Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…
Chương 760: Bà nội qua đời
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Bà nội lại ngước mắt lên, bình tĩnh khoan thai nói: “Tiểu Thiển, bà muốn về nhà tổ.” “Mình đi về Thành Để nhé, không về nhà tổNam Nam, Bắc Bắc đều ở Thành ĐểKhông phải bà nội nói muốn ở cùng một chỗ với hai đứa nhỏ sao?” Bà nội vẫn cố chấp nói: “Không, bà muốn về nhà tổ..Thành Kiêu, chở bà về nhà tổ.” Cố Thành Kiêu cũng cảm nhận được có gì khác thường, dừng xe lại ven đường, quay đầu lại hỏi: “Bà nội, bà sao vậy?” Bà nội cười rất hiền từ, “Không sao cả, có thể bà nội muốn từ biệt mọi người.” Lâm Thiển bị dọa sợ đến lạnh người, “Đến bệnh viện ngay!” Cô ôm chặt tay bà nội,2“Cố Thành Kiêu, mau lái xe đến bệnh viện.” Bà nội lắc đầu một cái, còn an ủi Lâm Thiển, “Tiểu Thiển, dừng hoảng hốt, cũng đừng sợCuối cùng cũng sẽ có một ngày như thếVề nhà tổ di, Thành Kiêu, dừng cãi lời bà nội.” Nước mắt Lâm Thiển lập tức tràn bờ mi, không ngừng đượcCố Thành Kiêu bình tĩnh nói: “Vâng, bà nội, chúng ta lập tức trở về nhà tổBà nội nghỉ trước đi, nhưng ngàn vạn lần đừng ngủ.”“Được.” Bà nội cười hiền hậuDưới ánh hào quang, sắc mặt bà đỏ hồng tự nhiên, dường như trở lại thời thiếu nữ.Cố Thành Kiêu nghiêm nghị nhìn Lâm Thiển: “Thiển Thiển, em lập tức gọi điện báo cho tất cả mọi người về nhà9tổ đi, nhanh lên!” Anh hạ thấp giọng, bổ sung thêm một cầu, “Hôm nay Nam Hách định đi nước ngoài, chiều tối nay lên máy bayEm gọi cho nó đầu tiên đi, mau lên!” “Vâng vâng vâng.”Bà nội híp mắt, khóe miệng vẫn cong lên vui vẻBà chờ đợi ngày này đã lâu rồiCon trai con gái đều rất hiếu thuận, các cháu đều tài baĐời này bà không còn gì tiếc nuối nữaCố Thành Kiêu lái xe rất nhanhVốn là lộ trình một tiếng rưỡi mà chỉ tốn có bốn mươi phútKhi họ về đến nhà tổ thì đã có rất nhiều người đang chờNhà Cố Hải, nhà Cổ Nguyên, còn có nhà cô CảChỉ có chú thím Ba vẫn đang lo lắng chờ Cố Nam6HáchCố Thành Kiêu bể bà nội xuống xeLúc này bà nội mở mắt, mặt mày hồng hào, nhìn qua thì tinh thần vô cùng tốt.“Mẹ, mẹ?” Mọi người lao đến gọi bàBà nội nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nhìn từng người trước mặt, khoan thai mỉm cườiNhà tổ nhà họ Cổ là nơi dừng chân đầu tiên của ông nội khi đến thành phố BÔng nội mang quân đi đánh giặc nhiều năm, bà nội ở đây nuôi dưỡng bốn người con trưởng thànhSau này ông nội hi sinh trên chiến trường, chỉ còn một mình bà gồng gánh cả nhà họ CổTrong phòng, ba người con dâu đã soạn giường đệm cho bà ngay ngắnCố Thành Kiêu nhẹ nhàng đặt bà nội lên giường, lúc này0nụ cười trên khóe miệng bà nội đã phai điTất cả mọi người vây quanh mép giườngTrong đám chắt, Sở Mặc Phong là người lớn tuổi nhấtAnh quỳ gối trước mặt bà cụ, khóc gọi bà, “Cụ ngoại, không phải chúng ta đã hẹn nhau chờ mùa xuân năm sau hoa nở sẽ cùng nhau đi leo núi sao? Cụ ngoại nói mà không giữ lời.”Hơi thở bà cụ Cô mong manh, bà nhẹ nhàng lên tiếng, “Cụ ngoại đi lên núi trướcTết Thanh minh năm sau, con đến thăm cụ ngoạiĐây không tính là cụ ngoại lỡ hẹn.”.Nam Nam, Bắc Bắc mê mê tỉnh tỉnhThấy người lớn xung quanh đều khóc lóc buồn bã, hai đứa cũng cảm thấy khó chịu.Nhỏ tuổi nhất chính là Tiểu Nguyệt7LượngTiểu Nguyệt Lượng mở to đôi mắt trong trẻo linh hoạt, ê ê a a nói: “Cụ nội, lười biếng, lười biếng, trời tối mới được đi ngủ.”Bà cụ nở nụ cười, “Nam Nam, Bắc Bắc, cả Tiểu Nguyệt Lượng, các cháu nhất định phải bình yên lớn lênCụ nói ở trên trời sẽ phù hộ cho các cháu.”Dù đã như chiếc đèn dầu sắp cạn, ánh mắt bà cụ vẫn sáng rực như trướcBà lướt qua đám người rồi hỏi: “Nam Hách đến đâu rồi? Nếu nó không về kịp thì bà không đợi được nó rồi.”Cô Giang: “Nó sắp về tới, sắp về tớiMẹ, mẹ nhất định phải chờ!” Bà cụ hài lòng gật đầu, dường như tinh thần đã lên được một chútBà cụ nhìn thấy Lâm Thiển khóc đến sưng mắt liền trêu chọc: “Tiểu Thiển, cháu đừng khócThật ra thì lúc còn trẻ bà nội đoạt cúp quán quân trượt tuyếtNên cháu đừng so với bà.” Lâm Thiển bật cười, vừa buồn cười vừa đau lòng, lại liên tục lau nước mắt“Chăm sóc cái nhà này cho tốtCác cháu đều là những nàng dâu tốt nhất của nhà họ Cố.” Lúc bà cụ nói những lời này, tim Diệp Thiển Như khẽ nhói lênBà cụ luôn sống cùng hai vợ chồng bà, quan hệ gần gũi nhấtGiữa mẹ chồng nàng dâu thường có mâu thuẫnMẹ chồng hiềm khích với bà hết chuyện này đến chuyện kiaBà không dám không nghe lời, nhưng trong lòng rất tủi thânBây giờ nghe mẹ chồng nói như vậy, những oán hận so đo trước kia với bà cụ cũng biến thành mây khóiThật sự Diệp Thiến Như không bỏ được bà cụ.“Nam Hách về, về rồi!” Chu Đình kêu lên, “Mẹ, Nam Hách đã về, mẹ cố chống đỡ.”Cố Nam Hách đến, còn mang theo Phương Tiểu Hi.Phương Tiểu Hi đến đây mới phát hiện ra sự bất thườngMột phòng đầy người, tất cả đều đang khóc“Bà nội, bà nội, cháu Nam Hách đâyCháu về rồi!” Cố Nam Hách lôi kéo Tiểu Hi đang ngẩn người cùng quỳ bên cạnh bà nộiBà nội gắng sức mở mắt, muốn kéo tay cháu trai nhưng đã không còn sức lực, chỉ có thể dồn sức nói vài lờiBà nói: “Nam Hách, bà nội lo lắng cho cháu nhấtCháu còn chưa lập gia đình..Tiểu Hi, bà nội rất thích cháu, sau này phải nhờ cháu chăm sóc đứa cháu này của bà.”Phương Tiểu Hi sửng sốtCô thể, cô bị Cố Nam Hách lừa gạt dẫn đến đâyCố Nam Hách khẽ huých cùi chỏ vào Phương Tiểu Hi, cô phục hồi lại tinh thần, nói: “Vâng, bà nội, bà yên tâm.” Bà cụ đã dùng hết toàn bộ sức lựcTừ từ, từ từ nhắm hai mắt lại, miệng bà hé mở, hơi thở yếu ớt, cuối cùng nói: “Tốt rồi, Thành Kiêu cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt rồi...” Bà cụ vô cùng bình tĩnh, cho đến thời khắc cuối cùng, khóe miệng bà còn vương nét cườiTheo di chúc của bà cụ, hậu sự của bà không cần tổ chức rình rang, mà hỏa táng bà rồi hợp táng với ông cụ Cố ở trên núi Thanh SơnBà cụ qua đời đột ngột không bệnh tật gì, tâm trạng cũng vô cùng bình thảnBà ngậm cười ra điSau này tất cả mọi người đều nói, bà cụ sống thọ và qua đời tại nhà, chính là phúc phần lớn nhất cho con cháu nhà họ CốNgày hạ táng, tất cả mọi người đi đến nghĩa trangTrên bia mộ ông cụ Cổ là ảnh đen trắng của sĩ quan mặc quân trang, vừa trẻ tuổi vừa khí pháchCòn trên bia mộ của bà cụ Cổ là ảnh của bà gần đâyNam Nam không kiêng dè hỏi ngây ngô: “Mẹ, mẹ nói bà cổ nội đi tìm ông cố nộiNhưng mà ông cố nội có thể nhận ra bà cố nội không?” Lâm Thiển nói: “Tất nhiên có chứLúc hai ông bà cụ gặp lại nhau vẫn là dáng vẻ của lần đầu gặp nhau mà.” “Hả?” Nam Nam không hiểuCố Thành Kiêu sờ sờ cái đầu nhỏ của con gái nói: “Không thể không nhận raHàng năm chúng ta đều đến thăm ông cố nộiÔng cố nội biết bà cố nội bây giờ trông như thế nào mà.” Nam Nam nửa hiểu nửa không gật đầu, lại thấy hơi sợ sệt, “Ba, ba nói ông cố nội có thể thấy chúng ta sao?” Cố Thành Kiêu cười một tiếng, “Cũng có thể.”Nam Nam:“...”Cùng với Bắc Bắc vẫn im lặng không lên tiếng: “...”
Bà nội lại ngước mắt lên, bình tĩnh khoan thai nói: “Tiểu Thiển, bà muốn về nhà tổ.” “Mình đi về Thành Để nhé, không về nhà tổ
Nam Nam, Bắc Bắc đều ở Thành Để
Không phải bà nội nói muốn ở cùng một chỗ với hai đứa nhỏ sao?” Bà nội vẫn cố chấp nói: “Không, bà muốn về nhà tổ..
Thành Kiêu, chở bà về nhà tổ.” Cố Thành Kiêu cũng cảm nhận được có gì khác thường, dừng xe lại ven đường, quay đầu lại hỏi: “Bà nội, bà sao vậy?” Bà nội cười rất hiền từ, “Không sao cả, có thể bà nội muốn từ biệt mọi người.” Lâm Thiển bị dọa sợ đến lạnh người, “Đến bệnh viện ngay!” Cô ôm chặt tay bà nội,2“Cố Thành Kiêu, mau lái xe đến bệnh viện.” Bà nội lắc đầu một cái, còn an ủi Lâm Thiển, “Tiểu Thiển, dừng hoảng hốt, cũng đừng sợ
Cuối cùng cũng sẽ có một ngày như thế
Về nhà tổ di, Thành Kiêu, dừng cãi lời bà nội.” Nước mắt Lâm Thiển lập tức tràn bờ mi, không ngừng được
Cố Thành Kiêu bình tĩnh nói: “Vâng, bà nội, chúng ta lập tức trở về nhà tổ
Bà nội nghỉ trước đi, nhưng ngàn vạn lần đừng ngủ.”
“Được.” Bà nội cười hiền hậu
Dưới ánh hào quang, sắc mặt bà đỏ hồng tự nhiên, dường như trở lại thời thiếu nữ.
Cố Thành Kiêu nghiêm nghị nhìn Lâm Thiển: “Thiển Thiển, em lập tức gọi điện báo cho tất cả mọi người về nhà9tổ đi, nhanh lên!” Anh hạ thấp giọng, bổ sung thêm một cầu, “Hôm nay Nam Hách định đi nước ngoài, chiều tối nay lên máy bay
Em gọi cho nó đầu tiên đi, mau lên!” “Vâng vâng vâng.”
Bà nội híp mắt, khóe miệng vẫn cong lên vui vẻ
Bà chờ đợi ngày này đã lâu rồi
Con trai con gái đều rất hiếu thuận, các cháu đều tài ba
Đời này bà không còn gì tiếc nuối nữa
Cố Thành Kiêu lái xe rất nhanh
Vốn là lộ trình một tiếng rưỡi mà chỉ tốn có bốn mươi phút
Khi họ về đến nhà tổ thì đã có rất nhiều người đang chờ
Nhà Cố Hải, nhà Cổ Nguyên, còn có nhà cô Cả
Chỉ có chú thím Ba vẫn đang lo lắng chờ Cố Nam6Hách
Cố Thành Kiêu bể bà nội xuống xe
Lúc này bà nội mở mắt, mặt mày hồng hào, nhìn qua thì tinh thần vô cùng tốt.
“Mẹ, mẹ?” Mọi người lao đến gọi bà
Bà nội nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nhìn từng người trước mặt, khoan thai mỉm cười
Nhà tổ nhà họ Cổ là nơi dừng chân đầu tiên của ông nội khi đến thành phố B
Ông nội mang quân đi đánh giặc nhiều năm, bà nội ở đây nuôi dưỡng bốn người con trưởng thành
Sau này ông nội hi sinh trên chiến trường, chỉ còn một mình bà gồng gánh cả nhà họ Cổ
Trong phòng, ba người con dâu đã soạn giường đệm cho bà ngay ngắn
Cố Thành Kiêu nhẹ nhàng đặt bà nội lên giường, lúc này0nụ cười trên khóe miệng bà nội đã phai đi
Tất cả mọi người vây quanh mép giường
Trong đám chắt, Sở Mặc Phong là người lớn tuổi nhất
Anh quỳ gối trước mặt bà cụ, khóc gọi bà, “Cụ ngoại, không phải chúng ta đã hẹn nhau chờ mùa xuân năm sau hoa nở sẽ cùng nhau đi leo núi sao? Cụ ngoại nói mà không giữ lời.”
Hơi thở bà cụ Cô mong manh, bà nhẹ nhàng lên tiếng, “Cụ ngoại đi lên núi trước
Tết Thanh minh năm sau, con đến thăm cụ ngoại
Đây không tính là cụ ngoại lỡ hẹn.”.
Nam Nam, Bắc Bắc mê mê tỉnh tỉnh
Thấy người lớn xung quanh đều khóc lóc buồn bã, hai đứa cũng cảm thấy khó chịu.
Nhỏ tuổi nhất chính là Tiểu Nguyệt7Lượng
Tiểu Nguyệt Lượng mở to đôi mắt trong trẻo linh hoạt, ê ê a a nói: “Cụ nội, lười biếng, lười biếng, trời tối mới được đi ngủ.”
Bà cụ nở nụ cười, “Nam Nam, Bắc Bắc, cả Tiểu Nguyệt Lượng, các cháu nhất định phải bình yên lớn lên
Cụ nói ở trên trời sẽ phù hộ cho các cháu.”
Dù đã như chiếc đèn dầu sắp cạn, ánh mắt bà cụ vẫn sáng rực như trước
Bà lướt qua đám người rồi hỏi: “Nam Hách đến đâu rồi? Nếu nó không về kịp thì bà không đợi được nó rồi.”
Cô Giang: “Nó sắp về tới, sắp về tới
Mẹ, mẹ nhất định phải chờ!” Bà cụ hài lòng gật đầu, dường như tinh thần đã lên được một chút
Bà cụ nhìn thấy Lâm Thiển khóc đến sưng mắt liền trêu chọc: “Tiểu Thiển, cháu đừng khóc
Thật ra thì lúc còn trẻ bà nội đoạt cúp quán quân trượt tuyết
Nên cháu đừng so với bà.” Lâm Thiển bật cười, vừa buồn cười vừa đau lòng, lại liên tục lau nước mắt
“Chăm sóc cái nhà này cho tốt
Các cháu đều là những nàng dâu tốt nhất của nhà họ Cố.” Lúc bà cụ nói những lời này, tim Diệp Thiển Như khẽ nhói lên
Bà cụ luôn sống cùng hai vợ chồng bà, quan hệ gần gũi nhất
Giữa mẹ chồng nàng dâu thường có mâu thuẫn
Mẹ chồng hiềm khích với bà hết chuyện này đến chuyện kia
Bà không dám không nghe lời, nhưng trong lòng rất tủi thân
Bây giờ nghe mẹ chồng nói như vậy, những oán hận so đo trước kia với bà cụ cũng biến thành mây khói
Thật sự Diệp Thiến Như không bỏ được bà cụ.
“Nam Hách về, về rồi!” Chu Đình kêu lên, “Mẹ, Nam Hách đã về, mẹ cố chống đỡ.”
Cố Nam Hách đến, còn mang theo Phương Tiểu Hi.
Phương Tiểu Hi đến đây mới phát hiện ra sự bất thường
Một phòng đầy người, tất cả đều đang khóc
“Bà nội, bà nội, cháu Nam Hách đây
Cháu về rồi!” Cố Nam Hách lôi kéo Tiểu Hi đang ngẩn người cùng quỳ bên cạnh bà nội
Bà nội gắng sức mở mắt, muốn kéo tay cháu trai nhưng đã không còn sức lực, chỉ có thể dồn sức nói vài lời
Bà nói: “Nam Hách, bà nội lo lắng cho cháu nhất
Cháu còn chưa lập gia đình..
Tiểu Hi, bà nội rất thích cháu, sau này phải nhờ cháu chăm sóc đứa cháu này của bà.”
Phương Tiểu Hi sửng sốt
Cô thể, cô bị Cố Nam Hách lừa gạt dẫn đến đây
Cố Nam Hách khẽ huých cùi chỏ vào Phương Tiểu Hi, cô phục hồi lại tinh thần, nói: “Vâng, bà nội, bà yên tâm.” Bà cụ đã dùng hết toàn bộ sức lực
Từ từ, từ từ nhắm hai mắt lại, miệng bà hé mở, hơi thở yếu ớt, cuối cùng nói: “Tốt rồi, Thành Kiêu cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt rồi...” Bà cụ vô cùng bình tĩnh, cho đến thời khắc cuối cùng, khóe miệng bà còn vương nét cười
Theo di chúc của bà cụ, hậu sự của bà không cần tổ chức rình rang, mà hỏa táng bà rồi hợp táng với ông cụ Cố ở trên núi Thanh Sơn
Bà cụ qua đời đột ngột không bệnh tật gì, tâm trạng cũng vô cùng bình thản
Bà ngậm cười ra đi
Sau này tất cả mọi người đều nói, bà cụ sống thọ và qua đời tại nhà, chính là phúc phần lớn nhất cho con cháu nhà họ Cố
Ngày hạ táng, tất cả mọi người đi đến nghĩa trang
Trên bia mộ ông cụ Cổ là ảnh đen trắng của sĩ quan mặc quân trang, vừa trẻ tuổi vừa khí phách
Còn trên bia mộ của bà cụ Cổ là ảnh của bà gần đây
Nam Nam không kiêng dè hỏi ngây ngô: “Mẹ, mẹ nói bà cổ nội đi tìm ông cố nội
Nhưng mà ông cố nội có thể nhận ra bà cố nội không?” Lâm Thiển nói: “Tất nhiên có chứ
Lúc hai ông bà cụ gặp lại nhau vẫn là dáng vẻ của lần đầu gặp nhau mà.” “Hả?” Nam Nam không hiểu
Cố Thành Kiêu sờ sờ cái đầu nhỏ của con gái nói: “Không thể không nhận ra
Hàng năm chúng ta đều đến thăm ông cố nội
Ông cố nội biết bà cố nội bây giờ trông như thế nào mà.” Nam Nam nửa hiểu nửa không gật đầu, lại thấy hơi sợ sệt, “Ba, ba nói ông cố nội có thể thấy chúng ta sao?” Cố Thành Kiêu cười một tiếng, “Cũng có thể.”
Nam Nam:“...”
Cùng với Bắc Bắc vẫn im lặng không lên tiếng: “...”
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Bà nội lại ngước mắt lên, bình tĩnh khoan thai nói: “Tiểu Thiển, bà muốn về nhà tổ.” “Mình đi về Thành Để nhé, không về nhà tổNam Nam, Bắc Bắc đều ở Thành ĐểKhông phải bà nội nói muốn ở cùng một chỗ với hai đứa nhỏ sao?” Bà nội vẫn cố chấp nói: “Không, bà muốn về nhà tổ..Thành Kiêu, chở bà về nhà tổ.” Cố Thành Kiêu cũng cảm nhận được có gì khác thường, dừng xe lại ven đường, quay đầu lại hỏi: “Bà nội, bà sao vậy?” Bà nội cười rất hiền từ, “Không sao cả, có thể bà nội muốn từ biệt mọi người.” Lâm Thiển bị dọa sợ đến lạnh người, “Đến bệnh viện ngay!” Cô ôm chặt tay bà nội,2“Cố Thành Kiêu, mau lái xe đến bệnh viện.” Bà nội lắc đầu một cái, còn an ủi Lâm Thiển, “Tiểu Thiển, dừng hoảng hốt, cũng đừng sợCuối cùng cũng sẽ có một ngày như thếVề nhà tổ di, Thành Kiêu, dừng cãi lời bà nội.” Nước mắt Lâm Thiển lập tức tràn bờ mi, không ngừng đượcCố Thành Kiêu bình tĩnh nói: “Vâng, bà nội, chúng ta lập tức trở về nhà tổBà nội nghỉ trước đi, nhưng ngàn vạn lần đừng ngủ.”“Được.” Bà nội cười hiền hậuDưới ánh hào quang, sắc mặt bà đỏ hồng tự nhiên, dường như trở lại thời thiếu nữ.Cố Thành Kiêu nghiêm nghị nhìn Lâm Thiển: “Thiển Thiển, em lập tức gọi điện báo cho tất cả mọi người về nhà9tổ đi, nhanh lên!” Anh hạ thấp giọng, bổ sung thêm một cầu, “Hôm nay Nam Hách định đi nước ngoài, chiều tối nay lên máy bayEm gọi cho nó đầu tiên đi, mau lên!” “Vâng vâng vâng.”Bà nội híp mắt, khóe miệng vẫn cong lên vui vẻBà chờ đợi ngày này đã lâu rồiCon trai con gái đều rất hiếu thuận, các cháu đều tài baĐời này bà không còn gì tiếc nuối nữaCố Thành Kiêu lái xe rất nhanhVốn là lộ trình một tiếng rưỡi mà chỉ tốn có bốn mươi phútKhi họ về đến nhà tổ thì đã có rất nhiều người đang chờNhà Cố Hải, nhà Cổ Nguyên, còn có nhà cô CảChỉ có chú thím Ba vẫn đang lo lắng chờ Cố Nam6HáchCố Thành Kiêu bể bà nội xuống xeLúc này bà nội mở mắt, mặt mày hồng hào, nhìn qua thì tinh thần vô cùng tốt.“Mẹ, mẹ?” Mọi người lao đến gọi bàBà nội nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nhìn từng người trước mặt, khoan thai mỉm cườiNhà tổ nhà họ Cổ là nơi dừng chân đầu tiên của ông nội khi đến thành phố BÔng nội mang quân đi đánh giặc nhiều năm, bà nội ở đây nuôi dưỡng bốn người con trưởng thànhSau này ông nội hi sinh trên chiến trường, chỉ còn một mình bà gồng gánh cả nhà họ CổTrong phòng, ba người con dâu đã soạn giường đệm cho bà ngay ngắnCố Thành Kiêu nhẹ nhàng đặt bà nội lên giường, lúc này0nụ cười trên khóe miệng bà nội đã phai điTất cả mọi người vây quanh mép giườngTrong đám chắt, Sở Mặc Phong là người lớn tuổi nhấtAnh quỳ gối trước mặt bà cụ, khóc gọi bà, “Cụ ngoại, không phải chúng ta đã hẹn nhau chờ mùa xuân năm sau hoa nở sẽ cùng nhau đi leo núi sao? Cụ ngoại nói mà không giữ lời.”Hơi thở bà cụ Cô mong manh, bà nhẹ nhàng lên tiếng, “Cụ ngoại đi lên núi trướcTết Thanh minh năm sau, con đến thăm cụ ngoạiĐây không tính là cụ ngoại lỡ hẹn.”.Nam Nam, Bắc Bắc mê mê tỉnh tỉnhThấy người lớn xung quanh đều khóc lóc buồn bã, hai đứa cũng cảm thấy khó chịu.Nhỏ tuổi nhất chính là Tiểu Nguyệt7LượngTiểu Nguyệt Lượng mở to đôi mắt trong trẻo linh hoạt, ê ê a a nói: “Cụ nội, lười biếng, lười biếng, trời tối mới được đi ngủ.”Bà cụ nở nụ cười, “Nam Nam, Bắc Bắc, cả Tiểu Nguyệt Lượng, các cháu nhất định phải bình yên lớn lênCụ nói ở trên trời sẽ phù hộ cho các cháu.”Dù đã như chiếc đèn dầu sắp cạn, ánh mắt bà cụ vẫn sáng rực như trướcBà lướt qua đám người rồi hỏi: “Nam Hách đến đâu rồi? Nếu nó không về kịp thì bà không đợi được nó rồi.”Cô Giang: “Nó sắp về tới, sắp về tớiMẹ, mẹ nhất định phải chờ!” Bà cụ hài lòng gật đầu, dường như tinh thần đã lên được một chútBà cụ nhìn thấy Lâm Thiển khóc đến sưng mắt liền trêu chọc: “Tiểu Thiển, cháu đừng khócThật ra thì lúc còn trẻ bà nội đoạt cúp quán quân trượt tuyếtNên cháu đừng so với bà.” Lâm Thiển bật cười, vừa buồn cười vừa đau lòng, lại liên tục lau nước mắt“Chăm sóc cái nhà này cho tốtCác cháu đều là những nàng dâu tốt nhất của nhà họ Cố.” Lúc bà cụ nói những lời này, tim Diệp Thiển Như khẽ nhói lênBà cụ luôn sống cùng hai vợ chồng bà, quan hệ gần gũi nhấtGiữa mẹ chồng nàng dâu thường có mâu thuẫnMẹ chồng hiềm khích với bà hết chuyện này đến chuyện kiaBà không dám không nghe lời, nhưng trong lòng rất tủi thânBây giờ nghe mẹ chồng nói như vậy, những oán hận so đo trước kia với bà cụ cũng biến thành mây khóiThật sự Diệp Thiến Như không bỏ được bà cụ.“Nam Hách về, về rồi!” Chu Đình kêu lên, “Mẹ, Nam Hách đã về, mẹ cố chống đỡ.”Cố Nam Hách đến, còn mang theo Phương Tiểu Hi.Phương Tiểu Hi đến đây mới phát hiện ra sự bất thườngMột phòng đầy người, tất cả đều đang khóc“Bà nội, bà nội, cháu Nam Hách đâyCháu về rồi!” Cố Nam Hách lôi kéo Tiểu Hi đang ngẩn người cùng quỳ bên cạnh bà nộiBà nội gắng sức mở mắt, muốn kéo tay cháu trai nhưng đã không còn sức lực, chỉ có thể dồn sức nói vài lờiBà nói: “Nam Hách, bà nội lo lắng cho cháu nhấtCháu còn chưa lập gia đình..Tiểu Hi, bà nội rất thích cháu, sau này phải nhờ cháu chăm sóc đứa cháu này của bà.”Phương Tiểu Hi sửng sốtCô thể, cô bị Cố Nam Hách lừa gạt dẫn đến đâyCố Nam Hách khẽ huých cùi chỏ vào Phương Tiểu Hi, cô phục hồi lại tinh thần, nói: “Vâng, bà nội, bà yên tâm.” Bà cụ đã dùng hết toàn bộ sức lựcTừ từ, từ từ nhắm hai mắt lại, miệng bà hé mở, hơi thở yếu ớt, cuối cùng nói: “Tốt rồi, Thành Kiêu cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt rồi...” Bà cụ vô cùng bình tĩnh, cho đến thời khắc cuối cùng, khóe miệng bà còn vương nét cườiTheo di chúc của bà cụ, hậu sự của bà không cần tổ chức rình rang, mà hỏa táng bà rồi hợp táng với ông cụ Cố ở trên núi Thanh SơnBà cụ qua đời đột ngột không bệnh tật gì, tâm trạng cũng vô cùng bình thảnBà ngậm cười ra điSau này tất cả mọi người đều nói, bà cụ sống thọ và qua đời tại nhà, chính là phúc phần lớn nhất cho con cháu nhà họ CốNgày hạ táng, tất cả mọi người đi đến nghĩa trangTrên bia mộ ông cụ Cổ là ảnh đen trắng của sĩ quan mặc quân trang, vừa trẻ tuổi vừa khí pháchCòn trên bia mộ của bà cụ Cổ là ảnh của bà gần đâyNam Nam không kiêng dè hỏi ngây ngô: “Mẹ, mẹ nói bà cổ nội đi tìm ông cố nộiNhưng mà ông cố nội có thể nhận ra bà cố nội không?” Lâm Thiển nói: “Tất nhiên có chứLúc hai ông bà cụ gặp lại nhau vẫn là dáng vẻ của lần đầu gặp nhau mà.” “Hả?” Nam Nam không hiểuCố Thành Kiêu sờ sờ cái đầu nhỏ của con gái nói: “Không thể không nhận raHàng năm chúng ta đều đến thăm ông cố nộiÔng cố nội biết bà cố nội bây giờ trông như thế nào mà.” Nam Nam nửa hiểu nửa không gật đầu, lại thấy hơi sợ sệt, “Ba, ba nói ông cố nội có thể thấy chúng ta sao?” Cố Thành Kiêu cười một tiếng, “Cũng có thể.”Nam Nam:“...”Cùng với Bắc Bắc vẫn im lặng không lên tiếng: “...”