Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…
Chương 817: Sức khỏe báo động đỏ
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Anh đi trước, lát nữa gặp ở bệnh viện.”Nhưng Lâm Thiển đã mở cửa xe, lên xe rồi: “Em cầm theo áo khoác, anh mau lái xe, lái xe nhanh lên, nhanh!”Cố Thành Kiêu bất đắc dĩ lái xe đi.Lâm Húc được đẩy vào phòng cấp cứuCố Thành Kiêu và Lâm Thiển đang lo lắng ngồi chờ ở ngoài.Sáng sớm mùa đông, nhiệt độ thấp, gió lạnh trong hành lang bệnh viện mang theo răng cưa thổi đau cả mặtLâm Thiển đánh giá thấp cái rét lạnh sau ngày Đông ChíHệ thống sưởi mỏng manh trong hành lang bệnh viện có cũng như khôngCô lạnh run cầm cập, cho dù khoác thêm áo khoác của Cố Thành Kiêu cũng lạnh như cũ.Cố Thành Kiêu ôm cô khuyên: “Vào phòng khám bệnh chờ đi, trong đó ấm hơn, anh ở ngoài này chờ được rồi.”“Không,3em không sao.” “Anh nhìn ba em rồi, không có gì đáng ngại đâu.” “Nếu không có gì đáng ngại thì ba sắp ra rồi, em chờ thêm tí nữa.” Cô đang nói thì bác sĩ bên trong đi ra, “Người nhà Lâm Húc.” “Có đây.” Lâm Thiển xông lên trước, “Tôi là con gái Lâm Húc.” Bác sĩ nhìn vợ chồng Cố Thành Kiêu, thì ra là người quenÔng ta an ủi: “Yên tâm đi, bệnh nhân ngất xỉu vì lao lực quá độ, đầu gối đụng bị thương nhẹ thôiKhông có gì đáng ngại cảÔng ấy tỉnh lại thì có thể về nhà rồi.” Cuối cùng Lâm Thiển cũng thở phào: “Vậy tôi có thể vào gặp ông ấy không?”“Có thể, nhưng bệnh nhân cần một khoảng thời gian mới có thể tỉnh lại.”“Hả?”Bác sĩ cười, “Đừng lo, ông Lâm cần ngủ0nhiều thêm một chút thôiCho nên tốt nhất cô đừng làm ồn đánh thức ông ấy dậy.”Lâm Thiển gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ.”“Cảm ơn.” Cố Thành Kiêu trịnh trọng nói.“Đừng khách sáo, chuyện phải làm thôi.”Lâm Húc được đưa vào phòng bệnh tạm thời, trên tay đang được truyền chất dinh dưỡngBận rộn công việc khiến ông nhìn thêm mệt nhọcCố Thành Kiêu sắp xếp mọi việc xong thì đi đến đơn vịLâm Thiển ở lại, ngồi bên giường bệnh trông chừng ông.Cô nhớ lúc gặp Lâm Húc ở trang trại ngoại ô vào mấy năm trướcLúc ấy Lâm Húc còn rất trẻ, nhìn như chàng trai hơn ba mươi tuổiChỉ mới mấy năm trôi qua thôi mà ông đã già thêm hai mươi tuổiSau khi Lâm Húc ly hôn, ông đã không còn chú trọng nhiều về cuộc sống giống như trước5nữaMặc dù trong nhà có người chăm sóc, nhưng chung quy vẫn không chăm sóc tốt bằng người bên gốiKhi sự nghiệp trong nước của ông càng ngày càng lớn, công việc càng nhiều thì chẳng có ai nhắc ông nghỉ ngơiÔng biến thành bộ máy công việcLần này té xỉu chính là cảnh báo với ông về vấn đề sức khỏe của mình.Cố Thành Kiêu gửi tin nhắn WeChat: “Anh bảo phòng bếp nấu hai phần cơm dinh dưỡng đưa đến bệnh việnEm phải ăn đấy.”“Ừ, cảm ơn ông xã.” Lâm Thiển ngồi một lúc thì Trương Khai nói cơm dinh dưỡng đã đưa đến nơi rồiLâm Thiển nhìn Lâm Húc ngủ say thì đi xuống lấy cơmTrên đường về thì cô gặp phải Hà Hâm.“Mẹ đến thăm chủ Kim à?”Hà Hâm thấy Lâm Thiển thì kinh ngạc, “Đúng, mẹ đến thăm ông4ấySao con..lại ở bệnh viện?” “Sáng nay ba ngất xỉu ở nhà, giờ đang truyền nước trong phòng bệnhĐây là cơm dinh dưỡng nhà con gửi đến.” Hà Hâm chủ động đề nghị: “Vậy mẹ qua đó thăm ba con đã.” “Mẹ không vội bên chú Kim à?” “Không sao, mẹ qua thăm cũng không tốn nhiều thời gian.” “Vâng.” Vì vậy Lâm Thiển dẫn Hà Hâm đến phòng bệnh tạm thời.Trong phòng bệnh, Lâm Húc đã tỉnh giấc“Ba, có phải ồn ào đánh thức ba không?”“Không có, ba tự tỉnh...” Lâm Húc nhìn xung quanh, thấy mũi kim trên mu bàn tay thì hỏi, “Mấy giờ rồi?”“Mười hai giờ đúng, ba ngủ mê nửa ngày rồi.” “Là quản gia báo cho con à?” “Dạ, làm con sợ muốn chếtBác sĩ bảo ba quá mệt mỏi, thiếu ngủ quá độBa, có phải ba bận9việc đến nỗi mất ngủ không? Sao ba lại thế chứ?” Lâm Húc ngượng ngùng nhìn Hà Hâm, “Nhìn con gái chúng ta kìa, sau khi làm mẹ thì thích dạy dỗ người khác, không đáng yêu chút nào.” Hà Hâm mím môi cười cười.Lâm Thiển phản bác: “Con nào dám dạy dỗ Chủ tịch Lâm chứCái này không gọi là dạy dỗ, mà gọi là khuyên bảo thiện ý được chưa? Ba nhìn ba mệt đến mức ngất xỉu, trái tim nhỏ xíu của con không chịu nổi ba dọa kiểu này đầu, ba biết chứ?”Lâm Húc lúc này giống như đứa trẻ, gật đầu liên tục, “Ba đầu có chuyện gì đâu, là quản gia làm quá lên thôiĐược rồi, được rồi, ba đồng ý với con nghỉ ngơi đàng hoàng được chưa nào?..À, con cầm cái gì thế? Đồ ăn hả? Vừa đúng lúc ba đang đói.”Hà Hầm giúp Lâm Thiển lấy đồ ăn ra, hai phần cơm dinh dưỡng thanh đạm, còn có một phần canh gà thơm nồngLâm Thiển nói đây là Cố Thành Kiêu bảo người nhà chuẩn bịThoạt nhìn, thằng con rể này quả thật rất chu đáo tỉ mỉ, cơm dinh dưỡng đều là loại hai cha con thích ănBà vẫn nhớ, lúc Thiển Thiển còn nhỏ rất thích ăn đồ ăn chua ngọt, sườn chua ngọt, tôm chua ngọt, hễ là đồ ăn chua ngọt là nó đều thíchMà khẩu bị của Thiển Thiển thì giống ba nó.“Oa, thịt kho dứa thơm quáBa, muốn ăn không nào?” Khẩu vị của Lâm Húc rất lớn, ông vừa cầm đũa đã ăn như hổ đói, “Ừm, thức ăn ở bệnh viện ngon đấy.” “Thức ăn bệnh viện gì chứ, là Cố Thành Kiêu dặn đầu bếp ở Thành Để nấu mà, vừa mới đưa tới.”“Ồ, con rể của ba rất tốt với ba.”“Anh ấy chuẩn bị cho con, ba không thấy đều là món con thích à?”“Khẩu vị hơi thanh đạm, rõ ràng là dành cho người bệnh nàyCon là bệnh nhân hay ba là bệnh nhân?” Hà Hâm nhìn hai cha con họ ăn cơm mà còn đấu võ mồm thì bật cười, “Còn canh gà nữa, húp canh đi.” Lâm Thiển quay sang hỏi, “Mẹ có muốn ăn cùng không?” Hà Hâm: “Mẹ ăn rồiHai người ăn đi, ăn nhiều lên, người bệnh phải bồi bổ.” Lâm Húc đã ngủ một giấc, lại truyền chất dinh dưỡng, còn có cơm dinh dưỡng hương sắc vẹn toàn thì tinh thần khỏe hơn trước rất nhiều, “Nhiều thế này ăn không hết đâu, bà ăn cùng điĐầu bếp ở Thành Để nấu cơm rất ngon, bà đừng bỏ lỡThiển Thiển, lấy cho mẹ con đi.” “Vâng.” Lâm Thiển lấy nắp hộp cơm làm bát, gắp thức ăn vào đó, “Mẹ ăn đi, ăn chút điCon với ba ăn không hết.”Hà Hâm hiểu ý cười, cầm muỗng múc một miếng đưa vào miệngCơm trộn sốt chua ngọt rất ngon miệng, vị chua ngọt và mùi thơm của dứa đều nằm trong nước sốt, đúng là rất kích thích, rất ngonLâm Thiển ăn lấy ăn để, ăn rất thích thú, nhưng cô lại nói: “Con vẫn thấy sốt chua ngọt mẹ làm ngon nhấtSốt chua ngọt mẹ chế ra trộn với cái gì ăn cũng ngon.” Lâm Húc nhớ lại, nói: “Hình như..là rất ngon.” Thật ra ông đã không nhớ nổi mùi vị cơm do Hà Hâm nấuChẳng qua trong ấn tượng của ông, cha mẹ ông và cả Tiểu Thiển đều khen thức ăn bà ấy nấu rất ngon.
Anh đi trước, lát nữa gặp ở bệnh viện.”
Nhưng Lâm Thiển đã mở cửa xe, lên xe rồi: “Em cầm theo áo khoác, anh mau lái xe, lái xe nhanh lên, nhanh!”
Cố Thành Kiêu bất đắc dĩ lái xe đi.
Lâm Húc được đẩy vào phòng cấp cứu
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đang lo lắng ngồi chờ ở ngoài.
Sáng sớm mùa đông, nhiệt độ thấp, gió lạnh trong hành lang bệnh viện mang theo răng cưa thổi đau cả mặt
Lâm Thiển đánh giá thấp cái rét lạnh sau ngày Đông Chí
Hệ thống sưởi mỏng manh trong hành lang bệnh viện có cũng như không
Cô lạnh run cầm cập, cho dù khoác thêm áo khoác của Cố Thành Kiêu cũng lạnh như cũ.
Cố Thành Kiêu ôm cô khuyên: “Vào phòng khám bệnh chờ đi, trong đó ấm hơn, anh ở ngoài này chờ được rồi.”
“Không,3em không sao.” “Anh nhìn ba em rồi, không có gì đáng ngại đâu.” “Nếu không có gì đáng ngại thì ba sắp ra rồi, em chờ thêm tí nữa.” Cô đang nói thì bác sĩ bên trong đi ra, “Người nhà Lâm Húc.” “Có đây.” Lâm Thiển xông lên trước, “Tôi là con gái Lâm Húc.” Bác sĩ nhìn vợ chồng Cố Thành Kiêu, thì ra là người quen
Ông ta an ủi: “Yên tâm đi, bệnh nhân ngất xỉu vì lao lực quá độ, đầu gối đụng bị thương nhẹ thôi
Không có gì đáng ngại cả
Ông ấy tỉnh lại thì có thể về nhà rồi.” Cuối cùng Lâm Thiển cũng thở phào: “Vậy tôi có thể vào gặp ông ấy không?”
“Có thể, nhưng bệnh nhân cần một khoảng thời gian mới có thể tỉnh lại.”
“Hả?”
Bác sĩ cười, “Đừng lo, ông Lâm cần ngủ0nhiều thêm một chút thôi
Cho nên tốt nhất cô đừng làm ồn đánh thức ông ấy dậy.”
Lâm Thiển gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ.”
“Cảm ơn.” Cố Thành Kiêu trịnh trọng nói.
“Đừng khách sáo, chuyện phải làm thôi.”
Lâm Húc được đưa vào phòng bệnh tạm thời, trên tay đang được truyền chất dinh dưỡng
Bận rộn công việc khiến ông nhìn thêm mệt nhọc
Cố Thành Kiêu sắp xếp mọi việc xong thì đi đến đơn vị
Lâm Thiển ở lại, ngồi bên giường bệnh trông chừng ông.
Cô nhớ lúc gặp Lâm Húc ở trang trại ngoại ô vào mấy năm trước
Lúc ấy Lâm Húc còn rất trẻ, nhìn như chàng trai hơn ba mươi tuổi
Chỉ mới mấy năm trôi qua thôi mà ông đã già thêm hai mươi tuổi
Sau khi Lâm Húc ly hôn, ông đã không còn chú trọng nhiều về cuộc sống giống như trước5nữa
Mặc dù trong nhà có người chăm sóc, nhưng chung quy vẫn không chăm sóc tốt bằng người bên gối
Khi sự nghiệp trong nước của ông càng ngày càng lớn, công việc càng nhiều thì chẳng có ai nhắc ông nghỉ ngơi
Ông biến thành bộ máy công việc
Lần này té xỉu chính là cảnh báo với ông về vấn đề sức khỏe của mình.
Cố Thành Kiêu gửi tin nhắn WeChat: “Anh bảo phòng bếp nấu hai phần cơm dinh dưỡng đưa đến bệnh viện
Em phải ăn đấy.”
“Ừ, cảm ơn ông xã.” Lâm Thiển ngồi một lúc thì Trương Khai nói cơm dinh dưỡng đã đưa đến nơi rồi
Lâm Thiển nhìn Lâm Húc ngủ say thì đi xuống lấy cơm
Trên đường về thì cô gặp phải Hà Hâm.
“Mẹ đến thăm chủ Kim à?”
Hà Hâm thấy Lâm Thiển thì kinh ngạc, “Đúng, mẹ đến thăm ông4ấy
Sao con..
lại ở bệnh viện?” “Sáng nay ba ngất xỉu ở nhà, giờ đang truyền nước trong phòng bệnh
Đây là cơm dinh dưỡng nhà con gửi đến.” Hà Hâm chủ động đề nghị: “Vậy mẹ qua đó thăm ba con đã.” “Mẹ không vội bên chú Kim à?” “Không sao, mẹ qua thăm cũng không tốn nhiều thời gian.” “Vâng.” Vì vậy Lâm Thiển dẫn Hà Hâm đến phòng bệnh tạm thời.
Trong phòng bệnh, Lâm Húc đã tỉnh giấc
“Ba, có phải ồn ào đánh thức ba không?”
“Không có, ba tự tỉnh...” Lâm Húc nhìn xung quanh, thấy mũi kim trên mu bàn tay thì hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ đúng, ba ngủ mê nửa ngày rồi.” “Là quản gia báo cho con à?” “Dạ, làm con sợ muốn chết
Bác sĩ bảo ba quá mệt mỏi, thiếu ngủ quá độ
Ba, có phải ba bận9việc đến nỗi mất ngủ không? Sao ba lại thế chứ?” Lâm Húc ngượng ngùng nhìn Hà Hâm, “Nhìn con gái chúng ta kìa, sau khi làm mẹ thì thích dạy dỗ người khác, không đáng yêu chút nào.” Hà Hâm mím môi cười cười.
Lâm Thiển phản bác: “Con nào dám dạy dỗ Chủ tịch Lâm chứ
Cái này không gọi là dạy dỗ, mà gọi là khuyên bảo thiện ý được chưa? Ba nhìn ba mệt đến mức ngất xỉu, trái tim nhỏ xíu của con không chịu nổi ba dọa kiểu này đầu, ba biết chứ?”
Lâm Húc lúc này giống như đứa trẻ, gật đầu liên tục, “Ba đầu có chuyện gì đâu, là quản gia làm quá lên thôi
Được rồi, được rồi, ba đồng ý với con nghỉ ngơi đàng hoàng được chưa nào?..
À, con cầm cái gì thế? Đồ ăn hả? Vừa đúng lúc ba đang đói.”
Hà Hầm giúp Lâm Thiển lấy đồ ăn ra, hai phần cơm dinh dưỡng thanh đạm, còn có một phần canh gà thơm nồng
Lâm Thiển nói đây là Cố Thành Kiêu bảo người nhà chuẩn bị
Thoạt nhìn, thằng con rể này quả thật rất chu đáo tỉ mỉ, cơm dinh dưỡng đều là loại hai cha con thích ăn
Bà vẫn nhớ, lúc Thiển Thiển còn nhỏ rất thích ăn đồ ăn chua ngọt, sườn chua ngọt, tôm chua ngọt, hễ là đồ ăn chua ngọt là nó đều thích
Mà khẩu bị của Thiển Thiển thì giống ba nó.
“Oa, thịt kho dứa thơm quá
Ba, muốn ăn không nào?” Khẩu vị của Lâm Húc rất lớn, ông vừa cầm đũa đã ăn như hổ đói, “Ừm, thức ăn ở bệnh viện ngon đấy.” “Thức ăn bệnh viện gì chứ, là Cố Thành Kiêu dặn đầu bếp ở Thành Để nấu mà, vừa mới đưa tới.”
“Ồ, con rể của ba rất tốt với ba.”
“Anh ấy chuẩn bị cho con, ba không thấy đều là món con thích à?”
“Khẩu vị hơi thanh đạm, rõ ràng là dành cho người bệnh này
Con là bệnh nhân hay ba là bệnh nhân?” Hà Hâm nhìn hai cha con họ ăn cơm mà còn đấu võ mồm thì bật cười, “Còn canh gà nữa, húp canh đi.” Lâm Thiển quay sang hỏi, “Mẹ có muốn ăn cùng không?” Hà Hâm: “Mẹ ăn rồi
Hai người ăn đi, ăn nhiều lên, người bệnh phải bồi bổ.” Lâm Húc đã ngủ một giấc, lại truyền chất dinh dưỡng, còn có cơm dinh dưỡng hương sắc vẹn toàn thì tinh thần khỏe hơn trước rất nhiều, “Nhiều thế này ăn không hết đâu, bà ăn cùng đi
Đầu bếp ở Thành Để nấu cơm rất ngon, bà đừng bỏ lỡ
Thiển Thiển, lấy cho mẹ con đi.” “Vâng.” Lâm Thiển lấy nắp hộp cơm làm bát, gắp thức ăn vào đó, “Mẹ ăn đi, ăn chút đi
Con với ba ăn không hết.”
Hà Hâm hiểu ý cười, cầm muỗng múc một miếng đưa vào miệng
Cơm trộn sốt chua ngọt rất ngon miệng, vị chua ngọt và mùi thơm của dứa đều nằm trong nước sốt, đúng là rất kích thích, rất ngon
Lâm Thiển ăn lấy ăn để, ăn rất thích thú, nhưng cô lại nói: “Con vẫn thấy sốt chua ngọt mẹ làm ngon nhất
Sốt chua ngọt mẹ chế ra trộn với cái gì ăn cũng ngon.” Lâm Húc nhớ lại, nói: “Hình như..
là rất ngon.” Thật ra ông đã không nhớ nổi mùi vị cơm do Hà Hâm nấu
Chẳng qua trong ấn tượng của ông, cha mẹ ông và cả Tiểu Thiển đều khen thức ăn bà ấy nấu rất ngon.
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Anh đi trước, lát nữa gặp ở bệnh viện.”Nhưng Lâm Thiển đã mở cửa xe, lên xe rồi: “Em cầm theo áo khoác, anh mau lái xe, lái xe nhanh lên, nhanh!”Cố Thành Kiêu bất đắc dĩ lái xe đi.Lâm Húc được đẩy vào phòng cấp cứuCố Thành Kiêu và Lâm Thiển đang lo lắng ngồi chờ ở ngoài.Sáng sớm mùa đông, nhiệt độ thấp, gió lạnh trong hành lang bệnh viện mang theo răng cưa thổi đau cả mặtLâm Thiển đánh giá thấp cái rét lạnh sau ngày Đông ChíHệ thống sưởi mỏng manh trong hành lang bệnh viện có cũng như khôngCô lạnh run cầm cập, cho dù khoác thêm áo khoác của Cố Thành Kiêu cũng lạnh như cũ.Cố Thành Kiêu ôm cô khuyên: “Vào phòng khám bệnh chờ đi, trong đó ấm hơn, anh ở ngoài này chờ được rồi.”“Không,3em không sao.” “Anh nhìn ba em rồi, không có gì đáng ngại đâu.” “Nếu không có gì đáng ngại thì ba sắp ra rồi, em chờ thêm tí nữa.” Cô đang nói thì bác sĩ bên trong đi ra, “Người nhà Lâm Húc.” “Có đây.” Lâm Thiển xông lên trước, “Tôi là con gái Lâm Húc.” Bác sĩ nhìn vợ chồng Cố Thành Kiêu, thì ra là người quenÔng ta an ủi: “Yên tâm đi, bệnh nhân ngất xỉu vì lao lực quá độ, đầu gối đụng bị thương nhẹ thôiKhông có gì đáng ngại cảÔng ấy tỉnh lại thì có thể về nhà rồi.” Cuối cùng Lâm Thiển cũng thở phào: “Vậy tôi có thể vào gặp ông ấy không?”“Có thể, nhưng bệnh nhân cần một khoảng thời gian mới có thể tỉnh lại.”“Hả?”Bác sĩ cười, “Đừng lo, ông Lâm cần ngủ0nhiều thêm một chút thôiCho nên tốt nhất cô đừng làm ồn đánh thức ông ấy dậy.”Lâm Thiển gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ.”“Cảm ơn.” Cố Thành Kiêu trịnh trọng nói.“Đừng khách sáo, chuyện phải làm thôi.”Lâm Húc được đưa vào phòng bệnh tạm thời, trên tay đang được truyền chất dinh dưỡngBận rộn công việc khiến ông nhìn thêm mệt nhọcCố Thành Kiêu sắp xếp mọi việc xong thì đi đến đơn vịLâm Thiển ở lại, ngồi bên giường bệnh trông chừng ông.Cô nhớ lúc gặp Lâm Húc ở trang trại ngoại ô vào mấy năm trướcLúc ấy Lâm Húc còn rất trẻ, nhìn như chàng trai hơn ba mươi tuổiChỉ mới mấy năm trôi qua thôi mà ông đã già thêm hai mươi tuổiSau khi Lâm Húc ly hôn, ông đã không còn chú trọng nhiều về cuộc sống giống như trước5nữaMặc dù trong nhà có người chăm sóc, nhưng chung quy vẫn không chăm sóc tốt bằng người bên gốiKhi sự nghiệp trong nước của ông càng ngày càng lớn, công việc càng nhiều thì chẳng có ai nhắc ông nghỉ ngơiÔng biến thành bộ máy công việcLần này té xỉu chính là cảnh báo với ông về vấn đề sức khỏe của mình.Cố Thành Kiêu gửi tin nhắn WeChat: “Anh bảo phòng bếp nấu hai phần cơm dinh dưỡng đưa đến bệnh việnEm phải ăn đấy.”“Ừ, cảm ơn ông xã.” Lâm Thiển ngồi một lúc thì Trương Khai nói cơm dinh dưỡng đã đưa đến nơi rồiLâm Thiển nhìn Lâm Húc ngủ say thì đi xuống lấy cơmTrên đường về thì cô gặp phải Hà Hâm.“Mẹ đến thăm chủ Kim à?”Hà Hâm thấy Lâm Thiển thì kinh ngạc, “Đúng, mẹ đến thăm ông4ấySao con..lại ở bệnh viện?” “Sáng nay ba ngất xỉu ở nhà, giờ đang truyền nước trong phòng bệnhĐây là cơm dinh dưỡng nhà con gửi đến.” Hà Hâm chủ động đề nghị: “Vậy mẹ qua đó thăm ba con đã.” “Mẹ không vội bên chú Kim à?” “Không sao, mẹ qua thăm cũng không tốn nhiều thời gian.” “Vâng.” Vì vậy Lâm Thiển dẫn Hà Hâm đến phòng bệnh tạm thời.Trong phòng bệnh, Lâm Húc đã tỉnh giấc“Ba, có phải ồn ào đánh thức ba không?”“Không có, ba tự tỉnh...” Lâm Húc nhìn xung quanh, thấy mũi kim trên mu bàn tay thì hỏi, “Mấy giờ rồi?”“Mười hai giờ đúng, ba ngủ mê nửa ngày rồi.” “Là quản gia báo cho con à?” “Dạ, làm con sợ muốn chếtBác sĩ bảo ba quá mệt mỏi, thiếu ngủ quá độBa, có phải ba bận9việc đến nỗi mất ngủ không? Sao ba lại thế chứ?” Lâm Húc ngượng ngùng nhìn Hà Hâm, “Nhìn con gái chúng ta kìa, sau khi làm mẹ thì thích dạy dỗ người khác, không đáng yêu chút nào.” Hà Hâm mím môi cười cười.Lâm Thiển phản bác: “Con nào dám dạy dỗ Chủ tịch Lâm chứCái này không gọi là dạy dỗ, mà gọi là khuyên bảo thiện ý được chưa? Ba nhìn ba mệt đến mức ngất xỉu, trái tim nhỏ xíu của con không chịu nổi ba dọa kiểu này đầu, ba biết chứ?”Lâm Húc lúc này giống như đứa trẻ, gật đầu liên tục, “Ba đầu có chuyện gì đâu, là quản gia làm quá lên thôiĐược rồi, được rồi, ba đồng ý với con nghỉ ngơi đàng hoàng được chưa nào?..À, con cầm cái gì thế? Đồ ăn hả? Vừa đúng lúc ba đang đói.”Hà Hầm giúp Lâm Thiển lấy đồ ăn ra, hai phần cơm dinh dưỡng thanh đạm, còn có một phần canh gà thơm nồngLâm Thiển nói đây là Cố Thành Kiêu bảo người nhà chuẩn bịThoạt nhìn, thằng con rể này quả thật rất chu đáo tỉ mỉ, cơm dinh dưỡng đều là loại hai cha con thích ănBà vẫn nhớ, lúc Thiển Thiển còn nhỏ rất thích ăn đồ ăn chua ngọt, sườn chua ngọt, tôm chua ngọt, hễ là đồ ăn chua ngọt là nó đều thíchMà khẩu bị của Thiển Thiển thì giống ba nó.“Oa, thịt kho dứa thơm quáBa, muốn ăn không nào?” Khẩu vị của Lâm Húc rất lớn, ông vừa cầm đũa đã ăn như hổ đói, “Ừm, thức ăn ở bệnh viện ngon đấy.” “Thức ăn bệnh viện gì chứ, là Cố Thành Kiêu dặn đầu bếp ở Thành Để nấu mà, vừa mới đưa tới.”“Ồ, con rể của ba rất tốt với ba.”“Anh ấy chuẩn bị cho con, ba không thấy đều là món con thích à?”“Khẩu vị hơi thanh đạm, rõ ràng là dành cho người bệnh nàyCon là bệnh nhân hay ba là bệnh nhân?” Hà Hâm nhìn hai cha con họ ăn cơm mà còn đấu võ mồm thì bật cười, “Còn canh gà nữa, húp canh đi.” Lâm Thiển quay sang hỏi, “Mẹ có muốn ăn cùng không?” Hà Hâm: “Mẹ ăn rồiHai người ăn đi, ăn nhiều lên, người bệnh phải bồi bổ.” Lâm Húc đã ngủ một giấc, lại truyền chất dinh dưỡng, còn có cơm dinh dưỡng hương sắc vẹn toàn thì tinh thần khỏe hơn trước rất nhiều, “Nhiều thế này ăn không hết đâu, bà ăn cùng điĐầu bếp ở Thành Để nấu cơm rất ngon, bà đừng bỏ lỡThiển Thiển, lấy cho mẹ con đi.” “Vâng.” Lâm Thiển lấy nắp hộp cơm làm bát, gắp thức ăn vào đó, “Mẹ ăn đi, ăn chút điCon với ba ăn không hết.”Hà Hâm hiểu ý cười, cầm muỗng múc một miếng đưa vào miệngCơm trộn sốt chua ngọt rất ngon miệng, vị chua ngọt và mùi thơm của dứa đều nằm trong nước sốt, đúng là rất kích thích, rất ngonLâm Thiển ăn lấy ăn để, ăn rất thích thú, nhưng cô lại nói: “Con vẫn thấy sốt chua ngọt mẹ làm ngon nhấtSốt chua ngọt mẹ chế ra trộn với cái gì ăn cũng ngon.” Lâm Húc nhớ lại, nói: “Hình như..là rất ngon.” Thật ra ông đã không nhớ nổi mùi vị cơm do Hà Hâm nấuChẳng qua trong ấn tượng của ông, cha mẹ ông và cả Tiểu Thiển đều khen thức ăn bà ấy nấu rất ngon.