Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…

Chương 805: Cái này có gì khác với đồng lõa chứ?

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Phan Khả Vận trùng to mắt, kinh ngạc đến mức có thể ngốn sạch miếng bít tết trước mặt vào miệng, “Lâm Tiểu? Là ả điện Lâm Tiêu bị Tổng Đình Uy bỏ, ba mẹ đều ngồi tù?”“Đúng.”Phan Khả Vận cảm thấy không thể tưởng tượng nổiSáu bảy năm trước, tập đoàn Lâm thị phong quang vô hạn, nhiều lần thăng trầm đều được người trong ngành xưng là kinh điển, cuối cùng phải chịu cảnh diệt vong vì cổ đông lớn nhất sau màn rửa tiềnTập đoàn Lâm thị sụp đổ trong một đêm, đảm lãnh đạo cấp cao Lâm Húc đều lần lượt vào tùSong đó chỉ là những điều Phan Khả Vận nghe nói, dù sao năm đó cô3ta cũng không chú ý những chuyện không liên quan đến mình, “Không phải cô ta bị đả kích nặng nề nên biến thành kẻ điên rồi à? Sao giờ được thả ra rồi?”lờ được thành vào tùSong đó chỉ ngược người trong 1Dương Liễu Nhi nói: “Điên cái gì, đó gọi là bệnh tinh thầnChịu đả kích lớn như thế, tinh thần sụp đổ cũng là chuyện thườngTheo như cô ta nói thì bây giờ cô ta đã khôi phục bình thường rồi.”“Cô ta có thể tự mình kể chuyện này với chị à?” “Ừ, cô ta kể rất tự nhiên, đại khái là vì muốn chứng minh cô ta đã khỏi bệnh rồi.”“Giờ mọi người đang định làm gì à?”0Dương Liễu Nhi ngồi xuống, nâng ly rượu lên, bất chợt hăng hái, “Nào, chạm ly đi.” Hai chị em lại uống một vòngThoạt nhìn hôm nay tâm tình Dương Liễu Nhi không tệ, cô ta an nhàn nói: “Cô ả Lâm Tiêu này đã từng bị Tống Đình Uy vứt bỏ trước mặt mọi người trong hôn lễ, nguyên nhân là vì Lâm Du.” “Chuyện này em biếtLúc đó ầm ĩ rất lớn, tất cả mọi người trong giới đều bàn tán, muốn không biết cũng khó.”“Đúng thế, nghĩ cũng biết Lâm Tiêu hận Lâm Du biết bao nhiêu.” Trong lòng Phan Khả Vận “lộp bộp”, tâm cơ của chị họ giấu rất sâu.“Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu,5nếu chúng ta có cùng chung kẻ địch thế thì hợp thành liên minh cùng chống kẻ thù thôi.”“Thế còn cô gái kia là ai?”Dương Liễu Nhi lắc đầu cười, bộ mặt khinh thường, “Đó là bảo mẫu trong nhà Cố Đông Quân, người mớiLúc đó Lâm Tiêu nói cô ta đã mua chuộc bảo mẫu nhà họ hạ độc Lâm DuCon nhỏ bảo mẫu đó tâm cơ cũng không vừa, thích Cố Đông Quân, có thể chia rẽ quan hệ vợ chồng họ.”“...” Phan Khả Vân lại bị đổi mới tam quan lần nữa, còn có hành động này nữa?“Đáng tiếc, bởi vì không quyến rũ được Cố Đông Quân mà còn bảo mẫu đó bị anh ta tống ra khỏi4nhàBây giờ cô ta đi theo Lâm Tiêu.”“Thế Lâm Du thì sao?”“Ai biết con đó đã hạ độc chưaKhông thể hạ độc chết người ngay được thì có thể gọi là hạ độc à? Nhiều nhất chỉ có thể gọi là bỏ thuốc thôiBỏ thêm thuốc cảm cũng không độc chết người màCố Đông Quân và Lâm Du vốn không phát giác mà nó đã bị Cố Đông Quân đuổi ra ngoài rồi, em nói xem con bảo mẫu này có ngu không?!”Phan Khả Vận thuận theo lời chị họ nói mà gật đầu: “Ngu.”“Lâm Tiêu còn bảo con bảo mẫu đó vẫn dùng đượcCô ta mượn danh trở thành đại minh tinh để lừa con bảo mẫu đóNó còn tưởng thật9chứ, nói gì cũng ngheMấy con bé không não giống nó đã định sẵn sẽ bị người ta lợi dụng rồi, nếu không có Lâm Tiêu thì cũng có người khác.Phan Khả Vận nghe vậy thì đáy lòng rét lạnhNói gì thì Lâm Du cũng là chị dâu họ của Phan Khả VậnCô ta và Lâm Du không có bất kỳ thù hận nào cả, mà nếu anh Đông Quân biết cô ta giúp Dương Liễu Nhi hãm hại vợ của mình thì chắc chắn anh ấy sẽ rất thất vọng về cô taDường như Dương Liễu Nhi cũng nhận ra được trong lòng Phan Khả Vận đang đấu tranh nên nhấp môi uống ngụm rượu rồi thong dong nói tiếp: “Khả Vận, chị biết nỗi khó xử của emEm yên tâm đi, chị không để em tham gia vào chuyện này đâu.”“Thế chị cho em biết những chuyện này làm gì?” Những chuyện của hôm nay giống như chị họ cố tình sắp xếp“Lâm Du rất dễ đối phó, nhưng bên cạnh cô ta lại có Lâm Thiên bảo vệ, Lâm Thiển rất khó đối phó.”Phan Khả Vân lập tức phản bác: “Bên cạnh Lâm Du không chỉ có Lâm Thiển, còn có anh Đông Quân, chị xem anh Đông Quân là thằng ngốc à?” Vừa nhắc đến Cố Đông Quân, trên mặt Dương Liễu Nhi lại lộ ra một sự dịu dàng không thể cưỡng lại và sự dịu dàng này lại bị nghiền nát rồi biến thành nỗi đau đớn vô hạnChị ta cắn răng, ngửa đầu uống rượuRượu vang chua chát ăn mòn thực quản và dạ dày chị taChị ta lại không cảm thấy đau, vì tim gan chị ta đang đau đớn vô cùng: “Anh ấy bận nhiều chuyện thể, có thể lựa lúc anh ấy đi công tác mà ra tay.” Phan Khả Vận trừng mắt há mồmCô ta cảm thấy miếng thịt bò bít tết trước mặt đã không còn mùi vị nữa“Khả Vận, chỉ cần em khởi tố Lâm Thiển, làm Lâm Thiển không có cách phân thân để ý đến Lâm DuChị sẽ giúp em mở lại cửa tiệm áo cưới vô điều kiệnKhoản tiền này xem như chị tặng cho emChị không cần cổ phần, cũng không cần hoa hồng, tiệm áo cưới mới mở là thuộc về một mình em.”“Thật không?...” Điều kiện này, sự dụ dỗ này đã hoàn toàn đánh bại khả năng phân biệt đúng sai mà Phan Khả Vân vẫn còn mơ hồNó cũng đã biến những hoài nghi mà cô ta liên tục dành cho chị họ mấy ngày nay thành cảm kíchDương Liễu Nhi cười an ủi: “Chị đã sớm nói với em rồi, vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì không còn là vấn đề nữaChỉ là một tiệm áo cưới mà thôi, tốn bao nhiêu tiền chứ? Em đến vị trí tốt nhất trong khu vực trung tâm thành phố xem cửa hàng đi, rồi trang trí chỉnh sửa ngayNếu nhanh thì tháng ba tháng tư năm sau có thể khai trương rồi, em cần gì phải lãng phí thời gian vào mớ hỗn độn đã bị đập chứ?” Tóm lại cũng phải có cách nói gì chứ, không thể vô duyên vô cớ bị người ta đập đượcHuống hồ cảnh sát đã bắt được hai tên nghi phạm rồi, chỉ là họ chưa chịu khai ra ai là chủ mưu mà thôi.”Dương Liễu Nhi hơi khẩn trương, cẩn thận nói lại: “Tóm lại là bọn chúng chưa chịu nói hay là cảnh sát không chịu cho em biết?”“Là ý gì?”“Cái này chẳng lẽ không rõ ràng à? Chuyện này nhất định là Cố Thành Kiêu chèn ép ở phía sau.” Phan Khả Vận không còn gì để nói, cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng chị họ đã nói thế thì cô ta cũng không có lý do gì phản bác.“Khả Vân, sức chú ý về chuyện này càng ngày càng ít, gần như không ai hỏi tớiEm cứ chần chừ thì cuối cùng cơ hội cũng sẽ biến mấtHoặc là từ bỏ truy cứu, hoặc là thẳng tay kiện Lâm Thiên, có thể sẽ gây ra chút sóng gió.”“Em không có chứng cứ sao kiện được?”“Dù em có chứng cứ cũng sẽ thua kiện.”“Thể em phải làm sao đây?...”“Trọng điểm không phải khởi kiện mà là chị muốn em phân tán lực chú ý của Lâm Thiên, đừng để cô ta ở bên cạnh Lâm Du.” “Cái này...” Cái này có khác gì đồng lõa chứ? Trong lòng Phan Khả Vận hơi sợ hãi, cô ta lí nhí hỏi: “Chị, chị muốn Lâm Du chết?” “Muốn nó chết thì hời cho nó quá.” Trong mắt Dương Liễu Nhi lóe lên tia rét lạnhÁnh mắt đó gai độc, là con dao sắc bén khiến Phan Khả Vận không rét mà run, hồi lâu vẫn không mở miệng nổi“Hai chị em nó hủy hoại danh dự của chị, cướp đi tình yêu của chị, chẳng lẽ chị không nên hận sao? Chẳng lẽ chị không nên báo thù? Cơn giận này, mối thù này, chị có thể nhẫn nhịn đến ngày hôm nay đã là khoan dung lớn nhất cho bọn nó rồi.”Phan Khả Vận không dám thở mạnhCô ta thầm nuốt nước miếng, trái tim đập nhanh không thể bình tĩnh lại được.

Phan Khả Vận trùng to mắt, kinh ngạc đến mức có thể ngốn sạch miếng bít tết trước mặt vào miệng, “Lâm Tiểu? Là ả điện Lâm Tiêu bị Tổng Đình Uy bỏ, ba mẹ đều ngồi tù?”

“Đúng.”

Phan Khả Vận cảm thấy không thể tưởng tượng nổi

Sáu bảy năm trước, tập đoàn Lâm thị phong quang vô hạn, nhiều lần thăng trầm đều được người trong ngành xưng là kinh điển, cuối cùng phải chịu cảnh diệt vong vì cổ đông lớn nhất sau màn rửa tiền

Tập đoàn Lâm thị sụp đổ trong một đêm, đảm lãnh đạo cấp cao Lâm Húc đều lần lượt vào tù

Song đó chỉ là những điều Phan Khả Vận nghe nói, dù sao năm đó cô3ta cũng không chú ý những chuyện không liên quan đến mình, “Không phải cô ta bị đả kích nặng nề nên biến thành kẻ điên rồi à? Sao giờ được thả ra rồi?”

lờ được thành vào tù

Song đó chỉ ngược người trong 1

Dương Liễu Nhi nói: “Điên cái gì, đó gọi là bệnh tinh thần

Chịu đả kích lớn như thế, tinh thần sụp đổ cũng là chuyện thường

Theo như cô ta nói thì bây giờ cô ta đã khôi phục bình thường rồi.”

“Cô ta có thể tự mình kể chuyện này với chị à?” “Ừ, cô ta kể rất tự nhiên, đại khái là vì muốn chứng minh cô ta đã khỏi bệnh rồi.”

“Giờ mọi người đang định làm gì à?”0Dương Liễu Nhi ngồi xuống, nâng ly rượu lên, bất chợt hăng hái, “Nào, chạm ly đi.” Hai chị em lại uống một vòng

Thoạt nhìn hôm nay tâm tình Dương Liễu Nhi không tệ, cô ta an nhàn nói: “Cô ả Lâm Tiêu này đã từng bị Tống Đình Uy vứt bỏ trước mặt mọi người trong hôn lễ, nguyên nhân là vì Lâm Du.” “Chuyện này em biết

Lúc đó ầm ĩ rất lớn, tất cả mọi người trong giới đều bàn tán, muốn không biết cũng khó.”

“Đúng thế, nghĩ cũng biết Lâm Tiêu hận Lâm Du biết bao nhiêu.” Trong lòng Phan Khả Vận “lộp bộp”, tâm cơ của chị họ giấu rất sâu.

“Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu,5nếu chúng ta có cùng chung kẻ địch thế thì hợp thành liên minh cùng chống kẻ thù thôi.”

“Thế còn cô gái kia là ai?”

Dương Liễu Nhi lắc đầu cười, bộ mặt khinh thường, “Đó là bảo mẫu trong nhà Cố Đông Quân, người mới

Lúc đó Lâm Tiêu nói cô ta đã mua chuộc bảo mẫu nhà họ hạ độc Lâm Du

Con nhỏ bảo mẫu đó tâm cơ cũng không vừa, thích Cố Đông Quân, có thể chia rẽ quan hệ vợ chồng họ.”

“...” Phan Khả Vân lại bị đổi mới tam quan lần nữa, còn có hành động này nữa?

“Đáng tiếc, bởi vì không quyến rũ được Cố Đông Quân mà còn bảo mẫu đó bị anh ta tống ra khỏi4nhà

Bây giờ cô ta đi theo Lâm Tiêu.”

“Thế Lâm Du thì sao?”

“Ai biết con đó đã hạ độc chưa

Không thể hạ độc chết người ngay được thì có thể gọi là hạ độc à? Nhiều nhất chỉ có thể gọi là bỏ thuốc thôi

Bỏ thêm thuốc cảm cũng không độc chết người mà

Cố Đông Quân và Lâm Du vốn không phát giác mà nó đã bị Cố Đông Quân đuổi ra ngoài rồi, em nói xem con bảo mẫu này có ngu không?!”

Phan Khả Vận thuận theo lời chị họ nói mà gật đầu: “Ngu.”

“Lâm Tiêu còn bảo con bảo mẫu đó vẫn dùng được

Cô ta mượn danh trở thành đại minh tinh để lừa con bảo mẫu đó

Nó còn tưởng thật9chứ, nói gì cũng nghe

Mấy con bé không não giống nó đã định sẵn sẽ bị người ta lợi dụng rồi, nếu không có Lâm Tiêu thì cũng có người khác.

Phan Khả Vận nghe vậy thì đáy lòng rét lạnh

Nói gì thì Lâm Du cũng là chị dâu họ của Phan Khả Vận

Cô ta và Lâm Du không có bất kỳ thù hận nào cả, mà nếu anh Đông Quân biết cô ta giúp Dương Liễu Nhi hãm hại vợ của mình thì chắc chắn anh ấy sẽ rất thất vọng về cô ta

Dường như Dương Liễu Nhi cũng nhận ra được trong lòng Phan Khả Vận đang đấu tranh nên nhấp môi uống ngụm rượu rồi thong dong nói tiếp: “Khả Vận, chị biết nỗi khó xử của em

Em yên tâm đi, chị không để em tham gia vào chuyện này đâu.”

“Thế chị cho em biết những chuyện này làm gì?” Những chuyện của hôm nay giống như chị họ cố tình sắp xếp

“Lâm Du rất dễ đối phó, nhưng bên cạnh cô ta lại có Lâm Thiên bảo vệ, Lâm Thiển rất khó đối phó.”

Phan Khả Vân lập tức phản bác: “Bên cạnh Lâm Du không chỉ có Lâm Thiển, còn có anh Đông Quân, chị xem anh Đông Quân là thằng ngốc à?” Vừa nhắc đến Cố Đông Quân, trên mặt Dương Liễu Nhi lại lộ ra một sự dịu dàng không thể cưỡng lại và sự dịu dàng này lại bị nghiền nát rồi biến thành nỗi đau đớn vô hạn

Chị ta cắn răng, ngửa đầu uống rượu

Rượu vang chua chát ăn mòn thực quản và dạ dày chị ta

Chị ta lại không cảm thấy đau, vì tim gan chị ta đang đau đớn vô cùng: “Anh ấy bận nhiều chuyện thể, có thể lựa lúc anh ấy đi công tác mà ra tay.” Phan Khả Vận trừng mắt há mồm

Cô ta cảm thấy miếng thịt bò bít tết trước mặt đã không còn mùi vị nữa

“Khả Vận, chỉ cần em khởi tố Lâm Thiển, làm Lâm Thiển không có cách phân thân để ý đến Lâm Du

Chị sẽ giúp em mở lại cửa tiệm áo cưới vô điều kiện

Khoản tiền này xem như chị tặng cho em

Chị không cần cổ phần, cũng không cần hoa hồng, tiệm áo cưới mới mở là thuộc về một mình em.”

“Thật không?...” Điều kiện này, sự dụ dỗ này đã hoàn toàn đánh bại khả năng phân biệt đúng sai mà Phan Khả Vân vẫn còn mơ hồ

Nó cũng đã biến những hoài nghi mà cô ta liên tục dành cho chị họ mấy ngày nay thành cảm kích

Dương Liễu Nhi cười an ủi: “Chị đã sớm nói với em rồi, vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì không còn là vấn đề nữa

Chỉ là một tiệm áo cưới mà thôi, tốn bao nhiêu tiền chứ? Em đến vị trí tốt nhất trong khu vực trung tâm thành phố xem cửa hàng đi, rồi trang trí chỉnh sửa ngay

Nếu nhanh thì tháng ba tháng tư năm sau có thể khai trương rồi, em cần gì phải lãng phí thời gian vào mớ hỗn độn đã bị đập chứ?” Tóm lại cũng phải có cách nói gì chứ, không thể vô duyên vô cớ bị người ta đập được

Huống hồ cảnh sát đã bắt được hai tên nghi phạm rồi, chỉ là họ chưa chịu khai ra ai là chủ mưu mà thôi.”

Dương Liễu Nhi hơi khẩn trương, cẩn thận nói lại: “Tóm lại là bọn chúng chưa chịu nói hay là cảnh sát không chịu cho em biết?”

“Là ý gì?”

“Cái này chẳng lẽ không rõ ràng à? Chuyện này nhất định là Cố Thành Kiêu chèn ép ở phía sau.” Phan Khả Vận không còn gì để nói, cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng chị họ đã nói thế thì cô ta cũng không có lý do gì phản bác.

“Khả Vân, sức chú ý về chuyện này càng ngày càng ít, gần như không ai hỏi tới

Em cứ chần chừ thì cuối cùng cơ hội cũng sẽ biến mất

Hoặc là từ bỏ truy cứu, hoặc là thẳng tay kiện Lâm Thiên, có thể sẽ gây ra chút sóng gió.”

“Em không có chứng cứ sao kiện được?”

“Dù em có chứng cứ cũng sẽ thua kiện.”

“Thể em phải làm sao đây?...”

“Trọng điểm không phải khởi kiện mà là chị muốn em phân tán lực chú ý của Lâm Thiên, đừng để cô ta ở bên cạnh Lâm Du.” “Cái này...” Cái này có khác gì đồng lõa chứ? Trong lòng Phan Khả Vận hơi sợ hãi, cô ta lí nhí hỏi: “Chị, chị muốn Lâm Du chết?” “Muốn nó chết thì hời cho nó quá.” Trong mắt Dương Liễu Nhi lóe lên tia rét lạnh

Ánh mắt đó gai độc, là con dao sắc bén khiến Phan Khả Vận không rét mà run, hồi lâu vẫn không mở miệng nổi

“Hai chị em nó hủy hoại danh dự của chị, cướp đi tình yêu của chị, chẳng lẽ chị không nên hận sao? Chẳng lẽ chị không nên báo thù? Cơn giận này, mối thù này, chị có thể nhẫn nhịn đến ngày hôm nay đã là khoan dung lớn nhất cho bọn nó rồi.”

Phan Khả Vận không dám thở mạnh

Cô ta thầm nuốt nước miếng, trái tim đập nhanh không thể bình tĩnh lại được.

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Phan Khả Vận trùng to mắt, kinh ngạc đến mức có thể ngốn sạch miếng bít tết trước mặt vào miệng, “Lâm Tiểu? Là ả điện Lâm Tiêu bị Tổng Đình Uy bỏ, ba mẹ đều ngồi tù?”“Đúng.”Phan Khả Vận cảm thấy không thể tưởng tượng nổiSáu bảy năm trước, tập đoàn Lâm thị phong quang vô hạn, nhiều lần thăng trầm đều được người trong ngành xưng là kinh điển, cuối cùng phải chịu cảnh diệt vong vì cổ đông lớn nhất sau màn rửa tiềnTập đoàn Lâm thị sụp đổ trong một đêm, đảm lãnh đạo cấp cao Lâm Húc đều lần lượt vào tùSong đó chỉ là những điều Phan Khả Vận nghe nói, dù sao năm đó cô3ta cũng không chú ý những chuyện không liên quan đến mình, “Không phải cô ta bị đả kích nặng nề nên biến thành kẻ điên rồi à? Sao giờ được thả ra rồi?”lờ được thành vào tùSong đó chỉ ngược người trong 1Dương Liễu Nhi nói: “Điên cái gì, đó gọi là bệnh tinh thầnChịu đả kích lớn như thế, tinh thần sụp đổ cũng là chuyện thườngTheo như cô ta nói thì bây giờ cô ta đã khôi phục bình thường rồi.”“Cô ta có thể tự mình kể chuyện này với chị à?” “Ừ, cô ta kể rất tự nhiên, đại khái là vì muốn chứng minh cô ta đã khỏi bệnh rồi.”“Giờ mọi người đang định làm gì à?”0Dương Liễu Nhi ngồi xuống, nâng ly rượu lên, bất chợt hăng hái, “Nào, chạm ly đi.” Hai chị em lại uống một vòngThoạt nhìn hôm nay tâm tình Dương Liễu Nhi không tệ, cô ta an nhàn nói: “Cô ả Lâm Tiêu này đã từng bị Tống Đình Uy vứt bỏ trước mặt mọi người trong hôn lễ, nguyên nhân là vì Lâm Du.” “Chuyện này em biếtLúc đó ầm ĩ rất lớn, tất cả mọi người trong giới đều bàn tán, muốn không biết cũng khó.”“Đúng thế, nghĩ cũng biết Lâm Tiêu hận Lâm Du biết bao nhiêu.” Trong lòng Phan Khả Vận “lộp bộp”, tâm cơ của chị họ giấu rất sâu.“Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu,5nếu chúng ta có cùng chung kẻ địch thế thì hợp thành liên minh cùng chống kẻ thù thôi.”“Thế còn cô gái kia là ai?”Dương Liễu Nhi lắc đầu cười, bộ mặt khinh thường, “Đó là bảo mẫu trong nhà Cố Đông Quân, người mớiLúc đó Lâm Tiêu nói cô ta đã mua chuộc bảo mẫu nhà họ hạ độc Lâm DuCon nhỏ bảo mẫu đó tâm cơ cũng không vừa, thích Cố Đông Quân, có thể chia rẽ quan hệ vợ chồng họ.”“...” Phan Khả Vân lại bị đổi mới tam quan lần nữa, còn có hành động này nữa?“Đáng tiếc, bởi vì không quyến rũ được Cố Đông Quân mà còn bảo mẫu đó bị anh ta tống ra khỏi4nhàBây giờ cô ta đi theo Lâm Tiêu.”“Thế Lâm Du thì sao?”“Ai biết con đó đã hạ độc chưaKhông thể hạ độc chết người ngay được thì có thể gọi là hạ độc à? Nhiều nhất chỉ có thể gọi là bỏ thuốc thôiBỏ thêm thuốc cảm cũng không độc chết người màCố Đông Quân và Lâm Du vốn không phát giác mà nó đã bị Cố Đông Quân đuổi ra ngoài rồi, em nói xem con bảo mẫu này có ngu không?!”Phan Khả Vận thuận theo lời chị họ nói mà gật đầu: “Ngu.”“Lâm Tiêu còn bảo con bảo mẫu đó vẫn dùng đượcCô ta mượn danh trở thành đại minh tinh để lừa con bảo mẫu đóNó còn tưởng thật9chứ, nói gì cũng ngheMấy con bé không não giống nó đã định sẵn sẽ bị người ta lợi dụng rồi, nếu không có Lâm Tiêu thì cũng có người khác.Phan Khả Vận nghe vậy thì đáy lòng rét lạnhNói gì thì Lâm Du cũng là chị dâu họ của Phan Khả VậnCô ta và Lâm Du không có bất kỳ thù hận nào cả, mà nếu anh Đông Quân biết cô ta giúp Dương Liễu Nhi hãm hại vợ của mình thì chắc chắn anh ấy sẽ rất thất vọng về cô taDường như Dương Liễu Nhi cũng nhận ra được trong lòng Phan Khả Vận đang đấu tranh nên nhấp môi uống ngụm rượu rồi thong dong nói tiếp: “Khả Vận, chị biết nỗi khó xử của emEm yên tâm đi, chị không để em tham gia vào chuyện này đâu.”“Thế chị cho em biết những chuyện này làm gì?” Những chuyện của hôm nay giống như chị họ cố tình sắp xếp“Lâm Du rất dễ đối phó, nhưng bên cạnh cô ta lại có Lâm Thiên bảo vệ, Lâm Thiển rất khó đối phó.”Phan Khả Vân lập tức phản bác: “Bên cạnh Lâm Du không chỉ có Lâm Thiển, còn có anh Đông Quân, chị xem anh Đông Quân là thằng ngốc à?” Vừa nhắc đến Cố Đông Quân, trên mặt Dương Liễu Nhi lại lộ ra một sự dịu dàng không thể cưỡng lại và sự dịu dàng này lại bị nghiền nát rồi biến thành nỗi đau đớn vô hạnChị ta cắn răng, ngửa đầu uống rượuRượu vang chua chát ăn mòn thực quản và dạ dày chị taChị ta lại không cảm thấy đau, vì tim gan chị ta đang đau đớn vô cùng: “Anh ấy bận nhiều chuyện thể, có thể lựa lúc anh ấy đi công tác mà ra tay.” Phan Khả Vận trừng mắt há mồmCô ta cảm thấy miếng thịt bò bít tết trước mặt đã không còn mùi vị nữa“Khả Vận, chỉ cần em khởi tố Lâm Thiển, làm Lâm Thiển không có cách phân thân để ý đến Lâm DuChị sẽ giúp em mở lại cửa tiệm áo cưới vô điều kiệnKhoản tiền này xem như chị tặng cho emChị không cần cổ phần, cũng không cần hoa hồng, tiệm áo cưới mới mở là thuộc về một mình em.”“Thật không?...” Điều kiện này, sự dụ dỗ này đã hoàn toàn đánh bại khả năng phân biệt đúng sai mà Phan Khả Vân vẫn còn mơ hồNó cũng đã biến những hoài nghi mà cô ta liên tục dành cho chị họ mấy ngày nay thành cảm kíchDương Liễu Nhi cười an ủi: “Chị đã sớm nói với em rồi, vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì không còn là vấn đề nữaChỉ là một tiệm áo cưới mà thôi, tốn bao nhiêu tiền chứ? Em đến vị trí tốt nhất trong khu vực trung tâm thành phố xem cửa hàng đi, rồi trang trí chỉnh sửa ngayNếu nhanh thì tháng ba tháng tư năm sau có thể khai trương rồi, em cần gì phải lãng phí thời gian vào mớ hỗn độn đã bị đập chứ?” Tóm lại cũng phải có cách nói gì chứ, không thể vô duyên vô cớ bị người ta đập đượcHuống hồ cảnh sát đã bắt được hai tên nghi phạm rồi, chỉ là họ chưa chịu khai ra ai là chủ mưu mà thôi.”Dương Liễu Nhi hơi khẩn trương, cẩn thận nói lại: “Tóm lại là bọn chúng chưa chịu nói hay là cảnh sát không chịu cho em biết?”“Là ý gì?”“Cái này chẳng lẽ không rõ ràng à? Chuyện này nhất định là Cố Thành Kiêu chèn ép ở phía sau.” Phan Khả Vận không còn gì để nói, cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng chị họ đã nói thế thì cô ta cũng không có lý do gì phản bác.“Khả Vân, sức chú ý về chuyện này càng ngày càng ít, gần như không ai hỏi tớiEm cứ chần chừ thì cuối cùng cơ hội cũng sẽ biến mấtHoặc là từ bỏ truy cứu, hoặc là thẳng tay kiện Lâm Thiên, có thể sẽ gây ra chút sóng gió.”“Em không có chứng cứ sao kiện được?”“Dù em có chứng cứ cũng sẽ thua kiện.”“Thể em phải làm sao đây?...”“Trọng điểm không phải khởi kiện mà là chị muốn em phân tán lực chú ý của Lâm Thiên, đừng để cô ta ở bên cạnh Lâm Du.” “Cái này...” Cái này có khác gì đồng lõa chứ? Trong lòng Phan Khả Vận hơi sợ hãi, cô ta lí nhí hỏi: “Chị, chị muốn Lâm Du chết?” “Muốn nó chết thì hời cho nó quá.” Trong mắt Dương Liễu Nhi lóe lên tia rét lạnhÁnh mắt đó gai độc, là con dao sắc bén khiến Phan Khả Vận không rét mà run, hồi lâu vẫn không mở miệng nổi“Hai chị em nó hủy hoại danh dự của chị, cướp đi tình yêu của chị, chẳng lẽ chị không nên hận sao? Chẳng lẽ chị không nên báo thù? Cơn giận này, mối thù này, chị có thể nhẫn nhịn đến ngày hôm nay đã là khoan dung lớn nhất cho bọn nó rồi.”Phan Khả Vận không dám thở mạnhCô ta thầm nuốt nước miếng, trái tim đập nhanh không thể bình tĩnh lại được.

Chương 805: Cái này có gì khác với đồng lõa chứ?