Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…
Chương 872: Địa điểm nhận hàng
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Anh ấy mạo hiểm đến đây để cứu tôiChúng tôi phải biết được bí mật của những nọc độc rắn bên trong trung tâm xét nghiệm.” Ella lo lắng hỏi: “Cứu cô? Cô bị làm sao?” “Tôi trúng độc rắn, không biết là loại nào, chúng tôi không có thuốc giải.” Ella cau mày: “Cái gì, trúng độc rắn?..Những người bị trúng độc rắn mà tôi biết, cuối cùng không có ai sống sót cả.” Cố Thành Kiêu hỏi tiếp: “Còn có những người khác trúng độc rắn?”Ella vô cùng lấy làm tiếc: “Đều là một số bệnh nhân, có người mắc bệnh nan y, nhưng cũng có người có thể trị hếtBọn chúng lấy bệnh nhân làm thí nghiệm, tiêm nọc rắn cho bệnh nhân, cuối cùng những người đó đều3đã chết.” Lâm Thiển nhân cơ hội hỏi tiếp: “Bọn họ trúng phải độc gì?” Ella lắc đầu: “Độc gì thì tôi cũng không biếtTôi chỉ biết đọc số 7, có một lần tôi quét dọn vệ sinh, đi ngang qua cửa phòng thí nghiệm, nghe Tiến sĩ McCleary nói chuyện với học trò của ông ta, họ nói rằng độc dùng làm thí nghiệm là độc số 7” Cố Thành Kiêu: “Thuốc giải hoặc thuốc ức chế của độc số 7 là gì?”Ella: “Đúng, có thuốc ức chếBọn họ cho bệnh nhân uống thuốc ức chế, cho nên bệnh nhân và người nhà đều không phát hiện ra, còn cho rằng bệnh nhân thật sự chết vì bệnh, thật ra chính là bị bọn chúng giết hại.” Lâm Thiển và Cố1Thành Kiêu nhìn nhau một cái, lại hỏi: “Thế cổ có biết chuyện Tiến sĩ McCleary mua bán hàng mẫu nọc độc không?”Ella: “Cái này thì tôi không rõ, nhưng cách một khoảng thời gian, Tiến sĩ McCleary sẽ vận chuyển một lượng hàng mẫu ra ngoài, nói là hàng của ông Trác.” Đúng thế, tin tức có được đều chính xác, nhưng trọng điểm là Tiến sĩ McCleary sẽ chuyển lô hàng đó tới đâu, Trác Lực sẽ nhận hàng ở chỗ nào, còn người mua nọc độc sẽ nhận hàng ở đâuNhững tin tức này họ đều không biết đượcĐêm càng ngày càng khuya, thời gian càng lúc càng gần mười giờ, Cố Thành Kiêu hơi sốt ruộtAnh đổi cách hỏi khác: “Hiện tại tôi biết Tiến sĩ McCleary giao6hàng cho ông Trác, địa điểm là bến tàu Thời Đại, cô có biết đầu mối nào liên quan không? Bất kể đầu mối nào đều được, xin cô suy nghĩ cẩn thận.”Ella nhìn vẻ mặt chân thành của Cố Thành Kiêu, cũng nhìn sang ánh mắt khẩn cầu của Lâm Thiển, cô ta cố gắng nhớ lại, bến tàu Thời Đại, bến tàu Thời Đại, có đầu mối gì liên quan đến bến tàu Thời Đại“Đúng, tôi nhớ ra một chuyện, không biết có giúp gì được cho hai người không.”“Xin hãy nói.”“Bệnh viện có một kho hàng ở bến tàu Thời Đại, chuyên chứa những dụng cụ y học nhập khẩu, nhưng tôi không biết là kho hàng số mấy.” Ella ôm đầu xin lỗi, vẻ mặt hối lỗi: “Chắc4cái này không có tác dụng gì, ôi, sớm biết thế này tôi nên to gan hơn, nghe nhiều hơn.”“Không, điều này rất có ích.” Cố Thành Kiêu quay sang nhìn Lâm Thiển: “Thời gian khẩn cấp, chúng ta đi thôi.” Lâm Thiển gật đầu, lại dặn dò Ella, “Ella, ngày mai cảnh sát sẽ thả hai người raCô đừng đến làm ở bệnh viện nữa, tôi lo lắng họ sẽ đối xử không tốt với côTốt nhất cô nên dẫn bọn nhỏ trốn đến nơi khác đi.”Ella: “Ừ, tôi biết rồiTôi sẽ dẫn bọn nhỏ đến ở chỗ cha mẹ tôi một thời gian, Chúa sẽ phù hộ cho cô được bình an vô sự.” Lâm Thiển: “Đương nhiên, đợi chuyện này qua rồi, tôi sẽ liên lạc với cô, cô3phải bảo trọng.” Ella: “Ừm, hai người cũng phải bảo trọng.” Ra khỏi trại giam, trời đã khuya, trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời đêm cao cao, làm những ngôi sao xung quanh trở nên ảm đạm.Nói thật thì đây là lần đầu tiên Cố Thành Kiêu nghe thấy Lâm Thiển nói chuyện nghiêm túc với người khác bằng tiếng AnhĐiều làm anh bất ngờ chính là khẩu âm của cô rất lưu loát, phát âm cũng rất dễ ngheThi thoảng anh còn quay sang nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái, khóe môi cũng nở nụ cười.“Làm gì?” Lâm Thiển hỏi Cố Thành Kiêu vuốt ve đầu Lâm Thiển, cười bảo: “Không làm gì cả, chỉ cảm thấy..em thật sự đã trưởng thành rồi.” “Sao, anh cũng bắt đầu cậy già lên mặt hả? Cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật rằng bản thân anh đã lớn tuổi rồi?” “...” Sao tự nhiên mình lại tự chuốc lấy phiền phức, bị cô đâm chọc thế này? Lâm Thiển lái xe đi thẳng tới bến tàu Thời Đại, Cố Thành Kiêu ngồi vào chỗ phó lái, rồi liên lạc với tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã LangMạng liên lạc của Thẩm Tự An quả nhiên danh bất hư truyền, bất kể là ở bên kia đại dương, tin tức của anh ta cũng linh thông như vậyRất nhanh bên anh ta cũng đã nhắn lại: “Lão Đại, tra ra rồi, vị trí kho hàng của bệnh viện là số 12 khu Đông bến tàu Thời Đại, chỉ có một cái.” Cố Thành Kiêu nghe thể thì sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Rất tốt, chúng tôi qua đó ngay.”Thẩm Tự An: “Lão Đại, lão Phạm với Tiểu Cao Tử đã đến Miami, sao anh không tìm họ chi viện?”Cố Thành Kiêu: “Bên này tạm thời tôi có thể tự mình giải quyếtBên họ theo dõi các nữ sinh viên mất liên lạc càng quan trọng hơnTôi thấy hai chuyện này có liên quan với nhauCậu tra thử đi, có tin tức gì phải báo cho tôi ngay.”Thẩm Tự An: “Rõ!”.Cố Thành Kiêu cúp điện thoại, rồi đổi vị trí với Lâm Thiển, phi như tên bắn tới bến tàu Thời Đại với tốc độ nhanh nhấtKho hàng số 12 khu Đông bến tàu Thời Đại nằm ở vị trí rất khuất, nếu không phải lần theo số thứ tự tìm tới thì vốn sẽ không tìm thấy nơi này.Hai người tìm một chỗ thích hợp ngồi xổm trong bóng tốiCố Thành Kiêu chẳng nói chẳng rằng, cởi áo chống đạn duy nhất ra, mặc vào cho Lâm Thiển.“Không được, anh cần nó hơn em.” Người xông pha chiến đấu là anh, luồn lách trong mưa bom bão đạn cũng là anh, sao cô có thể nhận lấy bùa hộ mạng của anh chứ?Nhưng Cố Thành Kiêu cổ chấp muốn cô phải mặc: “Đừng cởi ra, nghe lời anh, từ trước tới giờ áo chống đạn ở trên người anh không hề có cơ hội phát huy tác dụng, ngược lại còn hạn chế hành động của anh.”“Nhưng..nhưng mà...”“Đừng những gì cả, chắc chắn em cũng không ngoan ngoãn ẩn nấp đâu, mặc vào đi, để anh yên tâm hơn.” Lâm Thiển không từ chối nữa, nghĩ cũng đúng, cô không thể kéo chân sau anh đượcĐúng lúc này, tiếng xe hơi chạy tới truyền đến trong bóng đêm, hai người đồng thời nín thở tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanhTrong phút chốc, đèn xe chiếu rọi cửa kho hàng, chiếc xe Jeep màu đen dùng trước cửa kho hàng, một người đàn ông vạm vỡ râu ria dài hơn cả tóc từ trên xe bước xuống.Người đàn ông hình như đang gọi điện thoại, cùng lúc đó, cửa cuốn kho hàng được cuốn lên trên, bên trong là người đàn ông mặc áo blouse trắngHai người gặp mặt, không nói câu nào, tên đàn ông vạm vỡ đi theo người mặc áo blouse bước vào kho hàng, cửa cuốn cũng được kéo xuống, nhưng không kéo xuống hết“Em ở đây, anh vào xem thử.”
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Anh ấy mạo hiểm đến đây để cứu tôiChúng tôi phải biết được bí mật của những nọc độc rắn bên trong trung tâm xét nghiệm.” Ella lo lắng hỏi: “Cứu cô? Cô bị làm sao?” “Tôi trúng độc rắn, không biết là loại nào, chúng tôi không có thuốc giải.” Ella cau mày: “Cái gì, trúng độc rắn?..Những người bị trúng độc rắn mà tôi biết, cuối cùng không có ai sống sót cả.” Cố Thành Kiêu hỏi tiếp: “Còn có những người khác trúng độc rắn?”Ella vô cùng lấy làm tiếc: “Đều là một số bệnh nhân, có người mắc bệnh nan y, nhưng cũng có người có thể trị hếtBọn chúng lấy bệnh nhân làm thí nghiệm, tiêm nọc rắn cho bệnh nhân, cuối cùng những người đó đều3đã chết.” Lâm Thiển nhân cơ hội hỏi tiếp: “Bọn họ trúng phải độc gì?” Ella lắc đầu: “Độc gì thì tôi cũng không biếtTôi chỉ biết đọc số 7, có một lần tôi quét dọn vệ sinh, đi ngang qua cửa phòng thí nghiệm, nghe Tiến sĩ McCleary nói chuyện với học trò của ông ta, họ nói rằng độc dùng làm thí nghiệm là độc số 7” Cố Thành Kiêu: “Thuốc giải hoặc thuốc ức chế của độc số 7 là gì?”Ella: “Đúng, có thuốc ức chếBọn họ cho bệnh nhân uống thuốc ức chế, cho nên bệnh nhân và người nhà đều không phát hiện ra, còn cho rằng bệnh nhân thật sự chết vì bệnh, thật ra chính là bị bọn chúng giết hại.” Lâm Thiển và Cố1Thành Kiêu nhìn nhau một cái, lại hỏi: “Thế cổ có biết chuyện Tiến sĩ McCleary mua bán hàng mẫu nọc độc không?”Ella: “Cái này thì tôi không rõ, nhưng cách một khoảng thời gian, Tiến sĩ McCleary sẽ vận chuyển một lượng hàng mẫu ra ngoài, nói là hàng của ông Trác.” Đúng thế, tin tức có được đều chính xác, nhưng trọng điểm là Tiến sĩ McCleary sẽ chuyển lô hàng đó tới đâu, Trác Lực sẽ nhận hàng ở chỗ nào, còn người mua nọc độc sẽ nhận hàng ở đâuNhững tin tức này họ đều không biết đượcĐêm càng ngày càng khuya, thời gian càng lúc càng gần mười giờ, Cố Thành Kiêu hơi sốt ruộtAnh đổi cách hỏi khác: “Hiện tại tôi biết Tiến sĩ McCleary giao6hàng cho ông Trác, địa điểm là bến tàu Thời Đại, cô có biết đầu mối nào liên quan không? Bất kể đầu mối nào đều được, xin cô suy nghĩ cẩn thận.”Ella nhìn vẻ mặt chân thành của Cố Thành Kiêu, cũng nhìn sang ánh mắt khẩn cầu của Lâm Thiển, cô ta cố gắng nhớ lại, bến tàu Thời Đại, bến tàu Thời Đại, có đầu mối gì liên quan đến bến tàu Thời Đại“Đúng, tôi nhớ ra một chuyện, không biết có giúp gì được cho hai người không.”“Xin hãy nói.”“Bệnh viện có một kho hàng ở bến tàu Thời Đại, chuyên chứa những dụng cụ y học nhập khẩu, nhưng tôi không biết là kho hàng số mấy.” Ella ôm đầu xin lỗi, vẻ mặt hối lỗi: “Chắc4cái này không có tác dụng gì, ôi, sớm biết thế này tôi nên to gan hơn, nghe nhiều hơn.”“Không, điều này rất có ích.” Cố Thành Kiêu quay sang nhìn Lâm Thiển: “Thời gian khẩn cấp, chúng ta đi thôi.” Lâm Thiển gật đầu, lại dặn dò Ella, “Ella, ngày mai cảnh sát sẽ thả hai người raCô đừng đến làm ở bệnh viện nữa, tôi lo lắng họ sẽ đối xử không tốt với côTốt nhất cô nên dẫn bọn nhỏ trốn đến nơi khác đi.”Ella: “Ừ, tôi biết rồiTôi sẽ dẫn bọn nhỏ đến ở chỗ cha mẹ tôi một thời gian, Chúa sẽ phù hộ cho cô được bình an vô sự.” Lâm Thiển: “Đương nhiên, đợi chuyện này qua rồi, tôi sẽ liên lạc với cô, cô3phải bảo trọng.” Ella: “Ừm, hai người cũng phải bảo trọng.” Ra khỏi trại giam, trời đã khuya, trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời đêm cao cao, làm những ngôi sao xung quanh trở nên ảm đạm.Nói thật thì đây là lần đầu tiên Cố Thành Kiêu nghe thấy Lâm Thiển nói chuyện nghiêm túc với người khác bằng tiếng AnhĐiều làm anh bất ngờ chính là khẩu âm của cô rất lưu loát, phát âm cũng rất dễ ngheThi thoảng anh còn quay sang nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái, khóe môi cũng nở nụ cười.“Làm gì?” Lâm Thiển hỏi Cố Thành Kiêu vuốt ve đầu Lâm Thiển, cười bảo: “Không làm gì cả, chỉ cảm thấy..em thật sự đã trưởng thành rồi.” “Sao, anh cũng bắt đầu cậy già lên mặt hả? Cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật rằng bản thân anh đã lớn tuổi rồi?” “...” Sao tự nhiên mình lại tự chuốc lấy phiền phức, bị cô đâm chọc thế này? Lâm Thiển lái xe đi thẳng tới bến tàu Thời Đại, Cố Thành Kiêu ngồi vào chỗ phó lái, rồi liên lạc với tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã LangMạng liên lạc của Thẩm Tự An quả nhiên danh bất hư truyền, bất kể là ở bên kia đại dương, tin tức của anh ta cũng linh thông như vậyRất nhanh bên anh ta cũng đã nhắn lại: “Lão Đại, tra ra rồi, vị trí kho hàng của bệnh viện là số 12 khu Đông bến tàu Thời Đại, chỉ có một cái.” Cố Thành Kiêu nghe thể thì sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Rất tốt, chúng tôi qua đó ngay.”Thẩm Tự An: “Lão Đại, lão Phạm với Tiểu Cao Tử đã đến Miami, sao anh không tìm họ chi viện?”Cố Thành Kiêu: “Bên này tạm thời tôi có thể tự mình giải quyếtBên họ theo dõi các nữ sinh viên mất liên lạc càng quan trọng hơnTôi thấy hai chuyện này có liên quan với nhauCậu tra thử đi, có tin tức gì phải báo cho tôi ngay.”Thẩm Tự An: “Rõ!”.Cố Thành Kiêu cúp điện thoại, rồi đổi vị trí với Lâm Thiển, phi như tên bắn tới bến tàu Thời Đại với tốc độ nhanh nhấtKho hàng số 12 khu Đông bến tàu Thời Đại nằm ở vị trí rất khuất, nếu không phải lần theo số thứ tự tìm tới thì vốn sẽ không tìm thấy nơi này.Hai người tìm một chỗ thích hợp ngồi xổm trong bóng tốiCố Thành Kiêu chẳng nói chẳng rằng, cởi áo chống đạn duy nhất ra, mặc vào cho Lâm Thiển.“Không được, anh cần nó hơn em.” Người xông pha chiến đấu là anh, luồn lách trong mưa bom bão đạn cũng là anh, sao cô có thể nhận lấy bùa hộ mạng của anh chứ?Nhưng Cố Thành Kiêu cổ chấp muốn cô phải mặc: “Đừng cởi ra, nghe lời anh, từ trước tới giờ áo chống đạn ở trên người anh không hề có cơ hội phát huy tác dụng, ngược lại còn hạn chế hành động của anh.”“Nhưng..nhưng mà...”“Đừng những gì cả, chắc chắn em cũng không ngoan ngoãn ẩn nấp đâu, mặc vào đi, để anh yên tâm hơn.” Lâm Thiển không từ chối nữa, nghĩ cũng đúng, cô không thể kéo chân sau anh đượcĐúng lúc này, tiếng xe hơi chạy tới truyền đến trong bóng đêm, hai người đồng thời nín thở tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanhTrong phút chốc, đèn xe chiếu rọi cửa kho hàng, chiếc xe Jeep màu đen dùng trước cửa kho hàng, một người đàn ông vạm vỡ râu ria dài hơn cả tóc từ trên xe bước xuống.Người đàn ông hình như đang gọi điện thoại, cùng lúc đó, cửa cuốn kho hàng được cuốn lên trên, bên trong là người đàn ông mặc áo blouse trắngHai người gặp mặt, không nói câu nào, tên đàn ông vạm vỡ đi theo người mặc áo blouse bước vào kho hàng, cửa cuốn cũng được kéo xuống, nhưng không kéo xuống hết“Em ở đây, anh vào xem thử.”
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Anh ấy mạo hiểm đến đây để cứu tôiChúng tôi phải biết được bí mật của những nọc độc rắn bên trong trung tâm xét nghiệm.” Ella lo lắng hỏi: “Cứu cô? Cô bị làm sao?” “Tôi trúng độc rắn, không biết là loại nào, chúng tôi không có thuốc giải.” Ella cau mày: “Cái gì, trúng độc rắn?..Những người bị trúng độc rắn mà tôi biết, cuối cùng không có ai sống sót cả.” Cố Thành Kiêu hỏi tiếp: “Còn có những người khác trúng độc rắn?”Ella vô cùng lấy làm tiếc: “Đều là một số bệnh nhân, có người mắc bệnh nan y, nhưng cũng có người có thể trị hếtBọn chúng lấy bệnh nhân làm thí nghiệm, tiêm nọc rắn cho bệnh nhân, cuối cùng những người đó đều3đã chết.” Lâm Thiển nhân cơ hội hỏi tiếp: “Bọn họ trúng phải độc gì?” Ella lắc đầu: “Độc gì thì tôi cũng không biếtTôi chỉ biết đọc số 7, có một lần tôi quét dọn vệ sinh, đi ngang qua cửa phòng thí nghiệm, nghe Tiến sĩ McCleary nói chuyện với học trò của ông ta, họ nói rằng độc dùng làm thí nghiệm là độc số 7” Cố Thành Kiêu: “Thuốc giải hoặc thuốc ức chế của độc số 7 là gì?”Ella: “Đúng, có thuốc ức chếBọn họ cho bệnh nhân uống thuốc ức chế, cho nên bệnh nhân và người nhà đều không phát hiện ra, còn cho rằng bệnh nhân thật sự chết vì bệnh, thật ra chính là bị bọn chúng giết hại.” Lâm Thiển và Cố1Thành Kiêu nhìn nhau một cái, lại hỏi: “Thế cổ có biết chuyện Tiến sĩ McCleary mua bán hàng mẫu nọc độc không?”Ella: “Cái này thì tôi không rõ, nhưng cách một khoảng thời gian, Tiến sĩ McCleary sẽ vận chuyển một lượng hàng mẫu ra ngoài, nói là hàng của ông Trác.” Đúng thế, tin tức có được đều chính xác, nhưng trọng điểm là Tiến sĩ McCleary sẽ chuyển lô hàng đó tới đâu, Trác Lực sẽ nhận hàng ở chỗ nào, còn người mua nọc độc sẽ nhận hàng ở đâuNhững tin tức này họ đều không biết đượcĐêm càng ngày càng khuya, thời gian càng lúc càng gần mười giờ, Cố Thành Kiêu hơi sốt ruộtAnh đổi cách hỏi khác: “Hiện tại tôi biết Tiến sĩ McCleary giao6hàng cho ông Trác, địa điểm là bến tàu Thời Đại, cô có biết đầu mối nào liên quan không? Bất kể đầu mối nào đều được, xin cô suy nghĩ cẩn thận.”Ella nhìn vẻ mặt chân thành của Cố Thành Kiêu, cũng nhìn sang ánh mắt khẩn cầu của Lâm Thiển, cô ta cố gắng nhớ lại, bến tàu Thời Đại, bến tàu Thời Đại, có đầu mối gì liên quan đến bến tàu Thời Đại“Đúng, tôi nhớ ra một chuyện, không biết có giúp gì được cho hai người không.”“Xin hãy nói.”“Bệnh viện có một kho hàng ở bến tàu Thời Đại, chuyên chứa những dụng cụ y học nhập khẩu, nhưng tôi không biết là kho hàng số mấy.” Ella ôm đầu xin lỗi, vẻ mặt hối lỗi: “Chắc4cái này không có tác dụng gì, ôi, sớm biết thế này tôi nên to gan hơn, nghe nhiều hơn.”“Không, điều này rất có ích.” Cố Thành Kiêu quay sang nhìn Lâm Thiển: “Thời gian khẩn cấp, chúng ta đi thôi.” Lâm Thiển gật đầu, lại dặn dò Ella, “Ella, ngày mai cảnh sát sẽ thả hai người raCô đừng đến làm ở bệnh viện nữa, tôi lo lắng họ sẽ đối xử không tốt với côTốt nhất cô nên dẫn bọn nhỏ trốn đến nơi khác đi.”Ella: “Ừ, tôi biết rồiTôi sẽ dẫn bọn nhỏ đến ở chỗ cha mẹ tôi một thời gian, Chúa sẽ phù hộ cho cô được bình an vô sự.” Lâm Thiển: “Đương nhiên, đợi chuyện này qua rồi, tôi sẽ liên lạc với cô, cô3phải bảo trọng.” Ella: “Ừm, hai người cũng phải bảo trọng.” Ra khỏi trại giam, trời đã khuya, trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời đêm cao cao, làm những ngôi sao xung quanh trở nên ảm đạm.Nói thật thì đây là lần đầu tiên Cố Thành Kiêu nghe thấy Lâm Thiển nói chuyện nghiêm túc với người khác bằng tiếng AnhĐiều làm anh bất ngờ chính là khẩu âm của cô rất lưu loát, phát âm cũng rất dễ ngheThi thoảng anh còn quay sang nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái, khóe môi cũng nở nụ cười.“Làm gì?” Lâm Thiển hỏi Cố Thành Kiêu vuốt ve đầu Lâm Thiển, cười bảo: “Không làm gì cả, chỉ cảm thấy..em thật sự đã trưởng thành rồi.” “Sao, anh cũng bắt đầu cậy già lên mặt hả? Cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật rằng bản thân anh đã lớn tuổi rồi?” “...” Sao tự nhiên mình lại tự chuốc lấy phiền phức, bị cô đâm chọc thế này? Lâm Thiển lái xe đi thẳng tới bến tàu Thời Đại, Cố Thành Kiêu ngồi vào chỗ phó lái, rồi liên lạc với tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã LangMạng liên lạc của Thẩm Tự An quả nhiên danh bất hư truyền, bất kể là ở bên kia đại dương, tin tức của anh ta cũng linh thông như vậyRất nhanh bên anh ta cũng đã nhắn lại: “Lão Đại, tra ra rồi, vị trí kho hàng của bệnh viện là số 12 khu Đông bến tàu Thời Đại, chỉ có một cái.” Cố Thành Kiêu nghe thể thì sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Rất tốt, chúng tôi qua đó ngay.”Thẩm Tự An: “Lão Đại, lão Phạm với Tiểu Cao Tử đã đến Miami, sao anh không tìm họ chi viện?”Cố Thành Kiêu: “Bên này tạm thời tôi có thể tự mình giải quyếtBên họ theo dõi các nữ sinh viên mất liên lạc càng quan trọng hơnTôi thấy hai chuyện này có liên quan với nhauCậu tra thử đi, có tin tức gì phải báo cho tôi ngay.”Thẩm Tự An: “Rõ!”.Cố Thành Kiêu cúp điện thoại, rồi đổi vị trí với Lâm Thiển, phi như tên bắn tới bến tàu Thời Đại với tốc độ nhanh nhấtKho hàng số 12 khu Đông bến tàu Thời Đại nằm ở vị trí rất khuất, nếu không phải lần theo số thứ tự tìm tới thì vốn sẽ không tìm thấy nơi này.Hai người tìm một chỗ thích hợp ngồi xổm trong bóng tốiCố Thành Kiêu chẳng nói chẳng rằng, cởi áo chống đạn duy nhất ra, mặc vào cho Lâm Thiển.“Không được, anh cần nó hơn em.” Người xông pha chiến đấu là anh, luồn lách trong mưa bom bão đạn cũng là anh, sao cô có thể nhận lấy bùa hộ mạng của anh chứ?Nhưng Cố Thành Kiêu cổ chấp muốn cô phải mặc: “Đừng cởi ra, nghe lời anh, từ trước tới giờ áo chống đạn ở trên người anh không hề có cơ hội phát huy tác dụng, ngược lại còn hạn chế hành động của anh.”“Nhưng..nhưng mà...”“Đừng những gì cả, chắc chắn em cũng không ngoan ngoãn ẩn nấp đâu, mặc vào đi, để anh yên tâm hơn.” Lâm Thiển không từ chối nữa, nghĩ cũng đúng, cô không thể kéo chân sau anh đượcĐúng lúc này, tiếng xe hơi chạy tới truyền đến trong bóng đêm, hai người đồng thời nín thở tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanhTrong phút chốc, đèn xe chiếu rọi cửa kho hàng, chiếc xe Jeep màu đen dùng trước cửa kho hàng, một người đàn ông vạm vỡ râu ria dài hơn cả tóc từ trên xe bước xuống.Người đàn ông hình như đang gọi điện thoại, cùng lúc đó, cửa cuốn kho hàng được cuốn lên trên, bên trong là người đàn ông mặc áo blouse trắngHai người gặp mặt, không nói câu nào, tên đàn ông vạm vỡ đi theo người mặc áo blouse bước vào kho hàng, cửa cuốn cũng được kéo xuống, nhưng không kéo xuống hết“Em ở đây, anh vào xem thử.”