Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…

Chương 889: Xem thử người tình kiếp trước của cậu

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Nhưng mà làm ăn kinh doanh không hề thuận lợi như tưởng tượng, không thể tránh khỏi những lúc long đong lận đậnVừa mới có chút trắc trở mà đã có vài anh em khăng khăng bỏ cuộc.Đến bây giờ, những anh em muốn đi theo anh ta chỉ còn lại không tới hai phần.Bên Trác Lực người đông thể mạnh đã sớm chiếm lĩnh địa bàn nước X, bọn Trác Việt có muốn quay về cũng không được.Hồi lâu sau, Trác Việt vùng mạnh tay: “Giải tán đi!”Dứt lời, anh ta thất vọng quay vào khoang thuyền, vô cùng bất lựcTrải qua mấy chục năm, mọi người đều đã quen với tự do vô tổ chức, anh ta mà nghiêm khắc hơn nữa thì e rằng cả những người anh em còn sót lại này cũng sẽ rời đi.Thật3ra Trác Việt là người rất có đầu óc kinh doanhTổ chức chưa từng đào tạo về kinh doanh cho anh ta, tất cả đều là nhờ anh ta tự học, tự mình tích lũyNhưng một người lãnh đạo chỉ có đầu óc tính toán mà không thực hiện được thì cũng không đượcBây giờ cái anh ta thiếu nhất chính là một tập thể tích cực thống nhất.Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển quay trở về bãi biển Miami để gặp lại Phạm Dương Mộc và Cao Kỳ KhâmCố Thành Kiêu nhìn trang phục của hai người thì chế giễu một câu: “Đang nghỉ phép à?” Phạm Dương Mộc đứng thẳng tắp như cán bút, gương mặt lộ ra vẻ ngại ngùng, nghiêm túc báo cáo: “Rõ, mấy ngày hôm nay chúng tôi ở đây không thu hoạch được1gì, không tìm thấy nữ sinh bị mất liên lạc.” Cao Kỳ Khâm lấy khăn tắm che cơ bụng, thật thà nhoẻn miệng cười phổ ra hàm răng trắng đều sáng lóa vô cùng, thật thà cười: “Báo cáo lão Đại, chúng tôi mới theo dõi thấy mười phút trước Trác Việt được cảnh sát hộ tống về du thuyền, nhưng anh ta rời đi từ lúc nào, rời đi như thế nào thì chúng tôi không rõ.”Cố Thành Kiêu nắm lấy khăn tắm trong tay cậu ta, giật ra vắt lên vai cậu ta, “Các anh nói là theo dõi? Cảnh sát người ta gọi là giám sát, không phải là hộ tống, chú ý dùng từ.”Cao Kỳ Khâm: “Rõ!”Cố Thành Kiêu nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cậu ta thì không khỏi cười thầm, nhưng lại6cổ nghiêm mặt, “Đến đây mấy ngày rồi?”“Ba ngày hai đêm.”“Lâu như vậy mà chưa có chút đầu mối nào, hai người thật sự đến để nghỉ phép sao?” Anh vừa nhìn hai chiếc ghế dựa có ô che bên trên, ngoài ra còn có kính râm và nước uống, “Đến điều tra vụ án hay là đi chơi?”Cao Kỳ Khâm giật khăn tắm, che chắn kĩ hơn phần cơ thể để trần.Nhân lúc Cố Thành Kiêu phân tâm cúi đầu thì Cao Kỳ Khâm vội vàng liếc mắt ra hiệu với Phạm Dương Mộc, khóe miệng khẽ nhếch lênPhạm Dương Mộc lập tức phối hợp nhưng vẫn mơ hồ không hiểuCố Thành Kiêu nhìn Cao Kỳ Khâm chòng chọc, tiếp tục khiển trách: “Thân phận của mình là gì mà cũng không biết sao? Chỉ mặc một cái quần4tam giác ở đây tắm nắng có biết ở đây nhiều khách du lịch, có nhiều người chụp ảnh không? Lỡ không may bị chụp ảnh thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của quân đội, sao không mặc áo sơ mi và quần lửng giống lão Phạm?” Cao Kỳ Khâm: “...”“Điều làm tôi bực mình là đã không tìm được manh mối gì mà lại còn ở đây hưởng thụ, bây giờ là lúc ăn chơi sao?” Cao Kỳ Khâm cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi lão Đại, tôi sai rồi, chấp nhận bị trừng phạt?Cố Thành Kiêu: “Ngẩng đầu lên, nghe cho kĩ lệnh phạt đây.”Cao Kỳ Khâm ngẩng đầu lên, cậu ta nghĩ, có lẽ lão Đại sẽ điều cậu ta trở về, chắc sẽ không có chuyện giáng cấp để ảnh hưởng đến tương3lai đầu, cùng lắm chỉ bị đóng băng vài nămNhưng thời gian này đang là thời kỳ hoàng kim của đời quân nhân, một khi đã bị đóng băng thì cũng đồng nghĩa với việc phải rời bỏ một số vị trí, vài năm nữa thì giải ngũ hoặc chuyển nghề, cả đời chỉ có như vậy thôiCố Thành Kiêu nhìn thẳng vào cậu ta tuyên bố: “Bây giờ đang là buổi sáng ở trong nước, cho cậu mười phút, nhìn thử tình nhân kiếp trước của cậu đi.” Cao Kỷ Khâm đờ đẫn, “Cái gì?”Cố Thành Kiêu: “Sợ mười phút dài quá sao?” Lâm Thiển không nhịn được bèn khẽ đẩy Cố Thành Kiêu: “Thôi, đừng đùa anh ấy nữaĐội trưởng Cao, Phạn Phạn sinh rồi, bé gái xinh xắn đáng yêu vô cùngAnh mau gọi điện video về nhà đi.”Khi bọn họ làm nhiệm vụ thì luôn phải nộp điện thoại cá nhân cho trụ sở, chỉ có thể mang theo điện thoại chuyên dụng, trong lúc làm nhiệm vụ không được phép liên lạc với gia đình, vừa để đảm bảo cơ mật, vừa để bảo vệ người thân.Cậu ta cũng đoán được ở nhà Phạn Phạn có thể đã sinh con rồi, ngày dự sinh cũng đã qua, nhưng cậu ta cũng chỉ dám lặng lẽ cầu nguyện trong lòng“Không, không dài, nhưng mà...” Cậu ta xúc động đến mức không nói năng được rõ ràng, đột nhiên nhận được tin vui này cứ như đang nằm mơ.“Không cần nhưng nhị gì cả, nhưng phải nhanh lên một chút.” Lâm Thiển thúc giục rồi lấy điện thoại của Cố Thành Kiêu nhét vào tay cậu ta, “Nhanh lên nhanh lên, em cũng muốn nhìn bé cưng một chút.”Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đến Miami cũng mới nhận được tinKhi vừa hạ cánh, Thẩm Tự An liên thông báo tin này cho họ, nhưng hai người vẫn giữ kín để gây bất ngờ cho Cao Kỳ KhâmLần đầu tiên làm cha, Cao Kỳ Khâm vừa kết nối điện thoại video thì mắt đã ửng đỏCậu ta áy náy với Phạn Phạn, áy náy với con, nhưng cũng cảm thấy vui sướng phấn khích, đủ loại cảm xúc đều vỡ òa ra.Phạm Dương Mộc vẫn đứng nghiêm bên cạnh, khóe miệng hơi cong lênAnh nhớ đến lần đầu tiên mình được làm cha thì cũng hạnh phúc như vậy, cũng luống cuống như vậyLần đầu tiên ôm cơ thể nhỏ bé đó, anh liền muốn mang tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này dành cho con,Đáng tiếc, con lớn của anh khi còn bé đã bị chết cháy trong trận hỏa hoạn trả thù kia, còn con út của anh thì bị lây truyền bệnh AIDS từ mẹ, không sống qua mười tuổi, mà thời gian hai cha con ở bên nhau chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tayĐiều anh tiếc nuối nhất là không thể trở thành một người cha có trách nhiệmGiờ phút này, anh vô cùng ngưỡng mộ Tiểu Cao TửAnh chợt nhớ trong lúc bọn họ còn “lưu vong”*, khi vô tình nói chuyện về nhân tình thế thái, Tiểu Cao Tử đã nói nếu trong tương lai cậu ta có thể cưới vợ sinh con, thì nhất định sẽ để con cậu ta nhận anh làm cha nuôi, đứa nhỏ có nhiều cha là vận may của nó.(*) Lưu vong: Chỉ việc phải sống xa quê hương, hoạt động ở nước ngoài.Cũng không biết Tiểu Cao Tử còn nhớ lời nói đùa của mình nữa hay không, nhưng anh thì nhớ vô cùng rõ ràngCố Thành Kiêu hiểu thấu cảm xúc của Phạm Dương Mộc, bước lên vỗ vai anh khẽ nói: “Anh và Tử Kỳ cũng sẽ có con thôi.” Đơn xin kết hôn của hai người, Cố Thành Kiêu đã phê chuẩnTất cả anh em trong đội đều mong chờ hôn lễ của hai người.Cao Kỳ Khâm nói một hồi rồi sau đó lau nước mắt, chuyển màn hình sang cho Phạm Dương Mộc: “Anh Dương Mộc, mau nhìn con gái nuôi của anh đi.” Phạm Dương Mộc xúc động, khóe miệng nghiêm nghị lập tức nở cười tươi như hoa, anh sợ dáng vẻ nghiêm túc của mình khiến cho đứa nhỏ sợ hãi.

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Nhưng mà làm ăn kinh doanh không hề thuận lợi như tưởng tượng, không thể tránh khỏi những lúc long đong lận đậnVừa mới có chút trắc trở mà đã có vài anh em khăng khăng bỏ cuộc.Đến bây giờ, những anh em muốn đi theo anh ta chỉ còn lại không tới hai phần.Bên Trác Lực người đông thể mạnh đã sớm chiếm lĩnh địa bàn nước X, bọn Trác Việt có muốn quay về cũng không được.Hồi lâu sau, Trác Việt vùng mạnh tay: “Giải tán đi!”Dứt lời, anh ta thất vọng quay vào khoang thuyền, vô cùng bất lựcTrải qua mấy chục năm, mọi người đều đã quen với tự do vô tổ chức, anh ta mà nghiêm khắc hơn nữa thì e rằng cả những người anh em còn sót lại này cũng sẽ rời đi.Thật3ra Trác Việt là người rất có đầu óc kinh doanhTổ chức chưa từng đào tạo về kinh doanh cho anh ta, tất cả đều là nhờ anh ta tự học, tự mình tích lũyNhưng một người lãnh đạo chỉ có đầu óc tính toán mà không thực hiện được thì cũng không đượcBây giờ cái anh ta thiếu nhất chính là một tập thể tích cực thống nhất.Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển quay trở về bãi biển Miami để gặp lại Phạm Dương Mộc và Cao Kỳ KhâmCố Thành Kiêu nhìn trang phục của hai người thì chế giễu một câu: “Đang nghỉ phép à?” Phạm Dương Mộc đứng thẳng tắp như cán bút, gương mặt lộ ra vẻ ngại ngùng, nghiêm túc báo cáo: “Rõ, mấy ngày hôm nay chúng tôi ở đây không thu hoạch được1gì, không tìm thấy nữ sinh bị mất liên lạc.” Cao Kỳ Khâm lấy khăn tắm che cơ bụng, thật thà nhoẻn miệng cười phổ ra hàm răng trắng đều sáng lóa vô cùng, thật thà cười: “Báo cáo lão Đại, chúng tôi mới theo dõi thấy mười phút trước Trác Việt được cảnh sát hộ tống về du thuyền, nhưng anh ta rời đi từ lúc nào, rời đi như thế nào thì chúng tôi không rõ.”Cố Thành Kiêu nắm lấy khăn tắm trong tay cậu ta, giật ra vắt lên vai cậu ta, “Các anh nói là theo dõi? Cảnh sát người ta gọi là giám sát, không phải là hộ tống, chú ý dùng từ.”Cao Kỳ Khâm: “Rõ!”Cố Thành Kiêu nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cậu ta thì không khỏi cười thầm, nhưng lại6cổ nghiêm mặt, “Đến đây mấy ngày rồi?”“Ba ngày hai đêm.”“Lâu như vậy mà chưa có chút đầu mối nào, hai người thật sự đến để nghỉ phép sao?” Anh vừa nhìn hai chiếc ghế dựa có ô che bên trên, ngoài ra còn có kính râm và nước uống, “Đến điều tra vụ án hay là đi chơi?”Cao Kỳ Khâm giật khăn tắm, che chắn kĩ hơn phần cơ thể để trần.Nhân lúc Cố Thành Kiêu phân tâm cúi đầu thì Cao Kỳ Khâm vội vàng liếc mắt ra hiệu với Phạm Dương Mộc, khóe miệng khẽ nhếch lênPhạm Dương Mộc lập tức phối hợp nhưng vẫn mơ hồ không hiểuCố Thành Kiêu nhìn Cao Kỳ Khâm chòng chọc, tiếp tục khiển trách: “Thân phận của mình là gì mà cũng không biết sao? Chỉ mặc một cái quần4tam giác ở đây tắm nắng có biết ở đây nhiều khách du lịch, có nhiều người chụp ảnh không? Lỡ không may bị chụp ảnh thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của quân đội, sao không mặc áo sơ mi và quần lửng giống lão Phạm?” Cao Kỳ Khâm: “...”“Điều làm tôi bực mình là đã không tìm được manh mối gì mà lại còn ở đây hưởng thụ, bây giờ là lúc ăn chơi sao?” Cao Kỳ Khâm cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi lão Đại, tôi sai rồi, chấp nhận bị trừng phạt?Cố Thành Kiêu: “Ngẩng đầu lên, nghe cho kĩ lệnh phạt đây.”Cao Kỳ Khâm ngẩng đầu lên, cậu ta nghĩ, có lẽ lão Đại sẽ điều cậu ta trở về, chắc sẽ không có chuyện giáng cấp để ảnh hưởng đến tương3lai đầu, cùng lắm chỉ bị đóng băng vài nămNhưng thời gian này đang là thời kỳ hoàng kim của đời quân nhân, một khi đã bị đóng băng thì cũng đồng nghĩa với việc phải rời bỏ một số vị trí, vài năm nữa thì giải ngũ hoặc chuyển nghề, cả đời chỉ có như vậy thôiCố Thành Kiêu nhìn thẳng vào cậu ta tuyên bố: “Bây giờ đang là buổi sáng ở trong nước, cho cậu mười phút, nhìn thử tình nhân kiếp trước của cậu đi.” Cao Kỷ Khâm đờ đẫn, “Cái gì?”Cố Thành Kiêu: “Sợ mười phút dài quá sao?” Lâm Thiển không nhịn được bèn khẽ đẩy Cố Thành Kiêu: “Thôi, đừng đùa anh ấy nữaĐội trưởng Cao, Phạn Phạn sinh rồi, bé gái xinh xắn đáng yêu vô cùngAnh mau gọi điện video về nhà đi.”Khi bọn họ làm nhiệm vụ thì luôn phải nộp điện thoại cá nhân cho trụ sở, chỉ có thể mang theo điện thoại chuyên dụng, trong lúc làm nhiệm vụ không được phép liên lạc với gia đình, vừa để đảm bảo cơ mật, vừa để bảo vệ người thân.Cậu ta cũng đoán được ở nhà Phạn Phạn có thể đã sinh con rồi, ngày dự sinh cũng đã qua, nhưng cậu ta cũng chỉ dám lặng lẽ cầu nguyện trong lòng“Không, không dài, nhưng mà...” Cậu ta xúc động đến mức không nói năng được rõ ràng, đột nhiên nhận được tin vui này cứ như đang nằm mơ.“Không cần nhưng nhị gì cả, nhưng phải nhanh lên một chút.” Lâm Thiển thúc giục rồi lấy điện thoại của Cố Thành Kiêu nhét vào tay cậu ta, “Nhanh lên nhanh lên, em cũng muốn nhìn bé cưng một chút.”Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đến Miami cũng mới nhận được tinKhi vừa hạ cánh, Thẩm Tự An liên thông báo tin này cho họ, nhưng hai người vẫn giữ kín để gây bất ngờ cho Cao Kỳ KhâmLần đầu tiên làm cha, Cao Kỳ Khâm vừa kết nối điện thoại video thì mắt đã ửng đỏCậu ta áy náy với Phạn Phạn, áy náy với con, nhưng cũng cảm thấy vui sướng phấn khích, đủ loại cảm xúc đều vỡ òa ra.Phạm Dương Mộc vẫn đứng nghiêm bên cạnh, khóe miệng hơi cong lênAnh nhớ đến lần đầu tiên mình được làm cha thì cũng hạnh phúc như vậy, cũng luống cuống như vậyLần đầu tiên ôm cơ thể nhỏ bé đó, anh liền muốn mang tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này dành cho con,Đáng tiếc, con lớn của anh khi còn bé đã bị chết cháy trong trận hỏa hoạn trả thù kia, còn con út của anh thì bị lây truyền bệnh AIDS từ mẹ, không sống qua mười tuổi, mà thời gian hai cha con ở bên nhau chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tayĐiều anh tiếc nuối nhất là không thể trở thành một người cha có trách nhiệmGiờ phút này, anh vô cùng ngưỡng mộ Tiểu Cao TửAnh chợt nhớ trong lúc bọn họ còn “lưu vong”*, khi vô tình nói chuyện về nhân tình thế thái, Tiểu Cao Tử đã nói nếu trong tương lai cậu ta có thể cưới vợ sinh con, thì nhất định sẽ để con cậu ta nhận anh làm cha nuôi, đứa nhỏ có nhiều cha là vận may của nó.(*) Lưu vong: Chỉ việc phải sống xa quê hương, hoạt động ở nước ngoài.Cũng không biết Tiểu Cao Tử còn nhớ lời nói đùa của mình nữa hay không, nhưng anh thì nhớ vô cùng rõ ràngCố Thành Kiêu hiểu thấu cảm xúc của Phạm Dương Mộc, bước lên vỗ vai anh khẽ nói: “Anh và Tử Kỳ cũng sẽ có con thôi.” Đơn xin kết hôn của hai người, Cố Thành Kiêu đã phê chuẩnTất cả anh em trong đội đều mong chờ hôn lễ của hai người.Cao Kỳ Khâm nói một hồi rồi sau đó lau nước mắt, chuyển màn hình sang cho Phạm Dương Mộc: “Anh Dương Mộc, mau nhìn con gái nuôi của anh đi.” Phạm Dương Mộc xúc động, khóe miệng nghiêm nghị lập tức nở cười tươi như hoa, anh sợ dáng vẻ nghiêm túc của mình khiến cho đứa nhỏ sợ hãi.

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Nhưng mà làm ăn kinh doanh không hề thuận lợi như tưởng tượng, không thể tránh khỏi những lúc long đong lận đậnVừa mới có chút trắc trở mà đã có vài anh em khăng khăng bỏ cuộc.Đến bây giờ, những anh em muốn đi theo anh ta chỉ còn lại không tới hai phần.Bên Trác Lực người đông thể mạnh đã sớm chiếm lĩnh địa bàn nước X, bọn Trác Việt có muốn quay về cũng không được.Hồi lâu sau, Trác Việt vùng mạnh tay: “Giải tán đi!”Dứt lời, anh ta thất vọng quay vào khoang thuyền, vô cùng bất lựcTrải qua mấy chục năm, mọi người đều đã quen với tự do vô tổ chức, anh ta mà nghiêm khắc hơn nữa thì e rằng cả những người anh em còn sót lại này cũng sẽ rời đi.Thật3ra Trác Việt là người rất có đầu óc kinh doanhTổ chức chưa từng đào tạo về kinh doanh cho anh ta, tất cả đều là nhờ anh ta tự học, tự mình tích lũyNhưng một người lãnh đạo chỉ có đầu óc tính toán mà không thực hiện được thì cũng không đượcBây giờ cái anh ta thiếu nhất chính là một tập thể tích cực thống nhất.Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển quay trở về bãi biển Miami để gặp lại Phạm Dương Mộc và Cao Kỳ KhâmCố Thành Kiêu nhìn trang phục của hai người thì chế giễu một câu: “Đang nghỉ phép à?” Phạm Dương Mộc đứng thẳng tắp như cán bút, gương mặt lộ ra vẻ ngại ngùng, nghiêm túc báo cáo: “Rõ, mấy ngày hôm nay chúng tôi ở đây không thu hoạch được1gì, không tìm thấy nữ sinh bị mất liên lạc.” Cao Kỳ Khâm lấy khăn tắm che cơ bụng, thật thà nhoẻn miệng cười phổ ra hàm răng trắng đều sáng lóa vô cùng, thật thà cười: “Báo cáo lão Đại, chúng tôi mới theo dõi thấy mười phút trước Trác Việt được cảnh sát hộ tống về du thuyền, nhưng anh ta rời đi từ lúc nào, rời đi như thế nào thì chúng tôi không rõ.”Cố Thành Kiêu nắm lấy khăn tắm trong tay cậu ta, giật ra vắt lên vai cậu ta, “Các anh nói là theo dõi? Cảnh sát người ta gọi là giám sát, không phải là hộ tống, chú ý dùng từ.”Cao Kỳ Khâm: “Rõ!”Cố Thành Kiêu nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cậu ta thì không khỏi cười thầm, nhưng lại6cổ nghiêm mặt, “Đến đây mấy ngày rồi?”“Ba ngày hai đêm.”“Lâu như vậy mà chưa có chút đầu mối nào, hai người thật sự đến để nghỉ phép sao?” Anh vừa nhìn hai chiếc ghế dựa có ô che bên trên, ngoài ra còn có kính râm và nước uống, “Đến điều tra vụ án hay là đi chơi?”Cao Kỳ Khâm giật khăn tắm, che chắn kĩ hơn phần cơ thể để trần.Nhân lúc Cố Thành Kiêu phân tâm cúi đầu thì Cao Kỳ Khâm vội vàng liếc mắt ra hiệu với Phạm Dương Mộc, khóe miệng khẽ nhếch lênPhạm Dương Mộc lập tức phối hợp nhưng vẫn mơ hồ không hiểuCố Thành Kiêu nhìn Cao Kỳ Khâm chòng chọc, tiếp tục khiển trách: “Thân phận của mình là gì mà cũng không biết sao? Chỉ mặc một cái quần4tam giác ở đây tắm nắng có biết ở đây nhiều khách du lịch, có nhiều người chụp ảnh không? Lỡ không may bị chụp ảnh thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của quân đội, sao không mặc áo sơ mi và quần lửng giống lão Phạm?” Cao Kỳ Khâm: “...”“Điều làm tôi bực mình là đã không tìm được manh mối gì mà lại còn ở đây hưởng thụ, bây giờ là lúc ăn chơi sao?” Cao Kỳ Khâm cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi lão Đại, tôi sai rồi, chấp nhận bị trừng phạt?Cố Thành Kiêu: “Ngẩng đầu lên, nghe cho kĩ lệnh phạt đây.”Cao Kỳ Khâm ngẩng đầu lên, cậu ta nghĩ, có lẽ lão Đại sẽ điều cậu ta trở về, chắc sẽ không có chuyện giáng cấp để ảnh hưởng đến tương3lai đầu, cùng lắm chỉ bị đóng băng vài nămNhưng thời gian này đang là thời kỳ hoàng kim của đời quân nhân, một khi đã bị đóng băng thì cũng đồng nghĩa với việc phải rời bỏ một số vị trí, vài năm nữa thì giải ngũ hoặc chuyển nghề, cả đời chỉ có như vậy thôiCố Thành Kiêu nhìn thẳng vào cậu ta tuyên bố: “Bây giờ đang là buổi sáng ở trong nước, cho cậu mười phút, nhìn thử tình nhân kiếp trước của cậu đi.” Cao Kỷ Khâm đờ đẫn, “Cái gì?”Cố Thành Kiêu: “Sợ mười phút dài quá sao?” Lâm Thiển không nhịn được bèn khẽ đẩy Cố Thành Kiêu: “Thôi, đừng đùa anh ấy nữaĐội trưởng Cao, Phạn Phạn sinh rồi, bé gái xinh xắn đáng yêu vô cùngAnh mau gọi điện video về nhà đi.”Khi bọn họ làm nhiệm vụ thì luôn phải nộp điện thoại cá nhân cho trụ sở, chỉ có thể mang theo điện thoại chuyên dụng, trong lúc làm nhiệm vụ không được phép liên lạc với gia đình, vừa để đảm bảo cơ mật, vừa để bảo vệ người thân.Cậu ta cũng đoán được ở nhà Phạn Phạn có thể đã sinh con rồi, ngày dự sinh cũng đã qua, nhưng cậu ta cũng chỉ dám lặng lẽ cầu nguyện trong lòng“Không, không dài, nhưng mà...” Cậu ta xúc động đến mức không nói năng được rõ ràng, đột nhiên nhận được tin vui này cứ như đang nằm mơ.“Không cần nhưng nhị gì cả, nhưng phải nhanh lên một chút.” Lâm Thiển thúc giục rồi lấy điện thoại của Cố Thành Kiêu nhét vào tay cậu ta, “Nhanh lên nhanh lên, em cũng muốn nhìn bé cưng một chút.”Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đến Miami cũng mới nhận được tinKhi vừa hạ cánh, Thẩm Tự An liên thông báo tin này cho họ, nhưng hai người vẫn giữ kín để gây bất ngờ cho Cao Kỳ KhâmLần đầu tiên làm cha, Cao Kỳ Khâm vừa kết nối điện thoại video thì mắt đã ửng đỏCậu ta áy náy với Phạn Phạn, áy náy với con, nhưng cũng cảm thấy vui sướng phấn khích, đủ loại cảm xúc đều vỡ òa ra.Phạm Dương Mộc vẫn đứng nghiêm bên cạnh, khóe miệng hơi cong lênAnh nhớ đến lần đầu tiên mình được làm cha thì cũng hạnh phúc như vậy, cũng luống cuống như vậyLần đầu tiên ôm cơ thể nhỏ bé đó, anh liền muốn mang tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này dành cho con,Đáng tiếc, con lớn của anh khi còn bé đã bị chết cháy trong trận hỏa hoạn trả thù kia, còn con út của anh thì bị lây truyền bệnh AIDS từ mẹ, không sống qua mười tuổi, mà thời gian hai cha con ở bên nhau chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tayĐiều anh tiếc nuối nhất là không thể trở thành một người cha có trách nhiệmGiờ phút này, anh vô cùng ngưỡng mộ Tiểu Cao TửAnh chợt nhớ trong lúc bọn họ còn “lưu vong”*, khi vô tình nói chuyện về nhân tình thế thái, Tiểu Cao Tử đã nói nếu trong tương lai cậu ta có thể cưới vợ sinh con, thì nhất định sẽ để con cậu ta nhận anh làm cha nuôi, đứa nhỏ có nhiều cha là vận may của nó.(*) Lưu vong: Chỉ việc phải sống xa quê hương, hoạt động ở nước ngoài.Cũng không biết Tiểu Cao Tử còn nhớ lời nói đùa của mình nữa hay không, nhưng anh thì nhớ vô cùng rõ ràngCố Thành Kiêu hiểu thấu cảm xúc của Phạm Dương Mộc, bước lên vỗ vai anh khẽ nói: “Anh và Tử Kỳ cũng sẽ có con thôi.” Đơn xin kết hôn của hai người, Cố Thành Kiêu đã phê chuẩnTất cả anh em trong đội đều mong chờ hôn lễ của hai người.Cao Kỳ Khâm nói một hồi rồi sau đó lau nước mắt, chuyển màn hình sang cho Phạm Dương Mộc: “Anh Dương Mộc, mau nhìn con gái nuôi của anh đi.” Phạm Dương Mộc xúc động, khóe miệng nghiêm nghị lập tức nở cười tươi như hoa, anh sợ dáng vẻ nghiêm túc của mình khiến cho đứa nhỏ sợ hãi.

Chương 889: Xem thử người tình kiếp trước của cậu