Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1447: Ba, con sẽ chết sao? (2)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô không dẫn Diêu Đằng đến chỗ phòng phẫu thuật mà chỉ đi sang một bên, hỏi anh ta, “Sao anh lại đến đây?”“Anh điều tra được một chút chuyện về tin nhắn lần trước nên mới đến nói với em một tiếng, nhưng không ngờ em không ở nhà. Đúng lúc anh thấy người giúp việc nghe điện thoại của em nên tiện thể mang qua cho em.”“Vì đã qua một thời gian dài nên không xác định được vị trí tín hiệu của số gửi tin nhắn cho em. Nhưng mấy hôm trước, rốt cuộc dãy số đó cũng đã có hoạt động. Anh lần theo tín hiệu, phát hiện ra đó là một nhóm lừa đảo.”“Anh đã phái người bắt chúng lại. Bọn chúng thường hay lừa bịp người khác. Chúng khai có người để lại cách thức liên lạc của em trên internet nên muốn lừa em một vố, không ngờ hôm đó ở khách sạn lại có nhiều phóng viên như thế. Bọn chúng sợ phiền phức nên đã bỏ vụ này.”Tư Tĩnh Ngọc lại cắt lời anh ta: “Anh tin?”Diêu Đằng nở nụ cười vui vẻ vì sự nhạy cảm của Tư Tĩnh Ngọc: “Đương nhiên là không rồi. Mấy vụ lừa bịp bình thường hay hẹn ở những địa điểm vắng vẻ, nhưng bọn chúng lại hẹn em ở trong nội thành, hoàn toàn khác thường. Tên đó lại khai có người mách nước cho hắn, rằng em là cô chiêu nhà giàu, chắc chắn sẽ không đến những nơi hoang vu ít người, tốt nhất là cứ gặp và bàn điều kiện ở nơi đông người.”Tư Tĩnh Ngọc cau mày, “Người khác?”Diêu Đằng gật đầu: “Theo chúng khai thì đó là đàn ông, nhưng vụ đó không thành nên gã kia đã bỏ đi rồi, tất cả mọi người đều gọi gã là Đại Lực.”Cái tên Đại Lực này chắc chắn chỉ là biệt danh.Tư Tĩnh Ngọc hỏi Diêu Đằng, “Vậy bây giờ anh nghĩ sao?”“Bây giờ có hai khả năng. Một, bọn chúng nói như thế quả thật là muốn lừa tiền em. Hai, mọi chuyện đều không đơn giản. Anh có linh cảm là khả năng thứ hai.”Tư Tĩnh Ngọc cúi đầu, một lúc sau mới nói, “Đúng, em cũng cảm thấy là khả năng thứ hai. Nhưng rốt cuộc là ai mà lại nhắm vào con em? Hơn nữa, hôm đó gặp phải Bạch Nguyệt và Thi Cẩm Ngôn rốt cuộc là trùng hợp hay là âm mưu? Bạch Nguyệt…”Nghĩ đến Bạch Nguyệt, cô lại cảm thấy tức điên lên, “Tình hình bên nước ngoài sao rồi?”“Hiện bên kia hơi khó khăn để hỏi cung phạm nhân, nhưng anh đã liên hệ với những phòng ban liên quan của quốc tế rồi.”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô không dẫn Diêu Đằng đến chỗ phòng phẫu thuật mà chỉ đi sang một bên, hỏi anh ta, “Sao anh lại đến đây?”“Anh điều tra được một chút chuyện về tin nhắn lần trước nên mới đến nói với em một tiếng, nhưng không ngờ em không ở nhà. Đúng lúc anh thấy người giúp việc nghe điện thoại của em nên tiện thể mang qua cho em.”“Vì đã qua một thời gian dài nên không xác định được vị trí tín hiệu của số gửi tin nhắn cho em. Nhưng mấy hôm trước, rốt cuộc dãy số đó cũng đã có hoạt động. Anh lần theo tín hiệu, phát hiện ra đó là một nhóm lừa đảo.”“Anh đã phái người bắt chúng lại. Bọn chúng thường hay lừa bịp người khác. Chúng khai có người để lại cách thức liên lạc của em trên internet nên muốn lừa em một vố, không ngờ hôm đó ở khách sạn lại có nhiều phóng viên như thế. Bọn chúng sợ phiền phức nên đã bỏ vụ này.”Tư Tĩnh Ngọc lại cắt lời anh ta: “Anh tin?”Diêu Đằng nở nụ cười vui vẻ vì sự nhạy cảm của Tư Tĩnh Ngọc: “Đương nhiên là không rồi. Mấy vụ lừa bịp bình thường hay hẹn ở những địa điểm vắng vẻ, nhưng bọn chúng lại hẹn em ở trong nội thành, hoàn toàn khác thường. Tên đó lại khai có người mách nước cho hắn, rằng em là cô chiêu nhà giàu, chắc chắn sẽ không đến những nơi hoang vu ít người, tốt nhất là cứ gặp và bàn điều kiện ở nơi đông người.”Tư Tĩnh Ngọc cau mày, “Người khác?”Diêu Đằng gật đầu: “Theo chúng khai thì đó là đàn ông, nhưng vụ đó không thành nên gã kia đã bỏ đi rồi, tất cả mọi người đều gọi gã là Đại Lực.”Cái tên Đại Lực này chắc chắn chỉ là biệt danh.Tư Tĩnh Ngọc hỏi Diêu Đằng, “Vậy bây giờ anh nghĩ sao?”“Bây giờ có hai khả năng. Một, bọn chúng nói như thế quả thật là muốn lừa tiền em. Hai, mọi chuyện đều không đơn giản. Anh có linh cảm là khả năng thứ hai.”Tư Tĩnh Ngọc cúi đầu, một lúc sau mới nói, “Đúng, em cũng cảm thấy là khả năng thứ hai. Nhưng rốt cuộc là ai mà lại nhắm vào con em? Hơn nữa, hôm đó gặp phải Bạch Nguyệt và Thi Cẩm Ngôn rốt cuộc là trùng hợp hay là âm mưu? Bạch Nguyệt…”Nghĩ đến Bạch Nguyệt, cô lại cảm thấy tức điên lên, “Tình hình bên nước ngoài sao rồi?”“Hiện bên kia hơi khó khăn để hỏi cung phạm nhân, nhưng anh đã liên hệ với những phòng ban liên quan của quốc tế rồi.”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô không dẫn Diêu Đằng đến chỗ phòng phẫu thuật mà chỉ đi sang một bên, hỏi anh ta, “Sao anh lại đến đây?”“Anh điều tra được một chút chuyện về tin nhắn lần trước nên mới đến nói với em một tiếng, nhưng không ngờ em không ở nhà. Đúng lúc anh thấy người giúp việc nghe điện thoại của em nên tiện thể mang qua cho em.”“Vì đã qua một thời gian dài nên không xác định được vị trí tín hiệu của số gửi tin nhắn cho em. Nhưng mấy hôm trước, rốt cuộc dãy số đó cũng đã có hoạt động. Anh lần theo tín hiệu, phát hiện ra đó là một nhóm lừa đảo.”“Anh đã phái người bắt chúng lại. Bọn chúng thường hay lừa bịp người khác. Chúng khai có người để lại cách thức liên lạc của em trên internet nên muốn lừa em một vố, không ngờ hôm đó ở khách sạn lại có nhiều phóng viên như thế. Bọn chúng sợ phiền phức nên đã bỏ vụ này.”Tư Tĩnh Ngọc lại cắt lời anh ta: “Anh tin?”Diêu Đằng nở nụ cười vui vẻ vì sự nhạy cảm của Tư Tĩnh Ngọc: “Đương nhiên là không rồi. Mấy vụ lừa bịp bình thường hay hẹn ở những địa điểm vắng vẻ, nhưng bọn chúng lại hẹn em ở trong nội thành, hoàn toàn khác thường. Tên đó lại khai có người mách nước cho hắn, rằng em là cô chiêu nhà giàu, chắc chắn sẽ không đến những nơi hoang vu ít người, tốt nhất là cứ gặp và bàn điều kiện ở nơi đông người.”Tư Tĩnh Ngọc cau mày, “Người khác?”Diêu Đằng gật đầu: “Theo chúng khai thì đó là đàn ông, nhưng vụ đó không thành nên gã kia đã bỏ đi rồi, tất cả mọi người đều gọi gã là Đại Lực.”Cái tên Đại Lực này chắc chắn chỉ là biệt danh.Tư Tĩnh Ngọc hỏi Diêu Đằng, “Vậy bây giờ anh nghĩ sao?”“Bây giờ có hai khả năng. Một, bọn chúng nói như thế quả thật là muốn lừa tiền em. Hai, mọi chuyện đều không đơn giản. Anh có linh cảm là khả năng thứ hai.”Tư Tĩnh Ngọc cúi đầu, một lúc sau mới nói, “Đúng, em cũng cảm thấy là khả năng thứ hai. Nhưng rốt cuộc là ai mà lại nhắm vào con em? Hơn nữa, hôm đó gặp phải Bạch Nguyệt và Thi Cẩm Ngôn rốt cuộc là trùng hợp hay là âm mưu? Bạch Nguyệt…”Nghĩ đến Bạch Nguyệt, cô lại cảm thấy tức điên lên, “Tình hình bên nước ngoài sao rồi?”“Hiện bên kia hơi khó khăn để hỏi cung phạm nhân, nhưng anh đã liên hệ với những phòng ban liên quan của quốc tế rồi.”