Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 3640
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 3640:Giấc mơ đã được công nhận , đặc biệt là được người mình yêu đồng ý , xưa nay tâm trạng của Dương Thừa Húc chưa từng tốt như vậy , coi như chờ đợi tại chỗ gần một giờ , tâm tình của anh ta cũng không thay đổi chút nào.Kết quả kiểm tra không có vấn đề , chỉ là miệng vết thương trên tay cần thay thuốc định kỳ , qua một thời gian ngắn nữa thì cắt chỉ , những thứ khác không có vấn đề , chỉ là bởi vì trước đó chịu đói cho nên dinh dưỡng không đầy đủ mà thôi.Sau khi bác sĩ cầm một tập báo cáo dầy cộp xem kỹ càng từng chút một rồi dặn dò Dương Thừa Húc xong mới miễn cưỡng cho về.“Khi nào thì về nước?” Trên đường trở về , Dương Thừa Húc đuổi y tá đẩy xe lăn đi để mình tự tay đẩy.Trần Mộc Châu biết rõ thân thể của mình bây giờ nhất định là không ngồi máy bay được , nhưng trải qua một cuộc nói chuyện trước đó , tình cảnh của Dương Minh Hạo quả thật có chút đáng lo ngại , cô ta không muốn Dương Thừa Húc có tiếc nuối nên mới thúc giục anh ta nhanh chóng quay về.“Chờ hai ngày nữa em hơi đỡ chút thì có thể xuất viện , chúng ta cùng nhau trở về.” Vuốt nhẹ đầu của cô ta , Dương Thừa Húc híp mắt , vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ , như là trẻ con đã nhận được sự âu yếm , đôi mắt híp lại thành một khe hở nhỏ.“Em về nước cũng không giúp đỡ được gì. Thừa Húc , tuy bây giờ em đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện , nhưng có chút thù nên báo thì em vẫn sẽ báo. Tư Mộ Hàn đã ném em vào nơi như vậy tất nhiên em sẽ không bỏ qua cho anh ta , chờ anh cứu được bố của anh ra , có thể về nước cùng với em.”Bây giờ cô không còn muốn quay về nữa , bây giờ thành phố Hải Phòng là địa bàn của Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn. Lân trước cô phải đưa ra con bài tẩy mới có thể bình yên được.Nhẹ nhàng đi ra mà không ảnh hưởng gì , cô chỉ sợ lần này gặp lại sẽ không còn sống sót để quay về được.“Có thể thoát được chuyện này , anh có thể lén mang em về , không để nhà họ Nguyễn và người nhà họ Tư biết thì tốt rồi.” Mặc dù ở cùng Trần Mộc Châu một khoảng thời gian không dài lắm , nhưng những chuyện như thế này Dương Thừa Húc đều có thể biết được. Cũng vì nguyên nhân như vậy mới càng cảm thấy lo lắng.“Em còn có thể chạy được hay sao? Anh vội vàng làm cái gì chứ? Em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về không phải tốt hơn sao?” Vừa mới uống xong hai ngụm nước , cổ họng cảm thấy tốt hơn rất nhiều , nhưng mà không nhịn được lại nói , vừa mới nói xong , Trần Mộc Châu cảm thấy cổ họng giống như bị dao cắt , cảm giác đau đớn khó có thể chịu được , môi khô đến nỗi bong da , rõ ràng đã uống nước rồi , nhưng bây giờ lại có cảm giác khổ sở hơn một chút.“Nằm trên giường nghỉ ngơi một chút đi , chuyện quay về anh sẽ chuẩn bị sau hai ngày nữa , đợi đến khi em khỏe hơn chúng ta lại bàn luận tiếp.” Nhìn thấy Trần Mộc Châu cảm thấy khó chịu , Dương Thừa Húc kéo kéo cái má hồng hào mềm mại , nhỏ nhắn của cô , giúp cô đi tới giường nghỉ ngơi.Chậm rãi nằm xuống trên giường , cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến , đột nhiên Trần Mộc Châu có chút đau lòng vì người đàn ông đang ở bên cạnh mình. Đầu của cô nóng lên , nắm lấy ống tay áo rồi nói: “Anh cũng đã không nghỉ ngơi một thời gian dài rồi , cùng nhau ngủ một lát đi.”Vừa mới nói xong , Trần Mộc Châu cảm thấy hối hận , hận không thể tự tát chết chính mình , nói cái gì tốt lành không nói , lại mời người khác lên giường.Không đợi cho cô thu hồi lại lời nói , một bên góc chăn đã bị kéo lên , bóng một người đàn ông đã chui vào bên trong chăn nằm bên cạnh cô.Bắt đầu , hai tay mạnh mẽ đặt vào lưng của cô , tầm mắt bị một bàn tay to bao phủ , trước mắt là một mảnh màu tối.Lần đầu tiên được mời , Dương Thừa Húc ngây ngẩn cả người , ngay cả thời gian dành cho mình cũng không có , bước một cái thật dài quay về , nhẹ nhàng leo lên giường nằm.Vừa mới chui vào , tiện thể giữ không cho Trần Mộc Châu xuống giường.“Mộc Châu , em cũng muốn anh sao?” Chỉ một lần duy nhất đồng ý , chỉ một lần duy nhất chủ động , trong nháy mắt , hai mắt của Dương Thừa Húc đỏ lên , thiếu chút nữa là không khống chế được bản thân mình , đưa cả cơ thể bá đạo nhưng có vẻ tiều tụy của mình chui vào chăn.
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 3640:Giấc mơ đã được công nhận , đặc biệt là được người mình yêu đồng ý , xưa nay tâm trạng của Dương Thừa Húc chưa từng tốt như vậy , coi như chờ đợi tại chỗ gần một giờ , tâm tình của anh ta cũng không thay đổi chút nào.Kết quả kiểm tra không có vấn đề , chỉ là miệng vết thương trên tay cần thay thuốc định kỳ , qua một thời gian ngắn nữa thì cắt chỉ , những thứ khác không có vấn đề , chỉ là bởi vì trước đó chịu đói cho nên dinh dưỡng không đầy đủ mà thôi.Sau khi bác sĩ cầm một tập báo cáo dầy cộp xem kỹ càng từng chút một rồi dặn dò Dương Thừa Húc xong mới miễn cưỡng cho về.“Khi nào thì về nước?” Trên đường trở về , Dương Thừa Húc đuổi y tá đẩy xe lăn đi để mình tự tay đẩy.Trần Mộc Châu biết rõ thân thể của mình bây giờ nhất định là không ngồi máy bay được , nhưng trải qua một cuộc nói chuyện trước đó , tình cảnh của Dương Minh Hạo quả thật có chút đáng lo ngại , cô ta không muốn Dương Thừa Húc có tiếc nuối nên mới thúc giục anh ta nhanh chóng quay về.“Chờ hai ngày nữa em hơi đỡ chút thì có thể xuất viện , chúng ta cùng nhau trở về.” Vuốt nhẹ đầu của cô ta , Dương Thừa Húc híp mắt , vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ , như là trẻ con đã nhận được sự âu yếm , đôi mắt híp lại thành một khe hở nhỏ.“Em về nước cũng không giúp đỡ được gì. Thừa Húc , tuy bây giờ em đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện , nhưng có chút thù nên báo thì em vẫn sẽ báo. Tư Mộ Hàn đã ném em vào nơi như vậy tất nhiên em sẽ không bỏ qua cho anh ta , chờ anh cứu được bố của anh ra , có thể về nước cùng với em.”Bây giờ cô không còn muốn quay về nữa , bây giờ thành phố Hải Phòng là địa bàn của Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn. Lân trước cô phải đưa ra con bài tẩy mới có thể bình yên được.Nhẹ nhàng đi ra mà không ảnh hưởng gì , cô chỉ sợ lần này gặp lại sẽ không còn sống sót để quay về được.“Có thể thoát được chuyện này , anh có thể lén mang em về , không để nhà họ Nguyễn và người nhà họ Tư biết thì tốt rồi.” Mặc dù ở cùng Trần Mộc Châu một khoảng thời gian không dài lắm , nhưng những chuyện như thế này Dương Thừa Húc đều có thể biết được. Cũng vì nguyên nhân như vậy mới càng cảm thấy lo lắng.“Em còn có thể chạy được hay sao? Anh vội vàng làm cái gì chứ? Em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về không phải tốt hơn sao?” Vừa mới uống xong hai ngụm nước , cổ họng cảm thấy tốt hơn rất nhiều , nhưng mà không nhịn được lại nói , vừa mới nói xong , Trần Mộc Châu cảm thấy cổ họng giống như bị dao cắt , cảm giác đau đớn khó có thể chịu được , môi khô đến nỗi bong da , rõ ràng đã uống nước rồi , nhưng bây giờ lại có cảm giác khổ sở hơn một chút.“Nằm trên giường nghỉ ngơi một chút đi , chuyện quay về anh sẽ chuẩn bị sau hai ngày nữa , đợi đến khi em khỏe hơn chúng ta lại bàn luận tiếp.” Nhìn thấy Trần Mộc Châu cảm thấy khó chịu , Dương Thừa Húc kéo kéo cái má hồng hào mềm mại , nhỏ nhắn của cô , giúp cô đi tới giường nghỉ ngơi.Chậm rãi nằm xuống trên giường , cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến , đột nhiên Trần Mộc Châu có chút đau lòng vì người đàn ông đang ở bên cạnh mình. Đầu của cô nóng lên , nắm lấy ống tay áo rồi nói: “Anh cũng đã không nghỉ ngơi một thời gian dài rồi , cùng nhau ngủ một lát đi.”Vừa mới nói xong , Trần Mộc Châu cảm thấy hối hận , hận không thể tự tát chết chính mình , nói cái gì tốt lành không nói , lại mời người khác lên giường.Không đợi cho cô thu hồi lại lời nói , một bên góc chăn đã bị kéo lên , bóng một người đàn ông đã chui vào bên trong chăn nằm bên cạnh cô.Bắt đầu , hai tay mạnh mẽ đặt vào lưng của cô , tầm mắt bị một bàn tay to bao phủ , trước mắt là một mảnh màu tối.Lần đầu tiên được mời , Dương Thừa Húc ngây ngẩn cả người , ngay cả thời gian dành cho mình cũng không có , bước một cái thật dài quay về , nhẹ nhàng leo lên giường nằm.Vừa mới chui vào , tiện thể giữ không cho Trần Mộc Châu xuống giường.“Mộc Châu , em cũng muốn anh sao?” Chỉ một lần duy nhất đồng ý , chỉ một lần duy nhất chủ động , trong nháy mắt , hai mắt của Dương Thừa Húc đỏ lên , thiếu chút nữa là không khống chế được bản thân mình , đưa cả cơ thể bá đạo nhưng có vẻ tiều tụy của mình chui vào chăn.
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 3640:Giấc mơ đã được công nhận , đặc biệt là được người mình yêu đồng ý , xưa nay tâm trạng của Dương Thừa Húc chưa từng tốt như vậy , coi như chờ đợi tại chỗ gần một giờ , tâm tình của anh ta cũng không thay đổi chút nào.Kết quả kiểm tra không có vấn đề , chỉ là miệng vết thương trên tay cần thay thuốc định kỳ , qua một thời gian ngắn nữa thì cắt chỉ , những thứ khác không có vấn đề , chỉ là bởi vì trước đó chịu đói cho nên dinh dưỡng không đầy đủ mà thôi.Sau khi bác sĩ cầm một tập báo cáo dầy cộp xem kỹ càng từng chút một rồi dặn dò Dương Thừa Húc xong mới miễn cưỡng cho về.“Khi nào thì về nước?” Trên đường trở về , Dương Thừa Húc đuổi y tá đẩy xe lăn đi để mình tự tay đẩy.Trần Mộc Châu biết rõ thân thể của mình bây giờ nhất định là không ngồi máy bay được , nhưng trải qua một cuộc nói chuyện trước đó , tình cảnh của Dương Minh Hạo quả thật có chút đáng lo ngại , cô ta không muốn Dương Thừa Húc có tiếc nuối nên mới thúc giục anh ta nhanh chóng quay về.“Chờ hai ngày nữa em hơi đỡ chút thì có thể xuất viện , chúng ta cùng nhau trở về.” Vuốt nhẹ đầu của cô ta , Dương Thừa Húc híp mắt , vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ , như là trẻ con đã nhận được sự âu yếm , đôi mắt híp lại thành một khe hở nhỏ.“Em về nước cũng không giúp đỡ được gì. Thừa Húc , tuy bây giờ em đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện , nhưng có chút thù nên báo thì em vẫn sẽ báo. Tư Mộ Hàn đã ném em vào nơi như vậy tất nhiên em sẽ không bỏ qua cho anh ta , chờ anh cứu được bố của anh ra , có thể về nước cùng với em.”Bây giờ cô không còn muốn quay về nữa , bây giờ thành phố Hải Phòng là địa bàn của Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn. Lân trước cô phải đưa ra con bài tẩy mới có thể bình yên được.Nhẹ nhàng đi ra mà không ảnh hưởng gì , cô chỉ sợ lần này gặp lại sẽ không còn sống sót để quay về được.“Có thể thoát được chuyện này , anh có thể lén mang em về , không để nhà họ Nguyễn và người nhà họ Tư biết thì tốt rồi.” Mặc dù ở cùng Trần Mộc Châu một khoảng thời gian không dài lắm , nhưng những chuyện như thế này Dương Thừa Húc đều có thể biết được. Cũng vì nguyên nhân như vậy mới càng cảm thấy lo lắng.“Em còn có thể chạy được hay sao? Anh vội vàng làm cái gì chứ? Em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về không phải tốt hơn sao?” Vừa mới uống xong hai ngụm nước , cổ họng cảm thấy tốt hơn rất nhiều , nhưng mà không nhịn được lại nói , vừa mới nói xong , Trần Mộc Châu cảm thấy cổ họng giống như bị dao cắt , cảm giác đau đớn khó có thể chịu được , môi khô đến nỗi bong da , rõ ràng đã uống nước rồi , nhưng bây giờ lại có cảm giác khổ sở hơn một chút.“Nằm trên giường nghỉ ngơi một chút đi , chuyện quay về anh sẽ chuẩn bị sau hai ngày nữa , đợi đến khi em khỏe hơn chúng ta lại bàn luận tiếp.” Nhìn thấy Trần Mộc Châu cảm thấy khó chịu , Dương Thừa Húc kéo kéo cái má hồng hào mềm mại , nhỏ nhắn của cô , giúp cô đi tới giường nghỉ ngơi.Chậm rãi nằm xuống trên giường , cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến , đột nhiên Trần Mộc Châu có chút đau lòng vì người đàn ông đang ở bên cạnh mình. Đầu của cô nóng lên , nắm lấy ống tay áo rồi nói: “Anh cũng đã không nghỉ ngơi một thời gian dài rồi , cùng nhau ngủ một lát đi.”Vừa mới nói xong , Trần Mộc Châu cảm thấy hối hận , hận không thể tự tát chết chính mình , nói cái gì tốt lành không nói , lại mời người khác lên giường.Không đợi cho cô thu hồi lại lời nói , một bên góc chăn đã bị kéo lên , bóng một người đàn ông đã chui vào bên trong chăn nằm bên cạnh cô.Bắt đầu , hai tay mạnh mẽ đặt vào lưng của cô , tầm mắt bị một bàn tay to bao phủ , trước mắt là một mảnh màu tối.Lần đầu tiên được mời , Dương Thừa Húc ngây ngẩn cả người , ngay cả thời gian dành cho mình cũng không có , bước một cái thật dài quay về , nhẹ nhàng leo lên giường nằm.Vừa mới chui vào , tiện thể giữ không cho Trần Mộc Châu xuống giường.“Mộc Châu , em cũng muốn anh sao?” Chỉ một lần duy nhất đồng ý , chỉ một lần duy nhất chủ động , trong nháy mắt , hai mắt của Dương Thừa Húc đỏ lên , thiếu chút nữa là không khống chế được bản thân mình , đưa cả cơ thể bá đạo nhưng có vẻ tiều tụy của mình chui vào chăn.