Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1520: Hành trình một người (7)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Anh và cô cùng nhau đến Lệ Giang du lịch. Hai người ngủ tới sáng, sau đó ôm nhau ngắm mặt trời mọc. ( Ăn sáng xong, hai người đi chơi khắp nơi, đi chậm trên con đường đá, đi dạo dưới cơn mưa phùn.Lúc này, Tĩnh Ngọc thật sự trải qua cuộc sống như trong tưởng tượng của anh, nhưng người đi cùng cô lại không phải là anh.Thi Cẩm Ngôn quay phắt lại, bước nhanh ra ngoài.Thấy bộ dạng chật vật của anh, trong mắt tiếp tân hiện lên vẻ thương hại.Thi Cẩm Ngôn chạy thẳng ra cửa rồi bỗng nhiên dừng bước, quay lại chỗ quầy tiếp tân.Thi Cẩm Ngôn muốn hỏi gì đó, nhưng không biết hỏi từ đầu.Tiếp tân hiểu ý, thở dài, “Lệ Giang luôn là một nơi có những cuộc gặp gỡ đầy hương diễm. Lúc trước, vợ anh tới đây một mình, anh kia cũng tới một mình, hai người họ gặp nhau ở Lệ Giang...”Theo lời kể của tiếp tấn, Thi Cẩm Ngôn từ từ biết tại sao Diêu Đằng và Tư Tĩnh Ngọc ở chung...Trong căn biệt thự số 9, Tư Tĩnh Ngọc và Diệu Đằng vừa mới nấu cháo xong.Diều Đằng nhìn Tư Tĩnh Ngọc, trong đầu hiện lên tình cảnh nửa tháng trước.Nửa tháng trước, Diều Đằng đến nhà họ Tư nói cho bọn họ biết, ngay sau ngày ly hôn, Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt đã đi thụ tinh nhân tạo. Nhà họ Tư vô cùng tức giận, Tư Chính Đình vừa định đi tìm Thị Cẩm Ngôn tình sổ thì bụng Tĩnh Ngọc bỗng bị đau và chảy máu.Cả đám hoảng hốt gọi bác sĩ gia đình đến khám, bác sĩ nói Tư Tĩnh Ngọc có dấu hiệu sảy thai, bởi vì tâm trạng quá kích động, có cần phải nghỉ ngơi ba tháng để ổn định thai nhi.Tâm trạng quá kích động...Đinh Mộng Á và Tư Chính Đình quyết định không nói cho Tư Tĩnh Ngọc biết Tân Tân là con của cô, đợi đến khi cái thai trong bụng cô ổn định rồi mới nói.Lúc trước, bọn họ không muốn đứa bé này, nhưng bây giờ, đứa bé này có thể cứu Tân Tân. Cho nên, dù là Đinh Mộng Á hay là Tự Chính Đình đều không thể để mất đứa bé.Có điều, đối với Tư Tĩnh Ngọc mà nói, ly hôn với Thi Cẩm Ngôn là một cú sốc khó vượt qua được. Vì vậy, sau khi biết tình trạng cơ thể mình, cô muốn được đi du lịch.Rời khỏi Bắc Kinh, đi khắp nơi thư giãn giải sầu.Cả nhà đều rất lo lắng nhưng không thể ngăn cản quyết định của Tư Tĩnh Ngọc.Chỉ có cô mới biết phải làm gì để bản thân không còn tủi thân và buồn phiền.Cuối cùng, Diêu Đằng nói sẽ đi cùng cô mới khiến nhà họ Tư yên lòng.Tư Tĩnh Ngọc yêu cầu Diều Đằng không được lại gần cô, cô muốn yên tĩnh một mình.Sau khi tới Lệ Giang, hai người đến khách sạn này ở. Lúc đầu, Tư Tĩnh Ngọc không nói gì cả, suốt ngày thơ thẩn dạo chơi khắp nơi.Đúng là tâm trạng dễ chịu hơn một chút, cũng không còn cảm giác u sầu nữa.Cho đến ngày hôm đó, Tư Tĩnh Ngọc về muộn, trên đường gặp một đám côn đồ. Đám côn đồ muốn động tay động chân với Tư Tĩnh Ngọc, Diều Đằng vì cứu cô nên bị thương cánh tay, ăn mặc ngủ nghỉ đều bất tiện. Chính vì thế nên Tư Tĩnh Ngọc cho phép Diều Đằng từ biệt thự cách vách dời sang biệt thự của cô ở để tiện bề chăm sóc anh.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Anh và cô cùng nhau đến Lệ Giang du lịch. Hai người ngủ tới sáng, sau đó ôm nhau ngắm mặt trời mọc. ( Ăn sáng xong, hai người đi chơi khắp nơi, đi chậm trên con đường đá, đi dạo dưới cơn mưa phùn.Lúc này, Tĩnh Ngọc thật sự trải qua cuộc sống như trong tưởng tượng của anh, nhưng người đi cùng cô lại không phải là anh.Thi Cẩm Ngôn quay phắt lại, bước nhanh ra ngoài.Thấy bộ dạng chật vật của anh, trong mắt tiếp tân hiện lên vẻ thương hại.Thi Cẩm Ngôn chạy thẳng ra cửa rồi bỗng nhiên dừng bước, quay lại chỗ quầy tiếp tân.Thi Cẩm Ngôn muốn hỏi gì đó, nhưng không biết hỏi từ đầu.Tiếp tân hiểu ý, thở dài, “Lệ Giang luôn là một nơi có những cuộc gặp gỡ đầy hương diễm. Lúc trước, vợ anh tới đây một mình, anh kia cũng tới một mình, hai người họ gặp nhau ở Lệ Giang...”Theo lời kể của tiếp tấn, Thi Cẩm Ngôn từ từ biết tại sao Diêu Đằng và Tư Tĩnh Ngọc ở chung...Trong căn biệt thự số 9, Tư Tĩnh Ngọc và Diệu Đằng vừa mới nấu cháo xong.Diều Đằng nhìn Tư Tĩnh Ngọc, trong đầu hiện lên tình cảnh nửa tháng trước.Nửa tháng trước, Diều Đằng đến nhà họ Tư nói cho bọn họ biết, ngay sau ngày ly hôn, Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt đã đi thụ tinh nhân tạo. Nhà họ Tư vô cùng tức giận, Tư Chính Đình vừa định đi tìm Thị Cẩm Ngôn tình sổ thì bụng Tĩnh Ngọc bỗng bị đau và chảy máu.Cả đám hoảng hốt gọi bác sĩ gia đình đến khám, bác sĩ nói Tư Tĩnh Ngọc có dấu hiệu sảy thai, bởi vì tâm trạng quá kích động, có cần phải nghỉ ngơi ba tháng để ổn định thai nhi.Tâm trạng quá kích động...Đinh Mộng Á và Tư Chính Đình quyết định không nói cho Tư Tĩnh Ngọc biết Tân Tân là con của cô, đợi đến khi cái thai trong bụng cô ổn định rồi mới nói.Lúc trước, bọn họ không muốn đứa bé này, nhưng bây giờ, đứa bé này có thể cứu Tân Tân. Cho nên, dù là Đinh Mộng Á hay là Tự Chính Đình đều không thể để mất đứa bé.Có điều, đối với Tư Tĩnh Ngọc mà nói, ly hôn với Thi Cẩm Ngôn là một cú sốc khó vượt qua được. Vì vậy, sau khi biết tình trạng cơ thể mình, cô muốn được đi du lịch.Rời khỏi Bắc Kinh, đi khắp nơi thư giãn giải sầu.Cả nhà đều rất lo lắng nhưng không thể ngăn cản quyết định của Tư Tĩnh Ngọc.Chỉ có cô mới biết phải làm gì để bản thân không còn tủi thân và buồn phiền.Cuối cùng, Diêu Đằng nói sẽ đi cùng cô mới khiến nhà họ Tư yên lòng.Tư Tĩnh Ngọc yêu cầu Diều Đằng không được lại gần cô, cô muốn yên tĩnh một mình.Sau khi tới Lệ Giang, hai người đến khách sạn này ở. Lúc đầu, Tư Tĩnh Ngọc không nói gì cả, suốt ngày thơ thẩn dạo chơi khắp nơi.Đúng là tâm trạng dễ chịu hơn một chút, cũng không còn cảm giác u sầu nữa.Cho đến ngày hôm đó, Tư Tĩnh Ngọc về muộn, trên đường gặp một đám côn đồ. Đám côn đồ muốn động tay động chân với Tư Tĩnh Ngọc, Diều Đằng vì cứu cô nên bị thương cánh tay, ăn mặc ngủ nghỉ đều bất tiện. Chính vì thế nên Tư Tĩnh Ngọc cho phép Diều Đằng từ biệt thự cách vách dời sang biệt thự của cô ở để tiện bề chăm sóc anh.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Anh và cô cùng nhau đến Lệ Giang du lịch. Hai người ngủ tới sáng, sau đó ôm nhau ngắm mặt trời mọc. ( Ăn sáng xong, hai người đi chơi khắp nơi, đi chậm trên con đường đá, đi dạo dưới cơn mưa phùn.Lúc này, Tĩnh Ngọc thật sự trải qua cuộc sống như trong tưởng tượng của anh, nhưng người đi cùng cô lại không phải là anh.Thi Cẩm Ngôn quay phắt lại, bước nhanh ra ngoài.Thấy bộ dạng chật vật của anh, trong mắt tiếp tân hiện lên vẻ thương hại.Thi Cẩm Ngôn chạy thẳng ra cửa rồi bỗng nhiên dừng bước, quay lại chỗ quầy tiếp tân.Thi Cẩm Ngôn muốn hỏi gì đó, nhưng không biết hỏi từ đầu.Tiếp tân hiểu ý, thở dài, “Lệ Giang luôn là một nơi có những cuộc gặp gỡ đầy hương diễm. Lúc trước, vợ anh tới đây một mình, anh kia cũng tới một mình, hai người họ gặp nhau ở Lệ Giang...”Theo lời kể của tiếp tấn, Thi Cẩm Ngôn từ từ biết tại sao Diêu Đằng và Tư Tĩnh Ngọc ở chung...Trong căn biệt thự số 9, Tư Tĩnh Ngọc và Diệu Đằng vừa mới nấu cháo xong.Diều Đằng nhìn Tư Tĩnh Ngọc, trong đầu hiện lên tình cảnh nửa tháng trước.Nửa tháng trước, Diều Đằng đến nhà họ Tư nói cho bọn họ biết, ngay sau ngày ly hôn, Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt đã đi thụ tinh nhân tạo. Nhà họ Tư vô cùng tức giận, Tư Chính Đình vừa định đi tìm Thị Cẩm Ngôn tình sổ thì bụng Tĩnh Ngọc bỗng bị đau và chảy máu.Cả đám hoảng hốt gọi bác sĩ gia đình đến khám, bác sĩ nói Tư Tĩnh Ngọc có dấu hiệu sảy thai, bởi vì tâm trạng quá kích động, có cần phải nghỉ ngơi ba tháng để ổn định thai nhi.Tâm trạng quá kích động...Đinh Mộng Á và Tư Chính Đình quyết định không nói cho Tư Tĩnh Ngọc biết Tân Tân là con của cô, đợi đến khi cái thai trong bụng cô ổn định rồi mới nói.Lúc trước, bọn họ không muốn đứa bé này, nhưng bây giờ, đứa bé này có thể cứu Tân Tân. Cho nên, dù là Đinh Mộng Á hay là Tự Chính Đình đều không thể để mất đứa bé.Có điều, đối với Tư Tĩnh Ngọc mà nói, ly hôn với Thi Cẩm Ngôn là một cú sốc khó vượt qua được. Vì vậy, sau khi biết tình trạng cơ thể mình, cô muốn được đi du lịch.Rời khỏi Bắc Kinh, đi khắp nơi thư giãn giải sầu.Cả nhà đều rất lo lắng nhưng không thể ngăn cản quyết định của Tư Tĩnh Ngọc.Chỉ có cô mới biết phải làm gì để bản thân không còn tủi thân và buồn phiền.Cuối cùng, Diêu Đằng nói sẽ đi cùng cô mới khiến nhà họ Tư yên lòng.Tư Tĩnh Ngọc yêu cầu Diều Đằng không được lại gần cô, cô muốn yên tĩnh một mình.Sau khi tới Lệ Giang, hai người đến khách sạn này ở. Lúc đầu, Tư Tĩnh Ngọc không nói gì cả, suốt ngày thơ thẩn dạo chơi khắp nơi.Đúng là tâm trạng dễ chịu hơn một chút, cũng không còn cảm giác u sầu nữa.Cho đến ngày hôm đó, Tư Tĩnh Ngọc về muộn, trên đường gặp một đám côn đồ. Đám côn đồ muốn động tay động chân với Tư Tĩnh Ngọc, Diều Đằng vì cứu cô nên bị thương cánh tay, ăn mặc ngủ nghỉ đều bất tiện. Chính vì thế nên Tư Tĩnh Ngọc cho phép Diều Đằng từ biệt thự cách vách dời sang biệt thự của cô ở để tiện bề chăm sóc anh.

Chương 1520: Hành trình một người (7)