Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1540: Tạm biệt quá khứ, bắt đầu cuộc sống

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… MỚI (1)Thi Cẩm Ngôn nhìn Tư Tĩnh Ngọc, chờ câu trả lời của cô.Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, nhìn chằm chằm anh. Trông vẻ ngoài của cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng biển ngập trời.Đứa con trong bụng Bạch Nguyệt không phải là con của anh? Anh dùng tinh dịch của người khác lừa Bạch Nguyệt:Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cô chợt nhớ lại dáng vẻ quyết đánh đến cùng của Thi Cẩm Ngôn trước đây mới hiểu không phải anh vứt bỏ cô, mà là anh đang trả thù.Tư Tĩnh Ngọc không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, cô chỉ biết cách trả thù này đối với một người phụ nữ mà nói... là quá tàn nhẫn.Có điều, nghĩ tới đối tượng trả thù là Bạch Nguyệt, cô lại cảm thấy bình thường.Từ trước đến nay, cô không phải là thánh mẫu, càng không phải là một người lương thiện. Thân là thương nhân, sao cô có thể là người hiền lành được?Trong khi Thi Cẩm Ngôn làm như vậy là vì muốn trả thù cho Tân Tân!Trong khoảng thời gian này, cô đã hỏi Tân Tân cuộc sống trước kia của nó. Từ lúc bắt đầu hình thành trí nhớ, Tân Tân chẳng bao giờ được ăn no. Bạch Nguyệt cho nó ăn, nhưng trẻ con đều ăn chậm, cô ta lại không chờ nó, chỉ cần ăn xong là cô ta sẽ dọn hết.Vì vậy, Tân Tân đã dưỡng thành thói quen ăn nhanh, không nhai kỹ nuốt chậm, cho nên dạ dày của nó rất yếu.Sau khi có trí nhớ đã vậy, còn trước khi có trí nhớ thì sao?Trước một tuổi, Bạch Nguyệt chăm sóc nó như thế nào?Mỗi lần nghĩ tới những điều này, trái tim của Tư Tinh Ngọc như bị ai đó của từng nhất từng nhát.Cô cắn môi, hít sâu một hơi.Cô không cho rằng Bạch Nguyệt vô tội, bởi vì cô ta sẽ không có lòng tốt nuôi Tân Tân. Đồng thời, lúc Tân Tân ba tuổi, cô ta đưa nó về gặp Thị Cẩm Ngôn. Chắc chắn cô ta biết Tân Tân là con trai của cô. Thậm chí có khả năng cô ta chính là người cùng phe với bọn bắt cóc trẻ con.Bất cứ ai cũng có quyền chỉ trích Thi Cẩm Ngôn làm như vậy quá hiểm độc, dùng một đứa bé để trả thù một người phụ nữ là một thủ đoạn quá bỉ ổi. Chỉ duy nhất có Bạch Nguyệt không có quyền đó!Thi Cẩm Ngôn là bị ép đến mức bất đắc dĩ, lúc đó anh không biết Tân Tân không phải là con trai của Bạch Nguyệt, anh chỉ muốn cô ta sinh một đứa bé tới cứu Tân Tân.Tư Tĩnh Ngọc rũ mắt xuống.Lúc này, Thị Cẩm Ngôn cảm thấy mình nhìn không thể nhìn thấu Tư Tĩnh Ngọc được nữa rồi.Cô đang nghĩ gì?Cô có cảm thấy anh hèn hạ vô liêm sỉ không? Hay là cô sẽ tán thành với cách làm của anh? Cô có thể tha thứ cho anh không?Lúc Thi Cẩm Ngôn đang suy nghĩ những điều này, Tư Tĩnh Ngọc bình tĩnh ngước mắt lên, “Cho nên?”Cho nên?Thi Cẩm Ngôn nuốt nước miếng, “Cho nên, em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh...”Tư Tĩnh Ngọc quay lại, ngồi đối diện người môi giới, nói với anh ta: “Người lần trước muốn mua nhà không tệ, tôi muốn bán nhà cho anh ta. Còn người này... tôi không bán!”Dứt lời, cô đứng dậy, nhìn Thị Cẩm Ngôn, nói: “Thị Cẩm Ngôn, chúng ta đã kết thúc rồi! Em muốn sống một cuộc sống mới, anh hiểu không?”Cô muốn sống một cuộc sống mới hoàn toàn không có anh, không bao giờ quay lại cuộc sống chật vật uất ức khi xưa nữa!

MỚI (1)

Thi Cẩm Ngôn nhìn Tư Tĩnh Ngọc, chờ câu trả lời của cô.

Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, nhìn chằm chằm anh. Trông vẻ ngoài của cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng biển ngập trời.

Đứa con trong bụng Bạch Nguyệt không phải là con của anh? Anh dùng tinh dịch của người khác lừa Bạch Nguyệt:

Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cô chợt nhớ lại dáng vẻ quyết đánh đến cùng của Thi Cẩm Ngôn trước đây mới hiểu không phải anh vứt bỏ cô, mà là anh đang trả thù.

Tư Tĩnh Ngọc không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, cô chỉ biết cách trả thù này đối với một người phụ nữ mà nói... là quá tàn nhẫn.

Có điều, nghĩ tới đối tượng trả thù là Bạch Nguyệt, cô lại cảm thấy bình thường.

Từ trước đến nay, cô không phải là thánh mẫu, càng không phải là một người lương thiện. Thân là thương nhân, sao cô có thể là người hiền lành được?

Trong khi Thi Cẩm Ngôn làm như vậy là vì muốn trả thù cho Tân Tân!

Trong khoảng thời gian này, cô đã hỏi Tân Tân cuộc sống trước kia của nó. Từ lúc bắt đầu hình thành trí nhớ, Tân Tân chẳng bao giờ được ăn no. Bạch Nguyệt cho nó ăn, nhưng trẻ con đều ăn chậm, cô ta lại không chờ nó, chỉ cần ăn xong là cô ta sẽ dọn hết.

Vì vậy, Tân Tân đã dưỡng thành thói quen ăn nhanh, không nhai kỹ nuốt chậm, cho nên dạ dày của nó rất yếu.

Sau khi có trí nhớ đã vậy, còn trước khi có trí nhớ thì sao?

Trước một tuổi, Bạch Nguyệt chăm sóc nó như thế nào?

Mỗi lần nghĩ tới những điều này, trái tim của Tư Tinh Ngọc như bị ai đó của từng nhất từng nhát.

Cô cắn môi, hít sâu một hơi.

Cô không cho rằng Bạch Nguyệt vô tội, bởi vì cô ta sẽ không có lòng tốt nuôi Tân Tân. Đồng thời, lúc Tân Tân ba tuổi, cô ta đưa nó về gặp Thị Cẩm Ngôn. Chắc chắn cô ta biết Tân Tân là con trai của cô. Thậm chí có khả năng cô ta chính là người cùng phe với bọn bắt cóc trẻ con.

Bất cứ ai cũng có quyền chỉ trích Thi Cẩm Ngôn làm như vậy quá hiểm độc, dùng một đứa bé để trả thù một người phụ nữ là một thủ đoạn quá bỉ ổi. Chỉ duy nhất có Bạch Nguyệt không có quyền đó!

Thi Cẩm Ngôn là bị ép đến mức bất đắc dĩ, lúc đó anh không biết Tân Tân không phải là con trai của Bạch Nguyệt, anh chỉ muốn cô ta sinh một đứa bé tới cứu Tân Tân.

Tư Tĩnh Ngọc rũ mắt xuống.

Lúc này, Thị Cẩm Ngôn cảm thấy mình nhìn không thể nhìn thấu Tư Tĩnh Ngọc được nữa rồi.

Cô đang nghĩ gì?

Cô có cảm thấy anh hèn hạ vô liêm sỉ không? Hay là cô sẽ tán thành với cách làm của anh? Cô có thể tha thứ cho anh không?

Lúc Thi Cẩm Ngôn đang suy nghĩ những điều này, Tư Tĩnh Ngọc bình tĩnh ngước mắt lên, “Cho nên?”

Cho nên?

Thi Cẩm Ngôn nuốt nước miếng, “Cho nên, em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh...”

Tư Tĩnh Ngọc quay lại, ngồi đối diện người môi giới, nói với anh ta: “Người lần trước muốn mua nhà không tệ, tôi muốn bán nhà cho anh ta. Còn người này... tôi không bán!”

Dứt lời, cô đứng dậy, nhìn Thị Cẩm Ngôn, nói: “Thị Cẩm Ngôn, chúng ta đã kết thúc rồi! Em muốn sống một cuộc sống mới, anh hiểu không?”

Cô muốn sống một cuộc sống mới hoàn toàn không có anh, không bao giờ quay lại cuộc sống chật vật uất ức khi xưa nữa!

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… MỚI (1)Thi Cẩm Ngôn nhìn Tư Tĩnh Ngọc, chờ câu trả lời của cô.Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, nhìn chằm chằm anh. Trông vẻ ngoài của cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng biển ngập trời.Đứa con trong bụng Bạch Nguyệt không phải là con của anh? Anh dùng tinh dịch của người khác lừa Bạch Nguyệt:Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cô chợt nhớ lại dáng vẻ quyết đánh đến cùng của Thi Cẩm Ngôn trước đây mới hiểu không phải anh vứt bỏ cô, mà là anh đang trả thù.Tư Tĩnh Ngọc không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, cô chỉ biết cách trả thù này đối với một người phụ nữ mà nói... là quá tàn nhẫn.Có điều, nghĩ tới đối tượng trả thù là Bạch Nguyệt, cô lại cảm thấy bình thường.Từ trước đến nay, cô không phải là thánh mẫu, càng không phải là một người lương thiện. Thân là thương nhân, sao cô có thể là người hiền lành được?Trong khi Thi Cẩm Ngôn làm như vậy là vì muốn trả thù cho Tân Tân!Trong khoảng thời gian này, cô đã hỏi Tân Tân cuộc sống trước kia của nó. Từ lúc bắt đầu hình thành trí nhớ, Tân Tân chẳng bao giờ được ăn no. Bạch Nguyệt cho nó ăn, nhưng trẻ con đều ăn chậm, cô ta lại không chờ nó, chỉ cần ăn xong là cô ta sẽ dọn hết.Vì vậy, Tân Tân đã dưỡng thành thói quen ăn nhanh, không nhai kỹ nuốt chậm, cho nên dạ dày của nó rất yếu.Sau khi có trí nhớ đã vậy, còn trước khi có trí nhớ thì sao?Trước một tuổi, Bạch Nguyệt chăm sóc nó như thế nào?Mỗi lần nghĩ tới những điều này, trái tim của Tư Tinh Ngọc như bị ai đó của từng nhất từng nhát.Cô cắn môi, hít sâu một hơi.Cô không cho rằng Bạch Nguyệt vô tội, bởi vì cô ta sẽ không có lòng tốt nuôi Tân Tân. Đồng thời, lúc Tân Tân ba tuổi, cô ta đưa nó về gặp Thị Cẩm Ngôn. Chắc chắn cô ta biết Tân Tân là con trai của cô. Thậm chí có khả năng cô ta chính là người cùng phe với bọn bắt cóc trẻ con.Bất cứ ai cũng có quyền chỉ trích Thi Cẩm Ngôn làm như vậy quá hiểm độc, dùng một đứa bé để trả thù một người phụ nữ là một thủ đoạn quá bỉ ổi. Chỉ duy nhất có Bạch Nguyệt không có quyền đó!Thi Cẩm Ngôn là bị ép đến mức bất đắc dĩ, lúc đó anh không biết Tân Tân không phải là con trai của Bạch Nguyệt, anh chỉ muốn cô ta sinh một đứa bé tới cứu Tân Tân.Tư Tĩnh Ngọc rũ mắt xuống.Lúc này, Thị Cẩm Ngôn cảm thấy mình nhìn không thể nhìn thấu Tư Tĩnh Ngọc được nữa rồi.Cô đang nghĩ gì?Cô có cảm thấy anh hèn hạ vô liêm sỉ không? Hay là cô sẽ tán thành với cách làm của anh? Cô có thể tha thứ cho anh không?Lúc Thi Cẩm Ngôn đang suy nghĩ những điều này, Tư Tĩnh Ngọc bình tĩnh ngước mắt lên, “Cho nên?”Cho nên?Thi Cẩm Ngôn nuốt nước miếng, “Cho nên, em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh...”Tư Tĩnh Ngọc quay lại, ngồi đối diện người môi giới, nói với anh ta: “Người lần trước muốn mua nhà không tệ, tôi muốn bán nhà cho anh ta. Còn người này... tôi không bán!”Dứt lời, cô đứng dậy, nhìn Thị Cẩm Ngôn, nói: “Thị Cẩm Ngôn, chúng ta đã kết thúc rồi! Em muốn sống một cuộc sống mới, anh hiểu không?”Cô muốn sống một cuộc sống mới hoàn toàn không có anh, không bao giờ quay lại cuộc sống chật vật uất ức khi xưa nữa!

Chương 1540: Tạm biệt quá khứ, bắt đầu cuộc sống