Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…

Chương 3614

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 3614:“Đúng là không phải chuyện của tôi , thế nhưng anh có thể đoán xem , Vũ Nguyên Hải sẽ cảm thấy tự do của anh ta quan trọng hơn hay thuốc giải quan trọng hơn , anh nói xem nếu như tôi đồng ý giúp anh ta thoát khỏi anh , tỷ lệ tôi nhận được thuốc giải là bao nhiều.”Từ đầu thái độ của Ôn Hàng Dương với Vũ Nguyên Hải đã có vấn đề , Tư Mộ Hàn đã phát giác được , người đàn ông này quá hiểu Vũ Nguyên Hải , giống như Vũ Nguyên Hải được tạo ra dựa trên sở thích của anh ta , lúc đầu anh cũng không nghĩ được rốt cuộc hai người có quan hệ gì.Chỉ khi phân tích kĩ càng một chút , mới phát hiện ra chuyện này có gì không đúng , dựa vào dấu vết để lại , mới đưa ra kết luận này.“Ồ , tôi đã nhìn sai rồi , quả nhiên anh Hàn không hổ là Chủ tịch , chuyện thuốc giải tôi sẽ giúp anh giải quyết , bây giờ mời anh rời khỏi phòng tôi.” Sau một hồi im lặng , Ôn Hàng Dương đen mặt , nghiến răng , nở một nụ cười.Nếu như hai bên đã muốn chiến đấu đến cùng , anh ta cũng không có h am muốn xem kịch nữa. Mặt Ôn Hàng Dương không biểu cảm , bắt đầu đuổi người , đợi Nguyễn Kiến Định đẩy Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng , mới đột nhiên yếu ớt lên tiếng: “À đúng rồi , có thời gian thì đưa Nguyên Hải đến phòng tôi , dù sao sớm lấy được thuốc giải , tôi có thể sớm trở về để nạp thêm vợ.”Mấy chữ cuối cùng , anh ta nghiến răng , mang theo ác ý. Tư Mộ Hàn nhếch môi , không hề quan tâm , chỉ cần lấy được thuốc giải , cứu được Tri Hạ , ân oán của người khác không hề liên quan đến anh.“Sao không nghĩ ra Vũ Nguyên Hải là “vật chiếm hữu” của Ôn Hàng Dương nhỉ , tuy rằng có chút không đúng , thế nhưng tôi nghĩ Ôn Hàng Dương không phải loại người như vậy.” Rõ ràng nhìn như một người đàn ông bình thường , thế nhưng trong lòng lại loanh quanh như vậy.“Ôn Hàng Dương quá xem trọng Vũ Nguyên Hải , cũng quá hiểu anh ta , huống hồ ánh mắt không lừa được người khác , sự quan tâm của anh ta quá kỳ lạ , tuy rằng tôi còn có chút hoài nghi , nhưng cuối cùng tôi vẫn dứt khoát cược một phen.”Từng bước như đánh cờ , nếu như thật sự Ôn Hàng Dương không có cảm xúc ấy , lần này có lẽ đã gặp khó khăn , thế nhưng chỉ cần anh ta có một chút tình cảm , chuyện thuốc giải có thể dễ dàng giải quyết , kết hợp với những phân tích đằng trước , anh đã chắc được chín phần thắng , có thể thử xem.“Cậu đi nghỉ trước đi , mấy ngày nay ở bên Tri Hạ cũng mệt rồi , nếu không muốn nghỉ ngơi thì chơi cùng với Hướng Minh một chút!”Từ sau khi Tri Hạ và anh cùng nhau biến mất , trạng thái của Nguyễn Hướng Minh càng ngày càng đi xuống , tuy rằng Nguyễn Kiến Định không nói , thế nhưng anh ấy đều để vào mắt.Trẻ nhỏ quá nhạy cảm , có nhiều chuyện chỉ anh ấy nói cũng không có tác dụng gì , chỉ có thể nghĩ cách bù đắp ở phương diện khác. Bây giờ Tri Hạ vẫn đang hôn mê không tỉnh , những chuyện thế này chỉ có thể để ông bố lạnh như băng Tư Mộ Hàn đi làm , mong rằng có hiệu quả.Liếc mắt nhìn người đang ngồi trên xe lăn , không ngừng tỏa ra khí lạnh , Nguyễn Kiến Định thở dài một hơi , đẩy người về phía trước , mới có mấy ngày , số lần anh ấy thở dài chắc phải bằng một năm rồi…Đẩy Tư Mộ Hàn đến phòng của Nguyễn Hướng Minh , Nguyễn Kiến Định chu đáo đóng cửa vào , dù sao cũng là bố con , anh ấy không sợ xảy ra chuyện , quay người đi xử lý việc khác.Sau khi bị đẩy vào phòng , Tư Mộ Hàn ngây ra một lúc mới phản ứng lại , do dự trong khoảnh khắc , mới đi vào trong phòng.Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ , một tấm ga màu xanh nhạt phủ trên giường , vách tường màu trắng tuyết không có đồ vật trang trí nào , đối diện giường có một giá sách , bên trên đó các loại sách được sắp xếp gọn gàng , phía bên phải giường là bàn học của trẻ em , lúc này Nguyễn Hướng Minh đang ngồi ở đó , hai tay đặt ngay ngắn trên bàn , ngồi đối mặt với cửa , nghiêng đầu đánh giá anh.Tư Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng , không quan sát nữa , đi về phía cậu bé.“Bố , mẹ đâu rồi?” Nguyễn Hướng Minh yên tĩnh ngồi trên ghế , hai mắt sáng lên chờ đợi.Tư Mộ Hàn nghẹn lời , động tác ngừng lại , phản ứng lại rất nhanh , đến bên cạnh cậu bé , xoa mái tóc mềm mại của cậu bé , trong lòng mềm nhũn: “Mẹ bị bệnh rồi , bây giờ đang ở bệnh viện , bố đang định đi thăm mẹ , Hướng Minh có muốn đi không?”Không nỡ giấu cậu bé , Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi rồi quyết định đưa cậu bé đi cùng , dù sao chỉ khi tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được , cho dù Tri Hạ vẫn chưa tỉnh lại , thế nhưng cô đã quay trở lại đây , chỉ nằm ở bệnh viện cũng làm người ta yên tâm hơn một chút.

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 3614:“Đúng là không phải chuyện của tôi , thế nhưng anh có thể đoán xem , Vũ Nguyên Hải sẽ cảm thấy tự do của anh ta quan trọng hơn hay thuốc giải quan trọng hơn , anh nói xem nếu như tôi đồng ý giúp anh ta thoát khỏi anh , tỷ lệ tôi nhận được thuốc giải là bao nhiều.”Từ đầu thái độ của Ôn Hàng Dương với Vũ Nguyên Hải đã có vấn đề , Tư Mộ Hàn đã phát giác được , người đàn ông này quá hiểu Vũ Nguyên Hải , giống như Vũ Nguyên Hải được tạo ra dựa trên sở thích của anh ta , lúc đầu anh cũng không nghĩ được rốt cuộc hai người có quan hệ gì.Chỉ khi phân tích kĩ càng một chút , mới phát hiện ra chuyện này có gì không đúng , dựa vào dấu vết để lại , mới đưa ra kết luận này.“Ồ , tôi đã nhìn sai rồi , quả nhiên anh Hàn không hổ là Chủ tịch , chuyện thuốc giải tôi sẽ giúp anh giải quyết , bây giờ mời anh rời khỏi phòng tôi.” Sau một hồi im lặng , Ôn Hàng Dương đen mặt , nghiến răng , nở một nụ cười.Nếu như hai bên đã muốn chiến đấu đến cùng , anh ta cũng không có h am muốn xem kịch nữa. Mặt Ôn Hàng Dương không biểu cảm , bắt đầu đuổi người , đợi Nguyễn Kiến Định đẩy Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng , mới đột nhiên yếu ớt lên tiếng: “À đúng rồi , có thời gian thì đưa Nguyên Hải đến phòng tôi , dù sao sớm lấy được thuốc giải , tôi có thể sớm trở về để nạp thêm vợ.”Mấy chữ cuối cùng , anh ta nghiến răng , mang theo ác ý. Tư Mộ Hàn nhếch môi , không hề quan tâm , chỉ cần lấy được thuốc giải , cứu được Tri Hạ , ân oán của người khác không hề liên quan đến anh.“Sao không nghĩ ra Vũ Nguyên Hải là “vật chiếm hữu” của Ôn Hàng Dương nhỉ , tuy rằng có chút không đúng , thế nhưng tôi nghĩ Ôn Hàng Dương không phải loại người như vậy.” Rõ ràng nhìn như một người đàn ông bình thường , thế nhưng trong lòng lại loanh quanh như vậy.“Ôn Hàng Dương quá xem trọng Vũ Nguyên Hải , cũng quá hiểu anh ta , huống hồ ánh mắt không lừa được người khác , sự quan tâm của anh ta quá kỳ lạ , tuy rằng tôi còn có chút hoài nghi , nhưng cuối cùng tôi vẫn dứt khoát cược một phen.”Từng bước như đánh cờ , nếu như thật sự Ôn Hàng Dương không có cảm xúc ấy , lần này có lẽ đã gặp khó khăn , thế nhưng chỉ cần anh ta có một chút tình cảm , chuyện thuốc giải có thể dễ dàng giải quyết , kết hợp với những phân tích đằng trước , anh đã chắc được chín phần thắng , có thể thử xem.“Cậu đi nghỉ trước đi , mấy ngày nay ở bên Tri Hạ cũng mệt rồi , nếu không muốn nghỉ ngơi thì chơi cùng với Hướng Minh một chút!”Từ sau khi Tri Hạ và anh cùng nhau biến mất , trạng thái của Nguyễn Hướng Minh càng ngày càng đi xuống , tuy rằng Nguyễn Kiến Định không nói , thế nhưng anh ấy đều để vào mắt.Trẻ nhỏ quá nhạy cảm , có nhiều chuyện chỉ anh ấy nói cũng không có tác dụng gì , chỉ có thể nghĩ cách bù đắp ở phương diện khác. Bây giờ Tri Hạ vẫn đang hôn mê không tỉnh , những chuyện thế này chỉ có thể để ông bố lạnh như băng Tư Mộ Hàn đi làm , mong rằng có hiệu quả.Liếc mắt nhìn người đang ngồi trên xe lăn , không ngừng tỏa ra khí lạnh , Nguyễn Kiến Định thở dài một hơi , đẩy người về phía trước , mới có mấy ngày , số lần anh ấy thở dài chắc phải bằng một năm rồi…Đẩy Tư Mộ Hàn đến phòng của Nguyễn Hướng Minh , Nguyễn Kiến Định chu đáo đóng cửa vào , dù sao cũng là bố con , anh ấy không sợ xảy ra chuyện , quay người đi xử lý việc khác.Sau khi bị đẩy vào phòng , Tư Mộ Hàn ngây ra một lúc mới phản ứng lại , do dự trong khoảnh khắc , mới đi vào trong phòng.Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ , một tấm ga màu xanh nhạt phủ trên giường , vách tường màu trắng tuyết không có đồ vật trang trí nào , đối diện giường có một giá sách , bên trên đó các loại sách được sắp xếp gọn gàng , phía bên phải giường là bàn học của trẻ em , lúc này Nguyễn Hướng Minh đang ngồi ở đó , hai tay đặt ngay ngắn trên bàn , ngồi đối mặt với cửa , nghiêng đầu đánh giá anh.Tư Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng , không quan sát nữa , đi về phía cậu bé.“Bố , mẹ đâu rồi?” Nguyễn Hướng Minh yên tĩnh ngồi trên ghế , hai mắt sáng lên chờ đợi.Tư Mộ Hàn nghẹn lời , động tác ngừng lại , phản ứng lại rất nhanh , đến bên cạnh cậu bé , xoa mái tóc mềm mại của cậu bé , trong lòng mềm nhũn: “Mẹ bị bệnh rồi , bây giờ đang ở bệnh viện , bố đang định đi thăm mẹ , Hướng Minh có muốn đi không?”Không nỡ giấu cậu bé , Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi rồi quyết định đưa cậu bé đi cùng , dù sao chỉ khi tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được , cho dù Tri Hạ vẫn chưa tỉnh lại , thế nhưng cô đã quay trở lại đây , chỉ nằm ở bệnh viện cũng làm người ta yên tâm hơn một chút.

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 3614:“Đúng là không phải chuyện của tôi , thế nhưng anh có thể đoán xem , Vũ Nguyên Hải sẽ cảm thấy tự do của anh ta quan trọng hơn hay thuốc giải quan trọng hơn , anh nói xem nếu như tôi đồng ý giúp anh ta thoát khỏi anh , tỷ lệ tôi nhận được thuốc giải là bao nhiều.”Từ đầu thái độ của Ôn Hàng Dương với Vũ Nguyên Hải đã có vấn đề , Tư Mộ Hàn đã phát giác được , người đàn ông này quá hiểu Vũ Nguyên Hải , giống như Vũ Nguyên Hải được tạo ra dựa trên sở thích của anh ta , lúc đầu anh cũng không nghĩ được rốt cuộc hai người có quan hệ gì.Chỉ khi phân tích kĩ càng một chút , mới phát hiện ra chuyện này có gì không đúng , dựa vào dấu vết để lại , mới đưa ra kết luận này.“Ồ , tôi đã nhìn sai rồi , quả nhiên anh Hàn không hổ là Chủ tịch , chuyện thuốc giải tôi sẽ giúp anh giải quyết , bây giờ mời anh rời khỏi phòng tôi.” Sau một hồi im lặng , Ôn Hàng Dương đen mặt , nghiến răng , nở một nụ cười.Nếu như hai bên đã muốn chiến đấu đến cùng , anh ta cũng không có h am muốn xem kịch nữa. Mặt Ôn Hàng Dương không biểu cảm , bắt đầu đuổi người , đợi Nguyễn Kiến Định đẩy Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng , mới đột nhiên yếu ớt lên tiếng: “À đúng rồi , có thời gian thì đưa Nguyên Hải đến phòng tôi , dù sao sớm lấy được thuốc giải , tôi có thể sớm trở về để nạp thêm vợ.”Mấy chữ cuối cùng , anh ta nghiến răng , mang theo ác ý. Tư Mộ Hàn nhếch môi , không hề quan tâm , chỉ cần lấy được thuốc giải , cứu được Tri Hạ , ân oán của người khác không hề liên quan đến anh.“Sao không nghĩ ra Vũ Nguyên Hải là “vật chiếm hữu” của Ôn Hàng Dương nhỉ , tuy rằng có chút không đúng , thế nhưng tôi nghĩ Ôn Hàng Dương không phải loại người như vậy.” Rõ ràng nhìn như một người đàn ông bình thường , thế nhưng trong lòng lại loanh quanh như vậy.“Ôn Hàng Dương quá xem trọng Vũ Nguyên Hải , cũng quá hiểu anh ta , huống hồ ánh mắt không lừa được người khác , sự quan tâm của anh ta quá kỳ lạ , tuy rằng tôi còn có chút hoài nghi , nhưng cuối cùng tôi vẫn dứt khoát cược một phen.”Từng bước như đánh cờ , nếu như thật sự Ôn Hàng Dương không có cảm xúc ấy , lần này có lẽ đã gặp khó khăn , thế nhưng chỉ cần anh ta có một chút tình cảm , chuyện thuốc giải có thể dễ dàng giải quyết , kết hợp với những phân tích đằng trước , anh đã chắc được chín phần thắng , có thể thử xem.“Cậu đi nghỉ trước đi , mấy ngày nay ở bên Tri Hạ cũng mệt rồi , nếu không muốn nghỉ ngơi thì chơi cùng với Hướng Minh một chút!”Từ sau khi Tri Hạ và anh cùng nhau biến mất , trạng thái của Nguyễn Hướng Minh càng ngày càng đi xuống , tuy rằng Nguyễn Kiến Định không nói , thế nhưng anh ấy đều để vào mắt.Trẻ nhỏ quá nhạy cảm , có nhiều chuyện chỉ anh ấy nói cũng không có tác dụng gì , chỉ có thể nghĩ cách bù đắp ở phương diện khác. Bây giờ Tri Hạ vẫn đang hôn mê không tỉnh , những chuyện thế này chỉ có thể để ông bố lạnh như băng Tư Mộ Hàn đi làm , mong rằng có hiệu quả.Liếc mắt nhìn người đang ngồi trên xe lăn , không ngừng tỏa ra khí lạnh , Nguyễn Kiến Định thở dài một hơi , đẩy người về phía trước , mới có mấy ngày , số lần anh ấy thở dài chắc phải bằng một năm rồi…Đẩy Tư Mộ Hàn đến phòng của Nguyễn Hướng Minh , Nguyễn Kiến Định chu đáo đóng cửa vào , dù sao cũng là bố con , anh ấy không sợ xảy ra chuyện , quay người đi xử lý việc khác.Sau khi bị đẩy vào phòng , Tư Mộ Hàn ngây ra một lúc mới phản ứng lại , do dự trong khoảnh khắc , mới đi vào trong phòng.Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ , một tấm ga màu xanh nhạt phủ trên giường , vách tường màu trắng tuyết không có đồ vật trang trí nào , đối diện giường có một giá sách , bên trên đó các loại sách được sắp xếp gọn gàng , phía bên phải giường là bàn học của trẻ em , lúc này Nguyễn Hướng Minh đang ngồi ở đó , hai tay đặt ngay ngắn trên bàn , ngồi đối mặt với cửa , nghiêng đầu đánh giá anh.Tư Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng , không quan sát nữa , đi về phía cậu bé.“Bố , mẹ đâu rồi?” Nguyễn Hướng Minh yên tĩnh ngồi trên ghế , hai mắt sáng lên chờ đợi.Tư Mộ Hàn nghẹn lời , động tác ngừng lại , phản ứng lại rất nhanh , đến bên cạnh cậu bé , xoa mái tóc mềm mại của cậu bé , trong lòng mềm nhũn: “Mẹ bị bệnh rồi , bây giờ đang ở bệnh viện , bố đang định đi thăm mẹ , Hướng Minh có muốn đi không?”Không nỡ giấu cậu bé , Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi rồi quyết định đưa cậu bé đi cùng , dù sao chỉ khi tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được , cho dù Tri Hạ vẫn chưa tỉnh lại , thế nhưng cô đã quay trở lại đây , chỉ nằm ở bệnh viện cũng làm người ta yên tâm hơn một chút.

Chương 3614