Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1537: Chúng ta là người một nhà (8)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc đứng trước mặt Thi Cẩm Ngôn.Nửa tháng không gặp nhau, đối với Thị Cẩm Ngôn mà nói cứ như là cả thế kỷ vậy. Anh tham lam ngắm nhìn khuôn mặt của Tư Tĩnh Ngọc như muốn khắc sâu cổ vào lòng.Thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, Tư Tĩnh Ngọc cúi đầu xuống, hỏi: “Có chuyện gì không?”Thi Cẩm Ngôn tỉnh táo lại, vào giây phút này, anh cảm thấy mình giống như một cậu trai trẻ mới biết yêu, không biết phải nói gì, lại còn có chút khẩn trương.Anh bình tĩnh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, hình như cổ hơi tức giận, nên đi vòng qua anh. Khoảnh khắc cô đi ngang người, anh kéo cánh tay cô lại, “Tĩnh Ngọc, tha thứ cho anh đi!”Tự Tĩnh Ngọc nhìn anh, “Anh cảm thấy có khả năng sao?”Thi Cẩm Ngôn thở dài, “Tĩnh Ngọc, anh biết mẹ anh không đúng, anh...”Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, “Cẩm Ngôn, em không nói chuyện này.”Không nói chuyện này?Vậy là chuyện gì?Thi Cẩm Ngôn có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, không biết phải nói gì mới giữ được cô lại.Tư Tĩnh Ngọc thở dài, “Anh vì Tân Tân nên rời khỏi em.”Thi Cẩm Ngôn nói ngay: “Tân Tân là con của hai chúng ta!”Tư Tĩnh Ngọc tiếp tục: “Bây giờ lại có một Tân Tân thứ hai rồi”Tân Tần thứ hai:Gặp được Tư Tĩnh Ngọc, đầu óc của anh như dính hồ, không suy nghĩ được gì cả. Đến lúc này, cảm xúc mới dần bình tĩnh lại.Tư Tĩnh Ngọc đẩy tay anh ra, rồi tiếp tục đi.Thi Cẩm Ngôn kéo cô lại, vừa định giải thích thì chợt nghe có người gọi: “Tĩnh Ngọc!”Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu lên, thấy Diều Đẳng đứng ở cách đó không xa. Anh muốn giải thích, nhưng có Diêu Đằng ở đây nên anh không nói nữa.Tư Tĩnh Ngọc dừng bước, thấy anh im lặng, cô đành phải nhìn về phía Diêu Đằng.Diều Đằng đi tới, nhìn Thi Cẩm Ngôn, rồi nhìn Tư Tĩnh Ngọc, một lúc sau mới hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?” Thi Cẩm Ngôn thấy thái độ này của Diêu Đằng thì lại nhíu mày. Kiểu thái độ này giống như đang bảo vệ lãnh địa của mình...Anh cong môi, nhìn về phía Diêu Đằng, “Không có gì, tôi đang nói chuyện với vợ mình, không đến lượt cảnh sát Diêu quản”Diêu Đằng bình tĩnh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, “Anh Thi chú ý cách dùng từ của mình, cô Tư không phải là vợ anh, mà là vợ trước. Bây giờ cô Tư đang độc thân”Diều Đằng bước lên, ngăn giữa Thị Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc, “Tinh Ngọc, anh đến thăm Tân Tân, Tân Tân đang ở trong phòng bệnh đợi em, nó nói rất muốn gặp em”Tư Tĩnh Ngọc nhìn Diều Đằng, rồi nhìn thoáng qua Thị Cẩm Ngôn, sau đó đi theo Diêu Đằng về phía trước.Đi được vài bước, Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn.

Tư Tĩnh Ngọc đứng trước mặt Thi Cẩm Ngôn.

Nửa tháng không gặp nhau, đối với Thị Cẩm Ngôn mà nói cứ như là cả thế kỷ vậy. Anh tham lam ngắm nhìn khuôn mặt của Tư Tĩnh Ngọc như muốn khắc sâu cổ vào lòng.

Thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, Tư Tĩnh Ngọc cúi đầu xuống, hỏi: “Có chuyện gì không?”

Thi Cẩm Ngôn tỉnh táo lại, vào giây phút này, anh cảm thấy mình giống như một cậu trai trẻ mới biết yêu, không biết phải nói gì, lại còn có chút khẩn trương.

Anh bình tĩnh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, hình như cổ hơi tức giận, nên đi vòng qua anh. Khoảnh khắc cô đi ngang người, anh kéo cánh tay cô lại, “Tĩnh Ngọc, tha thứ cho anh đi!”

Tự Tĩnh Ngọc nhìn anh, “Anh cảm thấy có khả năng sao?”

Thi Cẩm Ngôn thở dài, “Tĩnh Ngọc, anh biết mẹ anh không đúng, anh...”

Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, “Cẩm Ngôn, em không nói chuyện này.”

Không nói chuyện này?

Vậy là chuyện gì?

Thi Cẩm Ngôn có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, không biết phải nói gì mới giữ được cô lại.

Tư Tĩnh Ngọc thở dài, “Anh vì Tân Tân nên rời khỏi em.”

Thi Cẩm Ngôn nói ngay: “Tân Tân là con của hai chúng ta!”

Tư Tĩnh Ngọc tiếp tục: “Bây giờ lại có một Tân Tân thứ hai rồi”

Tân Tần thứ hai:

Gặp được Tư Tĩnh Ngọc, đầu óc của anh như dính hồ, không suy nghĩ được gì cả. Đến lúc này, cảm xúc mới dần bình tĩnh lại.

Tư Tĩnh Ngọc đẩy tay anh ra, rồi tiếp tục đi.

Thi Cẩm Ngôn kéo cô lại, vừa định giải thích thì chợt nghe có người gọi: “Tĩnh Ngọc!”

Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu lên, thấy Diều Đẳng đứng ở cách đó không xa. Anh muốn giải thích, nhưng có Diêu Đằng ở đây nên anh không nói nữa.

Tư Tĩnh Ngọc dừng bước, thấy anh im lặng, cô đành phải nhìn về phía Diêu Đằng.

Diều Đằng đi tới, nhìn Thi Cẩm Ngôn, rồi nhìn Tư Tĩnh Ngọc, một lúc sau mới hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?” Thi Cẩm Ngôn thấy thái độ này của Diêu Đằng thì lại nhíu mày. Kiểu thái độ này giống như đang bảo vệ lãnh địa của mình...

Anh cong môi, nhìn về phía Diêu Đằng, “Không có gì, tôi đang nói chuyện với vợ mình, không đến lượt cảnh sát Diêu quản”

Diêu Đằng bình tĩnh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, “Anh Thi chú ý cách dùng từ của mình, cô Tư không phải là vợ anh, mà là vợ trước. Bây giờ cô Tư đang độc thân”

Diều Đằng bước lên, ngăn giữa Thị Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc, “Tinh Ngọc, anh đến thăm Tân Tân, Tân Tân đang ở trong phòng bệnh đợi em, nó nói rất muốn gặp em”

Tư Tĩnh Ngọc nhìn Diều Đằng, rồi nhìn thoáng qua Thị Cẩm Ngôn, sau đó đi theo Diêu Đằng về phía trước.

Đi được vài bước, Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc đứng trước mặt Thi Cẩm Ngôn.Nửa tháng không gặp nhau, đối với Thị Cẩm Ngôn mà nói cứ như là cả thế kỷ vậy. Anh tham lam ngắm nhìn khuôn mặt của Tư Tĩnh Ngọc như muốn khắc sâu cổ vào lòng.Thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, Tư Tĩnh Ngọc cúi đầu xuống, hỏi: “Có chuyện gì không?”Thi Cẩm Ngôn tỉnh táo lại, vào giây phút này, anh cảm thấy mình giống như một cậu trai trẻ mới biết yêu, không biết phải nói gì, lại còn có chút khẩn trương.Anh bình tĩnh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, hình như cổ hơi tức giận, nên đi vòng qua anh. Khoảnh khắc cô đi ngang người, anh kéo cánh tay cô lại, “Tĩnh Ngọc, tha thứ cho anh đi!”Tự Tĩnh Ngọc nhìn anh, “Anh cảm thấy có khả năng sao?”Thi Cẩm Ngôn thở dài, “Tĩnh Ngọc, anh biết mẹ anh không đúng, anh...”Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, “Cẩm Ngôn, em không nói chuyện này.”Không nói chuyện này?Vậy là chuyện gì?Thi Cẩm Ngôn có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, không biết phải nói gì mới giữ được cô lại.Tư Tĩnh Ngọc thở dài, “Anh vì Tân Tân nên rời khỏi em.”Thi Cẩm Ngôn nói ngay: “Tân Tân là con của hai chúng ta!”Tư Tĩnh Ngọc tiếp tục: “Bây giờ lại có một Tân Tân thứ hai rồi”Tân Tần thứ hai:Gặp được Tư Tĩnh Ngọc, đầu óc của anh như dính hồ, không suy nghĩ được gì cả. Đến lúc này, cảm xúc mới dần bình tĩnh lại.Tư Tĩnh Ngọc đẩy tay anh ra, rồi tiếp tục đi.Thi Cẩm Ngôn kéo cô lại, vừa định giải thích thì chợt nghe có người gọi: “Tĩnh Ngọc!”Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu lên, thấy Diều Đẳng đứng ở cách đó không xa. Anh muốn giải thích, nhưng có Diêu Đằng ở đây nên anh không nói nữa.Tư Tĩnh Ngọc dừng bước, thấy anh im lặng, cô đành phải nhìn về phía Diêu Đằng.Diều Đằng đi tới, nhìn Thi Cẩm Ngôn, rồi nhìn Tư Tĩnh Ngọc, một lúc sau mới hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?” Thi Cẩm Ngôn thấy thái độ này của Diêu Đằng thì lại nhíu mày. Kiểu thái độ này giống như đang bảo vệ lãnh địa của mình...Anh cong môi, nhìn về phía Diêu Đằng, “Không có gì, tôi đang nói chuyện với vợ mình, không đến lượt cảnh sát Diêu quản”Diêu Đằng bình tĩnh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, “Anh Thi chú ý cách dùng từ của mình, cô Tư không phải là vợ anh, mà là vợ trước. Bây giờ cô Tư đang độc thân”Diều Đằng bước lên, ngăn giữa Thị Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc, “Tinh Ngọc, anh đến thăm Tân Tân, Tân Tân đang ở trong phòng bệnh đợi em, nó nói rất muốn gặp em”Tư Tĩnh Ngọc nhìn Diều Đằng, rồi nhìn thoáng qua Thị Cẩm Ngôn, sau đó đi theo Diêu Đằng về phía trước.Đi được vài bước, Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn.

Chương 1537: Chúng ta là người một nhà (8)