Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…
Chương 822: Bữa ăn vô giá
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… “Thật ra bây giờ mẹ hơi ngượng tay, có thể sẽ nấu không ngon như trước kia.” Hà Hâm vừa làm cá quế, vừa nói.“Mẹ, đối với một đứa không biết tí gì về bếp núc thì món này của mẹ là món u đấy.” Hà Hâm mỉm cười, nhắc nhở cô: “Mặc dù Thành Để có đầu bếp, nhưng con vẫn nên biết nấu vài món cơ bản.”Lâm Thiển gật đầu: “Cơ bản thì con biếtĐồ ăn dặm khi còn bé của Nam Nam và Bắc Bắc đều do con nấu đấyNhưng con chỉ thạo mấy món cơ bản thôi, còn như mẹ chính là cao thủ rồi.”Hà Hâm nghe xong, trong lòng vô cùng thỏa mãnQua nhiều năm như vậy, bà đã quen tận hưởng cuộc sống an nhàn trong lâu đài mà Kim Bách Minh dựng nên cho bàCảm xúc không3quá thăng trầm, không quá buồn, đồng thời cũng không quá vui, lúc nào tâm trạng cũng bình thản ổn định.Nhưng nhìn thấy Lâm Thiển và hai đứa cháu ngoại, tâm trạng của bà lập tức trở nên vui vẻ, cười nhiều hơn, cũng nói chuyện nhiều hơn, dần dần bộc lộ bản tính cởi mở trong bà.Người phàm đều có thất tình lục dục, lúc vui sẽ cười to, lúc buồn sẽ khóc lớn, đây mới là tính cách bình thườngNhìn Nam Nam và Bắc Bắc, Hà Hâm cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, mẹ có cảm giác hai mươi năm nay chưa từng trôi qua, không biết làm sao mà qua đượcMẹ cảm thấy dắt con đi dạo trong công viên giống như chuyện mới hôm qua vậy.”Lâm Thiển quay đầu nhìn mẹ mìnhTóc mẹ cố xõa tung trên vai,0rất mượt, rất bóngLúc bà cúi đầu, nó lòa xòa về phía trước, đúng lúc trên cổ tay cô có một sợi dây buộc tócThế là, cô đi ra sau lưng mẹ, túm tóc bà lại bằng hai tay rồi dùng dây buộc tóc buộc tóc bà ra sau.Giống như khi còn bé mẹ đã từng buộc tóc cho cô vậy.Hai mẹ con cao gần bằng nhau, kiểu tóc giống nhau, tạp dề giống nhau, nhìn qua càng thêm giống nhauVề dung mạo và vóc dáng, Lâm Thiển thừa hưởng tất cả ưu điểm từ ba mẹ mìnhLúc cô còn nhỏ, mỗi lần Hà Hâm muốn nhẫn tâm ly hôn, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu lanh lợi của con gái là bà lại không đành lòng“Lúc bé con rất xinh xắn đáng yêu, là đứa bé xinh nhất trong đám trẻ xung quanh.”5“Ha ha, mẹ à, người mẹ nào cũng cảm thấy con cái nhà mình xinh đẹp nhất cả.”“Không phải mẹ khoe đâu, bà con cũng nói vậy đấyKhi đó, mẹ thường trách ba con sao lại nhẫn tâm như vậy, có con gái xinh xắn thế này mà nỡ lòng không về nhà.” Lâm Thiển hơi bất ngờ khi mẹ cô nhắc đến chuyện năm đóNhớ tới bệnh sử của mẹ mà dì Mạch nói, cô rất lo lắng.Nhưng lúc Hà Hâm nói những lời này, nghe như bà đang nói chuyện thường ngày vậy, vẻ mặt không hề đau buồn chút nào.“Mẹ tưởng con không hiểu, nhưng thật ra con lại hiểu hếtCon thường ngồi ở cửa ra vào hai tiếng đồng hồMẹ hỏi con ngồi đó làm gì, con chẳng nóiCó ngày, con hào hứng chạy vào, nói với mẹ rằng: Mẹ4ơi, con thấy ba vềLúc đó mẹ mới phát hiện hóa ra con vẫn luôn chờ ba con, nhưng lại không muốn để mẹ đau lòng, thế nên mới không nói với mẹ.”“Khi đó mẹ cũng uất ức, miệng mồm bác gái còn cay nghiệt, thường xuyên kiểm chuyện với mẹMẹ chẳng so đo với bà ấy, mẹ không thích tính toán chi li với người như bà ấy.”“Tuy nhiên, ông bà nội của con lại đối xử rất tốt với mẹNhưng con cái lớn rồi chẳng nghe lời ba mẹBa con hoàn toàn không nghe lời ông bà nội, khăng khăng muốn đi theo Dung Tử Khâm”“Haizz, những chuyện này, bây giờ nghĩ lại giống như mới xảy ra hôm qua vậyNhưng thoáng cái con đã lớn vậy rồi, mẹ cũng đã nghĩ thoáng từ lâu.” Lâm Thiển yên lặng lắng nghe, như9có điều suy nghĩBỗng, Hà Hâm bỏ cá quế vào chảo dầu nóng hổi, mùi thơm lập tức tỏa raCá quế đã được khứa sẵn, nở hoa trong chảo, từng thớ thịt vểnh lên, trông rất đẹp mắt.“Oa, mẹ, mẹ lợi hại quá!” Lâm Thiển tròn mắt há miệng nhìn, liên tục khen ngợiHà Hâm càng làm càng lên tay, càng làm càng vui vẻĐối với gia đình bình thường mà nói, nấu cơm là việc cần phải làm mỗi ngày, là việc thường ngàyNhưng đối với Hà Hâm và Lâm Thiển, hai người họ đều biết cơ hội lần này thật sự hiếm cóCó lẽ, cả đời chỉ được một lần nàyMùa đông trời tối khá nhanh, mặt trời hơi xuống núi là sắc trời đã tốiNhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống, trên cửa kính trong nhà đọng một lớp hơi nước mỏng.Trong phòng bếp không ngừng bay ra mùi thơm của thức ănNam Nam và Bắc Bắc bị mùi thơm hấp dẫn, chẳng còn tâm tự nô đùa, liền đợi dọn cơm.“Mau đi rửa tay nào, dọn cơm ngay đây.”“Vâng ạ!” Năm người nhanh chóng ngồi vây quanh chiếc bàn tròn nhỏ, bảy món ăn và một món canh bày đầy cả bàn.Món ăn chủ yếu là vị chua ngọt: Sườn xào chua ngọt, cá quế chiên xù sốt chua ngọt, ngó sen chua ngọt, đậu hũ chiên sốt chua ngọt, cá hổ sốt chua ngọtCùng là món ăn chua ngọt nhưng mùi vị không giống nhau, giòn rụm, dẻo dẻo, mềm mềm, trơn bóng, không có cảm giác trùng lặp, khiến cho những người thích khẩu vị chua ngọt cảm thấy rất hài lòng.Ngoài ra còn có món cá tuyết om dưa nhiều dinh dưỡng, tôm bóc vỏ xào đậu hà lan và canh bồ câu hầmNgay cả Cố Thành Kiêu nhìn thấy cũng liên tục khen ngợiNam Nam và Bắc Bắc ăn rất nhiệt tình, hai đứa thích nhất là vị chua ngọtBình thường khi ăn cơm ở nhà, gặp đồ ăn chua ngọt là đứa nào cũng muốn giành lấy cho mìnhNhưng hôm nay không cần giành nữa rồi, vì đồ ăn đầy ắpHà Hâm: “Ngon không nào?”Nam Nam và Bắc Bắc mải ăn, chỉ có thể gật đầu, “Em ưm...”Lâm Thiển cười nhẹ, nói: “Mẹ, mẹ nhìn tướng ăn của bọn nó là biết, còn cần phải hỏi sao?”Hà Hâm khiêm tốn, nói: “Mẹ sợ nhất là cho nước không đúng tỷ lệ, nếu thể mùi vị sẽ kém ngon.”“Không kém đâu ạMẹ, hôm nay con chưa ăn cơm, mẹ có tin con ăn sạch cả bàn không?”“Tin!”Lâm Thiển gia nhập đội quân háu ănBa mẹ con giống như nhịn đói ba ngày vậy, càng ăn càng ngon miệng, càng ăn càng thích thúHà Hâm và Cố Thành Kiêu ngồi đối diện nhauBà ngẩng đầu nhìn người con rể này một chút, thỉnh thoảng nở nụ cười mẹ hiền, “Phiền con sau này chăm sóc con gái mẹ nhé.” Cố Thành Kiêu không khỏi cảm động một hồi, liền cầm lấy bát canh bồ câu, mời bà: “Mẹ, con lấy canh thay rượu mời mẹMẹ cứ yên tâm về Thiển Thiển và bọn nhỏBọn họ là sinh mạng của con, con tuyệt đối sẽ không để bọn họ phải chịu khổ và chịu uất ức chút nào đâu.”“Được, được.” Thật ra, từ mức độ nào đó mà nói, Cố Thành Kiêu quen thuộc với cuộc sống của Hà Hâm bên cạnh Kim Bách Minh hơn Lâm ThiểnBởi vì trong hai năm qua, đội đặc nhiệm luôn theo dõi Kim Bách Minh, Hà Hâm là vợ của Kim Bách Minh, đương nhiên cũng bị theo dõi luônChỉ có điều, Cố Thành Kiêu không tùy tiện tiết lộ công việc của mình với Lâm Thiển mà thôiSo với Lâm Thiển, Cố Thành Kiêu càng hiểu sự khó khăn và không thoải mái của Hà Hâm hơn cô, cũng hiểu được để tới đây nấu bữa cơm này cho họ, bà phải gian nan thế nào.Hà Hâm chỉ vào hộp quà nọ, nói: “Ban nãy mẹ đã xem qua rồi, là một bộ ấm tràMẹ thích lắm, về nhà sẽ dùng ngay.” “Vâng, có thể dùng là tốt nhất rồi ạCon khá chú trọng tính thực dụng.” “Đúng đúng, cảm ơn con.”“Mẹ đừng khách sáo ạ.”
“Thật ra bây giờ mẹ hơi ngượng tay, có thể sẽ nấu không ngon như trước kia.” Hà Hâm vừa làm cá quế, vừa nói.
“Mẹ, đối với một đứa không biết tí gì về bếp núc thì món này của mẹ là món u đấy.” Hà Hâm mỉm cười, nhắc nhở cô: “Mặc dù Thành Để có đầu bếp, nhưng con vẫn nên biết nấu vài món cơ bản.”
Lâm Thiển gật đầu: “Cơ bản thì con biết
Đồ ăn dặm khi còn bé của Nam Nam và Bắc Bắc đều do con nấu đấy
Nhưng con chỉ thạo mấy món cơ bản thôi, còn như mẹ chính là cao thủ rồi.”
Hà Hâm nghe xong, trong lòng vô cùng thỏa mãn
Qua nhiều năm như vậy, bà đã quen tận hưởng cuộc sống an nhàn trong lâu đài mà Kim Bách Minh dựng nên cho bà
Cảm xúc không3quá thăng trầm, không quá buồn, đồng thời cũng không quá vui, lúc nào tâm trạng cũng bình thản ổn định.
Nhưng nhìn thấy Lâm Thiển và hai đứa cháu ngoại, tâm trạng của bà lập tức trở nên vui vẻ, cười nhiều hơn, cũng nói chuyện nhiều hơn, dần dần bộc lộ bản tính cởi mở trong bà.
Người phàm đều có thất tình lục dục, lúc vui sẽ cười to, lúc buồn sẽ khóc lớn, đây mới là tính cách bình thường
Nhìn Nam Nam và Bắc Bắc, Hà Hâm cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, mẹ có cảm giác hai mươi năm nay chưa từng trôi qua, không biết làm sao mà qua được
Mẹ cảm thấy dắt con đi dạo trong công viên giống như chuyện mới hôm qua vậy.”
Lâm Thiển quay đầu nhìn mẹ mình
Tóc mẹ cố xõa tung trên vai,0rất mượt, rất bóng
Lúc bà cúi đầu, nó lòa xòa về phía trước, đúng lúc trên cổ tay cô có một sợi dây buộc tóc
Thế là, cô đi ra sau lưng mẹ, túm tóc bà lại bằng hai tay rồi dùng dây buộc tóc buộc tóc bà ra sau.
Giống như khi còn bé mẹ đã từng buộc tóc cho cô vậy.
Hai mẹ con cao gần bằng nhau, kiểu tóc giống nhau, tạp dề giống nhau, nhìn qua càng thêm giống nhau
Về dung mạo và vóc dáng, Lâm Thiển thừa hưởng tất cả ưu điểm từ ba mẹ mình
Lúc cô còn nhỏ, mỗi lần Hà Hâm muốn nhẫn tâm ly hôn, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu lanh lợi của con gái là bà lại không đành lòng
“Lúc bé con rất xinh xắn đáng yêu, là đứa bé xinh nhất trong đám trẻ xung quanh.”5“Ha ha, mẹ à, người mẹ nào cũng cảm thấy con cái nhà mình xinh đẹp nhất cả.”
“Không phải mẹ khoe đâu, bà con cũng nói vậy đấy
Khi đó, mẹ thường trách ba con sao lại nhẫn tâm như vậy, có con gái xinh xắn thế này mà nỡ lòng không về nhà.” Lâm Thiển hơi bất ngờ khi mẹ cô nhắc đến chuyện năm đó
Nhớ tới bệnh sử của mẹ mà dì Mạch nói, cô rất lo lắng.
Nhưng lúc Hà Hâm nói những lời này, nghe như bà đang nói chuyện thường ngày vậy, vẻ mặt không hề đau buồn chút nào.
“Mẹ tưởng con không hiểu, nhưng thật ra con lại hiểu hết
Con thường ngồi ở cửa ra vào hai tiếng đồng hồ
Mẹ hỏi con ngồi đó làm gì, con chẳng nói
Có ngày, con hào hứng chạy vào, nói với mẹ rằng: Mẹ4ơi, con thấy ba về
Lúc đó mẹ mới phát hiện hóa ra con vẫn luôn chờ ba con, nhưng lại không muốn để mẹ đau lòng, thế nên mới không nói với mẹ.”
“Khi đó mẹ cũng uất ức, miệng mồm bác gái còn cay nghiệt, thường xuyên kiểm chuyện với mẹ
Mẹ chẳng so đo với bà ấy, mẹ không thích tính toán chi li với người như bà ấy.”
“Tuy nhiên, ông bà nội của con lại đối xử rất tốt với mẹ
Nhưng con cái lớn rồi chẳng nghe lời ba mẹ
Ba con hoàn toàn không nghe lời ông bà nội, khăng khăng muốn đi theo Dung Tử Khâm”
“Haizz, những chuyện này, bây giờ nghĩ lại giống như mới xảy ra hôm qua vậy
Nhưng thoáng cái con đã lớn vậy rồi, mẹ cũng đã nghĩ thoáng từ lâu.” Lâm Thiển yên lặng lắng nghe, như9có điều suy nghĩ
Bỗng, Hà Hâm bỏ cá quế vào chảo dầu nóng hổi, mùi thơm lập tức tỏa ra
Cá quế đã được khứa sẵn, nở hoa trong chảo, từng thớ thịt vểnh lên, trông rất đẹp mắt.
“Oa, mẹ, mẹ lợi hại quá!” Lâm Thiển tròn mắt há miệng nhìn, liên tục khen ngợi
Hà Hâm càng làm càng lên tay, càng làm càng vui vẻ
Đối với gia đình bình thường mà nói, nấu cơm là việc cần phải làm mỗi ngày, là việc thường ngày
Nhưng đối với Hà Hâm và Lâm Thiển, hai người họ đều biết cơ hội lần này thật sự hiếm có
Có lẽ, cả đời chỉ được một lần này
Mùa đông trời tối khá nhanh, mặt trời hơi xuống núi là sắc trời đã tối
Nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống, trên cửa kính trong nhà đọng một lớp hơi nước mỏng.
Trong phòng bếp không ngừng bay ra mùi thơm của thức ăn
Nam Nam và Bắc Bắc bị mùi thơm hấp dẫn, chẳng còn tâm tự nô đùa, liền đợi dọn cơm.
“Mau đi rửa tay nào, dọn cơm ngay đây.”
“Vâng ạ!” Năm người nhanh chóng ngồi vây quanh chiếc bàn tròn nhỏ, bảy món ăn và một món canh bày đầy cả bàn.
Món ăn chủ yếu là vị chua ngọt: Sườn xào chua ngọt, cá quế chiên xù sốt chua ngọt, ngó sen chua ngọt, đậu hũ chiên sốt chua ngọt, cá hổ sốt chua ngọt
Cùng là món ăn chua ngọt nhưng mùi vị không giống nhau, giòn rụm, dẻo dẻo, mềm mềm, trơn bóng, không có cảm giác trùng lặp, khiến cho những người thích khẩu vị chua ngọt cảm thấy rất hài lòng.
Ngoài ra còn có món cá tuyết om dưa nhiều dinh dưỡng, tôm bóc vỏ xào đậu hà lan và canh bồ câu hầm
Ngay cả Cố Thành Kiêu nhìn thấy cũng liên tục khen ngợi
Nam Nam và Bắc Bắc ăn rất nhiệt tình, hai đứa thích nhất là vị chua ngọt
Bình thường khi ăn cơm ở nhà, gặp đồ ăn chua ngọt là đứa nào cũng muốn giành lấy cho mình
Nhưng hôm nay không cần giành nữa rồi, vì đồ ăn đầy ắp
Hà Hâm: “Ngon không nào?”
Nam Nam và Bắc Bắc mải ăn, chỉ có thể gật đầu, “Em ưm...”
Lâm Thiển cười nhẹ, nói: “Mẹ, mẹ nhìn tướng ăn của bọn nó là biết, còn cần phải hỏi sao?”
Hà Hâm khiêm tốn, nói: “Mẹ sợ nhất là cho nước không đúng tỷ lệ, nếu thể mùi vị sẽ kém ngon.”
“Không kém đâu ạ
Mẹ, hôm nay con chưa ăn cơm, mẹ có tin con ăn sạch cả bàn không?”
“Tin!”
Lâm Thiển gia nhập đội quân háu ăn
Ba mẹ con giống như nhịn đói ba ngày vậy, càng ăn càng ngon miệng, càng ăn càng thích thú
Hà Hâm và Cố Thành Kiêu ngồi đối diện nhau
Bà ngẩng đầu nhìn người con rể này một chút, thỉnh thoảng nở nụ cười mẹ hiền, “Phiền con sau này chăm sóc con gái mẹ nhé.” Cố Thành Kiêu không khỏi cảm động một hồi, liền cầm lấy bát canh bồ câu, mời bà: “Mẹ, con lấy canh thay rượu mời mẹ
Mẹ cứ yên tâm về Thiển Thiển và bọn nhỏ
Bọn họ là sinh mạng của con, con tuyệt đối sẽ không để bọn họ phải chịu khổ và chịu uất ức chút nào đâu.”
“Được, được.” Thật ra, từ mức độ nào đó mà nói, Cố Thành Kiêu quen thuộc với cuộc sống của Hà Hâm bên cạnh Kim Bách Minh hơn Lâm Thiển
Bởi vì trong hai năm qua, đội đặc nhiệm luôn theo dõi Kim Bách Minh, Hà Hâm là vợ của Kim Bách Minh, đương nhiên cũng bị theo dõi luôn
Chỉ có điều, Cố Thành Kiêu không tùy tiện tiết lộ công việc của mình với Lâm Thiển mà thôi
So với Lâm Thiển, Cố Thành Kiêu càng hiểu sự khó khăn và không thoải mái của Hà Hâm hơn cô, cũng hiểu được để tới đây nấu bữa cơm này cho họ, bà phải gian nan thế nào.
Hà Hâm chỉ vào hộp quà nọ, nói: “Ban nãy mẹ đã xem qua rồi, là một bộ ấm trà
Mẹ thích lắm, về nhà sẽ dùng ngay.” “Vâng, có thể dùng là tốt nhất rồi ạ
Con khá chú trọng tính thực dụng.” “Đúng đúng, cảm ơn con.”
“Mẹ đừng khách sáo ạ.”
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… “Thật ra bây giờ mẹ hơi ngượng tay, có thể sẽ nấu không ngon như trước kia.” Hà Hâm vừa làm cá quế, vừa nói.“Mẹ, đối với một đứa không biết tí gì về bếp núc thì món này của mẹ là món u đấy.” Hà Hâm mỉm cười, nhắc nhở cô: “Mặc dù Thành Để có đầu bếp, nhưng con vẫn nên biết nấu vài món cơ bản.”Lâm Thiển gật đầu: “Cơ bản thì con biếtĐồ ăn dặm khi còn bé của Nam Nam và Bắc Bắc đều do con nấu đấyNhưng con chỉ thạo mấy món cơ bản thôi, còn như mẹ chính là cao thủ rồi.”Hà Hâm nghe xong, trong lòng vô cùng thỏa mãnQua nhiều năm như vậy, bà đã quen tận hưởng cuộc sống an nhàn trong lâu đài mà Kim Bách Minh dựng nên cho bàCảm xúc không3quá thăng trầm, không quá buồn, đồng thời cũng không quá vui, lúc nào tâm trạng cũng bình thản ổn định.Nhưng nhìn thấy Lâm Thiển và hai đứa cháu ngoại, tâm trạng của bà lập tức trở nên vui vẻ, cười nhiều hơn, cũng nói chuyện nhiều hơn, dần dần bộc lộ bản tính cởi mở trong bà.Người phàm đều có thất tình lục dục, lúc vui sẽ cười to, lúc buồn sẽ khóc lớn, đây mới là tính cách bình thườngNhìn Nam Nam và Bắc Bắc, Hà Hâm cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, mẹ có cảm giác hai mươi năm nay chưa từng trôi qua, không biết làm sao mà qua đượcMẹ cảm thấy dắt con đi dạo trong công viên giống như chuyện mới hôm qua vậy.”Lâm Thiển quay đầu nhìn mẹ mìnhTóc mẹ cố xõa tung trên vai,0rất mượt, rất bóngLúc bà cúi đầu, nó lòa xòa về phía trước, đúng lúc trên cổ tay cô có một sợi dây buộc tócThế là, cô đi ra sau lưng mẹ, túm tóc bà lại bằng hai tay rồi dùng dây buộc tóc buộc tóc bà ra sau.Giống như khi còn bé mẹ đã từng buộc tóc cho cô vậy.Hai mẹ con cao gần bằng nhau, kiểu tóc giống nhau, tạp dề giống nhau, nhìn qua càng thêm giống nhauVề dung mạo và vóc dáng, Lâm Thiển thừa hưởng tất cả ưu điểm từ ba mẹ mìnhLúc cô còn nhỏ, mỗi lần Hà Hâm muốn nhẫn tâm ly hôn, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu lanh lợi của con gái là bà lại không đành lòng“Lúc bé con rất xinh xắn đáng yêu, là đứa bé xinh nhất trong đám trẻ xung quanh.”5“Ha ha, mẹ à, người mẹ nào cũng cảm thấy con cái nhà mình xinh đẹp nhất cả.”“Không phải mẹ khoe đâu, bà con cũng nói vậy đấyKhi đó, mẹ thường trách ba con sao lại nhẫn tâm như vậy, có con gái xinh xắn thế này mà nỡ lòng không về nhà.” Lâm Thiển hơi bất ngờ khi mẹ cô nhắc đến chuyện năm đóNhớ tới bệnh sử của mẹ mà dì Mạch nói, cô rất lo lắng.Nhưng lúc Hà Hâm nói những lời này, nghe như bà đang nói chuyện thường ngày vậy, vẻ mặt không hề đau buồn chút nào.“Mẹ tưởng con không hiểu, nhưng thật ra con lại hiểu hếtCon thường ngồi ở cửa ra vào hai tiếng đồng hồMẹ hỏi con ngồi đó làm gì, con chẳng nóiCó ngày, con hào hứng chạy vào, nói với mẹ rằng: Mẹ4ơi, con thấy ba vềLúc đó mẹ mới phát hiện hóa ra con vẫn luôn chờ ba con, nhưng lại không muốn để mẹ đau lòng, thế nên mới không nói với mẹ.”“Khi đó mẹ cũng uất ức, miệng mồm bác gái còn cay nghiệt, thường xuyên kiểm chuyện với mẹMẹ chẳng so đo với bà ấy, mẹ không thích tính toán chi li với người như bà ấy.”“Tuy nhiên, ông bà nội của con lại đối xử rất tốt với mẹNhưng con cái lớn rồi chẳng nghe lời ba mẹBa con hoàn toàn không nghe lời ông bà nội, khăng khăng muốn đi theo Dung Tử Khâm”“Haizz, những chuyện này, bây giờ nghĩ lại giống như mới xảy ra hôm qua vậyNhưng thoáng cái con đã lớn vậy rồi, mẹ cũng đã nghĩ thoáng từ lâu.” Lâm Thiển yên lặng lắng nghe, như9có điều suy nghĩBỗng, Hà Hâm bỏ cá quế vào chảo dầu nóng hổi, mùi thơm lập tức tỏa raCá quế đã được khứa sẵn, nở hoa trong chảo, từng thớ thịt vểnh lên, trông rất đẹp mắt.“Oa, mẹ, mẹ lợi hại quá!” Lâm Thiển tròn mắt há miệng nhìn, liên tục khen ngợiHà Hâm càng làm càng lên tay, càng làm càng vui vẻĐối với gia đình bình thường mà nói, nấu cơm là việc cần phải làm mỗi ngày, là việc thường ngàyNhưng đối với Hà Hâm và Lâm Thiển, hai người họ đều biết cơ hội lần này thật sự hiếm cóCó lẽ, cả đời chỉ được một lần nàyMùa đông trời tối khá nhanh, mặt trời hơi xuống núi là sắc trời đã tốiNhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống, trên cửa kính trong nhà đọng một lớp hơi nước mỏng.Trong phòng bếp không ngừng bay ra mùi thơm của thức ănNam Nam và Bắc Bắc bị mùi thơm hấp dẫn, chẳng còn tâm tự nô đùa, liền đợi dọn cơm.“Mau đi rửa tay nào, dọn cơm ngay đây.”“Vâng ạ!” Năm người nhanh chóng ngồi vây quanh chiếc bàn tròn nhỏ, bảy món ăn và một món canh bày đầy cả bàn.Món ăn chủ yếu là vị chua ngọt: Sườn xào chua ngọt, cá quế chiên xù sốt chua ngọt, ngó sen chua ngọt, đậu hũ chiên sốt chua ngọt, cá hổ sốt chua ngọtCùng là món ăn chua ngọt nhưng mùi vị không giống nhau, giòn rụm, dẻo dẻo, mềm mềm, trơn bóng, không có cảm giác trùng lặp, khiến cho những người thích khẩu vị chua ngọt cảm thấy rất hài lòng.Ngoài ra còn có món cá tuyết om dưa nhiều dinh dưỡng, tôm bóc vỏ xào đậu hà lan và canh bồ câu hầmNgay cả Cố Thành Kiêu nhìn thấy cũng liên tục khen ngợiNam Nam và Bắc Bắc ăn rất nhiệt tình, hai đứa thích nhất là vị chua ngọtBình thường khi ăn cơm ở nhà, gặp đồ ăn chua ngọt là đứa nào cũng muốn giành lấy cho mìnhNhưng hôm nay không cần giành nữa rồi, vì đồ ăn đầy ắpHà Hâm: “Ngon không nào?”Nam Nam và Bắc Bắc mải ăn, chỉ có thể gật đầu, “Em ưm...”Lâm Thiển cười nhẹ, nói: “Mẹ, mẹ nhìn tướng ăn của bọn nó là biết, còn cần phải hỏi sao?”Hà Hâm khiêm tốn, nói: “Mẹ sợ nhất là cho nước không đúng tỷ lệ, nếu thể mùi vị sẽ kém ngon.”“Không kém đâu ạMẹ, hôm nay con chưa ăn cơm, mẹ có tin con ăn sạch cả bàn không?”“Tin!”Lâm Thiển gia nhập đội quân háu ănBa mẹ con giống như nhịn đói ba ngày vậy, càng ăn càng ngon miệng, càng ăn càng thích thúHà Hâm và Cố Thành Kiêu ngồi đối diện nhauBà ngẩng đầu nhìn người con rể này một chút, thỉnh thoảng nở nụ cười mẹ hiền, “Phiền con sau này chăm sóc con gái mẹ nhé.” Cố Thành Kiêu không khỏi cảm động một hồi, liền cầm lấy bát canh bồ câu, mời bà: “Mẹ, con lấy canh thay rượu mời mẹMẹ cứ yên tâm về Thiển Thiển và bọn nhỏBọn họ là sinh mạng của con, con tuyệt đối sẽ không để bọn họ phải chịu khổ và chịu uất ức chút nào đâu.”“Được, được.” Thật ra, từ mức độ nào đó mà nói, Cố Thành Kiêu quen thuộc với cuộc sống của Hà Hâm bên cạnh Kim Bách Minh hơn Lâm ThiểnBởi vì trong hai năm qua, đội đặc nhiệm luôn theo dõi Kim Bách Minh, Hà Hâm là vợ của Kim Bách Minh, đương nhiên cũng bị theo dõi luônChỉ có điều, Cố Thành Kiêu không tùy tiện tiết lộ công việc của mình với Lâm Thiển mà thôiSo với Lâm Thiển, Cố Thành Kiêu càng hiểu sự khó khăn và không thoải mái của Hà Hâm hơn cô, cũng hiểu được để tới đây nấu bữa cơm này cho họ, bà phải gian nan thế nào.Hà Hâm chỉ vào hộp quà nọ, nói: “Ban nãy mẹ đã xem qua rồi, là một bộ ấm tràMẹ thích lắm, về nhà sẽ dùng ngay.” “Vâng, có thể dùng là tốt nhất rồi ạCon khá chú trọng tính thực dụng.” “Đúng đúng, cảm ơn con.”“Mẹ đừng khách sáo ạ.”