Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1393: Ngã bệnh (17)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Đường phố Bắc Kinh sáng rực ánh đèn có một bóng đen thất thểu di chuyển. Cô ta khom người ôm lấy bụng mình, bộ dạng chật vật nhưng mỗi bước đi của cô ta lại kéo theo những âm thanh quỷ dị.“Ha ha ha! Báo ứng! Đây chính là báo ứng!”Âm thanh âm trầm khiến người ta lạnh sống lưng, may mà xung quanh không có ai.Bạch Nguyệt cười xong liền thở hồng hộc. Cô ta bị Tư Tĩnh Ngọc đánh không nhẹ, thế nhưng hiện giờ lại cảm thấy vui sướng.Vì sao?Bởi vì cô ta đã bắt được cái thóp của Tư Tĩnh Ngọc rồi.Đứa bé...Hóa ra qua nhiều năm như vậy, Tư Tĩnh Ngọc đã không còn nhớ rõ đứa bé kia nữa rồi, cô ta thấy Tư Tĩnh Ngọc sống thoải mái như vậy còn tưởng Tư Tĩnh Ngọc thật sự hạnh phúc, ai dè cô lại nhớ kỹ như vậy.Ha ha ha!Mặc dù ăn đòn nhưng ăn đòn trong sung sướng, có thể khiến Tư Tĩnh Ngọc đau khổ là Bạch Nguyệt đã cảm thấy thỏa mãn rồi.Cô ta cười mãi cười mãi, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Cô ta ngẩng đầu, trái tim đau đến chết lặng. Người đàn ông cô ta yêu từ nhỏ đến lớn lại chỉ biết có Tư Tĩnh Ngọc, dựa vào đâu?Vì sao không phải là cô ta?Bạch Nguyệt nghĩ tới đây chợt cúi đầu, ôm mặt khóc nấc lên trong tuyệt vọng.***Tư Tĩnh Ngọc ngồi trong phòng khách nhà họ Thi, lồng ngực vẫn còn phập phồng vì tức. Cô rất nhạy cảm với chuyện con cái, chỉ hy vọng có thể cho đứa bé này một gia đình, đối xử với đứa bé ấy tốt một chút. Dù Bạch Nguyệt quá đáng đến đâu, thậm chí khiến ba Thi phải nằm viện cô cũng không tức giận như vậy. Lúc đó cô chỉ hận không thể đánh cô ta đến tàn phế.Bây giờ bĩnh tĩnh lại rồi, Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên nhớ tới đứa con của mình.Nếu như con của cô bị một cặp vợ chồng xấu xa nhận nuôi thì sao?Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu không nghĩ tới chuyện này nữa. Cô cố gắng đè xuống trái tim đang đập loạn của mình, cố gắng để hô hấp trở lại bình thường.Một lát sau cô ngẩng đầu, thấy bảo mẫu với Tân Tân đang đứng ở cửa phòng ngủ lặng lẽ nhìn cô.Đêm rất yên tĩnh.Hai người kia cũng im lặng đứng đó.Tư Tĩnh Ngọc đưa mắt nhìn họ vài lần mới đứng lên, cố tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, cô khẽ gật đầu với bọn họ: “Không có việc gì, tôi đi trước.”Tư Tĩnh Ngọc nói rồi đi về phía cửa, lúc đang định đặt chân ra ngoài thì Tân Tân bất ngờ chạy tới: “Cô!”Tư Tĩnh Ngọc dừng chân, Tân Tân giật giật ống tay áo của cô khiến cô phải cúi đầu, thằng bé kiễng chân sờ gò má của cô: “Cô có đau không?”Bàn tay của Tân Tân rất mềm, trên người còn toát ra mùi sữa của trẻ con.Tư Tĩnh Ngọc vừa giằng co với Bạch Nguyệt nên bị thương ở trán, Tân Tân nhẹ nhàng xoa lên đó.Thôi quên đi!Cô không muốn tính toán đến xuất thân của Tân Tân nữa, sau này cứ coi thằng bé là con của mình vậy.Cô cúi đầu, bế Tân Tân vào lòng: “Cô đang định về nhà, con thấy quần áo cô mặc đều rách hết rồi, ngày mai cô còn phải đi làm nữa mà bên này không có quần áo để thay.”Tân Tân vội vàng nói: “Con cũng muốn đi với cô! Con muốn đi! Con không dám ở đây đâu!”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Đường phố Bắc Kinh sáng rực ánh đèn có một bóng đen thất thểu di chuyển. Cô ta khom người ôm lấy bụng mình, bộ dạng chật vật nhưng mỗi bước đi của cô ta lại kéo theo những âm thanh quỷ dị.“Ha ha ha! Báo ứng! Đây chính là báo ứng!”Âm thanh âm trầm khiến người ta lạnh sống lưng, may mà xung quanh không có ai.Bạch Nguyệt cười xong liền thở hồng hộc. Cô ta bị Tư Tĩnh Ngọc đánh không nhẹ, thế nhưng hiện giờ lại cảm thấy vui sướng.Vì sao?Bởi vì cô ta đã bắt được cái thóp của Tư Tĩnh Ngọc rồi.Đứa bé...Hóa ra qua nhiều năm như vậy, Tư Tĩnh Ngọc đã không còn nhớ rõ đứa bé kia nữa rồi, cô ta thấy Tư Tĩnh Ngọc sống thoải mái như vậy còn tưởng Tư Tĩnh Ngọc thật sự hạnh phúc, ai dè cô lại nhớ kỹ như vậy.Ha ha ha!Mặc dù ăn đòn nhưng ăn đòn trong sung sướng, có thể khiến Tư Tĩnh Ngọc đau khổ là Bạch Nguyệt đã cảm thấy thỏa mãn rồi.Cô ta cười mãi cười mãi, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Cô ta ngẩng đầu, trái tim đau đến chết lặng. Người đàn ông cô ta yêu từ nhỏ đến lớn lại chỉ biết có Tư Tĩnh Ngọc, dựa vào đâu?Vì sao không phải là cô ta?Bạch Nguyệt nghĩ tới đây chợt cúi đầu, ôm mặt khóc nấc lên trong tuyệt vọng.***Tư Tĩnh Ngọc ngồi trong phòng khách nhà họ Thi, lồng ngực vẫn còn phập phồng vì tức. Cô rất nhạy cảm với chuyện con cái, chỉ hy vọng có thể cho đứa bé này một gia đình, đối xử với đứa bé ấy tốt một chút. Dù Bạch Nguyệt quá đáng đến đâu, thậm chí khiến ba Thi phải nằm viện cô cũng không tức giận như vậy. Lúc đó cô chỉ hận không thể đánh cô ta đến tàn phế.Bây giờ bĩnh tĩnh lại rồi, Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên nhớ tới đứa con của mình.Nếu như con của cô bị một cặp vợ chồng xấu xa nhận nuôi thì sao?Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu không nghĩ tới chuyện này nữa. Cô cố gắng đè xuống trái tim đang đập loạn của mình, cố gắng để hô hấp trở lại bình thường.Một lát sau cô ngẩng đầu, thấy bảo mẫu với Tân Tân đang đứng ở cửa phòng ngủ lặng lẽ nhìn cô.Đêm rất yên tĩnh.Hai người kia cũng im lặng đứng đó.Tư Tĩnh Ngọc đưa mắt nhìn họ vài lần mới đứng lên, cố tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, cô khẽ gật đầu với bọn họ: “Không có việc gì, tôi đi trước.”Tư Tĩnh Ngọc nói rồi đi về phía cửa, lúc đang định đặt chân ra ngoài thì Tân Tân bất ngờ chạy tới: “Cô!”Tư Tĩnh Ngọc dừng chân, Tân Tân giật giật ống tay áo của cô khiến cô phải cúi đầu, thằng bé kiễng chân sờ gò má của cô: “Cô có đau không?”Bàn tay của Tân Tân rất mềm, trên người còn toát ra mùi sữa của trẻ con.Tư Tĩnh Ngọc vừa giằng co với Bạch Nguyệt nên bị thương ở trán, Tân Tân nhẹ nhàng xoa lên đó.Thôi quên đi!Cô không muốn tính toán đến xuất thân của Tân Tân nữa, sau này cứ coi thằng bé là con của mình vậy.Cô cúi đầu, bế Tân Tân vào lòng: “Cô đang định về nhà, con thấy quần áo cô mặc đều rách hết rồi, ngày mai cô còn phải đi làm nữa mà bên này không có quần áo để thay.”Tân Tân vội vàng nói: “Con cũng muốn đi với cô! Con muốn đi! Con không dám ở đây đâu!”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Đường phố Bắc Kinh sáng rực ánh đèn có một bóng đen thất thểu di chuyển. Cô ta khom người ôm lấy bụng mình, bộ dạng chật vật nhưng mỗi bước đi của cô ta lại kéo theo những âm thanh quỷ dị.“Ha ha ha! Báo ứng! Đây chính là báo ứng!”Âm thanh âm trầm khiến người ta lạnh sống lưng, may mà xung quanh không có ai.Bạch Nguyệt cười xong liền thở hồng hộc. Cô ta bị Tư Tĩnh Ngọc đánh không nhẹ, thế nhưng hiện giờ lại cảm thấy vui sướng.Vì sao?Bởi vì cô ta đã bắt được cái thóp của Tư Tĩnh Ngọc rồi.Đứa bé...Hóa ra qua nhiều năm như vậy, Tư Tĩnh Ngọc đã không còn nhớ rõ đứa bé kia nữa rồi, cô ta thấy Tư Tĩnh Ngọc sống thoải mái như vậy còn tưởng Tư Tĩnh Ngọc thật sự hạnh phúc, ai dè cô lại nhớ kỹ như vậy.Ha ha ha!Mặc dù ăn đòn nhưng ăn đòn trong sung sướng, có thể khiến Tư Tĩnh Ngọc đau khổ là Bạch Nguyệt đã cảm thấy thỏa mãn rồi.Cô ta cười mãi cười mãi, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Cô ta ngẩng đầu, trái tim đau đến chết lặng. Người đàn ông cô ta yêu từ nhỏ đến lớn lại chỉ biết có Tư Tĩnh Ngọc, dựa vào đâu?Vì sao không phải là cô ta?Bạch Nguyệt nghĩ tới đây chợt cúi đầu, ôm mặt khóc nấc lên trong tuyệt vọng.***Tư Tĩnh Ngọc ngồi trong phòng khách nhà họ Thi, lồng ngực vẫn còn phập phồng vì tức. Cô rất nhạy cảm với chuyện con cái, chỉ hy vọng có thể cho đứa bé này một gia đình, đối xử với đứa bé ấy tốt một chút. Dù Bạch Nguyệt quá đáng đến đâu, thậm chí khiến ba Thi phải nằm viện cô cũng không tức giận như vậy. Lúc đó cô chỉ hận không thể đánh cô ta đến tàn phế.Bây giờ bĩnh tĩnh lại rồi, Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên nhớ tới đứa con của mình.Nếu như con của cô bị một cặp vợ chồng xấu xa nhận nuôi thì sao?Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu không nghĩ tới chuyện này nữa. Cô cố gắng đè xuống trái tim đang đập loạn của mình, cố gắng để hô hấp trở lại bình thường.Một lát sau cô ngẩng đầu, thấy bảo mẫu với Tân Tân đang đứng ở cửa phòng ngủ lặng lẽ nhìn cô.Đêm rất yên tĩnh.Hai người kia cũng im lặng đứng đó.Tư Tĩnh Ngọc đưa mắt nhìn họ vài lần mới đứng lên, cố tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, cô khẽ gật đầu với bọn họ: “Không có việc gì, tôi đi trước.”Tư Tĩnh Ngọc nói rồi đi về phía cửa, lúc đang định đặt chân ra ngoài thì Tân Tân bất ngờ chạy tới: “Cô!”Tư Tĩnh Ngọc dừng chân, Tân Tân giật giật ống tay áo của cô khiến cô phải cúi đầu, thằng bé kiễng chân sờ gò má của cô: “Cô có đau không?”Bàn tay của Tân Tân rất mềm, trên người còn toát ra mùi sữa của trẻ con.Tư Tĩnh Ngọc vừa giằng co với Bạch Nguyệt nên bị thương ở trán, Tân Tân nhẹ nhàng xoa lên đó.Thôi quên đi!Cô không muốn tính toán đến xuất thân của Tân Tân nữa, sau này cứ coi thằng bé là con của mình vậy.Cô cúi đầu, bế Tân Tân vào lòng: “Cô đang định về nhà, con thấy quần áo cô mặc đều rách hết rồi, ngày mai cô còn phải đi làm nữa mà bên này không có quần áo để thay.”Tân Tân vội vàng nói: “Con cũng muốn đi với cô! Con muốn đi! Con không dám ở đây đâu!”

Chương 1393: Ngã bệnh (17)