Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1455: Ba, con sẽ chết sao? (10)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Mẹ Thi nhìn Tư Tĩnh Ngọc bằng ánh mắt mong đợi, chỉ hy vọng nghe được đáp án mình muốn, nhưng lại chỉ nghe thấy Tư Tĩnh Ngọc nhỏ giọng nói: “Con xin lỗi.”Con xin lỗi…Con xin lỗi, con không thể rời xa Thi Cẩm Ngôn.Đúng lúc này, một đám phóng viên ùa vào, đèn flash chớp nháy, sáng rực cả phòng.“Cô Tư, xin hỏi hai người đang làm gì thế này? Người lớn đã quỳ xuống xin rồi mà cô vẫn có thể thờ ơ như thế sao?”“Cô Tư, cô không thể từ bỏ cuộc hôn nhân này để cứu một đứa trẻ vô tội à?”“Cô Tư, trong lòng cô, tình yêu quan trọng hơn hay mạng người quan trọng hơn?”“…”Từng lời trách móc, chất vấn đâm vào tai Tư Tĩnh Ngọc, nhưng cô vẫn không hề để ý đến họ, chỉ nhìn bà Thi vẫn quỳ trước mặt cô.Tại sao phóng viên lại đến? Phóng viên vào đây bằng cách nào?Đây là biệt thự chứ đâu phải chung cư bình thường!Bảo vệ chắc chắn sẽ không để phóng viên vào, vậy thì bọn họ có thể xông vào đây, chắc chắn là nhờ… có người đưa bọn họ vào.Là mẹ Thi sao?Cô nhìn mẹ Thi, thấy bà cũng hốt hoảng, không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này thì thở phào định đỡ bà dậy.Nhưng bà Thi bỗng đứng thẳng lên, kêu to với cô: “Tĩnh Ngọc, mẹ xin con! Cứu Tân Tân đi! Tĩnh Ngọc! Van xin con!”Cánh tay đưa ra đỡ bà của Tư Tĩnh Ngọc khựng lại giữa không trung. Vừa rồi cô còn cảm thấy bà Thi cũng bị người ta gài bẫy, ấy thế mà chỉ một giây sau, cô đã nhận ra bà Thi đang nhân cơ hội này để ép cô. Trước mặt nhiều người như thế, bà đang ép cô trả lời!Cô nhếch môi cười giễu, sống lưng lạnh toát.Cô cố gắng vì cái nhà này, cố sống chung thật an ổn với Thi Cẩm Ngôn. Nhưng vừa rồi, vì Tân Tân, bà Thi đã từ bỏ cô để Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt ở bên nhau.Tư Tĩnh Ngọc chợt nghĩ: Muốn ở bên Thi Cẩm Ngôn, muốn theo đuổi tình yêu của mình… sao lại khó đến thế?Mắt Tư Tĩnh Ngọc ướt nhòe, bờ môi run run. Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa chợt có tiếng thét to: “Tất cả câm hết cho tôi!”Đám người ở trong phòng im bặt rồi đồng loạt quay ra nhìn. Đinh Mộng Á đứng trước cửa, mấy người vệ sĩ theo sau lưng bà. Bà đi đôi giày cao gót, mặc bộ vest nữ màu đen. Lúc này, vì con gái mình, bà không hề che đậy khí thế của mình khiến đám phóng viên kia không dám ho he gì nữa.Ánh mắt ác liệt của Đinh Mộng Á quét qua bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Tư Tĩnh Ngọc, lửa giận cuồn cuộn trong lòng, không có nơi để xả.Con gái của bà, đứa con gái từ bé đã được bà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa phải chịu uất ức thế này từ bao giờ? 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Mẹ Thi nhìn Tư Tĩnh Ngọc bằng ánh mắt mong đợi, chỉ hy vọng nghe được đáp án mình muốn, nhưng lại chỉ nghe thấy Tư Tĩnh Ngọc nhỏ giọng nói: “Con xin lỗi.”Con xin lỗi…Con xin lỗi, con không thể rời xa Thi Cẩm Ngôn.Đúng lúc này, một đám phóng viên ùa vào, đèn flash chớp nháy, sáng rực cả phòng.“Cô Tư, xin hỏi hai người đang làm gì thế này? Người lớn đã quỳ xuống xin rồi mà cô vẫn có thể thờ ơ như thế sao?”“Cô Tư, cô không thể từ bỏ cuộc hôn nhân này để cứu một đứa trẻ vô tội à?”“Cô Tư, trong lòng cô, tình yêu quan trọng hơn hay mạng người quan trọng hơn?”“…”Từng lời trách móc, chất vấn đâm vào tai Tư Tĩnh Ngọc, nhưng cô vẫn không hề để ý đến họ, chỉ nhìn bà Thi vẫn quỳ trước mặt cô.Tại sao phóng viên lại đến? Phóng viên vào đây bằng cách nào?Đây là biệt thự chứ đâu phải chung cư bình thường!Bảo vệ chắc chắn sẽ không để phóng viên vào, vậy thì bọn họ có thể xông vào đây, chắc chắn là nhờ… có người đưa bọn họ vào.Là mẹ Thi sao?Cô nhìn mẹ Thi, thấy bà cũng hốt hoảng, không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này thì thở phào định đỡ bà dậy.Nhưng bà Thi bỗng đứng thẳng lên, kêu to với cô: “Tĩnh Ngọc, mẹ xin con! Cứu Tân Tân đi! Tĩnh Ngọc! Van xin con!”Cánh tay đưa ra đỡ bà của Tư Tĩnh Ngọc khựng lại giữa không trung. Vừa rồi cô còn cảm thấy bà Thi cũng bị người ta gài bẫy, ấy thế mà chỉ một giây sau, cô đã nhận ra bà Thi đang nhân cơ hội này để ép cô. Trước mặt nhiều người như thế, bà đang ép cô trả lời!Cô nhếch môi cười giễu, sống lưng lạnh toát.Cô cố gắng vì cái nhà này, cố sống chung thật an ổn với Thi Cẩm Ngôn. Nhưng vừa rồi, vì Tân Tân, bà Thi đã từ bỏ cô để Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt ở bên nhau.Tư Tĩnh Ngọc chợt nghĩ: Muốn ở bên Thi Cẩm Ngôn, muốn theo đuổi tình yêu của mình… sao lại khó đến thế?Mắt Tư Tĩnh Ngọc ướt nhòe, bờ môi run run. Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa chợt có tiếng thét to: “Tất cả câm hết cho tôi!”Đám người ở trong phòng im bặt rồi đồng loạt quay ra nhìn. Đinh Mộng Á đứng trước cửa, mấy người vệ sĩ theo sau lưng bà. Bà đi đôi giày cao gót, mặc bộ vest nữ màu đen. Lúc này, vì con gái mình, bà không hề che đậy khí thế của mình khiến đám phóng viên kia không dám ho he gì nữa.Ánh mắt ác liệt của Đinh Mộng Á quét qua bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Tư Tĩnh Ngọc, lửa giận cuồn cuộn trong lòng, không có nơi để xả.Con gái của bà, đứa con gái từ bé đã được bà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa phải chịu uất ức thế này từ bao giờ? 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Mẹ Thi nhìn Tư Tĩnh Ngọc bằng ánh mắt mong đợi, chỉ hy vọng nghe được đáp án mình muốn, nhưng lại chỉ nghe thấy Tư Tĩnh Ngọc nhỏ giọng nói: “Con xin lỗi.”Con xin lỗi…Con xin lỗi, con không thể rời xa Thi Cẩm Ngôn.Đúng lúc này, một đám phóng viên ùa vào, đèn flash chớp nháy, sáng rực cả phòng.“Cô Tư, xin hỏi hai người đang làm gì thế này? Người lớn đã quỳ xuống xin rồi mà cô vẫn có thể thờ ơ như thế sao?”“Cô Tư, cô không thể từ bỏ cuộc hôn nhân này để cứu một đứa trẻ vô tội à?”“Cô Tư, trong lòng cô, tình yêu quan trọng hơn hay mạng người quan trọng hơn?”“…”Từng lời trách móc, chất vấn đâm vào tai Tư Tĩnh Ngọc, nhưng cô vẫn không hề để ý đến họ, chỉ nhìn bà Thi vẫn quỳ trước mặt cô.Tại sao phóng viên lại đến? Phóng viên vào đây bằng cách nào?Đây là biệt thự chứ đâu phải chung cư bình thường!Bảo vệ chắc chắn sẽ không để phóng viên vào, vậy thì bọn họ có thể xông vào đây, chắc chắn là nhờ… có người đưa bọn họ vào.Là mẹ Thi sao?Cô nhìn mẹ Thi, thấy bà cũng hốt hoảng, không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này thì thở phào định đỡ bà dậy.Nhưng bà Thi bỗng đứng thẳng lên, kêu to với cô: “Tĩnh Ngọc, mẹ xin con! Cứu Tân Tân đi! Tĩnh Ngọc! Van xin con!”Cánh tay đưa ra đỡ bà của Tư Tĩnh Ngọc khựng lại giữa không trung. Vừa rồi cô còn cảm thấy bà Thi cũng bị người ta gài bẫy, ấy thế mà chỉ một giây sau, cô đã nhận ra bà Thi đang nhân cơ hội này để ép cô. Trước mặt nhiều người như thế, bà đang ép cô trả lời!Cô nhếch môi cười giễu, sống lưng lạnh toát.Cô cố gắng vì cái nhà này, cố sống chung thật an ổn với Thi Cẩm Ngôn. Nhưng vừa rồi, vì Tân Tân, bà Thi đã từ bỏ cô để Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt ở bên nhau.Tư Tĩnh Ngọc chợt nghĩ: Muốn ở bên Thi Cẩm Ngôn, muốn theo đuổi tình yêu của mình… sao lại khó đến thế?Mắt Tư Tĩnh Ngọc ướt nhòe, bờ môi run run. Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa chợt có tiếng thét to: “Tất cả câm hết cho tôi!”Đám người ở trong phòng im bặt rồi đồng loạt quay ra nhìn. Đinh Mộng Á đứng trước cửa, mấy người vệ sĩ theo sau lưng bà. Bà đi đôi giày cao gót, mặc bộ vest nữ màu đen. Lúc này, vì con gái mình, bà không hề che đậy khí thế của mình khiến đám phóng viên kia không dám ho he gì nữa.Ánh mắt ác liệt của Đinh Mộng Á quét qua bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Tư Tĩnh Ngọc, lửa giận cuồn cuộn trong lòng, không có nơi để xả.Con gái của bà, đứa con gái từ bé đã được bà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa phải chịu uất ức thế này từ bao giờ? 

Chương 1455: Ba, con sẽ chết sao? (10)