Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1418: Thích hợp (12)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cách cứu Tân Tân?Mẹ Thi ngẩn người.Bạch Nguyệt tiếp tục: “Bác đừng trả lời, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện, nhưng bác không được nói với Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc biết chuyện này.”Vì sao không được nói?Tuy mẹ Thi cảm thấy nghi ngờ, nhưng vào giây phút này, bà giống như thấy được hy vọng nên không dám nói gì cả.Bà nuốt nước miếng, đứng lên đi ra ngoài, “Ừ, lát nữa gặp.”Bà cúp điện thoại, quay đầu nhìn vào phòng.Tư Tĩnh Ngọc đang cầm khăn lau mặt cho Tân Tân, còn Thi Cẩm Ngôn đang xử lý văn kiện trong công ty.Tân Tân là đứa trẻ nhạy cảm nên hai người không dám để nó ở một mình, chỉ có thể ở bên cạnh nó, dùng hành động nói cho nó biết bọn họ sẽ không bỏ rơi nó. Vậy nên cả hai người đều không thấy sự khác thường của mẹ Thi.Mẹ Thi thở phào, xách túi đi ra ngoài, “Mẹ phải quay lại thăm ba các con, mẹ mà ở đây lâu quá thì ba các con sẽ mắng mẹ cho xem.”Thi Cẩm Ngôn đứng lên, “Con đưa mẹ đi.”“Không cần, con ở đây với Tân Tân đi.” Dứt lời, bà lại thở dài, “Cực khổ cho các con rồi.”Trong nhà có hai người bệnh, áp lực của Tĩnh Ngọc và Cẩm Ngôn cũng rất lớn. Nghĩ như vậy, bà biết mình nhất định phải khỏe mạnh, cái nhà này không chịu nổi thêm ai bị bệnh nữa.Ra khỏi phòng bệnh, bà ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó hít sâu một hơi rồi đi thẳng ra ngoài. Bà muốn nghe xem Bạch Nguyệt sẽ nói cái gì. Giờ phút này đây, mẹ Thi giống như một người chết đuối vớ được cọc, dù biết nó rất xa vời, nhưng bà nguyện ý đi thử một lần.Bọn họ hẹn nhau ở quán cà phê cách bệnh viện không xa. Bình thường mẹ Thi ít khi đi tới những nơi như thế này, nhưng bây giờ bà không muốn tính toán làm gì nữa cả.Bà nhìn một vòng quán cà phê, thấy Bạch Nguyệt đang ngồi gần cửa sổ liền bước tới trước mặt cô ta, hỏi thẳng: “Cô có cách gì cứu Tân Tân?”Thấy mẹ Thi như vậy, Bạch Nguyệt hài lòng nhếch môi. Cô ta cúi đầu, một lát sau mới nói: “Bác biết không, thời nay, phần lớn cha mẹ khi sinh con sẽ giữ lại máu cuống rốn để đề phòng trường hợp cần dùng tế bào gốc để điều trị các bệnh sau này, trong đó có bệnh máu trắng. Cháu vừa hỏi bác sĩ, khi nhóm máu của ba mẹ không thích hợp thì vẫn còn một cách nữa, đó là cha mẹ ruột sinh thêm một đứa bé, sau đó lấy máu cuống rốn để cứu Tân Tân.”Cô ta vừa dứt lời, mẹ Thi liền đứng phắt dậy, “Cô có ý gì?”Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên, bắt tréo chân, khoanh tay cười nói: “Ý là là nếu cháu và Cẩm Ngôn sinh thêm một đứa con nữa thì có thể cứu Tân Tân. Muốn tìm được người có nhóm máu thích hợp với Tân Tân rất khó, hơn nữa nó… bị bệnh máu trắng cấp tính, không thể chờ lâu được.” 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cách cứu Tân Tân?Mẹ Thi ngẩn người.Bạch Nguyệt tiếp tục: “Bác đừng trả lời, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện, nhưng bác không được nói với Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc biết chuyện này.”Vì sao không được nói?Tuy mẹ Thi cảm thấy nghi ngờ, nhưng vào giây phút này, bà giống như thấy được hy vọng nên không dám nói gì cả.Bà nuốt nước miếng, đứng lên đi ra ngoài, “Ừ, lát nữa gặp.”Bà cúp điện thoại, quay đầu nhìn vào phòng.Tư Tĩnh Ngọc đang cầm khăn lau mặt cho Tân Tân, còn Thi Cẩm Ngôn đang xử lý văn kiện trong công ty.Tân Tân là đứa trẻ nhạy cảm nên hai người không dám để nó ở một mình, chỉ có thể ở bên cạnh nó, dùng hành động nói cho nó biết bọn họ sẽ không bỏ rơi nó. Vậy nên cả hai người đều không thấy sự khác thường của mẹ Thi.Mẹ Thi thở phào, xách túi đi ra ngoài, “Mẹ phải quay lại thăm ba các con, mẹ mà ở đây lâu quá thì ba các con sẽ mắng mẹ cho xem.”Thi Cẩm Ngôn đứng lên, “Con đưa mẹ đi.”“Không cần, con ở đây với Tân Tân đi.” Dứt lời, bà lại thở dài, “Cực khổ cho các con rồi.”Trong nhà có hai người bệnh, áp lực của Tĩnh Ngọc và Cẩm Ngôn cũng rất lớn. Nghĩ như vậy, bà biết mình nhất định phải khỏe mạnh, cái nhà này không chịu nổi thêm ai bị bệnh nữa.Ra khỏi phòng bệnh, bà ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó hít sâu một hơi rồi đi thẳng ra ngoài. Bà muốn nghe xem Bạch Nguyệt sẽ nói cái gì. Giờ phút này đây, mẹ Thi giống như một người chết đuối vớ được cọc, dù biết nó rất xa vời, nhưng bà nguyện ý đi thử một lần.Bọn họ hẹn nhau ở quán cà phê cách bệnh viện không xa. Bình thường mẹ Thi ít khi đi tới những nơi như thế này, nhưng bây giờ bà không muốn tính toán làm gì nữa cả.Bà nhìn một vòng quán cà phê, thấy Bạch Nguyệt đang ngồi gần cửa sổ liền bước tới trước mặt cô ta, hỏi thẳng: “Cô có cách gì cứu Tân Tân?”Thấy mẹ Thi như vậy, Bạch Nguyệt hài lòng nhếch môi. Cô ta cúi đầu, một lát sau mới nói: “Bác biết không, thời nay, phần lớn cha mẹ khi sinh con sẽ giữ lại máu cuống rốn để đề phòng trường hợp cần dùng tế bào gốc để điều trị các bệnh sau này, trong đó có bệnh máu trắng. Cháu vừa hỏi bác sĩ, khi nhóm máu của ba mẹ không thích hợp thì vẫn còn một cách nữa, đó là cha mẹ ruột sinh thêm một đứa bé, sau đó lấy máu cuống rốn để cứu Tân Tân.”Cô ta vừa dứt lời, mẹ Thi liền đứng phắt dậy, “Cô có ý gì?”Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên, bắt tréo chân, khoanh tay cười nói: “Ý là là nếu cháu và Cẩm Ngôn sinh thêm một đứa con nữa thì có thể cứu Tân Tân. Muốn tìm được người có nhóm máu thích hợp với Tân Tân rất khó, hơn nữa nó… bị bệnh máu trắng cấp tính, không thể chờ lâu được.” 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cách cứu Tân Tân?Mẹ Thi ngẩn người.Bạch Nguyệt tiếp tục: “Bác đừng trả lời, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện, nhưng bác không được nói với Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc biết chuyện này.”Vì sao không được nói?Tuy mẹ Thi cảm thấy nghi ngờ, nhưng vào giây phút này, bà giống như thấy được hy vọng nên không dám nói gì cả.Bà nuốt nước miếng, đứng lên đi ra ngoài, “Ừ, lát nữa gặp.”Bà cúp điện thoại, quay đầu nhìn vào phòng.Tư Tĩnh Ngọc đang cầm khăn lau mặt cho Tân Tân, còn Thi Cẩm Ngôn đang xử lý văn kiện trong công ty.Tân Tân là đứa trẻ nhạy cảm nên hai người không dám để nó ở một mình, chỉ có thể ở bên cạnh nó, dùng hành động nói cho nó biết bọn họ sẽ không bỏ rơi nó. Vậy nên cả hai người đều không thấy sự khác thường của mẹ Thi.Mẹ Thi thở phào, xách túi đi ra ngoài, “Mẹ phải quay lại thăm ba các con, mẹ mà ở đây lâu quá thì ba các con sẽ mắng mẹ cho xem.”Thi Cẩm Ngôn đứng lên, “Con đưa mẹ đi.”“Không cần, con ở đây với Tân Tân đi.” Dứt lời, bà lại thở dài, “Cực khổ cho các con rồi.”Trong nhà có hai người bệnh, áp lực của Tĩnh Ngọc và Cẩm Ngôn cũng rất lớn. Nghĩ như vậy, bà biết mình nhất định phải khỏe mạnh, cái nhà này không chịu nổi thêm ai bị bệnh nữa.Ra khỏi phòng bệnh, bà ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó hít sâu một hơi rồi đi thẳng ra ngoài. Bà muốn nghe xem Bạch Nguyệt sẽ nói cái gì. Giờ phút này đây, mẹ Thi giống như một người chết đuối vớ được cọc, dù biết nó rất xa vời, nhưng bà nguyện ý đi thử một lần.Bọn họ hẹn nhau ở quán cà phê cách bệnh viện không xa. Bình thường mẹ Thi ít khi đi tới những nơi như thế này, nhưng bây giờ bà không muốn tính toán làm gì nữa cả.Bà nhìn một vòng quán cà phê, thấy Bạch Nguyệt đang ngồi gần cửa sổ liền bước tới trước mặt cô ta, hỏi thẳng: “Cô có cách gì cứu Tân Tân?”Thấy mẹ Thi như vậy, Bạch Nguyệt hài lòng nhếch môi. Cô ta cúi đầu, một lát sau mới nói: “Bác biết không, thời nay, phần lớn cha mẹ khi sinh con sẽ giữ lại máu cuống rốn để đề phòng trường hợp cần dùng tế bào gốc để điều trị các bệnh sau này, trong đó có bệnh máu trắng. Cháu vừa hỏi bác sĩ, khi nhóm máu của ba mẹ không thích hợp thì vẫn còn một cách nữa, đó là cha mẹ ruột sinh thêm một đứa bé, sau đó lấy máu cuống rốn để cứu Tân Tân.”Cô ta vừa dứt lời, mẹ Thi liền đứng phắt dậy, “Cô có ý gì?”Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên, bắt tréo chân, khoanh tay cười nói: “Ý là là nếu cháu và Cẩm Ngôn sinh thêm một đứa con nữa thì có thể cứu Tân Tân. Muốn tìm được người có nhóm máu thích hợp với Tân Tân rất khó, hơn nữa nó… bị bệnh máu trắng cấp tính, không thể chờ lâu được.” 

Chương 1418: Thích hợp (12)