Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…
Chương 836: Em phải giải thích với cậu ta thế nào đ y?
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Các bảo vệ khẽ giật mình, vội vàng ngậm miệng lạiMấy ngày nay bên ngoài Thành Để thường xuyên có xe khả nghi qua lại nên không ai dám coi thườngTrên lầu hai, Cố Thành Kiêu cố hết sức giữ bình tĩnh, khuyên nhủ: “Chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng, em bình tĩnh lại trước đã.” “Bình tĩnh cái gì? Một khi em bình tĩnh là anh lại tẩy não em, dù em có lý thì cũng là lỗi của em.” Lâm Thiển rất kích động: “Bây giờ xảy ra án mạng rồi, nếu không phải Kim Bách Minh nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, dì Mạch sẽ chết sao?”“Không phải logic này, em bình tĩnh lại đi rồi anh phân tích rõ ràng cho em nghe.”“Vậy em xin hỏi, cảnh sát có cần gánh chút3trách nhiệm không? Quân đội các anh có cần gánh trách nhiệm không?” Lâm Thiển không nghe lọt câu nào, chỉ to tiếng chất vấn anh: “Có phải các anh tạo áp lực cho cảnh sát, để không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của các anh, nên nhất định phải phóng thích Kim Bách Minh không?”Cô càng nói càng hăngCố Thành Kiêu tóm ngược tay cô lại, không nhiều lời, trực tiếp đẩy ngã cô xuống giường“Á, Cố Thành Kiêu, anh thả em raAnh bị em nội trúng âm mưu quỷ kế của anh rồi đúng không?!” Lâm Thiển giống như phát điên, hai chân đá lung tung, hai tay quơ quào loạn xạ, dùng hết sức lực của mình để chống lại anhCố Thành Kiêu rất bất đắc dĩ, nói chuyện đàng hoàng cô không nghe,1thì anh phải dùng vũ lực thôiAnh tóm tay cô lại, đè chặt đầu gối của cô, dùng sức lực mạnh mẽ của mình để chiếm lấy thể chủ động: “Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?!”Cuối cùng Lâm Thiển không nổi điên nữa, cô mở to mắt nhìn anhĐôi mắt ấy bắt đầu rưng rưng nướcCô mím chặt môi, nằm bất động, im lặng, cứ thể chảy nước mắt nhìn anh.Tuy nhiên, đây mới là điều làm Cố Thành Kiêu không thể chịu nổi nhất! Trái tim anh đau vô cùng, ánh mắt tuyệt vọng và uất ức của cô thật sự khiến anh như bị lăng trì“Khi Thẩm Tự An nói cho anh biết mẹ em bị Kim Bách Minh đánh, anh thề là tâm trạng của anh lúc đó giống như tâm trạng3của em khi biết tinAnh cũng rất lo lắng.”“Nhưng, nghe lén chỉ có tiếng chứ không có hình, đó chỉ là tiếng đánh đập đơn điệuBọn anh biết Kim Bách Minh đang đánh Hà Hâm, nhưng Kim Bách Minh cũng có thể ngụy biện là Hà Hẩm đang đánh ông ta, vì thế không có ý nghĩaBọn anh cũng đã bàn bạc trong đội, sau khi suy xét kĩ càng mới quyết định không cung cấp băng ghi âm nghe lén cho cảnh sát.”“Về phần hung thủ giết dì Mạch, anh đã nói rồi, hung thủ cần phải chuẩn bị rất nhiều trước khi ra tayNhững việc này không phải chỉ làm trong mấy ngày ngắn ngủi là xongNhất định hung thủ phải quen thuộc với lịch làm việc và nghỉ ngơi của dì Mạch, quen thuộc3sơ đồ bố trí của công ty, quen thuộc quy trình đặt hàng thức ăn, mới có thể làm đến mức không có sơ sót nào như thếAnh đoán, trước khi nổi trận lôi đình ở nhà thì Kim Bách Minh đã phải người ra tay với dì Mạch rồi.”“Nếu sự việc đã đến nước này, thì máy nghe trộm của bọn anh là thứ có hi vọng nghe lén được bí mật của Kim Bách Minh nhấtNó có thể giúp bạn anh thu thập rất nhiều chứng cứ trực tiếp, tại sao phải làm lộ nó?”Giờ phút này, Cố Thành Kiêu cảm nhận rõ được Lâm Thiển nằm dưới người anh đã không còn căng thẳng như trướcChỉ là, cô càng chảy nhiều nước mắt thì lại càng khiến anh bó tay.“Đúng là vì quân đội9đang điều tra vụ này, nên cảnh sát đã bí mật bàn giao vụ án này cho quân đội, tiếp theo anh sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ vụ án nàyCó rất nhiều chuyện cơ mật anh không thể nói với em, tuy nhiên, để em yên tâm, anh sẽ nói bóng gió nhắc nhở em.”“Bây giờ, điều anh có thể nói với em là Kim Bách Minh đang chịu sự giám sát chặt chẽ của quân độiChỉ cần là chuyện ông ta làm, thì ông ta sẽ không trốn thoát đượcAnh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ em và dì Mạch đã chết, em đã hiểu chưa?” Lâm Thiển rơi lệ, cực kỳ đau khổ: “Ngày mai Trương Tử Dương về nước, em phải giải thích với cậu ta thế nào đây?”Cố Thành Kiêu buông lỏng cổ tay cô ra, ôm lấy đầu cô, hôn nhẹ lên nước mắt của cô, nói: “Không phải còn có anh sao? Em đừng khóc, khóc nữa là mù thật đấy.”“Sao anh giống ba em vậy? Chỉ biết làm em sợ.” “Anh đâu chỉ giống ba em, anh còn muốn vỡ tim vì em đây này.” Lâm Thiển quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lạiNói cho cùng, từ đầu đến cuối cô luôn tin tưởng Cố Thành Kiêu“Ngày mai anh đi với em đến bệnh viện gặp Trương Tử Dương, em đừng sợ, được không?” “Um...”Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ là gió Tây Bắc đang gào thét ngoài cửa sổ tựa như càng dữ dội hơn, càng lúc càng to, càng lúc càng điên cuồng.stHôm sau, tại cổng nhà xác bệnh việnĐây là lần đầu tiên Lâm Thiển tận mắt nhìn thấy Trương Tử Dương.Vừa thấy cậu ta, Lâm Thiển đã nhận ra ngayBởi vì hình nền điện thoại của dì Mạch chính là ảnh chụp của Trương Tử DươngLúc ấy, cô và dì Mạch đã từng khen ngợi con trai dì đẹp như minh tinh, còn nói muốn hợp tác với cậu ta làm nghệ sĩDì Mạch đã vui vẻ cười ha hả, nói chỉ cần con trai dì đồng ý, dì nhất định sẽ ủng hộ.Nhưng mà, Trương Tử Dương trước mắt này lại không đẹp trai rạng ngời như trên điện thoại di động của dì MạchMí mắt cậu ta sưng vù, vành mắt và hốc mắt đều thâm quầng, trông vô cùng tiều tụy.Ngẩn ngơ một hồi, Trương Tử Dương đi đến trước mặt bọn họ, điều khiến bọn họ càng bất ngờ hơn đó là, Sở Mặc Phong đi cùng với Trương Tử Dương.“Chú Hai, thím Hai, cháu theo Tử Dương đến nhìn dì một chút.” Sở Mặc Phong chủ động giải thích nghi ngờ của bọn họ: “Tử Dương là bạn học lúc cháu đi du học, sau khi tốt nghiệp luôn giúp cháu làm việcBọn cháu là bạn bè, cũng là cộng sự tốt nhấtLần này bọn cháu cùng đi công tác với nhau, nghe được tin dữ dì bị sát hại, cháu liền về với cậu ấy.”Trương Tử Dương vươn tay, mệt mỏi nói: “Tôi là Trương Tử Dương, rất cảm ơn hai người đã giúp xử lý chuyện của mẹ tôi trong lúc cấp bách.”Cố Thành Kiêu tiến lên nắm chặt tay cậu ta, an ủi: “Là chuyện nên làm mà, cậu bớt đau buồn.”Trương Tử Dương bình tĩnh đến mức không ngờ, cậu ta từ chối khéo Sở Mặc Phong đi theo, yêu cầu một thân một mình vào nhìn mẹ lần cuốiNhìn bóng lưng loạng chà loạng choạng của Trương Tử Dương, Cố Thành Kiêu hỏi: “Cậu ta ở đâu?” Sở Mặc Phong: Bọn cháu sống đối diện nhau ạ.” Cố Thành Kiêu quay lại nhìn cháu trai mình một chút, lại hỏi: “Hai đứa về đoạn đường này, có gặp phải người nào hoặc chuyện gì bất thường không?” Sở Mặc Phong nhớ lại, lắc đầu: “Không ạ, cháu không để ý, dọc đường chỉ quan tâm đến tâm trạng của Tử DươngDù là người thân duy nhất của cậu ấyHơn nữa mẹ con họ sống chung thì ít mà xa cách thì nhiềuDì đột nhiên bị sát hại là sự đả kích rất lớn với cậu ấy.”Cố Thành Kiêu vỗ vai cậu ta, nói: “Lúc nào đó chúng ta tâm sự một chút đi.”Sở Mặc Phong: “Vâng.”
Các bảo vệ khẽ giật mình, vội vàng ngậm miệng lại
Mấy ngày nay bên ngoài Thành Để thường xuyên có xe khả nghi qua lại nên không ai dám coi thường
Trên lầu hai, Cố Thành Kiêu cố hết sức giữ bình tĩnh, khuyên nhủ: “Chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng, em bình tĩnh lại trước đã.” “Bình tĩnh cái gì? Một khi em bình tĩnh là anh lại tẩy não em, dù em có lý thì cũng là lỗi của em.” Lâm Thiển rất kích động: “Bây giờ xảy ra án mạng rồi, nếu không phải Kim Bách Minh nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, dì Mạch sẽ chết sao?”
“Không phải logic này, em bình tĩnh lại đi rồi anh phân tích rõ ràng cho em nghe.”
“Vậy em xin hỏi, cảnh sát có cần gánh chút3trách nhiệm không? Quân đội các anh có cần gánh trách nhiệm không?” Lâm Thiển không nghe lọt câu nào, chỉ to tiếng chất vấn anh: “Có phải các anh tạo áp lực cho cảnh sát, để không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của các anh, nên nhất định phải phóng thích Kim Bách Minh không?”
Cô càng nói càng hăng
Cố Thành Kiêu tóm ngược tay cô lại, không nhiều lời, trực tiếp đẩy ngã cô xuống giường
“Á, Cố Thành Kiêu, anh thả em ra
Anh bị em nội trúng âm mưu quỷ kế của anh rồi đúng không?!” Lâm Thiển giống như phát điên, hai chân đá lung tung, hai tay quơ quào loạn xạ, dùng hết sức lực của mình để chống lại anh
Cố Thành Kiêu rất bất đắc dĩ, nói chuyện đàng hoàng cô không nghe,1thì anh phải dùng vũ lực thôi
Anh tóm tay cô lại, đè chặt đầu gối của cô, dùng sức lực mạnh mẽ của mình để chiếm lấy thể chủ động: “Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?!”
Cuối cùng Lâm Thiển không nổi điên nữa, cô mở to mắt nhìn anh
Đôi mắt ấy bắt đầu rưng rưng nước
Cô mím chặt môi, nằm bất động, im lặng, cứ thể chảy nước mắt nhìn anh.
Tuy nhiên, đây mới là điều làm Cố Thành Kiêu không thể chịu nổi nhất! Trái tim anh đau vô cùng, ánh mắt tuyệt vọng và uất ức của cô thật sự khiến anh như bị lăng trì
“Khi Thẩm Tự An nói cho anh biết mẹ em bị Kim Bách Minh đánh, anh thề là tâm trạng của anh lúc đó giống như tâm trạng3của em khi biết tin
Anh cũng rất lo lắng.”
“Nhưng, nghe lén chỉ có tiếng chứ không có hình, đó chỉ là tiếng đánh đập đơn điệu
Bọn anh biết Kim Bách Minh đang đánh Hà Hâm, nhưng Kim Bách Minh cũng có thể ngụy biện là Hà Hẩm đang đánh ông ta, vì thế không có ý nghĩa
Bọn anh cũng đã bàn bạc trong đội, sau khi suy xét kĩ càng mới quyết định không cung cấp băng ghi âm nghe lén cho cảnh sát.”
“Về phần hung thủ giết dì Mạch, anh đã nói rồi, hung thủ cần phải chuẩn bị rất nhiều trước khi ra tay
Những việc này không phải chỉ làm trong mấy ngày ngắn ngủi là xong
Nhất định hung thủ phải quen thuộc với lịch làm việc và nghỉ ngơi của dì Mạch, quen thuộc3sơ đồ bố trí của công ty, quen thuộc quy trình đặt hàng thức ăn, mới có thể làm đến mức không có sơ sót nào như thế
Anh đoán, trước khi nổi trận lôi đình ở nhà thì Kim Bách Minh đã phải người ra tay với dì Mạch rồi.”
“Nếu sự việc đã đến nước này, thì máy nghe trộm của bọn anh là thứ có hi vọng nghe lén được bí mật của Kim Bách Minh nhất
Nó có thể giúp bạn anh thu thập rất nhiều chứng cứ trực tiếp, tại sao phải làm lộ nó?”
Giờ phút này, Cố Thành Kiêu cảm nhận rõ được Lâm Thiển nằm dưới người anh đã không còn căng thẳng như trước
Chỉ là, cô càng chảy nhiều nước mắt thì lại càng khiến anh bó tay.
“Đúng là vì quân đội9đang điều tra vụ này, nên cảnh sát đã bí mật bàn giao vụ án này cho quân đội, tiếp theo anh sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ vụ án này
Có rất nhiều chuyện cơ mật anh không thể nói với em, tuy nhiên, để em yên tâm, anh sẽ nói bóng gió nhắc nhở em.”
“Bây giờ, điều anh có thể nói với em là Kim Bách Minh đang chịu sự giám sát chặt chẽ của quân đội
Chỉ cần là chuyện ông ta làm, thì ông ta sẽ không trốn thoát được
Anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ em và dì Mạch đã chết, em đã hiểu chưa?” Lâm Thiển rơi lệ, cực kỳ đau khổ: “Ngày mai Trương Tử Dương về nước, em phải giải thích với cậu ta thế nào đây?”
Cố Thành Kiêu buông lỏng cổ tay cô ra, ôm lấy đầu cô, hôn nhẹ lên nước mắt của cô, nói: “Không phải còn có anh sao? Em đừng khóc, khóc nữa là mù thật đấy.”
“Sao anh giống ba em vậy? Chỉ biết làm em sợ.” “Anh đâu chỉ giống ba em, anh còn muốn vỡ tim vì em đây này.” Lâm Thiển quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại
Nói cho cùng, từ đầu đến cuối cô luôn tin tưởng Cố Thành Kiêu
“Ngày mai anh đi với em đến bệnh viện gặp Trương Tử Dương, em đừng sợ, được không?” “Um...”
Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ là gió Tây Bắc đang gào thét ngoài cửa sổ tựa như càng dữ dội hơn, càng lúc càng to, càng lúc càng điên cuồng.
st
Hôm sau, tại cổng nhà xác bệnh viện
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển tận mắt nhìn thấy Trương Tử Dương.
Vừa thấy cậu ta, Lâm Thiển đã nhận ra ngay
Bởi vì hình nền điện thoại của dì Mạch chính là ảnh chụp của Trương Tử Dương
Lúc ấy, cô và dì Mạch đã từng khen ngợi con trai dì đẹp như minh tinh, còn nói muốn hợp tác với cậu ta làm nghệ sĩ
Dì Mạch đã vui vẻ cười ha hả, nói chỉ cần con trai dì đồng ý, dì nhất định sẽ ủng hộ.
Nhưng mà, Trương Tử Dương trước mắt này lại không đẹp trai rạng ngời như trên điện thoại di động của dì Mạch
Mí mắt cậu ta sưng vù, vành mắt và hốc mắt đều thâm quầng, trông vô cùng tiều tụy.
Ngẩn ngơ một hồi, Trương Tử Dương đi đến trước mặt bọn họ, điều khiến bọn họ càng bất ngờ hơn đó là, Sở Mặc Phong đi cùng với Trương Tử Dương.
“Chú Hai, thím Hai, cháu theo Tử Dương đến nhìn dì một chút.” Sở Mặc Phong chủ động giải thích nghi ngờ của bọn họ: “Tử Dương là bạn học lúc cháu đi du học, sau khi tốt nghiệp luôn giúp cháu làm việc
Bọn cháu là bạn bè, cũng là cộng sự tốt nhất
Lần này bọn cháu cùng đi công tác với nhau, nghe được tin dữ dì bị sát hại, cháu liền về với cậu ấy.”
Trương Tử Dương vươn tay, mệt mỏi nói: “Tôi là Trương Tử Dương, rất cảm ơn hai người đã giúp xử lý chuyện của mẹ tôi trong lúc cấp bách.”
Cố Thành Kiêu tiến lên nắm chặt tay cậu ta, an ủi: “Là chuyện nên làm mà, cậu bớt đau buồn.”
Trương Tử Dương bình tĩnh đến mức không ngờ, cậu ta từ chối khéo Sở Mặc Phong đi theo, yêu cầu một thân một mình vào nhìn mẹ lần cuối
Nhìn bóng lưng loạng chà loạng choạng của Trương Tử Dương, Cố Thành Kiêu hỏi: “Cậu ta ở đâu?” Sở Mặc Phong: Bọn cháu sống đối diện nhau ạ.” Cố Thành Kiêu quay lại nhìn cháu trai mình một chút, lại hỏi: “Hai đứa về đoạn đường này, có gặp phải người nào hoặc chuyện gì bất thường không?” Sở Mặc Phong nhớ lại, lắc đầu: “Không ạ, cháu không để ý, dọc đường chỉ quan tâm đến tâm trạng của Tử Dương
Dù là người thân duy nhất của cậu ấy
Hơn nữa mẹ con họ sống chung thì ít mà xa cách thì nhiều
Dì đột nhiên bị sát hại là sự đả kích rất lớn với cậu ấy.”
Cố Thành Kiêu vỗ vai cậu ta, nói: “Lúc nào đó chúng ta tâm sự một chút đi.”
Sở Mặc Phong: “Vâng.”
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Các bảo vệ khẽ giật mình, vội vàng ngậm miệng lạiMấy ngày nay bên ngoài Thành Để thường xuyên có xe khả nghi qua lại nên không ai dám coi thườngTrên lầu hai, Cố Thành Kiêu cố hết sức giữ bình tĩnh, khuyên nhủ: “Chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng, em bình tĩnh lại trước đã.” “Bình tĩnh cái gì? Một khi em bình tĩnh là anh lại tẩy não em, dù em có lý thì cũng là lỗi của em.” Lâm Thiển rất kích động: “Bây giờ xảy ra án mạng rồi, nếu không phải Kim Bách Minh nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, dì Mạch sẽ chết sao?”“Không phải logic này, em bình tĩnh lại đi rồi anh phân tích rõ ràng cho em nghe.”“Vậy em xin hỏi, cảnh sát có cần gánh chút3trách nhiệm không? Quân đội các anh có cần gánh trách nhiệm không?” Lâm Thiển không nghe lọt câu nào, chỉ to tiếng chất vấn anh: “Có phải các anh tạo áp lực cho cảnh sát, để không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của các anh, nên nhất định phải phóng thích Kim Bách Minh không?”Cô càng nói càng hăngCố Thành Kiêu tóm ngược tay cô lại, không nhiều lời, trực tiếp đẩy ngã cô xuống giường“Á, Cố Thành Kiêu, anh thả em raAnh bị em nội trúng âm mưu quỷ kế của anh rồi đúng không?!” Lâm Thiển giống như phát điên, hai chân đá lung tung, hai tay quơ quào loạn xạ, dùng hết sức lực của mình để chống lại anhCố Thành Kiêu rất bất đắc dĩ, nói chuyện đàng hoàng cô không nghe,1thì anh phải dùng vũ lực thôiAnh tóm tay cô lại, đè chặt đầu gối của cô, dùng sức lực mạnh mẽ của mình để chiếm lấy thể chủ động: “Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?!”Cuối cùng Lâm Thiển không nổi điên nữa, cô mở to mắt nhìn anhĐôi mắt ấy bắt đầu rưng rưng nướcCô mím chặt môi, nằm bất động, im lặng, cứ thể chảy nước mắt nhìn anh.Tuy nhiên, đây mới là điều làm Cố Thành Kiêu không thể chịu nổi nhất! Trái tim anh đau vô cùng, ánh mắt tuyệt vọng và uất ức của cô thật sự khiến anh như bị lăng trì“Khi Thẩm Tự An nói cho anh biết mẹ em bị Kim Bách Minh đánh, anh thề là tâm trạng của anh lúc đó giống như tâm trạng3của em khi biết tinAnh cũng rất lo lắng.”“Nhưng, nghe lén chỉ có tiếng chứ không có hình, đó chỉ là tiếng đánh đập đơn điệuBọn anh biết Kim Bách Minh đang đánh Hà Hâm, nhưng Kim Bách Minh cũng có thể ngụy biện là Hà Hẩm đang đánh ông ta, vì thế không có ý nghĩaBọn anh cũng đã bàn bạc trong đội, sau khi suy xét kĩ càng mới quyết định không cung cấp băng ghi âm nghe lén cho cảnh sát.”“Về phần hung thủ giết dì Mạch, anh đã nói rồi, hung thủ cần phải chuẩn bị rất nhiều trước khi ra tayNhững việc này không phải chỉ làm trong mấy ngày ngắn ngủi là xongNhất định hung thủ phải quen thuộc với lịch làm việc và nghỉ ngơi của dì Mạch, quen thuộc3sơ đồ bố trí của công ty, quen thuộc quy trình đặt hàng thức ăn, mới có thể làm đến mức không có sơ sót nào như thếAnh đoán, trước khi nổi trận lôi đình ở nhà thì Kim Bách Minh đã phải người ra tay với dì Mạch rồi.”“Nếu sự việc đã đến nước này, thì máy nghe trộm của bọn anh là thứ có hi vọng nghe lén được bí mật của Kim Bách Minh nhấtNó có thể giúp bạn anh thu thập rất nhiều chứng cứ trực tiếp, tại sao phải làm lộ nó?”Giờ phút này, Cố Thành Kiêu cảm nhận rõ được Lâm Thiển nằm dưới người anh đã không còn căng thẳng như trướcChỉ là, cô càng chảy nhiều nước mắt thì lại càng khiến anh bó tay.“Đúng là vì quân đội9đang điều tra vụ này, nên cảnh sát đã bí mật bàn giao vụ án này cho quân đội, tiếp theo anh sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ vụ án nàyCó rất nhiều chuyện cơ mật anh không thể nói với em, tuy nhiên, để em yên tâm, anh sẽ nói bóng gió nhắc nhở em.”“Bây giờ, điều anh có thể nói với em là Kim Bách Minh đang chịu sự giám sát chặt chẽ của quân độiChỉ cần là chuyện ông ta làm, thì ông ta sẽ không trốn thoát đượcAnh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ em và dì Mạch đã chết, em đã hiểu chưa?” Lâm Thiển rơi lệ, cực kỳ đau khổ: “Ngày mai Trương Tử Dương về nước, em phải giải thích với cậu ta thế nào đây?”Cố Thành Kiêu buông lỏng cổ tay cô ra, ôm lấy đầu cô, hôn nhẹ lên nước mắt của cô, nói: “Không phải còn có anh sao? Em đừng khóc, khóc nữa là mù thật đấy.”“Sao anh giống ba em vậy? Chỉ biết làm em sợ.” “Anh đâu chỉ giống ba em, anh còn muốn vỡ tim vì em đây này.” Lâm Thiển quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lạiNói cho cùng, từ đầu đến cuối cô luôn tin tưởng Cố Thành Kiêu“Ngày mai anh đi với em đến bệnh viện gặp Trương Tử Dương, em đừng sợ, được không?” “Um...”Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ là gió Tây Bắc đang gào thét ngoài cửa sổ tựa như càng dữ dội hơn, càng lúc càng to, càng lúc càng điên cuồng.stHôm sau, tại cổng nhà xác bệnh việnĐây là lần đầu tiên Lâm Thiển tận mắt nhìn thấy Trương Tử Dương.Vừa thấy cậu ta, Lâm Thiển đã nhận ra ngayBởi vì hình nền điện thoại của dì Mạch chính là ảnh chụp của Trương Tử DươngLúc ấy, cô và dì Mạch đã từng khen ngợi con trai dì đẹp như minh tinh, còn nói muốn hợp tác với cậu ta làm nghệ sĩDì Mạch đã vui vẻ cười ha hả, nói chỉ cần con trai dì đồng ý, dì nhất định sẽ ủng hộ.Nhưng mà, Trương Tử Dương trước mắt này lại không đẹp trai rạng ngời như trên điện thoại di động của dì MạchMí mắt cậu ta sưng vù, vành mắt và hốc mắt đều thâm quầng, trông vô cùng tiều tụy.Ngẩn ngơ một hồi, Trương Tử Dương đi đến trước mặt bọn họ, điều khiến bọn họ càng bất ngờ hơn đó là, Sở Mặc Phong đi cùng với Trương Tử Dương.“Chú Hai, thím Hai, cháu theo Tử Dương đến nhìn dì một chút.” Sở Mặc Phong chủ động giải thích nghi ngờ của bọn họ: “Tử Dương là bạn học lúc cháu đi du học, sau khi tốt nghiệp luôn giúp cháu làm việcBọn cháu là bạn bè, cũng là cộng sự tốt nhấtLần này bọn cháu cùng đi công tác với nhau, nghe được tin dữ dì bị sát hại, cháu liền về với cậu ấy.”Trương Tử Dương vươn tay, mệt mỏi nói: “Tôi là Trương Tử Dương, rất cảm ơn hai người đã giúp xử lý chuyện của mẹ tôi trong lúc cấp bách.”Cố Thành Kiêu tiến lên nắm chặt tay cậu ta, an ủi: “Là chuyện nên làm mà, cậu bớt đau buồn.”Trương Tử Dương bình tĩnh đến mức không ngờ, cậu ta từ chối khéo Sở Mặc Phong đi theo, yêu cầu một thân một mình vào nhìn mẹ lần cuốiNhìn bóng lưng loạng chà loạng choạng của Trương Tử Dương, Cố Thành Kiêu hỏi: “Cậu ta ở đâu?” Sở Mặc Phong: Bọn cháu sống đối diện nhau ạ.” Cố Thành Kiêu quay lại nhìn cháu trai mình một chút, lại hỏi: “Hai đứa về đoạn đường này, có gặp phải người nào hoặc chuyện gì bất thường không?” Sở Mặc Phong nhớ lại, lắc đầu: “Không ạ, cháu không để ý, dọc đường chỉ quan tâm đến tâm trạng của Tử DươngDù là người thân duy nhất của cậu ấyHơn nữa mẹ con họ sống chung thì ít mà xa cách thì nhiềuDì đột nhiên bị sát hại là sự đả kích rất lớn với cậu ấy.”Cố Thành Kiêu vỗ vai cậu ta, nói: “Lúc nào đó chúng ta tâm sự một chút đi.”Sở Mặc Phong: “Vâng.”