, cháu sợ anh ấy không vui, bây giờ anh ấy vẫn đang chú tâm vào việc học là chính.”Bà Thi nghe thế thì càng thích cô ta hơn, lúc ấy bà đã bày hết tim gan ra với cô ta. Bạch Nguyệt lại rất khéo miệng, lần nào cũng kể mấy chuyện như con dâu ở thành phố mà lấy chồng ở quê thì hay xem thường mẹ chồng, đến nỗi khiến bà Thi lo sợ con trai ở lại Bắc Kinh làm việc, nếu sau này lấy phải cô vợ nào ghê gớm thì phải làm sao?Bà nhìn lại, Bạch Nguyệt dịu hiền, còn ở cùng quê, nói giọng địa phương cũng dễ nghe, không có vấn đề gì trong chuyện giao tiếp, nên mỗi lần cô ta đến, bà đều lén cho cô ta mấy trăm để cô ta mua quần áo, đợi hai đứa tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn.Bà không biết chuyện tình cảm của con trai, cũng chẳng hề biết con trai vẫn luôn thích Tư Tĩnh Ngọc, nhưng bà biết chuyện du học lúc tốt nghiệp đại học.Năm ấy Thi Cẩm Ngôn phạm sai lầm, lên giường với Tư Tĩnh Ngọc, nhưng Bạch Nguyệt lại vì thế mà vứt bỏ con trai bà, còn cướp suất du học của con trai bà nữa!Thì ra là con trai bà phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này. Tương lai quan trọng hay tình yêu quan trọng hơn?Lúc ấy bà Thi đã có ấn tượng xấu rồi. Con trai bà trước nay vẫn luôn cẩn trọng, sao đang yên đang lành lại lên giường với đứa con gái khác?Bà nghĩ ngợi, không chừng là Bạch Nguyệt muốn có được suất học bổng đó nên mới gài bẫy thằng con trai ngốc nhà bà!Người ta nói ngốc quá hóa thông minh. Đến cuối cùng, mọi người mới nhận ra suy nghĩ của bà Thi mới là gần với chân tướng nhất.
Ông bà Thi đi ra, nghe thấy lời cô ta nói thì liền nổi đóa, Bạch Nguyệt này có ý gì đây? Cô ta đang bôi nhọ danh dự con trai họ đấy sao?
Bà Thi liền nói oang oang, “Bạch Nguyệt! Cô nói bậy bạ gì thế hả? Con tôi sao có thể là người như vậy được! Bà thông gia, bà tuyệt đối đừng tin cô ta! Cẩm Ngôn nhà tôi không phải là loại người đó…”
Bà Thi vốn ít học, lúc nóng nảy thì ăn nói cũng lắp bắp, chỉ biết lặp đi lặp lại câu đó.
Bạch Nguyệt lại càng khóc uất ức hơn, vừa khóc vừa ngước lên xem tình hình. Thấy vẻ mặt Đinh Mộng Á sa sầm, cô ta lại càng tỏ vẻ chờ mong. Nói đi, mau nói đi… Nói mấy lời khó nghe vào, nếu có thể đánh nhau thì là tốt nhất!
Cô ta lau nước mắt, rồi nói với bà Thi: “Mẹ, mẹ đã từng nói muốn xem con là con gái mà! Lúc nghỉ hè thời đại học, con thường đến nhà mẹ chơi, mẹ còn nói nhất định phải đối xử tốt với con cơ mà! Sao mẹ lại quên rồi? Mẹ, mẹ con nói nhà mẹ không có con gái nên mẹ rất thích con, mẹ đã quên rồi sao?”
Quả thật bà Thi đã từng nói những lời này.
Lúc lên đại học, Bạch Nguyệt không chỉ xưng là bạn gái của Thi Cẩm Ngôn ở trong trường, sau khi về lại đồn đại khắp nơi là bọn họ đang yêu nhau.
Lúc ấy Thi Cẩm Ngôn ở trong trường làm thuê vào dịp hè, còn Bạch Nguyệt về nhà lại luôn đến nhà họ Thi chơi.
Sau khi bà Thi biết chuyện, còn hỏi cô ta có thật không.
Bạch Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, “Bác gái, bác đừng nói với Thi Cẩm Ngôn nhé, cháu sợ anh ấy không vui, bây giờ anh ấy vẫn đang chú tâm vào việc học là chính.”
Bà Thi nghe thế thì càng thích cô ta hơn, lúc ấy bà đã bày hết tim gan ra với cô ta. Bạch Nguyệt lại rất khéo miệng, lần nào cũng kể mấy chuyện như con dâu ở thành phố mà lấy chồng ở quê thì hay xem thường mẹ chồng, đến nỗi khiến bà Thi lo sợ con trai ở lại Bắc Kinh làm việc, nếu sau này lấy phải cô vợ nào ghê gớm thì phải làm sao?
Bà nhìn lại, Bạch Nguyệt dịu hiền, còn ở cùng quê, nói giọng địa phương cũng dễ nghe, không có vấn đề gì trong chuyện giao tiếp, nên mỗi lần cô ta đến, bà đều lén cho cô ta mấy trăm để cô ta mua quần áo, đợi hai đứa tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn.
Bà không biết chuyện tình cảm của con trai, cũng chẳng hề biết con trai vẫn luôn thích Tư Tĩnh Ngọc, nhưng bà biết chuyện du học lúc tốt nghiệp đại học.
Năm ấy Thi Cẩm Ngôn phạm sai lầm, lên giường với Tư Tĩnh Ngọc, nhưng Bạch Nguyệt lại vì thế mà vứt bỏ con trai bà, còn cướp suất du học của con trai bà nữa!
Thì ra là con trai bà phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này. Tương lai quan trọng hay tình yêu quan trọng hơn?
Lúc ấy bà Thi đã có ấn tượng xấu rồi. Con trai bà trước nay vẫn luôn cẩn trọng, sao đang yên đang lành lại lên giường với đứa con gái khác?
Bà nghĩ ngợi, không chừng là Bạch Nguyệt muốn có được suất học bổng đó nên mới gài bẫy thằng con trai ngốc nhà bà!
Người ta nói ngốc quá hóa thông minh. Đến cuối cùng, mọi người mới nhận ra suy nghĩ của bà Thi mới là gần với chân tướng nhất.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Ông bà Thi đi ra, nghe thấy lời cô ta nói thì liền nổi đóa, Bạch Nguyệt này có ý gì đây? Cô ta đang bôi nhọ danh dự con trai họ đấy sao?Bà Thi liền nói oang oang, “Bạch Nguyệt! Cô nói bậy bạ gì thế hả? Con tôi sao có thể là người như vậy được! Bà thông gia, bà tuyệt đối đừng tin cô ta! Cẩm Ngôn nhà tôi không phải là loại người đó…”Bà Thi vốn ít học, lúc nóng nảy thì ăn nói cũng lắp bắp, chỉ biết lặp đi lặp lại câu đó.Bạch Nguyệt lại càng khóc uất ức hơn, vừa khóc vừa ngước lên xem tình hình. Thấy vẻ mặt Đinh Mộng Á sa sầm, cô ta lại càng tỏ vẻ chờ mong. Nói đi, mau nói đi… Nói mấy lời khó nghe vào, nếu có thể đánh nhau thì là tốt nhất!Cô ta lau nước mắt, rồi nói với bà Thi: “Mẹ, mẹ đã từng nói muốn xem con là con gái mà! Lúc nghỉ hè thời đại học, con thường đến nhà mẹ chơi, mẹ còn nói nhất định phải đối xử tốt với con cơ mà! Sao mẹ lại quên rồi? Mẹ, mẹ con nói nhà mẹ không có con gái nên mẹ rất thích con, mẹ đã quên rồi sao?”Quả thật bà Thi đã từng nói những lời này.Lúc lên đại học, Bạch Nguyệt không chỉ xưng là bạn gái của Thi Cẩm Ngôn ở trong trường, sau khi về lại đồn đại khắp nơi là bọn họ đang yêu nhau.Lúc ấy Thi Cẩm Ngôn ở trong trường làm thuê vào dịp hè, còn Bạch Nguyệt về nhà lại luôn đến nhà họ Thi chơi.Sau khi bà Thi biết chuyện, còn hỏi cô ta có thật không.Bạch Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, “Bác gái, bác đừng nói với Thi Cẩm Ngôn nhé, cháu sợ anh ấy không vui, bây giờ anh ấy vẫn đang chú tâm vào việc học là chính.”Bà Thi nghe thế thì càng thích cô ta hơn, lúc ấy bà đã bày hết tim gan ra với cô ta. Bạch Nguyệt lại rất khéo miệng, lần nào cũng kể mấy chuyện như con dâu ở thành phố mà lấy chồng ở quê thì hay xem thường mẹ chồng, đến nỗi khiến bà Thi lo sợ con trai ở lại Bắc Kinh làm việc, nếu sau này lấy phải cô vợ nào ghê gớm thì phải làm sao?Bà nhìn lại, Bạch Nguyệt dịu hiền, còn ở cùng quê, nói giọng địa phương cũng dễ nghe, không có vấn đề gì trong chuyện giao tiếp, nên mỗi lần cô ta đến, bà đều lén cho cô ta mấy trăm để cô ta mua quần áo, đợi hai đứa tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn.Bà không biết chuyện tình cảm của con trai, cũng chẳng hề biết con trai vẫn luôn thích Tư Tĩnh Ngọc, nhưng bà biết chuyện du học lúc tốt nghiệp đại học.Năm ấy Thi Cẩm Ngôn phạm sai lầm, lên giường với Tư Tĩnh Ngọc, nhưng Bạch Nguyệt lại vì thế mà vứt bỏ con trai bà, còn cướp suất du học của con trai bà nữa!Thì ra là con trai bà phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này. Tương lai quan trọng hay tình yêu quan trọng hơn?Lúc ấy bà Thi đã có ấn tượng xấu rồi. Con trai bà trước nay vẫn luôn cẩn trọng, sao đang yên đang lành lại lên giường với đứa con gái khác?Bà nghĩ ngợi, không chừng là Bạch Nguyệt muốn có được suất học bổng đó nên mới gài bẫy thằng con trai ngốc nhà bà!Người ta nói ngốc quá hóa thông minh. Đến cuối cùng, mọi người mới nhận ra suy nghĩ của bà Thi mới là gần với chân tướng nhất.