Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1390: Ngã bệnh (13)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc thấy mẹ Thi như vậy chỉ biết mím chặt môi, mạnh mẽ gật đầu: “Sống ạ!”Nói xong cô đỡ mẹ Thi ngồi dậy rồi cầm lấy di động, lợi dụng mối quan hệ của mình để mời toàn bộ những chuyên gia về phương diện này ở những bệnh viên lân cận qua đây.Mẹ Thi lặng người ngồi nhìn Tư Tĩnh Ngọc hối hả tìm người, một tay lo lắng sắp xếp hết thảy, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.Chỉ cần bạn già của bà có thể sống sót thì sau này nhất định bà sẽ đối xử vớ Tư Tĩnh Ngọc thật tốt, còn tốt hơn cả con trai mình!Một đám chuyên gia tiến vào phòng hội chẩn, sau mấy tiếng rốt cuộc ba Thi cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.Mẹ Thi run rẩy được Tư Tĩnh Ngọc đỡ đứng lên, một bác sĩ bước đến trước mặt bọn họ, tháo khẩu trang rồi khách khí gật đầu với Tư Tĩnh Ngọc: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng hiện giờ còn yếu, cần từ từ dưỡng sức. Trước hết cứ nằm viện nửa tháng rồi về nhà điều dưỡng nửa năm là có thể khôi phục như thường.”Bác sĩ nói xong, mẹ Thi nức nở khóc lên rồi cùng vào phòng bệnh.Đến khi mọi thứ đều ổn định, Thi Cẩm Ngôn nói trong công ty có việc, giám đốc Lý kia tuy không mua được cổ phần trong tay Tư Tĩnh Ngọc nhưng lại làm loạn trong công ty nên anh phải quay về giải quyết.Ba Thi không còn nguy hiểm, cũng đã tỉnh lại nhưng miệng méo xệch khiến nước bọt cứ chảy ra, mẹ Thi cứ cầm khăn túc trực bên cạnh, một lát hỏi ông có ăn hay uống gì không rồi lại hỏi có cần đi vệ sinh không.Tư Tĩnh Ngọc thấy đã đến nửa đêm nên xuống lầu mua chút đồ ăn cho ba mẹ chồng. Mẹ Thi nhìn Tư Tĩnh Ngọc, sau khi do dự một chút vẫn nói: “Tĩnh Ngọc, con có thể giúp mẹ về xem Tân Tân được không? Trong nhà chỉ có bảo mẫu, mẹ sợ xảy ra chuyện. Lúc chúng ta lên xe, Bạch Nguyệt còn chưa đi.”Thật ra Tư Tĩnh Ngọc cũng lo cho Tân Tân nên khi mẹ Thi nói vậy cô chỉ nhìn hai người, sau đó đi ra ngoài tìm một hộ lý chăm sóc cho bọn họ, dặn dò mẹ Thi: “Mẹ, phòng bệnh này là phòng đặc biệt, nếu mệt thì cứ nằm ở cái giường bên cạnh mà ngủ, không cần lo cho ba đâu, đã có hộ lý chăm sóc rồi. Hơn nữa mẹ đừng cố quá, hiện giờ Tân Tân ốm, ba cũng bệnh, nếu mẹ cũng bệnh nữa thì ai chăm sóc ba?”Mẹ Thi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ phải tự chăm sóc bản thân không để sinh bệnh, chuyện chăm sóc ba con phải để mẹ lo.”Tân Tân đang ở nhà với bảo mẫu, chuyện hôm nay quá đột ngột, cô phải về xem xét thế nào mới yên tâm được. Hơn nữa thằng bé còn đang chảy máu cam, không biết tỉnh ngủ rồi thế nào? Đã đỡ hơn chưa?

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc thấy mẹ Thi như vậy chỉ biết mím chặt môi, mạnh mẽ gật đầu: “Sống ạ!”Nói xong cô đỡ mẹ Thi ngồi dậy rồi cầm lấy di động, lợi dụng mối quan hệ của mình để mời toàn bộ những chuyên gia về phương diện này ở những bệnh viên lân cận qua đây.Mẹ Thi lặng người ngồi nhìn Tư Tĩnh Ngọc hối hả tìm người, một tay lo lắng sắp xếp hết thảy, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.Chỉ cần bạn già của bà có thể sống sót thì sau này nhất định bà sẽ đối xử vớ Tư Tĩnh Ngọc thật tốt, còn tốt hơn cả con trai mình!Một đám chuyên gia tiến vào phòng hội chẩn, sau mấy tiếng rốt cuộc ba Thi cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.Mẹ Thi run rẩy được Tư Tĩnh Ngọc đỡ đứng lên, một bác sĩ bước đến trước mặt bọn họ, tháo khẩu trang rồi khách khí gật đầu với Tư Tĩnh Ngọc: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng hiện giờ còn yếu, cần từ từ dưỡng sức. Trước hết cứ nằm viện nửa tháng rồi về nhà điều dưỡng nửa năm là có thể khôi phục như thường.”Bác sĩ nói xong, mẹ Thi nức nở khóc lên rồi cùng vào phòng bệnh.Đến khi mọi thứ đều ổn định, Thi Cẩm Ngôn nói trong công ty có việc, giám đốc Lý kia tuy không mua được cổ phần trong tay Tư Tĩnh Ngọc nhưng lại làm loạn trong công ty nên anh phải quay về giải quyết.Ba Thi không còn nguy hiểm, cũng đã tỉnh lại nhưng miệng méo xệch khiến nước bọt cứ chảy ra, mẹ Thi cứ cầm khăn túc trực bên cạnh, một lát hỏi ông có ăn hay uống gì không rồi lại hỏi có cần đi vệ sinh không.Tư Tĩnh Ngọc thấy đã đến nửa đêm nên xuống lầu mua chút đồ ăn cho ba mẹ chồng. Mẹ Thi nhìn Tư Tĩnh Ngọc, sau khi do dự một chút vẫn nói: “Tĩnh Ngọc, con có thể giúp mẹ về xem Tân Tân được không? Trong nhà chỉ có bảo mẫu, mẹ sợ xảy ra chuyện. Lúc chúng ta lên xe, Bạch Nguyệt còn chưa đi.”Thật ra Tư Tĩnh Ngọc cũng lo cho Tân Tân nên khi mẹ Thi nói vậy cô chỉ nhìn hai người, sau đó đi ra ngoài tìm một hộ lý chăm sóc cho bọn họ, dặn dò mẹ Thi: “Mẹ, phòng bệnh này là phòng đặc biệt, nếu mệt thì cứ nằm ở cái giường bên cạnh mà ngủ, không cần lo cho ba đâu, đã có hộ lý chăm sóc rồi. Hơn nữa mẹ đừng cố quá, hiện giờ Tân Tân ốm, ba cũng bệnh, nếu mẹ cũng bệnh nữa thì ai chăm sóc ba?”Mẹ Thi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ phải tự chăm sóc bản thân không để sinh bệnh, chuyện chăm sóc ba con phải để mẹ lo.”Tân Tân đang ở nhà với bảo mẫu, chuyện hôm nay quá đột ngột, cô phải về xem xét thế nào mới yên tâm được. Hơn nữa thằng bé còn đang chảy máu cam, không biết tỉnh ngủ rồi thế nào? Đã đỡ hơn chưa?

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc thấy mẹ Thi như vậy chỉ biết mím chặt môi, mạnh mẽ gật đầu: “Sống ạ!”Nói xong cô đỡ mẹ Thi ngồi dậy rồi cầm lấy di động, lợi dụng mối quan hệ của mình để mời toàn bộ những chuyên gia về phương diện này ở những bệnh viên lân cận qua đây.Mẹ Thi lặng người ngồi nhìn Tư Tĩnh Ngọc hối hả tìm người, một tay lo lắng sắp xếp hết thảy, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.Chỉ cần bạn già của bà có thể sống sót thì sau này nhất định bà sẽ đối xử vớ Tư Tĩnh Ngọc thật tốt, còn tốt hơn cả con trai mình!Một đám chuyên gia tiến vào phòng hội chẩn, sau mấy tiếng rốt cuộc ba Thi cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.Mẹ Thi run rẩy được Tư Tĩnh Ngọc đỡ đứng lên, một bác sĩ bước đến trước mặt bọn họ, tháo khẩu trang rồi khách khí gật đầu với Tư Tĩnh Ngọc: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng hiện giờ còn yếu, cần từ từ dưỡng sức. Trước hết cứ nằm viện nửa tháng rồi về nhà điều dưỡng nửa năm là có thể khôi phục như thường.”Bác sĩ nói xong, mẹ Thi nức nở khóc lên rồi cùng vào phòng bệnh.Đến khi mọi thứ đều ổn định, Thi Cẩm Ngôn nói trong công ty có việc, giám đốc Lý kia tuy không mua được cổ phần trong tay Tư Tĩnh Ngọc nhưng lại làm loạn trong công ty nên anh phải quay về giải quyết.Ba Thi không còn nguy hiểm, cũng đã tỉnh lại nhưng miệng méo xệch khiến nước bọt cứ chảy ra, mẹ Thi cứ cầm khăn túc trực bên cạnh, một lát hỏi ông có ăn hay uống gì không rồi lại hỏi có cần đi vệ sinh không.Tư Tĩnh Ngọc thấy đã đến nửa đêm nên xuống lầu mua chút đồ ăn cho ba mẹ chồng. Mẹ Thi nhìn Tư Tĩnh Ngọc, sau khi do dự một chút vẫn nói: “Tĩnh Ngọc, con có thể giúp mẹ về xem Tân Tân được không? Trong nhà chỉ có bảo mẫu, mẹ sợ xảy ra chuyện. Lúc chúng ta lên xe, Bạch Nguyệt còn chưa đi.”Thật ra Tư Tĩnh Ngọc cũng lo cho Tân Tân nên khi mẹ Thi nói vậy cô chỉ nhìn hai người, sau đó đi ra ngoài tìm một hộ lý chăm sóc cho bọn họ, dặn dò mẹ Thi: “Mẹ, phòng bệnh này là phòng đặc biệt, nếu mệt thì cứ nằm ở cái giường bên cạnh mà ngủ, không cần lo cho ba đâu, đã có hộ lý chăm sóc rồi. Hơn nữa mẹ đừng cố quá, hiện giờ Tân Tân ốm, ba cũng bệnh, nếu mẹ cũng bệnh nữa thì ai chăm sóc ba?”Mẹ Thi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ phải tự chăm sóc bản thân không để sinh bệnh, chuyện chăm sóc ba con phải để mẹ lo.”Tân Tân đang ở nhà với bảo mẫu, chuyện hôm nay quá đột ngột, cô phải về xem xét thế nào mới yên tâm được. Hơn nữa thằng bé còn đang chảy máu cam, không biết tỉnh ngủ rồi thế nào? Đã đỡ hơn chưa?

Chương 1390: Ngã bệnh (13)