Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1428: Anh để ý (6)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trương Đại Hống là lớp trưởng, cậu ta đã lên tiếng nên mọi người đều nể mặt một chút.Bọn Hoàng Tịnh Tịnh không nói nữa, chỉ nhìn về phía Bạch Nguyệt.Bạch Nguyệt cắn môi, bày ra cái vẻ tội nghiệp, hai mắt đỏ lên nhìn Tư Tĩnh Ngọc.Trương Đại Hống sợ Bạch Nguyệt không đồng ý nên thở dài, nói: “Bạch Nguyệt, tôi biết chuyện tình cảm đối với phái nữ các cậu là một chuyện lớn, nhưng đối với phái nam bọn tôi mà nói thì nó chẳng là chuyện gì to tát cả. Trước đây các cậu ở chung một phòng trong ký túc xá, đều là chị em với nhau, cậu và Tư Tĩnh Ngọc là thân thiết nhất. Cậu muốn vào hội học sinh, Tư Tĩnh Ngọc giúp cậu vào. Thành tích của cậu không tốt, Tư Tĩnh Ngọc học cùng với cậu, giảng bài cho cậu. Cậu không có tiền đóng học phí, Tư Tĩnh Ngọc đóng học phí cho cậu. Tôi nhớ thời đại học, cậu đi làm thêm, trên đường về gặp nguy hiểm, Tư Tĩnh Ngọc lo lắng cho cậu, nên tối nào cũng rủ mấy người bạn đi đón cậu. Có lần trên đường về gặp mấy tên côn đồ, Tư Tĩnh Ngọc không màng nguy hiểm cứu cậu. Trong bốn năm đại học, hai người dính nhau giống như chị em ruột vậy. Chẳng lẽ cậu định vì một người đàn ông mà trở thành kẻ thù với Tư Tĩnh Ngọc sao?”Hoàng Tịnh Tịnh im lặng, cô ta ở cùng ký túc xá với hai người nên biết nhiều chuyện hơn những người ngoài như Trương Đại Hống. Tư Tĩnh Ngọc và Bạch Nguyệt thật sự rất thân thiết. Bạch Nguyệt có một hũ dưa muối từ quê mang lên cũng sẽ chia phân nửa cho Tư Tĩnh Ngọc. Tư Tĩnh Ngọc cũng vậy, có cái gì cũng chia cho Bạch Nguyệt một nửa. Chỉ có một thứ Bạch Nguyệt nhất quyết không chia, đó chính là đồ của Thi Cẩm Ngôn mua. Những lúc đó, cô ta sẽ nhìn Tư Tĩnh Ngọc với ánh mắt tràn đầy áy náy, “Cái gì tôi cũng có thể cho cậu, dù là lúc tôi chỉ còn một đồng. Nhưng cái này là của Cẩm Ngôn mua…”Một người ngay cả tiền học phí cũng không đóng nổi, còn một người là thiên kim nhà giàu, cái gì cũng chia nhau một nửa… Không cần nghĩ cũng biết Bạch Nguyệt lấy được bao nhiêu lợi từ Tư Tĩnh Ngọc.Tuy nói đi làm thêm nhưng thật ra Bạch Nguyệt đi làm không được bao lâu cả. Từ sau lần gặp côn đồ, Tư Tĩnh Ngọc không cho cô ta đi làm nữa.Tiền sinh hoạt của Tư Tĩnh Ngọc rất nhiều, dù cô không cho Bạch Nguyệt tiền mặt nhưng chẳng khác cho tiền mặt là mấy. Bốn năm đại học của Bạch Nguyệt, tiền ăn mặc học hành đều là của Tư Tĩnh Ngọc.Tết năm đó, Tư Tĩnh Ngọc mua một chiếc áo lông. Lúc về quê, Bạch Nguyệt ấp a ấp úng nói về quê gặp cha mẹ của Thi Cẩm Ngôn, muốn ăn mặc đẹp một chút. Lúc đó Tư Tĩnh Ngọc đã làm gì? Cô không hề tiếc tiền, đưa áo lông mới mua cho Bạch Nguyệt.Bởi vì tình cảm của hai người rất tốt nên Hoàng Tịnh Tịnh mới cảm thấy quý mến Tư Tĩnh Ngọc. Vì quý mến như vậy nên khi thấy Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn ngủ với nhau, cô ta mới không thể tha thứ cho Tư Tĩnh Ngọc. Cô ta cảm thấy bốn năm qua Tư Tĩnh Ngọc đối xử tốt với Bạch Nguyệt đều là giả vờ hết.Trong lòng Hoàng Tịnh Tịnh có một cán cân, cô ta biết ai tốt ai xấu. Những lời Trương Đại Hống nói cũng chính là những lời ở tận sâu đáy lòng cô ta. Vì vậy cô ta mím môi, bình tĩnh nhìn về phía Bạch Nguyệt. 

Trương Đại Hống là lớp trưởng, cậu ta đã lên tiếng nên mọi người đều nể mặt một chút.

Bọn Hoàng Tịnh Tịnh không nói nữa, chỉ nhìn về phía Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt cắn môi, bày ra cái vẻ tội nghiệp, hai mắt đỏ lên nhìn Tư Tĩnh Ngọc.

Trương Đại Hống sợ Bạch Nguyệt không đồng ý nên thở dài, nói: “Bạch Nguyệt, tôi biết chuyện tình cảm đối với phái nữ các cậu là một chuyện lớn, nhưng đối với phái nam bọn tôi mà nói thì nó chẳng là chuyện gì to tát cả. Trước đây các cậu ở chung một phòng trong ký túc xá, đều là chị em với nhau, cậu và Tư Tĩnh Ngọc là thân thiết nhất. Cậu muốn vào hội học sinh, Tư Tĩnh Ngọc giúp cậu vào. Thành tích của cậu không tốt, Tư Tĩnh Ngọc học cùng với cậu, giảng bài cho cậu. Cậu không có tiền đóng học phí, Tư Tĩnh Ngọc đóng học phí cho cậu. Tôi nhớ thời đại học, cậu đi làm thêm, trên đường về gặp nguy hiểm, Tư Tĩnh Ngọc lo lắng cho cậu, nên tối nào cũng rủ mấy người bạn đi đón cậu. Có lần trên đường về gặp mấy tên côn đồ, Tư Tĩnh Ngọc không màng nguy hiểm cứu cậu. Trong bốn năm đại học, hai người dính nhau giống như chị em ruột vậy. Chẳng lẽ cậu định vì một người đàn ông mà trở thành kẻ thù với Tư Tĩnh Ngọc sao?”

Hoàng Tịnh Tịnh im lặng, cô ta ở cùng ký túc xá với hai người nên biết nhiều chuyện hơn những người ngoài như Trương Đại Hống. Tư Tĩnh Ngọc và Bạch Nguyệt thật sự rất thân thiết. Bạch Nguyệt có một hũ dưa muối từ quê mang lên cũng sẽ chia phân nửa cho Tư Tĩnh Ngọc. Tư Tĩnh Ngọc cũng vậy, có cái gì cũng chia cho Bạch Nguyệt một nửa. Chỉ có một thứ Bạch Nguyệt nhất quyết không chia, đó chính là đồ của Thi Cẩm Ngôn mua. Những lúc đó, cô ta sẽ nhìn Tư Tĩnh Ngọc với ánh mắt tràn đầy áy náy, “Cái gì tôi cũng có thể cho cậu, dù là lúc tôi chỉ còn một đồng. Nhưng cái này là của Cẩm Ngôn mua…”

Một người ngay cả tiền học phí cũng không đóng nổi, còn một người là thiên kim nhà giàu, cái gì cũng chia nhau một nửa… Không cần nghĩ cũng biết Bạch Nguyệt lấy được bao nhiêu lợi từ Tư Tĩnh Ngọc.

Tuy nói đi làm thêm nhưng thật ra Bạch Nguyệt đi làm không được bao lâu cả. Từ sau lần gặp côn đồ, Tư Tĩnh Ngọc không cho cô ta đi làm nữa.

Tiền sinh hoạt của Tư Tĩnh Ngọc rất nhiều, dù cô không cho Bạch Nguyệt tiền mặt nhưng chẳng khác cho tiền mặt là mấy. Bốn năm đại học của Bạch Nguyệt, tiền ăn mặc học hành đều là của Tư Tĩnh Ngọc.

Tết năm đó, Tư Tĩnh Ngọc mua một chiếc áo lông. Lúc về quê, Bạch Nguyệt ấp a ấp úng nói về quê gặp cha mẹ của Thi Cẩm Ngôn, muốn ăn mặc đẹp một chút. Lúc đó Tư Tĩnh Ngọc đã làm gì? Cô không hề tiếc tiền, đưa áo lông mới mua cho Bạch Nguyệt.

Bởi vì tình cảm của hai người rất tốt nên Hoàng Tịnh Tịnh mới cảm thấy quý mến Tư Tĩnh Ngọc. Vì quý mến như vậy nên khi thấy Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn ngủ với nhau, cô ta mới không thể tha thứ cho Tư Tĩnh Ngọc. Cô ta cảm thấy bốn năm qua Tư Tĩnh Ngọc đối xử tốt với Bạch Nguyệt đều là giả vờ hết.

Trong lòng Hoàng Tịnh Tịnh có một cán cân, cô ta biết ai tốt ai xấu. Những lời Trương Đại Hống nói cũng chính là những lời ở tận sâu đáy lòng cô ta. Vì vậy cô ta mím môi, bình tĩnh nhìn về phía Bạch Nguyệt.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trương Đại Hống là lớp trưởng, cậu ta đã lên tiếng nên mọi người đều nể mặt một chút.Bọn Hoàng Tịnh Tịnh không nói nữa, chỉ nhìn về phía Bạch Nguyệt.Bạch Nguyệt cắn môi, bày ra cái vẻ tội nghiệp, hai mắt đỏ lên nhìn Tư Tĩnh Ngọc.Trương Đại Hống sợ Bạch Nguyệt không đồng ý nên thở dài, nói: “Bạch Nguyệt, tôi biết chuyện tình cảm đối với phái nữ các cậu là một chuyện lớn, nhưng đối với phái nam bọn tôi mà nói thì nó chẳng là chuyện gì to tát cả. Trước đây các cậu ở chung một phòng trong ký túc xá, đều là chị em với nhau, cậu và Tư Tĩnh Ngọc là thân thiết nhất. Cậu muốn vào hội học sinh, Tư Tĩnh Ngọc giúp cậu vào. Thành tích của cậu không tốt, Tư Tĩnh Ngọc học cùng với cậu, giảng bài cho cậu. Cậu không có tiền đóng học phí, Tư Tĩnh Ngọc đóng học phí cho cậu. Tôi nhớ thời đại học, cậu đi làm thêm, trên đường về gặp nguy hiểm, Tư Tĩnh Ngọc lo lắng cho cậu, nên tối nào cũng rủ mấy người bạn đi đón cậu. Có lần trên đường về gặp mấy tên côn đồ, Tư Tĩnh Ngọc không màng nguy hiểm cứu cậu. Trong bốn năm đại học, hai người dính nhau giống như chị em ruột vậy. Chẳng lẽ cậu định vì một người đàn ông mà trở thành kẻ thù với Tư Tĩnh Ngọc sao?”Hoàng Tịnh Tịnh im lặng, cô ta ở cùng ký túc xá với hai người nên biết nhiều chuyện hơn những người ngoài như Trương Đại Hống. Tư Tĩnh Ngọc và Bạch Nguyệt thật sự rất thân thiết. Bạch Nguyệt có một hũ dưa muối từ quê mang lên cũng sẽ chia phân nửa cho Tư Tĩnh Ngọc. Tư Tĩnh Ngọc cũng vậy, có cái gì cũng chia cho Bạch Nguyệt một nửa. Chỉ có một thứ Bạch Nguyệt nhất quyết không chia, đó chính là đồ của Thi Cẩm Ngôn mua. Những lúc đó, cô ta sẽ nhìn Tư Tĩnh Ngọc với ánh mắt tràn đầy áy náy, “Cái gì tôi cũng có thể cho cậu, dù là lúc tôi chỉ còn một đồng. Nhưng cái này là của Cẩm Ngôn mua…”Một người ngay cả tiền học phí cũng không đóng nổi, còn một người là thiên kim nhà giàu, cái gì cũng chia nhau một nửa… Không cần nghĩ cũng biết Bạch Nguyệt lấy được bao nhiêu lợi từ Tư Tĩnh Ngọc.Tuy nói đi làm thêm nhưng thật ra Bạch Nguyệt đi làm không được bao lâu cả. Từ sau lần gặp côn đồ, Tư Tĩnh Ngọc không cho cô ta đi làm nữa.Tiền sinh hoạt của Tư Tĩnh Ngọc rất nhiều, dù cô không cho Bạch Nguyệt tiền mặt nhưng chẳng khác cho tiền mặt là mấy. Bốn năm đại học của Bạch Nguyệt, tiền ăn mặc học hành đều là của Tư Tĩnh Ngọc.Tết năm đó, Tư Tĩnh Ngọc mua một chiếc áo lông. Lúc về quê, Bạch Nguyệt ấp a ấp úng nói về quê gặp cha mẹ của Thi Cẩm Ngôn, muốn ăn mặc đẹp một chút. Lúc đó Tư Tĩnh Ngọc đã làm gì? Cô không hề tiếc tiền, đưa áo lông mới mua cho Bạch Nguyệt.Bởi vì tình cảm của hai người rất tốt nên Hoàng Tịnh Tịnh mới cảm thấy quý mến Tư Tĩnh Ngọc. Vì quý mến như vậy nên khi thấy Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn ngủ với nhau, cô ta mới không thể tha thứ cho Tư Tĩnh Ngọc. Cô ta cảm thấy bốn năm qua Tư Tĩnh Ngọc đối xử tốt với Bạch Nguyệt đều là giả vờ hết.Trong lòng Hoàng Tịnh Tịnh có một cán cân, cô ta biết ai tốt ai xấu. Những lời Trương Đại Hống nói cũng chính là những lời ở tận sâu đáy lòng cô ta. Vì vậy cô ta mím môi, bình tĩnh nhìn về phía Bạch Nguyệt. 

Chương 1428: Anh để ý (6)