Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1513: Hành hạ bạch nguyệt (20)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nghe mẹ Thi nói Thi Cẩm Ngôn cho Bạch Nguyệt thuốc mỡ, ba Thi nhíu mày, cảnh giác nói: “Chẳng lẽ con còn tình cảm với nó? Cẩm Ngôn, con đừng hồ đồ! Trước đây, ba không có nghĩ tới vấn đề này, bây giờngẫm lại mới phát hiện nó không hề yêu thương Tân Tân, Tân Tân theo nó mấy năm, không biết phải chịu đủ loại khổ sở gì nữa. Lúc chúng ta vừa đón Tân Tân về, thằng bé gầy còm không nỡ nhìn. Nó thật sự quá ác độc, lòng dạ quá sấu! Cẩm Ngôn, con...” nganThị Cẩm Ngôn dở khóc dở cười, “Ba, sao con có thể như vậy được?”Mẹ Thi không tin, “Tại sao con cho nó thuốc mỡ? Nhìn tuýp thuốc mỡ đó là biết không rẻ rồi” Thi Cẩm Ngôn cười khổ, “Đúng là không rẻ”Tốn 1900 tệ của anh đấy!Lúc Bé Lười đưa thuốc mỡ cho anh, vẻ mặt bé là lạ nên anh đoán thuốc mỡ có vấn đề. Nếu có vấn đề thì anh sẽ không dùng, vậy cứ cho Bạch Nguyệt thử xem. Xem như là gián tiếp giúp hai bé trả thù cho bác của mình đi!Có điều, bên trong tuýp thuốc mỡ đó là gì?Ngày mai đến gặp Tư Tĩnh Ngọc, anh phải hỏi lại Bé Lười mới được.Thi Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, “Ba mẹ ngủ sớm đi, ngày mai... con đi tìm Tĩnh Ngọc”Hai ông bà nhìn nhau, một lúc sau, ba Thị nói: “Cẩm Ngôn, cả nhà chúng ta có lỗi với Tĩnh Ngọc. Sau này, ba bảo đảm sẽ trông chừng mẹ con, không để bà ấy làm bậy nữa”Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn hai ông bà, “Ba mẹ, khi nào con giải quyết xong mọi chuyện, ba mẹ về quê ở đi.”Nghe anh nói vậy, mẹ Thi sững người ra, còn ba Thi thì gật đầu, “Được, ba mẹ về quê thôi. Lá rụng về cội, ba mẹ không quen ở thành phố lắm”Mẹ Thi cũng gật đầu.Thi Cẩm Ngôn thấy hai người không có ý kiến gì mới xoay người đi ra ngoài, “Con đi trước đây.”“Cẩm Ngôn!” Mẹ Thi đột gọi anh lại.Thị Cẩm Ngôn quay đầu, “Dạ?”“Con hỏi xem Tân Tân nằm ở bệnh viện nào, dù sao mẹ cũng là bà nội của nó”Trên thế giới này, có lẽ không ai yêu thương Tân Tân bằng bà. Vì Tân Tân, bà đã làm ra biết bao nhiêu chuyện hổ đô.Thi Cẩm Ngôn gật đầu, trả lời đầy thâm ý: “Còn phải xem người ta có chịu nói không nữa.”Kiểu gia tộc lớn như nhà họ Tư không phải là loại nhà giàu mới nổi như anh có thể chọc vào, anh sẽ không phải người đi thăm dò, nên chỉ có thể tự mình đi hỏi.Thi Cẩm Ngôn lái xe chạy trên đường phố Bắc Kinh, vòng hết đường này đến đường kia, rồi đột nhiên nghĩ dù có về nhà thì cũng chỉ cô đơn một mình.Anh dứt khoát quay đầu xe, chạy về hướng biệt thự nhà họ Tư. Anh dừng xe ở phía xa, nhìn căn phòng đã tắt đèn trên lầu hai.Giờ này, cô ấy đã ngủ chưa?Cô ấy đã biết Tân Tân là con trai của mình, cô ấy đang có cảm giác gì?Thi Cẩm Ngôn thở dài, có một số việc anh nhất định phải nói rõ ràng trước mặt cô.Rồi anh cứ lẳng lặng ngồi trong xe suốt cả một đêm như thế.
Nghe mẹ Thi nói Thi Cẩm Ngôn cho Bạch Nguyệt thuốc mỡ, ba Thi nhíu mày, cảnh giác nói: “Chẳng lẽ con còn tình cảm với nó? Cẩm Ngôn, con đừng hồ đồ! Trước đây, ba không có nghĩ tới vấn đề này, bây giờ
ngẫm lại mới phát hiện nó không hề yêu thương Tân Tân, Tân Tân theo nó mấy năm, không biết phải chịu đủ loại khổ sở gì nữa. Lúc chúng ta vừa đón Tân Tân về, thằng bé gầy còm không nỡ nhìn. Nó thật sự quá ác độc, lòng dạ quá sấu! Cẩm Ngôn, con...” ngan
Thị Cẩm Ngôn dở khóc dở cười, “Ba, sao con có thể như vậy được?”
Mẹ Thi không tin, “Tại sao con cho nó thuốc mỡ? Nhìn tuýp thuốc mỡ đó là biết không rẻ rồi” Thi Cẩm Ngôn cười khổ, “Đúng là không rẻ”
Tốn 1900 tệ của anh đấy!
Lúc Bé Lười đưa thuốc mỡ cho anh, vẻ mặt bé là lạ nên anh đoán thuốc mỡ có vấn đề. Nếu có vấn đề thì anh sẽ không dùng, vậy cứ cho Bạch Nguyệt thử xem. Xem như là gián tiếp giúp hai bé trả thù cho bác của mình đi!
Có điều, bên trong tuýp thuốc mỡ đó là gì?
Ngày mai đến gặp Tư Tĩnh Ngọc, anh phải hỏi lại Bé Lười mới được.
Thi Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, “Ba mẹ ngủ sớm đi, ngày mai... con đi tìm Tĩnh Ngọc”
Hai ông bà nhìn nhau, một lúc sau, ba Thị nói: “Cẩm Ngôn, cả nhà chúng ta có lỗi với Tĩnh Ngọc. Sau này, ba bảo đảm sẽ trông chừng mẹ con, không để bà ấy làm bậy nữa”
Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn hai ông bà, “Ba mẹ, khi nào con giải quyết xong mọi chuyện, ba mẹ về quê ở đi.”
Nghe anh nói vậy, mẹ Thi sững người ra, còn ba Thi thì gật đầu, “Được, ba mẹ về quê thôi. Lá rụng về cội, ba mẹ không quen ở thành phố lắm”
Mẹ Thi cũng gật đầu.
Thi Cẩm Ngôn thấy hai người không có ý kiến gì mới xoay người đi ra ngoài, “Con đi trước đây.”
“Cẩm Ngôn!” Mẹ Thi đột gọi anh lại.
Thị Cẩm Ngôn quay đầu, “Dạ?”
“Con hỏi xem Tân Tân nằm ở bệnh viện nào, dù sao mẹ cũng là bà nội của nó”
Trên thế giới này, có lẽ không ai yêu thương Tân Tân bằng bà. Vì Tân Tân, bà đã làm ra biết bao nhiêu chuyện hổ đô.
Thi Cẩm Ngôn gật đầu, trả lời đầy thâm ý: “Còn phải xem người ta có chịu nói không nữa.”
Kiểu gia tộc lớn như nhà họ Tư không phải là loại nhà giàu mới nổi như anh có thể chọc vào, anh sẽ không phải người đi thăm dò, nên chỉ có thể tự mình đi hỏi.
Thi Cẩm Ngôn lái xe chạy trên đường phố Bắc Kinh, vòng hết đường này đến đường kia, rồi đột nhiên nghĩ dù có về nhà thì cũng chỉ cô đơn một mình.
Anh dứt khoát quay đầu xe, chạy về hướng biệt thự nhà họ Tư. Anh dừng xe ở phía xa, nhìn căn phòng đã tắt đèn trên lầu hai.
Giờ này, cô ấy đã ngủ chưa?
Cô ấy đã biết Tân Tân là con trai của mình, cô ấy đang có cảm giác gì?
Thi Cẩm Ngôn thở dài, có một số việc anh nhất định phải nói rõ ràng trước mặt cô.
Rồi anh cứ lẳng lặng ngồi trong xe suốt cả một đêm như thế.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nghe mẹ Thi nói Thi Cẩm Ngôn cho Bạch Nguyệt thuốc mỡ, ba Thi nhíu mày, cảnh giác nói: “Chẳng lẽ con còn tình cảm với nó? Cẩm Ngôn, con đừng hồ đồ! Trước đây, ba không có nghĩ tới vấn đề này, bây giờngẫm lại mới phát hiện nó không hề yêu thương Tân Tân, Tân Tân theo nó mấy năm, không biết phải chịu đủ loại khổ sở gì nữa. Lúc chúng ta vừa đón Tân Tân về, thằng bé gầy còm không nỡ nhìn. Nó thật sự quá ác độc, lòng dạ quá sấu! Cẩm Ngôn, con...” nganThị Cẩm Ngôn dở khóc dở cười, “Ba, sao con có thể như vậy được?”Mẹ Thi không tin, “Tại sao con cho nó thuốc mỡ? Nhìn tuýp thuốc mỡ đó là biết không rẻ rồi” Thi Cẩm Ngôn cười khổ, “Đúng là không rẻ”Tốn 1900 tệ của anh đấy!Lúc Bé Lười đưa thuốc mỡ cho anh, vẻ mặt bé là lạ nên anh đoán thuốc mỡ có vấn đề. Nếu có vấn đề thì anh sẽ không dùng, vậy cứ cho Bạch Nguyệt thử xem. Xem như là gián tiếp giúp hai bé trả thù cho bác của mình đi!Có điều, bên trong tuýp thuốc mỡ đó là gì?Ngày mai đến gặp Tư Tĩnh Ngọc, anh phải hỏi lại Bé Lười mới được.Thi Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, “Ba mẹ ngủ sớm đi, ngày mai... con đi tìm Tĩnh Ngọc”Hai ông bà nhìn nhau, một lúc sau, ba Thị nói: “Cẩm Ngôn, cả nhà chúng ta có lỗi với Tĩnh Ngọc. Sau này, ba bảo đảm sẽ trông chừng mẹ con, không để bà ấy làm bậy nữa”Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn hai ông bà, “Ba mẹ, khi nào con giải quyết xong mọi chuyện, ba mẹ về quê ở đi.”Nghe anh nói vậy, mẹ Thi sững người ra, còn ba Thi thì gật đầu, “Được, ba mẹ về quê thôi. Lá rụng về cội, ba mẹ không quen ở thành phố lắm”Mẹ Thi cũng gật đầu.Thi Cẩm Ngôn thấy hai người không có ý kiến gì mới xoay người đi ra ngoài, “Con đi trước đây.”“Cẩm Ngôn!” Mẹ Thi đột gọi anh lại.Thị Cẩm Ngôn quay đầu, “Dạ?”“Con hỏi xem Tân Tân nằm ở bệnh viện nào, dù sao mẹ cũng là bà nội của nó”Trên thế giới này, có lẽ không ai yêu thương Tân Tân bằng bà. Vì Tân Tân, bà đã làm ra biết bao nhiêu chuyện hổ đô.Thi Cẩm Ngôn gật đầu, trả lời đầy thâm ý: “Còn phải xem người ta có chịu nói không nữa.”Kiểu gia tộc lớn như nhà họ Tư không phải là loại nhà giàu mới nổi như anh có thể chọc vào, anh sẽ không phải người đi thăm dò, nên chỉ có thể tự mình đi hỏi.Thi Cẩm Ngôn lái xe chạy trên đường phố Bắc Kinh, vòng hết đường này đến đường kia, rồi đột nhiên nghĩ dù có về nhà thì cũng chỉ cô đơn một mình.Anh dứt khoát quay đầu xe, chạy về hướng biệt thự nhà họ Tư. Anh dừng xe ở phía xa, nhìn căn phòng đã tắt đèn trên lầu hai.Giờ này, cô ấy đã ngủ chưa?Cô ấy đã biết Tân Tân là con trai của mình, cô ấy đang có cảm giác gì?Thi Cẩm Ngôn thở dài, có một số việc anh nhất định phải nói rõ ràng trước mặt cô.Rồi anh cứ lẳng lặng ngồi trong xe suốt cả một đêm như thế.