Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1450: Ba, con sẽ chết sao? (5)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nghĩ lại chuyện trong khách sạn hôm nay, nhất là khi cô và Thi Cẩm Ngôn đã bỏ lỡ nhau những mười năm, sao cô đành lòng buông tay được đây?“Chuyện này phải xem Thi Cẩm Ngôn lựa chọn thế nào, không liên quan gì đến tôi!”Nói đến đây, cô lại nghĩ bà Thi chạy lên lầu gọi Thi Cẩm Ngôn cũng chỉ mất năm phút là cùng, sao bây giờ anh vẫn chưa xuống?***Trên lầu, bà Thi ngơ ngác đứng trong thang máy, do dự chưa đi ra. Để Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt sinh thêm một đứa nữa… cứu Tân Tân. Suy nghĩ này như mọc rễ trong lòng bà, không thể loại bỏ được. Bây giờ nhiều phóng viên ép hỏi Tư Tĩnh Ngọc như vậy, liệu… liệu nếu con trai bà không ra mặt, thì có phải con bé sẽ đồng ý không?Nước mắt bà Thi chực trào ra, tim bà như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn tột cùng.Bà cố lắc đầu, không được, sao bà có thể nghĩ như thế được?Bà tuyệt đối không thể đối xử với Tĩnh Ngọc như vậy!Bà đã từng nói phải coi Tĩnh Ngọc như con gái ruột cơ mà.Đúng vậy!Nghĩ đến đây, bà Thi mới vội chạy đến chỗ phòng bệnh, “Cẩm Ngôn, mau lên, Tĩnh Ngọc bị phóng viên vây lại rồi…”***Những câu hỏi của đám phóng viên càng lúc càng hiểm hóc, khó nghe, thậm chí còn có người hỏi:“Cô Tư, đến giờ mà cô vẫn bình tĩnh như thế, có phải vì Tân Tân không phải là con cô hay không? Cô có thể đứng trên cương vị của Bạch Nguyệt để cân nhắc xem liệu nếu đó là con cô thì cô sẽ thế nào không?”Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền nhìn phóng viên đó bằng ánh mắt sắc bén. Con cái là vảy ngược của cô, nhưng lúc này con cô còn chẳng biết đang ở nơi đâu, ấy thế mà còn bị tên này rủa?Cô sẵng giọng: “Câm miệng!”Nhưng phóng viên kia lại càng vui sướng hơn, “Cô Tư, cô kích động như thế là vì bị tôi nói trúng tim đen sao? Cô Tư, Tân Tân dù gì cũng là con trai của ngài Thi, sao cô có thể nhẫn tâm như thế?”“Đúng vậy, cô Tư, xin hỏi…”Đúng lúc này, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Thi Cẩm Ngôn xông ra ngoài, nắm chặt tay Tư Tĩnh Ngọc, kéo cô ra sau lưng, nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc lẹm: “Các người đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác! Mời các người đi ngay cho! Ngay lập tức!”Thi Cẩm Ngôn vừa ra thì đã có người giơ máy ảnh lên chụp ảnh. Đám phóng viên lại càng trở nên nhốn nháo, hỏi dồn Thi Cẩm Ngôn: “Ngài Tư, xin hỏi ngài định trị bệnh cho Tân Tân bằng cách nào?”“Ngài Tư, xin hỏi ngài có biết đề nghị của bác sĩ không? Xin hỏi ngài đã từng cân nhắc đến việc sinh thêm một đứa con nữa với Bạch Nguyệt để cứu Tân Tân hay không?”“Ngài Thi, Tân Tân là con của ngài, ngài phải có trách nhiệm với thằng bé, không thể chỉ biết sinh mà không chịu trách nhiệm được! Hiện giờ thằng bé ngã bệnh, nếu ngài không cho thằng bé một cơ hội sống thì chính là giết người!”“Ngài Thi, ngài không muốn sinh con với Bạch Nguyệt, liệu có phải là vì cô Tư không? Có phải ngài kiêng kị nhà họ Tư, sợ họ trả thù ngài không?”“Ngài Thi! Xin hỏi, chẳng lẽ ngài thật sự nhẫn tâm ngồi yên nhìn một sinh mạng dần mất đi sao?”“Ngài Thi, xin hỏi…”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nghĩ lại chuyện trong khách sạn hôm nay, nhất là khi cô và Thi Cẩm Ngôn đã bỏ lỡ nhau những mười năm, sao cô đành lòng buông tay được đây?“Chuyện này phải xem Thi Cẩm Ngôn lựa chọn thế nào, không liên quan gì đến tôi!”Nói đến đây, cô lại nghĩ bà Thi chạy lên lầu gọi Thi Cẩm Ngôn cũng chỉ mất năm phút là cùng, sao bây giờ anh vẫn chưa xuống?***Trên lầu, bà Thi ngơ ngác đứng trong thang máy, do dự chưa đi ra. Để Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt sinh thêm một đứa nữa… cứu Tân Tân. Suy nghĩ này như mọc rễ trong lòng bà, không thể loại bỏ được. Bây giờ nhiều phóng viên ép hỏi Tư Tĩnh Ngọc như vậy, liệu… liệu nếu con trai bà không ra mặt, thì có phải con bé sẽ đồng ý không?Nước mắt bà Thi chực trào ra, tim bà như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn tột cùng.Bà cố lắc đầu, không được, sao bà có thể nghĩ như thế được?Bà tuyệt đối không thể đối xử với Tĩnh Ngọc như vậy!Bà đã từng nói phải coi Tĩnh Ngọc như con gái ruột cơ mà.Đúng vậy!Nghĩ đến đây, bà Thi mới vội chạy đến chỗ phòng bệnh, “Cẩm Ngôn, mau lên, Tĩnh Ngọc bị phóng viên vây lại rồi…”***Những câu hỏi của đám phóng viên càng lúc càng hiểm hóc, khó nghe, thậm chí còn có người hỏi:“Cô Tư, đến giờ mà cô vẫn bình tĩnh như thế, có phải vì Tân Tân không phải là con cô hay không? Cô có thể đứng trên cương vị của Bạch Nguyệt để cân nhắc xem liệu nếu đó là con cô thì cô sẽ thế nào không?”Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền nhìn phóng viên đó bằng ánh mắt sắc bén. Con cái là vảy ngược của cô, nhưng lúc này con cô còn chẳng biết đang ở nơi đâu, ấy thế mà còn bị tên này rủa?Cô sẵng giọng: “Câm miệng!”Nhưng phóng viên kia lại càng vui sướng hơn, “Cô Tư, cô kích động như thế là vì bị tôi nói trúng tim đen sao? Cô Tư, Tân Tân dù gì cũng là con trai của ngài Thi, sao cô có thể nhẫn tâm như thế?”“Đúng vậy, cô Tư, xin hỏi…”Đúng lúc này, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Thi Cẩm Ngôn xông ra ngoài, nắm chặt tay Tư Tĩnh Ngọc, kéo cô ra sau lưng, nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc lẹm: “Các người đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác! Mời các người đi ngay cho! Ngay lập tức!”Thi Cẩm Ngôn vừa ra thì đã có người giơ máy ảnh lên chụp ảnh. Đám phóng viên lại càng trở nên nhốn nháo, hỏi dồn Thi Cẩm Ngôn: “Ngài Tư, xin hỏi ngài định trị bệnh cho Tân Tân bằng cách nào?”“Ngài Tư, xin hỏi ngài có biết đề nghị của bác sĩ không? Xin hỏi ngài đã từng cân nhắc đến việc sinh thêm một đứa con nữa với Bạch Nguyệt để cứu Tân Tân hay không?”“Ngài Thi, Tân Tân là con của ngài, ngài phải có trách nhiệm với thằng bé, không thể chỉ biết sinh mà không chịu trách nhiệm được! Hiện giờ thằng bé ngã bệnh, nếu ngài không cho thằng bé một cơ hội sống thì chính là giết người!”“Ngài Thi, ngài không muốn sinh con với Bạch Nguyệt, liệu có phải là vì cô Tư không? Có phải ngài kiêng kị nhà họ Tư, sợ họ trả thù ngài không?”“Ngài Thi! Xin hỏi, chẳng lẽ ngài thật sự nhẫn tâm ngồi yên nhìn một sinh mạng dần mất đi sao?”“Ngài Thi, xin hỏi…”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nghĩ lại chuyện trong khách sạn hôm nay, nhất là khi cô và Thi Cẩm Ngôn đã bỏ lỡ nhau những mười năm, sao cô đành lòng buông tay được đây?“Chuyện này phải xem Thi Cẩm Ngôn lựa chọn thế nào, không liên quan gì đến tôi!”Nói đến đây, cô lại nghĩ bà Thi chạy lên lầu gọi Thi Cẩm Ngôn cũng chỉ mất năm phút là cùng, sao bây giờ anh vẫn chưa xuống?***Trên lầu, bà Thi ngơ ngác đứng trong thang máy, do dự chưa đi ra. Để Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt sinh thêm một đứa nữa… cứu Tân Tân. Suy nghĩ này như mọc rễ trong lòng bà, không thể loại bỏ được. Bây giờ nhiều phóng viên ép hỏi Tư Tĩnh Ngọc như vậy, liệu… liệu nếu con trai bà không ra mặt, thì có phải con bé sẽ đồng ý không?Nước mắt bà Thi chực trào ra, tim bà như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn tột cùng.Bà cố lắc đầu, không được, sao bà có thể nghĩ như thế được?Bà tuyệt đối không thể đối xử với Tĩnh Ngọc như vậy!Bà đã từng nói phải coi Tĩnh Ngọc như con gái ruột cơ mà.Đúng vậy!Nghĩ đến đây, bà Thi mới vội chạy đến chỗ phòng bệnh, “Cẩm Ngôn, mau lên, Tĩnh Ngọc bị phóng viên vây lại rồi…”***Những câu hỏi của đám phóng viên càng lúc càng hiểm hóc, khó nghe, thậm chí còn có người hỏi:“Cô Tư, đến giờ mà cô vẫn bình tĩnh như thế, có phải vì Tân Tân không phải là con cô hay không? Cô có thể đứng trên cương vị của Bạch Nguyệt để cân nhắc xem liệu nếu đó là con cô thì cô sẽ thế nào không?”Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền nhìn phóng viên đó bằng ánh mắt sắc bén. Con cái là vảy ngược của cô, nhưng lúc này con cô còn chẳng biết đang ở nơi đâu, ấy thế mà còn bị tên này rủa?Cô sẵng giọng: “Câm miệng!”Nhưng phóng viên kia lại càng vui sướng hơn, “Cô Tư, cô kích động như thế là vì bị tôi nói trúng tim đen sao? Cô Tư, Tân Tân dù gì cũng là con trai của ngài Thi, sao cô có thể nhẫn tâm như thế?”“Đúng vậy, cô Tư, xin hỏi…”Đúng lúc này, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Thi Cẩm Ngôn xông ra ngoài, nắm chặt tay Tư Tĩnh Ngọc, kéo cô ra sau lưng, nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc lẹm: “Các người đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác! Mời các người đi ngay cho! Ngay lập tức!”Thi Cẩm Ngôn vừa ra thì đã có người giơ máy ảnh lên chụp ảnh. Đám phóng viên lại càng trở nên nhốn nháo, hỏi dồn Thi Cẩm Ngôn: “Ngài Tư, xin hỏi ngài định trị bệnh cho Tân Tân bằng cách nào?”“Ngài Tư, xin hỏi ngài có biết đề nghị của bác sĩ không? Xin hỏi ngài đã từng cân nhắc đến việc sinh thêm một đứa con nữa với Bạch Nguyệt để cứu Tân Tân hay không?”“Ngài Thi, Tân Tân là con của ngài, ngài phải có trách nhiệm với thằng bé, không thể chỉ biết sinh mà không chịu trách nhiệm được! Hiện giờ thằng bé ngã bệnh, nếu ngài không cho thằng bé một cơ hội sống thì chính là giết người!”“Ngài Thi, ngài không muốn sinh con với Bạch Nguyệt, liệu có phải là vì cô Tư không? Có phải ngài kiêng kị nhà họ Tư, sợ họ trả thù ngài không?”“Ngài Thi! Xin hỏi, chẳng lẽ ngài thật sự nhẫn tâm ngồi yên nhìn một sinh mạng dần mất đi sao?”“Ngài Thi, xin hỏi…”