Người thanh niên túm tóc của người phụ nữ đang ngủ say, để mặt của cô nhằm vào camera, cười biến thái nói: “Nhìn xem, đây là vợ của mày nhỉ? Vóc dáng này thật là tuyệt! Hừm…” Nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, đồng tử của Vương Bác Thần bỗng co rút, một tiếng nổ vang lên trong đầu, giống như bị sét đánh, trong nháy mắt tràn ngập tơ máu! Là Triệu Thanh Hà, vợ của anh Triệu Thanh Hà! Trong lòng Vương Bác Thần bỗng siết lại, năm đó sau khi anh rời khỏi, ngay cả phương thức liên lạc của vợ anh Triệu Thanh Hà cũng không biết, người này tại sao có phương thức liên lạc của anh chứ? Bụp! Mặt đất xung quanh bỗng nhiều thêm nhiều vết nứt hình mạng nhện. Sát khí trong Diễn Quân Trường được đẩy lên! Vốn anh muốn ba ngày nữa sẽ trở về, nhậm chức thống đốc của Lục bộ Hà Châu, đồng thời tổ chức bù một đám cưới cho Triệu Thanh Hà. Tin tức anh muốn tổ chức đám cưới đều đã truyền đến Hà Châu, thiệp mời đều phát đi rồi. Nhưng hiện nay… Vương Bác Thần trầm giọng quát: “Thả cô ấy ra! Mày là…
Chương 166
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác ThầnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNgười thanh niên túm tóc của người phụ nữ đang ngủ say, để mặt của cô nhằm vào camera, cười biến thái nói: “Nhìn xem, đây là vợ của mày nhỉ? Vóc dáng này thật là tuyệt! Hừm…” Nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, đồng tử của Vương Bác Thần bỗng co rút, một tiếng nổ vang lên trong đầu, giống như bị sét đánh, trong nháy mắt tràn ngập tơ máu! Là Triệu Thanh Hà, vợ của anh Triệu Thanh Hà! Trong lòng Vương Bác Thần bỗng siết lại, năm đó sau khi anh rời khỏi, ngay cả phương thức liên lạc của vợ anh Triệu Thanh Hà cũng không biết, người này tại sao có phương thức liên lạc của anh chứ? Bụp! Mặt đất xung quanh bỗng nhiều thêm nhiều vết nứt hình mạng nhện. Sát khí trong Diễn Quân Trường được đẩy lên! Vốn anh muốn ba ngày nữa sẽ trở về, nhậm chức thống đốc của Lục bộ Hà Châu, đồng thời tổ chức bù một đám cưới cho Triệu Thanh Hà. Tin tức anh muốn tổ chức đám cưới đều đã truyền đến Hà Châu, thiệp mời đều phát đi rồi. Nhưng hiện nay… Vương Bác Thần trầm giọng quát: “Thả cô ấy ra! Mày là… CHƯƠNG 166Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ai cho ông lá gan đến gây phiền phức cho công ty Hoa Nguyên?”Nghe Vương Bác Thần nói thế, Trần Thiên Minh liếc nhìn sang một cách vô thức.Nhưng mà, chỉ dòm thoáng qua thôi mà ông ta đã sợ chết khiếp!Ánh mắt ấy rốt cuộc là thế nào?Giống như một con hổ dữ khát máu, con rồng hung hãn muốn nuốt chửng nhân loại!Nếu như nói lệ khí toát ra từ người Canh Phong làm cho Trần Thiên Minh sợ đến nỗi run lẩy bẩy.Thế thì, ánh mắt của Vương Bác Thần làm cho bức tường phòng ngự tâm lý của Trần Thiên Minh sụp đổ hẳn!Đó không phải là người!Mà là ác quỷ!Chỉ có ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục mới có ánh mắt như vậy mà thôi!!!Anh ta nhìn thấy cái gì rồi?Chỉ một ánh mắt thôi mà khiến ông ta cứ như thể nhìn thấy núi thây biển máu.Máu chảy thành dòng từ vô số thi thể!Còn Vương Bác Thần đang đứng trên ngọn núi ấy!!!Ác quỷ!Chắc chắn là ác quỷ!!Trần Thiên Minh sợ chết khiếp, ánh mắt ấy khiến ông ta sợ chết khiếp!Đừng nói đến ông ta làm gì, đến nhóm Canh Phong cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sát khí của Vương Bác Thần nữa kìa.Trần Thiên Minh – người có máu mặt ở thành phố Hà Châu, bây giờ lại sợ đến són ra quần, ông ta khúm núm như chuột gặp mèo.“Đừng giết tôi, tôi nói, tôi nói hết, tôi biết sai rồi, biết sai rồi, biết sai rồi, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi.”Trần Thiên Minh đã sợ đến đờ đẫn, ông ta dập đầu bùm bụp xuống mặt đất, máu tươi loang lổ trên trán cũng không màng.“Là nhà họ Lý đấy, nhà họ Lý kêu tôi làm thế, nhà họ Lý kêu tôi đối phó với công ty Hoa Nguyên đấy.”“Tôi chấp nhận bồi thường, tôi chấp nhận bồi thường một nửa tài sản cho công ty Hoa Nguyên, xin anh tha cho tôi.”“Canh Phong, đưa thi thể của hắn đến nhà họ Lý, xem như là quà tôi tặng cho chúng, nói cho nhà họ Lý biết, bọn chúng vẫn còn mười lăm ngày.”Vương Bác Thần chẳng buồn nhìn ông ta mà chỉ nói: “Ra lệnh cho Tư Lam, đến lúc dọn dẹp sạch sẽ chướng khí ở thành phố Hà Châu rồi.”Canh Phong khom lưng đáp: “Dạ, anh Vương.”Canh Phong!!Anh ta chính là Canh Phong, thư ký trước kia của thần chủ!!Ra lệnh cho Tư Lam??!Tư Lam là thư ký thân cận của Thần Chủ kia đấy!!Thế, thế thân phận của Vương Bác Thần là…
CHƯƠNG 166
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ai cho ông lá gan đến gây phiền phức cho công ty Hoa Nguyên?”
Nghe Vương Bác Thần nói thế, Trần Thiên Minh liếc nhìn sang một cách vô thức.
Nhưng mà, chỉ dòm thoáng qua thôi mà ông ta đã sợ chết khiếp!
Ánh mắt ấy rốt cuộc là thế nào?
Giống như một con hổ dữ khát máu, con rồng hung hãn muốn nuốt chửng nhân loại!
Nếu như nói lệ khí toát ra từ người Canh Phong làm cho Trần Thiên Minh sợ đến nỗi run lẩy bẩy.
Thế thì, ánh mắt của Vương Bác Thần làm cho bức tường phòng ngự tâm lý của Trần Thiên Minh sụp đổ hẳn!
Đó không phải là người!
Mà là ác quỷ!
Chỉ có ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục mới có ánh mắt như vậy mà thôi!!!
Anh ta nhìn thấy cái gì rồi?
Chỉ một ánh mắt thôi mà khiến ông ta cứ như thể nhìn thấy núi thây biển máu.
Máu chảy thành dòng từ vô số thi thể!
Còn Vương Bác Thần đang đứng trên ngọn núi ấy!!!
Ác quỷ!
Chắc chắn là ác quỷ!!
Trần Thiên Minh sợ chết khiếp, ánh mắt ấy khiến ông ta sợ chết khiếp!
Đừng nói đến ông ta làm gì, đến nhóm Canh Phong cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sát khí của Vương Bác Thần nữa kìa.
Trần Thiên Minh – người có máu mặt ở thành phố Hà Châu, bây giờ lại sợ đến són ra quần, ông ta khúm núm như chuột gặp mèo.
“Đừng giết tôi, tôi nói, tôi nói hết, tôi biết sai rồi, biết sai rồi, biết sai rồi, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi.”
Trần Thiên Minh đã sợ đến đờ đẫn, ông ta dập đầu bùm bụp xuống mặt đất, máu tươi loang lổ trên trán cũng không màng.
“Là nhà họ Lý đấy, nhà họ Lý kêu tôi làm thế, nhà họ Lý kêu tôi đối phó với công ty Hoa Nguyên đấy.”
“Tôi chấp nhận bồi thường, tôi chấp nhận bồi thường một nửa tài sản cho công ty Hoa Nguyên, xin anh tha cho tôi.”
“Canh Phong, đưa thi thể của hắn đến nhà họ Lý, xem như là quà tôi tặng cho chúng, nói cho nhà họ Lý biết, bọn chúng vẫn còn mười lăm ngày.”
Vương Bác Thần chẳng buồn nhìn ông ta mà chỉ nói: “Ra lệnh cho Tư Lam, đến lúc dọn dẹp sạch sẽ chướng khí ở thành phố Hà Châu rồi.”
Canh Phong khom lưng đáp: “Dạ, anh Vương.”
Canh Phong!!
Anh ta chính là Canh Phong, thư ký trước kia của thần chủ!!
Ra lệnh cho Tư Lam??!
Tư Lam là thư ký thân cận của Thần Chủ kia đấy!!
Thế, thế thân phận của Vương Bác Thần là…
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác ThầnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNgười thanh niên túm tóc của người phụ nữ đang ngủ say, để mặt của cô nhằm vào camera, cười biến thái nói: “Nhìn xem, đây là vợ của mày nhỉ? Vóc dáng này thật là tuyệt! Hừm…” Nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, đồng tử của Vương Bác Thần bỗng co rút, một tiếng nổ vang lên trong đầu, giống như bị sét đánh, trong nháy mắt tràn ngập tơ máu! Là Triệu Thanh Hà, vợ của anh Triệu Thanh Hà! Trong lòng Vương Bác Thần bỗng siết lại, năm đó sau khi anh rời khỏi, ngay cả phương thức liên lạc của vợ anh Triệu Thanh Hà cũng không biết, người này tại sao có phương thức liên lạc của anh chứ? Bụp! Mặt đất xung quanh bỗng nhiều thêm nhiều vết nứt hình mạng nhện. Sát khí trong Diễn Quân Trường được đẩy lên! Vốn anh muốn ba ngày nữa sẽ trở về, nhậm chức thống đốc của Lục bộ Hà Châu, đồng thời tổ chức bù một đám cưới cho Triệu Thanh Hà. Tin tức anh muốn tổ chức đám cưới đều đã truyền đến Hà Châu, thiệp mời đều phát đi rồi. Nhưng hiện nay… Vương Bác Thần trầm giọng quát: “Thả cô ấy ra! Mày là… CHƯƠNG 166Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ai cho ông lá gan đến gây phiền phức cho công ty Hoa Nguyên?”Nghe Vương Bác Thần nói thế, Trần Thiên Minh liếc nhìn sang một cách vô thức.Nhưng mà, chỉ dòm thoáng qua thôi mà ông ta đã sợ chết khiếp!Ánh mắt ấy rốt cuộc là thế nào?Giống như một con hổ dữ khát máu, con rồng hung hãn muốn nuốt chửng nhân loại!Nếu như nói lệ khí toát ra từ người Canh Phong làm cho Trần Thiên Minh sợ đến nỗi run lẩy bẩy.Thế thì, ánh mắt của Vương Bác Thần làm cho bức tường phòng ngự tâm lý của Trần Thiên Minh sụp đổ hẳn!Đó không phải là người!Mà là ác quỷ!Chỉ có ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục mới có ánh mắt như vậy mà thôi!!!Anh ta nhìn thấy cái gì rồi?Chỉ một ánh mắt thôi mà khiến ông ta cứ như thể nhìn thấy núi thây biển máu.Máu chảy thành dòng từ vô số thi thể!Còn Vương Bác Thần đang đứng trên ngọn núi ấy!!!Ác quỷ!Chắc chắn là ác quỷ!!Trần Thiên Minh sợ chết khiếp, ánh mắt ấy khiến ông ta sợ chết khiếp!Đừng nói đến ông ta làm gì, đến nhóm Canh Phong cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sát khí của Vương Bác Thần nữa kìa.Trần Thiên Minh – người có máu mặt ở thành phố Hà Châu, bây giờ lại sợ đến són ra quần, ông ta khúm núm như chuột gặp mèo.“Đừng giết tôi, tôi nói, tôi nói hết, tôi biết sai rồi, biết sai rồi, biết sai rồi, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi.”Trần Thiên Minh đã sợ đến đờ đẫn, ông ta dập đầu bùm bụp xuống mặt đất, máu tươi loang lổ trên trán cũng không màng.“Là nhà họ Lý đấy, nhà họ Lý kêu tôi làm thế, nhà họ Lý kêu tôi đối phó với công ty Hoa Nguyên đấy.”“Tôi chấp nhận bồi thường, tôi chấp nhận bồi thường một nửa tài sản cho công ty Hoa Nguyên, xin anh tha cho tôi.”“Canh Phong, đưa thi thể của hắn đến nhà họ Lý, xem như là quà tôi tặng cho chúng, nói cho nhà họ Lý biết, bọn chúng vẫn còn mười lăm ngày.”Vương Bác Thần chẳng buồn nhìn ông ta mà chỉ nói: “Ra lệnh cho Tư Lam, đến lúc dọn dẹp sạch sẽ chướng khí ở thành phố Hà Châu rồi.”Canh Phong khom lưng đáp: “Dạ, anh Vương.”Canh Phong!!Anh ta chính là Canh Phong, thư ký trước kia của thần chủ!!Ra lệnh cho Tư Lam??!Tư Lam là thư ký thân cận của Thần Chủ kia đấy!!Thế, thế thân phận của Vương Bác Thần là…