Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…
Chương 814: Giãi bày ăn năn
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Hà Hâm không hỏi chuyện nhà họ Dung và cả chuyện báo ứng mà ông vừa nhắc tới, cũng không đáp lại lời xin lỗi của Lâm HúcMà Lâm Húc cũng không biết phải nói gì tiếp theo.Lâm Thiển vốn muốn tìm cơ hội để hai người nói chuyện riêng, nhưng nhìn dáng vẻ bất an của Hà Hâm thì cô đành từ bỏ ý định.Cô tìm đề tài nói chuyện để phá vỡ bầu không khí lúng túng trầm mặc lúc này: “Ba, sao ba lại ở đây?” Lâm Húc: “Ba tới thị sát xem có chỗ nào cần cải thiện không.” Lâm Thiển: “Ba vất vả rồi, đang giờ ăn trưa mà còn phải làm việc.”Lâm Húc cười khổ: “Nếu không thì sao, dù ba có về3sớm thì cũng chỉ có một mình, chán lắm.” Lâm Thiển trêu chọc: “Ba, ba nên làm phong phú thêm cuộc sống lão niên của mình đi chứ.” Lâm Húc không tán thành, cố ý sửa lời: “Là trung niên!”Lâm Thiển không nhịn được bật cười, Hà Hâm cũng cười theoBà dịu dàng nói: “Năm tháng không buông tha một ai, tôi không muốn nhận mình già cũng không được.” Lâm Húc cũng tán thành, bắt đầu cảm thán: “Haizz, đúng vậyTôi cứ nhớ Thiển Thiển chỉ lớn hơn Nam Nam một chút thôiVậy mà chớp mắt, nó đã là mẹ của hai đứa trẻKhông chừng chớp mắt lần nữa, Nam Nam đã đến tuổi lấy chồng mất rồi.” Vừa dứt lời, không khí đã không còn lúng túng0như trướcÂn oán tình thù hơn hai mươi năm cũng bị thời gian bào mòn, bởi vì con cái mà tan biến.Nam Nam và Bắc Bắc ăn một bữa no nêNhưng trẻ con vẫn luôn hiếu động, sau khi ăn xong, bọn nhỏ lập tức chạy ào vào khu vui chơi trẻ em của nhà hàngLâm Thiển không còn cách nào khác, đành phải đi theo bọn nhỏ.Đối với Hà Hâm và Lâm Húc đã lâu không gặp mà nói, đây là bị bắt buộc ở riêng.Trên bàn có rất nhiều đồ ăn, nào là Hamburger, gà rán, còn có chân gà chiên mà Nam Nam gặm dởLâm Húc không khách sao, cầm lên ăn luôn.Mấy năm qua, Lâm Húc rất chú trọng dưỡng sinhTuy rằng sau này Dung5Tử Khâm “phản bội”, nhưng có một điều không thể phủ nhận, hơn hai mươi năm qua, bà ta đã chăm sóc Lâm Húc rất tốtKể từ khi Dung Tử Khâm bị bắt vào tù, cuộc sống của Lâm Húc chuyển sang bước ngoặt lớnĐiều thay đổi rõ ràng nhất chính là ông không còn chú trọng chuyện ăn uống như lúc trước nữaÔng giành được công lý, nhưng lại đánh mất hôn nhân, đánh mất người bên cạnh sớm chiều có nhau.Huống chi, bây giờ ông thật sự rất đóiDù là cái gì, ông cũng có thể ăn đượcHà Hâm nhắc nhở: “Đó là đồ Nam Nam ăn còn dư, cái này chưa có ai đụng vào, ông ăn đi.” Lâm Húc mỉm cười: “Không sao, dù gì4cũng đã ăn rồiĐúng lúc tôi đang đói, bà ăn no chưa?” Hà Hâm gật đầu: “No rồi, nọ rồi.”Lâm Húc: “Bà ăn không quen những món này à?”Hà Hâm cười ôn hòa: “Tôi không sao, chỉ cần bạn nhỏ thích là được.” Lâm Húc: “Đúng vậy, bây giờ tôi chẳng cầu mong gì khác, chỉ mong có thể bảo vệ Thiển Thiển và hai đứa nhỏBà biết không, bây giờ nhà tôi chỉ cách nhà chúng mấy bước chân thôi.”Hà Hâm: “Vậy à, ông thay đổi nhiều hơn lúc trước rồi.”Lâm Húc sững người, cười nhẹ một tiếng: “Trước kia, tôi trông mặt mà bắt hình dong, lại còn quá ích kỷBây giờ già rồi, tôi mới biết cái nào đáng quý, cái nào nên trân trọng.”Hà Hâm9nghe xong thì trái tim không khỏi thắt lại, nhịp đập lúc thì mạnh mẽ, lúc thì êm ảBà đè nén cơn đau, thuận miệng hỏi: “Người lớn trong nhà vẫn khỏe chứ?”Lâm Húc cười khổ, lắc đầu đáp: “Họ đều mất cả rồi.” Hà Hâm lấy làm tiếc, thở dài một hơi: “Vậy à, xin lỗi, tôi không nên nhắc đến.” Lâm Húc: “Không sao, không sao, tại bà không biết màMẹ tôi qua đời nhiều năm rồi, khi đó Thiển Thiển còn rất nhỏ, mà tôi lại ở nước ngoàiTrước khi mẹ tôi chết cũng không chờ được tối trở vềCòn ba tôi...” Lâm Húc liên tục thở dàiMỗi lần nhớ đến chuyện ba ông qua đời, ông chỉ hận không thể đánh mình hai bạt tai: “Có thể nói, ông ấy bị tối hại chết.”“...” Hà Hâm vô cùng kinh ngạc, dù trong lòng tò mò nhưng không định hỏi nhiềuBà vẫn còn giữ lại một phần tôn nghiêm cho mình.“Tôi trở về nước chưa bao lâu thì ba tôi mắc bệnh ParkinsonTôi vốn định đón ông về nhà, làm tròn chữ hiểuNhưng tôi không ngờ Dung Tử Khâm lại ngược đãi ông ấyChỉ mới vỏn vẹn năm sáu năm, ông ấy đã qua đời, thế mà lúc đó tôi vẫn chẳng hay biết gì.”“Sau này Thiển Thiển tìm được hộp thuốc trong đống di vật của ông cụ, từ đó nảy sinh nghi ngờNhờ tra xét tới lui, tôi mới hay ông ấy bị Dung Tử Khâm đổi thuốcVốn dĩ bệnh tình của ông cụ không tệ đến vậy, nhưng Dung Tử Khâm lại cố ý ngược đãi, khiến ông ôm hận mà chếtĐây là lỗi của tôi.”“Không những thế, bà ta còn luôn tị nạnh với Thiển ThiểnVì để con bé không được chia tài sản, ngay cả tôi mà bà ta cũng dám ra tayTôi không ngờ vợ chồng hơn hai mươi năm mà bà ta lại nhẫn tâm ác độc như vậyThật sự khiến tôi không khỏi lạnh lòng.”“Tất cả mọi chuyện đều xảy ra sau khi tôi về nướcLúc đó, tôi có thể hiểu được nỗi băn khoăn của bà taNhưng lẽ nào tâm huyết hơn nửa đời người của tôi tại Úc vẫn không đủ để bà ta an tâm hay sao? Bà ta lại cứ như quỷ hút máu, mãi mãi không biết thỏa mãnChẳng những nội tâm bà ta thối nát, mà còn dạy hư con gáiTôi thật sự không thể nào ở cùng bà ta được nữa.”Lâm Húc tựa như bị chạm dây nóiVừa nhắc tới chuyện này, ông đã không kìm được mà tuôn một tràng dài.Thật ra ông chưa từng nói nhiều như vậy với Lâm ThiểnCũng không biết tại sao, đứng trước mặt người vợ cũ là bà, ông lại muốn giãi bày ra hết mọi chuyệnCó lẽ đây chính là cách để ông sám hốiÔng kể hết quá khứ thê thảm mà mình từng trải, để bà biết ông đã nhận được sự trừng phạt thích đáng, ông đã bị quả báo rồi.Đối với Hà Hâm mà nói, dường như bà đã quên mất cái tên Dung Tử Khâm nàyBây giờ nghe lại một lần nữa, bà vẫn không khỏi rùng mìnhĐã từng rất nhiều năm, ba chữ Dung Tử Khâm giống như một lời nguyền đáng sợNó phá hủy bà hoàn toàn, khiến bà đau đớn, khổ sở cùng cực.Trước mặt Dung Tử Khâm, bà chính là một kẻ thất bại hoàn toàn.“Mẹ tôi qua đời sớm, ba tôi cũng chẳng tỉ mỉ như bà ấyThiển Thiển được nuôi dưỡng ở nhà anh trai tôiNgay từ khi còn nhỏ, nó đã chịu rất nhiều khổ cựcAnh trai và chị dâu tôi không phải người hiền lành gì, tôi có thể tưởng tượng được con bé đã phải chịu đựng những nỗi đau thế nàoVì vậy, bây giờ tôi chỉ muốn bảo vệ nó thật tốt.” “Nhưng lúc đó Thiển Thiển đã lập gia đình, là người của nhà họ CổMẹ chồng nó cũng là một người khó khănTôi chỉ có thể cố gắng khiến mình trở nên lớn mạnh hơn, để có thể làm chỗ dựa cho nóChắc bà cũng nhận ra Thiển Thiển là một đứa trẻ ngoan, nó biết phấn đấu, và cũng rất hiểu chuyện.”Hà Hầm gật đầuBà không thể thốt lên lời nào, bà sợ mình vừa mở miệng thì sẽ không thể nào che giấu được nội tâm rối loạn.“Tôi rất thương Thiển Thiển, không muốn nhìn thấy nó bị người ta khinh khiNhưng tôi biết, rồi sẽ đến một ngày nào đó chúng ta phải rời đi, chỉ có chồng Thiển Thiển mới có thể nắm tay nó đi đến cuối đời.”
Hà Hâm không hỏi chuyện nhà họ Dung và cả chuyện báo ứng mà ông vừa nhắc tới, cũng không đáp lại lời xin lỗi của Lâm Húc
Mà Lâm Húc cũng không biết phải nói gì tiếp theo.
Lâm Thiển vốn muốn tìm cơ hội để hai người nói chuyện riêng, nhưng nhìn dáng vẻ bất an của Hà Hâm thì cô đành từ bỏ ý định.
Cô tìm đề tài nói chuyện để phá vỡ bầu không khí lúng túng trầm mặc lúc này: “Ba, sao ba lại ở đây?” Lâm Húc: “Ba tới thị sát xem có chỗ nào cần cải thiện không.” Lâm Thiển: “Ba vất vả rồi, đang giờ ăn trưa mà còn phải làm việc.”
Lâm Húc cười khổ: “Nếu không thì sao, dù ba có về3sớm thì cũng chỉ có một mình, chán lắm.” Lâm Thiển trêu chọc: “Ba, ba nên làm phong phú thêm cuộc sống lão niên của mình đi chứ.” Lâm Húc không tán thành, cố ý sửa lời: “Là trung niên!”
Lâm Thiển không nhịn được bật cười, Hà Hâm cũng cười theo
Bà dịu dàng nói: “Năm tháng không buông tha một ai, tôi không muốn nhận mình già cũng không được.” Lâm Húc cũng tán thành, bắt đầu cảm thán: “Haizz, đúng vậy
Tôi cứ nhớ Thiển Thiển chỉ lớn hơn Nam Nam một chút thôi
Vậy mà chớp mắt, nó đã là mẹ của hai đứa trẻ
Không chừng chớp mắt lần nữa, Nam Nam đã đến tuổi lấy chồng mất rồi.” Vừa dứt lời, không khí đã không còn lúng túng0như trước
Ân oán tình thù hơn hai mươi năm cũng bị thời gian bào mòn, bởi vì con cái mà tan biến.
Nam Nam và Bắc Bắc ăn một bữa no nê
Nhưng trẻ con vẫn luôn hiếu động, sau khi ăn xong, bọn nhỏ lập tức chạy ào vào khu vui chơi trẻ em của nhà hàng
Lâm Thiển không còn cách nào khác, đành phải đi theo bọn nhỏ.
Đối với Hà Hâm và Lâm Húc đã lâu không gặp mà nói, đây là bị bắt buộc ở riêng.
Trên bàn có rất nhiều đồ ăn, nào là Hamburger, gà rán, còn có chân gà chiên mà Nam Nam gặm dở
Lâm Húc không khách sao, cầm lên ăn luôn.
Mấy năm qua, Lâm Húc rất chú trọng dưỡng sinh
Tuy rằng sau này Dung5Tử Khâm “phản bội”, nhưng có một điều không thể phủ nhận, hơn hai mươi năm qua, bà ta đã chăm sóc Lâm Húc rất tốt
Kể từ khi Dung Tử Khâm bị bắt vào tù, cuộc sống của Lâm Húc chuyển sang bước ngoặt lớn
Điều thay đổi rõ ràng nhất chính là ông không còn chú trọng chuyện ăn uống như lúc trước nữa
Ông giành được công lý, nhưng lại đánh mất hôn nhân, đánh mất người bên cạnh sớm chiều có nhau.
Huống chi, bây giờ ông thật sự rất đói
Dù là cái gì, ông cũng có thể ăn được
Hà Hâm nhắc nhở: “Đó là đồ Nam Nam ăn còn dư, cái này chưa có ai đụng vào, ông ăn đi.” Lâm Húc mỉm cười: “Không sao, dù gì4cũng đã ăn rồi
Đúng lúc tôi đang đói, bà ăn no chưa?” Hà Hâm gật đầu: “No rồi, nọ rồi.”
Lâm Húc: “Bà ăn không quen những món này à?”
Hà Hâm cười ôn hòa: “Tôi không sao, chỉ cần bạn nhỏ thích là được.” Lâm Húc: “Đúng vậy, bây giờ tôi chẳng cầu mong gì khác, chỉ mong có thể bảo vệ Thiển Thiển và hai đứa nhỏ
Bà biết không, bây giờ nhà tôi chỉ cách nhà chúng mấy bước chân thôi.”
Hà Hâm: “Vậy à, ông thay đổi nhiều hơn lúc trước rồi.”
Lâm Húc sững người, cười nhẹ một tiếng: “Trước kia, tôi trông mặt mà bắt hình dong, lại còn quá ích kỷ
Bây giờ già rồi, tôi mới biết cái nào đáng quý, cái nào nên trân trọng.”
Hà Hâm9nghe xong thì trái tim không khỏi thắt lại, nhịp đập lúc thì mạnh mẽ, lúc thì êm ả
Bà đè nén cơn đau, thuận miệng hỏi: “Người lớn trong nhà vẫn khỏe chứ?”
Lâm Húc cười khổ, lắc đầu đáp: “Họ đều mất cả rồi.” Hà Hâm lấy làm tiếc, thở dài một hơi: “Vậy à, xin lỗi, tôi không nên nhắc đến.” Lâm Húc: “Không sao, không sao, tại bà không biết mà
Mẹ tôi qua đời nhiều năm rồi, khi đó Thiển Thiển còn rất nhỏ, mà tôi lại ở nước ngoài
Trước khi mẹ tôi chết cũng không chờ được tối trở về
Còn ba tôi...” Lâm Húc liên tục thở dài
Mỗi lần nhớ đến chuyện ba ông qua đời, ông chỉ hận không thể đánh mình hai bạt tai: “Có thể nói, ông ấy bị tối hại chết.”
“...” Hà Hâm vô cùng kinh ngạc, dù trong lòng tò mò nhưng không định hỏi nhiều
Bà vẫn còn giữ lại một phần tôn nghiêm cho mình.
“Tôi trở về nước chưa bao lâu thì ba tôi mắc bệnh Parkinson
Tôi vốn định đón ông về nhà, làm tròn chữ hiểu
Nhưng tôi không ngờ Dung Tử Khâm lại ngược đãi ông ấy
Chỉ mới vỏn vẹn năm sáu năm, ông ấy đã qua đời, thế mà lúc đó tôi vẫn chẳng hay biết gì.”
“Sau này Thiển Thiển tìm được hộp thuốc trong đống di vật của ông cụ, từ đó nảy sinh nghi ngờ
Nhờ tra xét tới lui, tôi mới hay ông ấy bị Dung Tử Khâm đổi thuốc
Vốn dĩ bệnh tình của ông cụ không tệ đến vậy, nhưng Dung Tử Khâm lại cố ý ngược đãi, khiến ông ôm hận mà chết
Đây là lỗi của tôi.”
“Không những thế, bà ta còn luôn tị nạnh với Thiển Thiển
Vì để con bé không được chia tài sản, ngay cả tôi mà bà ta cũng dám ra tay
Tôi không ngờ vợ chồng hơn hai mươi năm mà bà ta lại nhẫn tâm ác độc như vậy
Thật sự khiến tôi không khỏi lạnh lòng.”
“Tất cả mọi chuyện đều xảy ra sau khi tôi về nước
Lúc đó, tôi có thể hiểu được nỗi băn khoăn của bà ta
Nhưng lẽ nào tâm huyết hơn nửa đời người của tôi tại Úc vẫn không đủ để bà ta an tâm hay sao? Bà ta lại cứ như quỷ hút máu, mãi mãi không biết thỏa mãn
Chẳng những nội tâm bà ta thối nát, mà còn dạy hư con gái
Tôi thật sự không thể nào ở cùng bà ta được nữa.”
Lâm Húc tựa như bị chạm dây nói
Vừa nhắc tới chuyện này, ông đã không kìm được mà tuôn một tràng dài.
Thật ra ông chưa từng nói nhiều như vậy với Lâm Thiển
Cũng không biết tại sao, đứng trước mặt người vợ cũ là bà, ông lại muốn giãi bày ra hết mọi chuyện
Có lẽ đây chính là cách để ông sám hối
Ông kể hết quá khứ thê thảm mà mình từng trải, để bà biết ông đã nhận được sự trừng phạt thích đáng, ông đã bị quả báo rồi.
Đối với Hà Hâm mà nói, dường như bà đã quên mất cái tên Dung Tử Khâm này
Bây giờ nghe lại một lần nữa, bà vẫn không khỏi rùng mình
Đã từng rất nhiều năm, ba chữ Dung Tử Khâm giống như một lời nguyền đáng sợ
Nó phá hủy bà hoàn toàn, khiến bà đau đớn, khổ sở cùng cực.
Trước mặt Dung Tử Khâm, bà chính là một kẻ thất bại hoàn toàn.
“Mẹ tôi qua đời sớm, ba tôi cũng chẳng tỉ mỉ như bà ấy
Thiển Thiển được nuôi dưỡng ở nhà anh trai tôi
Ngay từ khi còn nhỏ, nó đã chịu rất nhiều khổ cực
Anh trai và chị dâu tôi không phải người hiền lành gì, tôi có thể tưởng tượng được con bé đã phải chịu đựng những nỗi đau thế nào
Vì vậy, bây giờ tôi chỉ muốn bảo vệ nó thật tốt.” “Nhưng lúc đó Thiển Thiển đã lập gia đình, là người của nhà họ Cổ
Mẹ chồng nó cũng là một người khó khăn
Tôi chỉ có thể cố gắng khiến mình trở nên lớn mạnh hơn, để có thể làm chỗ dựa cho nó
Chắc bà cũng nhận ra Thiển Thiển là một đứa trẻ ngoan, nó biết phấn đấu, và cũng rất hiểu chuyện.”
Hà Hầm gật đầu
Bà không thể thốt lên lời nào, bà sợ mình vừa mở miệng thì sẽ không thể nào che giấu được nội tâm rối loạn.
“Tôi rất thương Thiển Thiển, không muốn nhìn thấy nó bị người ta khinh khi
Nhưng tôi biết, rồi sẽ đến một ngày nào đó chúng ta phải rời đi, chỉ có chồng Thiển Thiển mới có thể nắm tay nó đi đến cuối đời.”
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Hà Hâm không hỏi chuyện nhà họ Dung và cả chuyện báo ứng mà ông vừa nhắc tới, cũng không đáp lại lời xin lỗi của Lâm HúcMà Lâm Húc cũng không biết phải nói gì tiếp theo.Lâm Thiển vốn muốn tìm cơ hội để hai người nói chuyện riêng, nhưng nhìn dáng vẻ bất an của Hà Hâm thì cô đành từ bỏ ý định.Cô tìm đề tài nói chuyện để phá vỡ bầu không khí lúng túng trầm mặc lúc này: “Ba, sao ba lại ở đây?” Lâm Húc: “Ba tới thị sát xem có chỗ nào cần cải thiện không.” Lâm Thiển: “Ba vất vả rồi, đang giờ ăn trưa mà còn phải làm việc.”Lâm Húc cười khổ: “Nếu không thì sao, dù ba có về3sớm thì cũng chỉ có một mình, chán lắm.” Lâm Thiển trêu chọc: “Ba, ba nên làm phong phú thêm cuộc sống lão niên của mình đi chứ.” Lâm Húc không tán thành, cố ý sửa lời: “Là trung niên!”Lâm Thiển không nhịn được bật cười, Hà Hâm cũng cười theoBà dịu dàng nói: “Năm tháng không buông tha một ai, tôi không muốn nhận mình già cũng không được.” Lâm Húc cũng tán thành, bắt đầu cảm thán: “Haizz, đúng vậyTôi cứ nhớ Thiển Thiển chỉ lớn hơn Nam Nam một chút thôiVậy mà chớp mắt, nó đã là mẹ của hai đứa trẻKhông chừng chớp mắt lần nữa, Nam Nam đã đến tuổi lấy chồng mất rồi.” Vừa dứt lời, không khí đã không còn lúng túng0như trướcÂn oán tình thù hơn hai mươi năm cũng bị thời gian bào mòn, bởi vì con cái mà tan biến.Nam Nam và Bắc Bắc ăn một bữa no nêNhưng trẻ con vẫn luôn hiếu động, sau khi ăn xong, bọn nhỏ lập tức chạy ào vào khu vui chơi trẻ em của nhà hàngLâm Thiển không còn cách nào khác, đành phải đi theo bọn nhỏ.Đối với Hà Hâm và Lâm Húc đã lâu không gặp mà nói, đây là bị bắt buộc ở riêng.Trên bàn có rất nhiều đồ ăn, nào là Hamburger, gà rán, còn có chân gà chiên mà Nam Nam gặm dởLâm Húc không khách sao, cầm lên ăn luôn.Mấy năm qua, Lâm Húc rất chú trọng dưỡng sinhTuy rằng sau này Dung5Tử Khâm “phản bội”, nhưng có một điều không thể phủ nhận, hơn hai mươi năm qua, bà ta đã chăm sóc Lâm Húc rất tốtKể từ khi Dung Tử Khâm bị bắt vào tù, cuộc sống của Lâm Húc chuyển sang bước ngoặt lớnĐiều thay đổi rõ ràng nhất chính là ông không còn chú trọng chuyện ăn uống như lúc trước nữaÔng giành được công lý, nhưng lại đánh mất hôn nhân, đánh mất người bên cạnh sớm chiều có nhau.Huống chi, bây giờ ông thật sự rất đóiDù là cái gì, ông cũng có thể ăn đượcHà Hâm nhắc nhở: “Đó là đồ Nam Nam ăn còn dư, cái này chưa có ai đụng vào, ông ăn đi.” Lâm Húc mỉm cười: “Không sao, dù gì4cũng đã ăn rồiĐúng lúc tôi đang đói, bà ăn no chưa?” Hà Hâm gật đầu: “No rồi, nọ rồi.”Lâm Húc: “Bà ăn không quen những món này à?”Hà Hâm cười ôn hòa: “Tôi không sao, chỉ cần bạn nhỏ thích là được.” Lâm Húc: “Đúng vậy, bây giờ tôi chẳng cầu mong gì khác, chỉ mong có thể bảo vệ Thiển Thiển và hai đứa nhỏBà biết không, bây giờ nhà tôi chỉ cách nhà chúng mấy bước chân thôi.”Hà Hâm: “Vậy à, ông thay đổi nhiều hơn lúc trước rồi.”Lâm Húc sững người, cười nhẹ một tiếng: “Trước kia, tôi trông mặt mà bắt hình dong, lại còn quá ích kỷBây giờ già rồi, tôi mới biết cái nào đáng quý, cái nào nên trân trọng.”Hà Hâm9nghe xong thì trái tim không khỏi thắt lại, nhịp đập lúc thì mạnh mẽ, lúc thì êm ảBà đè nén cơn đau, thuận miệng hỏi: “Người lớn trong nhà vẫn khỏe chứ?”Lâm Húc cười khổ, lắc đầu đáp: “Họ đều mất cả rồi.” Hà Hâm lấy làm tiếc, thở dài một hơi: “Vậy à, xin lỗi, tôi không nên nhắc đến.” Lâm Húc: “Không sao, không sao, tại bà không biết màMẹ tôi qua đời nhiều năm rồi, khi đó Thiển Thiển còn rất nhỏ, mà tôi lại ở nước ngoàiTrước khi mẹ tôi chết cũng không chờ được tối trở vềCòn ba tôi...” Lâm Húc liên tục thở dàiMỗi lần nhớ đến chuyện ba ông qua đời, ông chỉ hận không thể đánh mình hai bạt tai: “Có thể nói, ông ấy bị tối hại chết.”“...” Hà Hâm vô cùng kinh ngạc, dù trong lòng tò mò nhưng không định hỏi nhiềuBà vẫn còn giữ lại một phần tôn nghiêm cho mình.“Tôi trở về nước chưa bao lâu thì ba tôi mắc bệnh ParkinsonTôi vốn định đón ông về nhà, làm tròn chữ hiểuNhưng tôi không ngờ Dung Tử Khâm lại ngược đãi ông ấyChỉ mới vỏn vẹn năm sáu năm, ông ấy đã qua đời, thế mà lúc đó tôi vẫn chẳng hay biết gì.”“Sau này Thiển Thiển tìm được hộp thuốc trong đống di vật của ông cụ, từ đó nảy sinh nghi ngờNhờ tra xét tới lui, tôi mới hay ông ấy bị Dung Tử Khâm đổi thuốcVốn dĩ bệnh tình của ông cụ không tệ đến vậy, nhưng Dung Tử Khâm lại cố ý ngược đãi, khiến ông ôm hận mà chếtĐây là lỗi của tôi.”“Không những thế, bà ta còn luôn tị nạnh với Thiển ThiểnVì để con bé không được chia tài sản, ngay cả tôi mà bà ta cũng dám ra tayTôi không ngờ vợ chồng hơn hai mươi năm mà bà ta lại nhẫn tâm ác độc như vậyThật sự khiến tôi không khỏi lạnh lòng.”“Tất cả mọi chuyện đều xảy ra sau khi tôi về nướcLúc đó, tôi có thể hiểu được nỗi băn khoăn của bà taNhưng lẽ nào tâm huyết hơn nửa đời người của tôi tại Úc vẫn không đủ để bà ta an tâm hay sao? Bà ta lại cứ như quỷ hút máu, mãi mãi không biết thỏa mãnChẳng những nội tâm bà ta thối nát, mà còn dạy hư con gáiTôi thật sự không thể nào ở cùng bà ta được nữa.”Lâm Húc tựa như bị chạm dây nóiVừa nhắc tới chuyện này, ông đã không kìm được mà tuôn một tràng dài.Thật ra ông chưa từng nói nhiều như vậy với Lâm ThiểnCũng không biết tại sao, đứng trước mặt người vợ cũ là bà, ông lại muốn giãi bày ra hết mọi chuyệnCó lẽ đây chính là cách để ông sám hốiÔng kể hết quá khứ thê thảm mà mình từng trải, để bà biết ông đã nhận được sự trừng phạt thích đáng, ông đã bị quả báo rồi.Đối với Hà Hâm mà nói, dường như bà đã quên mất cái tên Dung Tử Khâm nàyBây giờ nghe lại một lần nữa, bà vẫn không khỏi rùng mìnhĐã từng rất nhiều năm, ba chữ Dung Tử Khâm giống như một lời nguyền đáng sợNó phá hủy bà hoàn toàn, khiến bà đau đớn, khổ sở cùng cực.Trước mặt Dung Tử Khâm, bà chính là một kẻ thất bại hoàn toàn.“Mẹ tôi qua đời sớm, ba tôi cũng chẳng tỉ mỉ như bà ấyThiển Thiển được nuôi dưỡng ở nhà anh trai tôiNgay từ khi còn nhỏ, nó đã chịu rất nhiều khổ cựcAnh trai và chị dâu tôi không phải người hiền lành gì, tôi có thể tưởng tượng được con bé đã phải chịu đựng những nỗi đau thế nàoVì vậy, bây giờ tôi chỉ muốn bảo vệ nó thật tốt.” “Nhưng lúc đó Thiển Thiển đã lập gia đình, là người của nhà họ CổMẹ chồng nó cũng là một người khó khănTôi chỉ có thể cố gắng khiến mình trở nên lớn mạnh hơn, để có thể làm chỗ dựa cho nóChắc bà cũng nhận ra Thiển Thiển là một đứa trẻ ngoan, nó biết phấn đấu, và cũng rất hiểu chuyện.”Hà Hầm gật đầuBà không thể thốt lên lời nào, bà sợ mình vừa mở miệng thì sẽ không thể nào che giấu được nội tâm rối loạn.“Tôi rất thương Thiển Thiển, không muốn nhìn thấy nó bị người ta khinh khiNhưng tôi biết, rồi sẽ đến một ngày nào đó chúng ta phải rời đi, chỉ có chồng Thiển Thiển mới có thể nắm tay nó đi đến cuối đời.”