Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1399: Bệnh máu trắng (3)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc: “...”Trong mắt Tân Tân, mẹ cô giờ thành mẹ cọp rồi sao?Tư Tĩnh Ngọc mím môi cười, lên xe.Có mặt Tân Tân khiến bầu không khí cũng khác, sắc mặt của Đinh Mộng Á không tốt, Tân Tân cũng không dám nói gì.Tư Tĩnh Ngọc cũng im lặng, chờ đến bệnh viện rồi Đinh Mộng Á xuống xe trước, Tân Tân muốn bò theo hướng của Đinh Mộng Á ra ngoài nhưng bà lại đóng sầm cửa lại.Suýt nữa thì Tân Tân bị cửa xe đập phải mũi, nó sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn Tư Tĩnh Ngọc bằng đôi mắt cún con của mình.Tư Tĩnh Ngọc thở dài, mở cửa xe bên mình: “Xuống bên cô này.”Tân Tân cũng không dám khó chịu gì, nó nhảy xuống rồi nắm lấy tay Tư Tĩnh Ngọc, cùng nhau đi vào bệnh viện.Từ bãi đậu xe đi tới phòng bệnh khá dài, trên đường Tư Tĩnh Ngọc hỏi: “Tân Tân có mệt không? Có muốn cô bế không?”Vừa dứt lời, hai mắt Tân Tân đã sáng rực lên nhưng lại nghe thấy Đinh Mộng Á hừ một tiếng.Tân Tân nhanh chóng cúi đầu: “Không cần đâu ạ.”Tư Tĩnh Ngọc: “...”Đinh Mộng Á quay ra nhìn Tư Tĩnh Ngọc nói: “Bế? Thôi đi! Lớn chừng này rồi con bế nổi không?”Tư Tĩnh Ngọc: “...”Tân Tân ngẩng đầu lên: “Bà ngoại, cháu không để cô bế nữa! Cháu là nam tử hán đại trượng phu, cháu tự đi được ạ!”Đinh Mộng Á chẳng buồn nhắc lại.Một nhóm người đi tới phòng bệnh, thái độ của Đinh Mộng Á lập tức thay đổi, sau khi đặt chân vào phòng bệnh liền biến thành một người ấm áp.Mẹ Thi ngồi bên cạnh lau nước mắt: “Chị à, đã hứa là không phiền đến Tĩnh Ngọc rồi, nhưng bây giờ ông ấy nằm một chỗ thế này, cần nửa tháng nữa mới có thể xuất viện được.”Đinh Mộng Á nói: “Không sao, chuyện nhà chị tôi hiểu mà! Chuyện hôn lễ của hai đứa chị cứ yên tâm đi, cứ giao cho tôi. Chị cho tôi một danh sách khách mời rồi tôi gửi thiệp đi là được.”Mẹ Thi cảm kích nắm tay Đinh Mộng Á, sau đó nhìn Tân Tân: “Thằng bé...” Rồi bà quả quyết nói: “Cứ để bảo mẫu chăm sóc nó cũng được! Trước đây, mỗi lần chúng tôi không có nhà cũng là bảo mẫu chăm nom thằng bé cả.”Tư Tĩnh Ngọc vội vàng nói: “Mẹ, không cần đâu, cứ để con chăm Tân Tân là được.”Tân Tân vội vàng nêu ý kiến: “Cháu thích cô nhất!”Nói đến đây còn trộm liếc Đinh Mộng Á: “Hôm qua cháu với cô ngủ ở nhà bà ngoại, bà ngoại đối xử với cháu tốt lắm, còn cho cháu ăn chocolate nữa!”Đinh Mộng Á: “...”Bà đối tốt với thằng nhóc này lúc nào?Mẹ Thi nghe vậy hai mắt lại đỏ lên, kéo lấy tay Đinh Mộng Á nói: “Chị à, nhà tôi lại làm phiền tới bên chị rồi!”Đinh Mộng Á nhìn ba Thi đang trợn mắt nằm trên giường không nói nổi, chỉ biết thở dài.Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Đinh Mộng Á cúi đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Tân Tân. Tân Tân cười hì hì với bà.Đinh Mộng Á nghĩ đến mấy lời đứa nhóc này vừa nói, không biết vì sao dù bà thừa biết thằng nhóc này đang lấy lòng mình nhưng vẫn mềm lòng.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc: “...”Trong mắt Tân Tân, mẹ cô giờ thành mẹ cọp rồi sao?Tư Tĩnh Ngọc mím môi cười, lên xe.Có mặt Tân Tân khiến bầu không khí cũng khác, sắc mặt của Đinh Mộng Á không tốt, Tân Tân cũng không dám nói gì.Tư Tĩnh Ngọc cũng im lặng, chờ đến bệnh viện rồi Đinh Mộng Á xuống xe trước, Tân Tân muốn bò theo hướng của Đinh Mộng Á ra ngoài nhưng bà lại đóng sầm cửa lại.Suýt nữa thì Tân Tân bị cửa xe đập phải mũi, nó sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn Tư Tĩnh Ngọc bằng đôi mắt cún con của mình.Tư Tĩnh Ngọc thở dài, mở cửa xe bên mình: “Xuống bên cô này.”Tân Tân cũng không dám khó chịu gì, nó nhảy xuống rồi nắm lấy tay Tư Tĩnh Ngọc, cùng nhau đi vào bệnh viện.Từ bãi đậu xe đi tới phòng bệnh khá dài, trên đường Tư Tĩnh Ngọc hỏi: “Tân Tân có mệt không? Có muốn cô bế không?”Vừa dứt lời, hai mắt Tân Tân đã sáng rực lên nhưng lại nghe thấy Đinh Mộng Á hừ một tiếng.Tân Tân nhanh chóng cúi đầu: “Không cần đâu ạ.”Tư Tĩnh Ngọc: “...”Đinh Mộng Á quay ra nhìn Tư Tĩnh Ngọc nói: “Bế? Thôi đi! Lớn chừng này rồi con bế nổi không?”Tư Tĩnh Ngọc: “...”Tân Tân ngẩng đầu lên: “Bà ngoại, cháu không để cô bế nữa! Cháu là nam tử hán đại trượng phu, cháu tự đi được ạ!”Đinh Mộng Á chẳng buồn nhắc lại.Một nhóm người đi tới phòng bệnh, thái độ của Đinh Mộng Á lập tức thay đổi, sau khi đặt chân vào phòng bệnh liền biến thành một người ấm áp.Mẹ Thi ngồi bên cạnh lau nước mắt: “Chị à, đã hứa là không phiền đến Tĩnh Ngọc rồi, nhưng bây giờ ông ấy nằm một chỗ thế này, cần nửa tháng nữa mới có thể xuất viện được.”Đinh Mộng Á nói: “Không sao, chuyện nhà chị tôi hiểu mà! Chuyện hôn lễ của hai đứa chị cứ yên tâm đi, cứ giao cho tôi. Chị cho tôi một danh sách khách mời rồi tôi gửi thiệp đi là được.”Mẹ Thi cảm kích nắm tay Đinh Mộng Á, sau đó nhìn Tân Tân: “Thằng bé...” Rồi bà quả quyết nói: “Cứ để bảo mẫu chăm sóc nó cũng được! Trước đây, mỗi lần chúng tôi không có nhà cũng là bảo mẫu chăm nom thằng bé cả.”Tư Tĩnh Ngọc vội vàng nói: “Mẹ, không cần đâu, cứ để con chăm Tân Tân là được.”Tân Tân vội vàng nêu ý kiến: “Cháu thích cô nhất!”Nói đến đây còn trộm liếc Đinh Mộng Á: “Hôm qua cháu với cô ngủ ở nhà bà ngoại, bà ngoại đối xử với cháu tốt lắm, còn cho cháu ăn chocolate nữa!”Đinh Mộng Á: “...”Bà đối tốt với thằng nhóc này lúc nào?Mẹ Thi nghe vậy hai mắt lại đỏ lên, kéo lấy tay Đinh Mộng Á nói: “Chị à, nhà tôi lại làm phiền tới bên chị rồi!”Đinh Mộng Á nhìn ba Thi đang trợn mắt nằm trên giường không nói nổi, chỉ biết thở dài.Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Đinh Mộng Á cúi đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Tân Tân. Tân Tân cười hì hì với bà.Đinh Mộng Á nghĩ đến mấy lời đứa nhóc này vừa nói, không biết vì sao dù bà thừa biết thằng nhóc này đang lấy lòng mình nhưng vẫn mềm lòng.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc: “...”Trong mắt Tân Tân, mẹ cô giờ thành mẹ cọp rồi sao?Tư Tĩnh Ngọc mím môi cười, lên xe.Có mặt Tân Tân khiến bầu không khí cũng khác, sắc mặt của Đinh Mộng Á không tốt, Tân Tân cũng không dám nói gì.Tư Tĩnh Ngọc cũng im lặng, chờ đến bệnh viện rồi Đinh Mộng Á xuống xe trước, Tân Tân muốn bò theo hướng của Đinh Mộng Á ra ngoài nhưng bà lại đóng sầm cửa lại.Suýt nữa thì Tân Tân bị cửa xe đập phải mũi, nó sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn Tư Tĩnh Ngọc bằng đôi mắt cún con của mình.Tư Tĩnh Ngọc thở dài, mở cửa xe bên mình: “Xuống bên cô này.”Tân Tân cũng không dám khó chịu gì, nó nhảy xuống rồi nắm lấy tay Tư Tĩnh Ngọc, cùng nhau đi vào bệnh viện.Từ bãi đậu xe đi tới phòng bệnh khá dài, trên đường Tư Tĩnh Ngọc hỏi: “Tân Tân có mệt không? Có muốn cô bế không?”Vừa dứt lời, hai mắt Tân Tân đã sáng rực lên nhưng lại nghe thấy Đinh Mộng Á hừ một tiếng.Tân Tân nhanh chóng cúi đầu: “Không cần đâu ạ.”Tư Tĩnh Ngọc: “...”Đinh Mộng Á quay ra nhìn Tư Tĩnh Ngọc nói: “Bế? Thôi đi! Lớn chừng này rồi con bế nổi không?”Tư Tĩnh Ngọc: “...”Tân Tân ngẩng đầu lên: “Bà ngoại, cháu không để cô bế nữa! Cháu là nam tử hán đại trượng phu, cháu tự đi được ạ!”Đinh Mộng Á chẳng buồn nhắc lại.Một nhóm người đi tới phòng bệnh, thái độ của Đinh Mộng Á lập tức thay đổi, sau khi đặt chân vào phòng bệnh liền biến thành một người ấm áp.Mẹ Thi ngồi bên cạnh lau nước mắt: “Chị à, đã hứa là không phiền đến Tĩnh Ngọc rồi, nhưng bây giờ ông ấy nằm một chỗ thế này, cần nửa tháng nữa mới có thể xuất viện được.”Đinh Mộng Á nói: “Không sao, chuyện nhà chị tôi hiểu mà! Chuyện hôn lễ của hai đứa chị cứ yên tâm đi, cứ giao cho tôi. Chị cho tôi một danh sách khách mời rồi tôi gửi thiệp đi là được.”Mẹ Thi cảm kích nắm tay Đinh Mộng Á, sau đó nhìn Tân Tân: “Thằng bé...” Rồi bà quả quyết nói: “Cứ để bảo mẫu chăm sóc nó cũng được! Trước đây, mỗi lần chúng tôi không có nhà cũng là bảo mẫu chăm nom thằng bé cả.”Tư Tĩnh Ngọc vội vàng nói: “Mẹ, không cần đâu, cứ để con chăm Tân Tân là được.”Tân Tân vội vàng nêu ý kiến: “Cháu thích cô nhất!”Nói đến đây còn trộm liếc Đinh Mộng Á: “Hôm qua cháu với cô ngủ ở nhà bà ngoại, bà ngoại đối xử với cháu tốt lắm, còn cho cháu ăn chocolate nữa!”Đinh Mộng Á: “...”Bà đối tốt với thằng nhóc này lúc nào?Mẹ Thi nghe vậy hai mắt lại đỏ lên, kéo lấy tay Đinh Mộng Á nói: “Chị à, nhà tôi lại làm phiền tới bên chị rồi!”Đinh Mộng Á nhìn ba Thi đang trợn mắt nằm trên giường không nói nổi, chỉ biết thở dài.Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Đinh Mộng Á cúi đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Tân Tân. Tân Tân cười hì hì với bà.Đinh Mộng Á nghĩ đến mấy lời đứa nhóc này vừa nói, không biết vì sao dù bà thừa biết thằng nhóc này đang lấy lòng mình nhưng vẫn mềm lòng.