Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…

Chương 945: Cực kì ngượng ngập

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Cô thừa nhận mình thích anh, rất thích anh, nhưng sự giáo dục từ nhỏ cảnh tỉnh cô, dù cho thích cũng không thể làm kẻ thứ ba“Sao vậy?” Lâm Thiển nhận ra sự do dự ở côPhó Bạch Tuyết trầm mặc không nói, hơi khó mở miệngLâm Thiển khoác cánh tay cô, vừa nắm vừa kéo vào trong: “Tôi nói cho cô biết, tôi đã hỏi anh ấy rồiPhó Bạch Tuyết cúi đầu, thấp giọng đáp: “Dù cho hiện giờ bọn họ không phải quan hệ nam nữ, với quan hệ giữa bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành như vậyChỉ cần Diệp Thủy Tiên không buông tay, anh ấy sẽ không để cô ấy rời điAi có thể chấp nhận bên cạnh bạn trai mình lúc3nào cũng có một người phụ nữ kè kè bên cạnh dán mắt vào bạn trai mình? Dù sao thì tôi cũng không chịu nổi.” Lâm Thiển ngẫm nghĩ, Phó Bạch Tuyết lo lắng cũng có lýHai người kia trưởng thành và sống bên nhau từ nhỏ, trong lòng bọn họ có sự ăn ý ngầm mà không ai so sánh đượcHọ mới là người của cùng một thế giớiAnh ấy và Diệp Thủy Tiên chỉ là bạn bè, anh họ đối xử với cô ấy như là em gái, không phải là quan hệ nam nữ.” “..Tôi không muốn biết quan hệ giữa bọn họ.” “Cô không muốn? Vậy là tôi nhiều chuyện rồi sao?”“Tôi nhìn ra cô thích anh ấy, xem ánh mắt cô kìa, giấu được ai chứ?”“Dĩ2nhiên rồi, đàn ông cũng không nhất thiết như thế, đặc biệt là người còn chưa khai mở về mặt tình cảm nam nữ như anh ấy vậyNếu không, sao anh ấy lại ngốc nghếch đến độ xem Diệp Thủy Tiên là em gái được? Rõ ràng Diệp Thủy Tiên thích anh ấy như vậy.” Phó Bạch Tuyết bất chợt dừng bước, rồi bắt đầu lùi lại: “Thôi, tôi không vào đâu.” Hả, sao thế?” Ôi trời, tâm tình con gái hệt như kim dưới đáy bể:Nhưng, chuyện tình cảm thì ai có thể nói trước được? Lúc cô lấy Cố Thành Kiêu cũng đã khiến tất cả mọi người sửng sốt, ai cũng cảm thấy bọn họ không phải là người cùng một thế giới.Lâm Thiển không miễn cưỡng nữa2mà chỉ hỏi: “Vậy cô suy nghĩ xong chưa? Không muốn thử xem à?” Phó Bạch Tuyết không đáp lại, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn“Thử thì còn có một nửa cơ hội, không thử thì ngay cả một chút cơ hội cũng không có.” Thấy cô đứng yên bất động, Lâm Thiển lại dò xét lần nữa: “Vậy thì cô cũng đừng hỏi tôi về tình hình của anh ấy mãi như vậySao cô phải khiến mình khó chịu chứ? Thương thầm cũng phải thoải mái một chút, đừng hèn mọn thế.” Phó Bạch Tuyết cúi đầu, trong lòng càng khó chịu hơn“Vậy bây giờ cô về nhà sao? Tôi gọi xe giúp cô nhé?” “...” Đầu óc Phó Bạch Tuyết trống rỗng, vậy là phải đi sao? Đúng lúc9này, Hà Cảnh Hành bước từ trong phòng raLâm Thiển không miễn cưỡng nữa mà chỉ hỏi: “Vậy cô suy nghĩ xong chưa? Không muốn thử xem à?” Phó Bạch Tuyết không đáp lại, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn“Thử thì còn có một nửa cơ hội, không thử thì ngay cả một chút cơ hội cũng không có.” Thấy cô đứng yên bất động, Lâm Thiển lại dò xét lần nữa: “Vậy thì cô cũng đừng hỏi tôi về tình hình của anh ấy mãi như vậySao cô phải khiến mình khó chịu chứ? Thương thầm cũng phải thoải mái một chút, đừng hèn mọn thế.” Phó Bạch Tuyết cúi đầu, trong lòng càng khó chịu hơn“Vậy bây giờ cô về nhà sao? Tôi gọi xe giúp cô nhé?” “...”4Đầu óc Phó Bạch Tuyết trống rỗng, vậy là phải đi sao? Đúng lúc này, Hà Cảnh Hành bước từ trong phòng raNhìn thấy Phó Bạch Tuyết, anh cũng sững người, hóa ra Lâm Thiển đi đón côĐây là lần đầu tiên anh gặp cô sau khi đã trang điểm kĩ càng, trông có khác hẳn với lúc ở MiamiÁnh sáng trong nhà hàng đầy đủ, Phó Bạch Tuyết mặc một chiếc áo len trắng và một chiếc quần jean màu xanh nhạt, tóc để xõaĐúng lúc bên trên có chiếc đèn rọi xuống, làn da cô tựa như trong suốt, trong trắng ửng chút hồng, trong hồng thêm chút trơn bóng, trông rất đẹpAnh nhìn mà ngây ngườiLâm Thiển cười thầm, đến thật đúng lúc“Anh họ, sao anh lại ra đây?” “Em ra ngoài lâu quá không quay lại, chồng em không yên tâm nhưng lại có điện thoại gọi đến, vì vậy anh đành phải ra xem.” “À, anh đến cũng thật đúng lúcCô ấy vừa tới nhưng lại muốn đi rồi.” “Chuyện này...” Hà Cảnh Hành đứng đần ra đó, cũng không biết phải nói tiếp thế nàoThấy mặt Phó Bạch Tuyết ngày càng đỏ, anh càng thêm lúng túngPhó Bạch Tuyết kịp thời sửa lời: “Tôi không đi, đùa thôi, đã đến rồi thì sao lại đi chứ?” Lâm Thiển hất cằm: “Không đi thì tốt, vậy vào thôi, cô không ngại chỉ còn dư một ít cơm thừa chứ? Ai bảo cô đến trễ như vậy?” Ba người vừa trò chuyện vừa vào phòngCố Thành Kiêu thấy Lâm Thiển thì cũng thả lỏng: “Biết rồi, trước tiên để đó, mai tôi đến xử lý sau.” Lâm Thiển ngồi bên cạnh anh, nhấc tay đặt kế bên tai, học theo dáng vẻ nói chuyện điện thoại của Cố Thành Kiêu, trầm giọng lặp lại: “Biết rồi, trước tiên để đó, mai tôi đến xử lý sau..Cạch, cúp điện thoại, cũng chẳng nói hẹn gặp lại với người ta, chứng minh đây chắc chắn là Lý Bất NgônAnh ấy đối xử với cấp dưới của mình không khách sáo như vậy đấy, lại còn giả bộ thâm trầm, giả bộ nghiêm túc, giả bộ hung dữ, bày vẻ oai phong..ôi chao ôi!” Cố Thành Kiêu tóm lấy lỗ tai cô: “Nói xấu anh ngay trước mặt anh, có ai như em không?” “Đau nha, anh buông ra, ai nói xấu sau lưng anh mới phải sợ, nói xấu ngay trước mặt anh thì chắc chắn là nói đùa rồiNgười như anh không biết đùa sao?”Bất đắc dĩ, Cố Thành Kiêu phải buông lỏng tay ra, anh nào dám bóp mạnh tại cô thậtDáng vẻ khoa trương của cô chỉ là giả vờ yếu đuối mà thôi.Lâm Thiển vừa xoa tai, vừa nháy mắt với Hà Cảnh Hành: “Anh họ, anh xem xem có cần chọn thêm vài món không?” “Không cần.” Phó Bạch Tuyết ngắt lời: “Tôi ăn chẳng bao nhiêu, gọi thêm sẽ lãng ph픓Được rồi, hôm nay không gọi, vậy hôm nào lại mời cô nữa.” Lâm Thiển vọng tới vòng lui lại trở về trên người Hà Cảnh Hành: “Anh họ, đợi lát nữa anh đưa cô ấy về điMột cô gái về nhà ban đêm không an toàn.” Cố Thành Kiêu im lặng nghiêng mắt nhìn côVừa rồi còn bảo trị an thành phố B tốt, sao bây giờ lại biến thành không an toàn rồi? Làm gì có nhiều nguy hiểm như vậy? Cô nghĩ rằng anh họ cô không nhận ra mấy trò khôn vặt đó sao?Ai ngờ, anh họ cô không nhận ra thật.Hà Cảnh Hành sảng khoái đáp nhanh: “Ừ, được chứ.” Lâm Thiển cười thầm, còn đá một cái lên chân Cố Thành Kiêu dưới bàn, nhếch đuôi mắt, cười đắc ý với anhCố Thành Kiêu: “...” Em thích làm nguyệt lão, nhưng đừng mai mối lộn xộn được không? Bữa cơm này rất lúng túng, đặc biệt là Phó Bạch TuyếtBa người họ đã ăn xong rồi, đều đang nói chuyện, chỉ còn lại cô cúi đầu ăn, nên cô chỉ ăn vài miếng rồi bỏ đũa xuốngPhó Bạch Tuyết suy nghĩ tới lui, rốt cuộc cũng có can đảm mở miệng bắt chuyện với Hà Cảnh HànhKhông ngờ, đúng lúc này cửa phòng mở ra“Ấy, hai người trở về nhanh thế?” Lâm Thiển cũng mất tự nhiên: “Sao không đi dạo thêm một lát? Con đường này dài lắm, có rất nhiều chỗ để thưởng thức đấy.” Phó Bạch Tuyết mím chặt miệng, nặn ra một nụ cười gượng gạo, quay đầu lại chào hỏi bọn họ: “Hi, hai người khỏe chứ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Diệp Thủy Tiên cũng thở mạnh: “Chào cô, sao cô đến muộn thế?” Phó Bạch Tuyết: “Tôi ở cách nơi này hơi xa, đường lại tắc, giao thông thành phố B đều như vậyMọi người ở lâu rồi sẽ biết thôi.” Vô cùng ngượng ngập!

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Cô thừa nhận mình thích anh, rất thích anh, nhưng sự giáo dục từ nhỏ cảnh tỉnh cô, dù cho thích cũng không thể làm kẻ thứ ba“Sao vậy?” Lâm Thiển nhận ra sự do dự ở côPhó Bạch Tuyết trầm mặc không nói, hơi khó mở miệngLâm Thiển khoác cánh tay cô, vừa nắm vừa kéo vào trong: “Tôi nói cho cô biết, tôi đã hỏi anh ấy rồiPhó Bạch Tuyết cúi đầu, thấp giọng đáp: “Dù cho hiện giờ bọn họ không phải quan hệ nam nữ, với quan hệ giữa bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành như vậyChỉ cần Diệp Thủy Tiên không buông tay, anh ấy sẽ không để cô ấy rời điAi có thể chấp nhận bên cạnh bạn trai mình lúc3nào cũng có một người phụ nữ kè kè bên cạnh dán mắt vào bạn trai mình? Dù sao thì tôi cũng không chịu nổi.” Lâm Thiển ngẫm nghĩ, Phó Bạch Tuyết lo lắng cũng có lýHai người kia trưởng thành và sống bên nhau từ nhỏ, trong lòng bọn họ có sự ăn ý ngầm mà không ai so sánh đượcHọ mới là người của cùng một thế giớiAnh ấy và Diệp Thủy Tiên chỉ là bạn bè, anh họ đối xử với cô ấy như là em gái, không phải là quan hệ nam nữ.” “..Tôi không muốn biết quan hệ giữa bọn họ.” “Cô không muốn? Vậy là tôi nhiều chuyện rồi sao?”“Tôi nhìn ra cô thích anh ấy, xem ánh mắt cô kìa, giấu được ai chứ?”“Dĩ2nhiên rồi, đàn ông cũng không nhất thiết như thế, đặc biệt là người còn chưa khai mở về mặt tình cảm nam nữ như anh ấy vậyNếu không, sao anh ấy lại ngốc nghếch đến độ xem Diệp Thủy Tiên là em gái được? Rõ ràng Diệp Thủy Tiên thích anh ấy như vậy.” Phó Bạch Tuyết bất chợt dừng bước, rồi bắt đầu lùi lại: “Thôi, tôi không vào đâu.” Hả, sao thế?” Ôi trời, tâm tình con gái hệt như kim dưới đáy bể:Nhưng, chuyện tình cảm thì ai có thể nói trước được? Lúc cô lấy Cố Thành Kiêu cũng đã khiến tất cả mọi người sửng sốt, ai cũng cảm thấy bọn họ không phải là người cùng một thế giới.Lâm Thiển không miễn cưỡng nữa2mà chỉ hỏi: “Vậy cô suy nghĩ xong chưa? Không muốn thử xem à?” Phó Bạch Tuyết không đáp lại, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn“Thử thì còn có một nửa cơ hội, không thử thì ngay cả một chút cơ hội cũng không có.” Thấy cô đứng yên bất động, Lâm Thiển lại dò xét lần nữa: “Vậy thì cô cũng đừng hỏi tôi về tình hình của anh ấy mãi như vậySao cô phải khiến mình khó chịu chứ? Thương thầm cũng phải thoải mái một chút, đừng hèn mọn thế.” Phó Bạch Tuyết cúi đầu, trong lòng càng khó chịu hơn“Vậy bây giờ cô về nhà sao? Tôi gọi xe giúp cô nhé?” “...” Đầu óc Phó Bạch Tuyết trống rỗng, vậy là phải đi sao? Đúng lúc9này, Hà Cảnh Hành bước từ trong phòng raLâm Thiển không miễn cưỡng nữa mà chỉ hỏi: “Vậy cô suy nghĩ xong chưa? Không muốn thử xem à?” Phó Bạch Tuyết không đáp lại, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn“Thử thì còn có một nửa cơ hội, không thử thì ngay cả một chút cơ hội cũng không có.” Thấy cô đứng yên bất động, Lâm Thiển lại dò xét lần nữa: “Vậy thì cô cũng đừng hỏi tôi về tình hình của anh ấy mãi như vậySao cô phải khiến mình khó chịu chứ? Thương thầm cũng phải thoải mái một chút, đừng hèn mọn thế.” Phó Bạch Tuyết cúi đầu, trong lòng càng khó chịu hơn“Vậy bây giờ cô về nhà sao? Tôi gọi xe giúp cô nhé?” “...”4Đầu óc Phó Bạch Tuyết trống rỗng, vậy là phải đi sao? Đúng lúc này, Hà Cảnh Hành bước từ trong phòng raNhìn thấy Phó Bạch Tuyết, anh cũng sững người, hóa ra Lâm Thiển đi đón côĐây là lần đầu tiên anh gặp cô sau khi đã trang điểm kĩ càng, trông có khác hẳn với lúc ở MiamiÁnh sáng trong nhà hàng đầy đủ, Phó Bạch Tuyết mặc một chiếc áo len trắng và một chiếc quần jean màu xanh nhạt, tóc để xõaĐúng lúc bên trên có chiếc đèn rọi xuống, làn da cô tựa như trong suốt, trong trắng ửng chút hồng, trong hồng thêm chút trơn bóng, trông rất đẹpAnh nhìn mà ngây ngườiLâm Thiển cười thầm, đến thật đúng lúc“Anh họ, sao anh lại ra đây?” “Em ra ngoài lâu quá không quay lại, chồng em không yên tâm nhưng lại có điện thoại gọi đến, vì vậy anh đành phải ra xem.” “À, anh đến cũng thật đúng lúcCô ấy vừa tới nhưng lại muốn đi rồi.” “Chuyện này...” Hà Cảnh Hành đứng đần ra đó, cũng không biết phải nói tiếp thế nàoThấy mặt Phó Bạch Tuyết ngày càng đỏ, anh càng thêm lúng túngPhó Bạch Tuyết kịp thời sửa lời: “Tôi không đi, đùa thôi, đã đến rồi thì sao lại đi chứ?” Lâm Thiển hất cằm: “Không đi thì tốt, vậy vào thôi, cô không ngại chỉ còn dư một ít cơm thừa chứ? Ai bảo cô đến trễ như vậy?” Ba người vừa trò chuyện vừa vào phòngCố Thành Kiêu thấy Lâm Thiển thì cũng thả lỏng: “Biết rồi, trước tiên để đó, mai tôi đến xử lý sau.” Lâm Thiển ngồi bên cạnh anh, nhấc tay đặt kế bên tai, học theo dáng vẻ nói chuyện điện thoại của Cố Thành Kiêu, trầm giọng lặp lại: “Biết rồi, trước tiên để đó, mai tôi đến xử lý sau..Cạch, cúp điện thoại, cũng chẳng nói hẹn gặp lại với người ta, chứng minh đây chắc chắn là Lý Bất NgônAnh ấy đối xử với cấp dưới của mình không khách sáo như vậy đấy, lại còn giả bộ thâm trầm, giả bộ nghiêm túc, giả bộ hung dữ, bày vẻ oai phong..ôi chao ôi!” Cố Thành Kiêu tóm lấy lỗ tai cô: “Nói xấu anh ngay trước mặt anh, có ai như em không?” “Đau nha, anh buông ra, ai nói xấu sau lưng anh mới phải sợ, nói xấu ngay trước mặt anh thì chắc chắn là nói đùa rồiNgười như anh không biết đùa sao?”Bất đắc dĩ, Cố Thành Kiêu phải buông lỏng tay ra, anh nào dám bóp mạnh tại cô thậtDáng vẻ khoa trương của cô chỉ là giả vờ yếu đuối mà thôi.Lâm Thiển vừa xoa tai, vừa nháy mắt với Hà Cảnh Hành: “Anh họ, anh xem xem có cần chọn thêm vài món không?” “Không cần.” Phó Bạch Tuyết ngắt lời: “Tôi ăn chẳng bao nhiêu, gọi thêm sẽ lãng ph픓Được rồi, hôm nay không gọi, vậy hôm nào lại mời cô nữa.” Lâm Thiển vọng tới vòng lui lại trở về trên người Hà Cảnh Hành: “Anh họ, đợi lát nữa anh đưa cô ấy về điMột cô gái về nhà ban đêm không an toàn.” Cố Thành Kiêu im lặng nghiêng mắt nhìn côVừa rồi còn bảo trị an thành phố B tốt, sao bây giờ lại biến thành không an toàn rồi? Làm gì có nhiều nguy hiểm như vậy? Cô nghĩ rằng anh họ cô không nhận ra mấy trò khôn vặt đó sao?Ai ngờ, anh họ cô không nhận ra thật.Hà Cảnh Hành sảng khoái đáp nhanh: “Ừ, được chứ.” Lâm Thiển cười thầm, còn đá một cái lên chân Cố Thành Kiêu dưới bàn, nhếch đuôi mắt, cười đắc ý với anhCố Thành Kiêu: “...” Em thích làm nguyệt lão, nhưng đừng mai mối lộn xộn được không? Bữa cơm này rất lúng túng, đặc biệt là Phó Bạch TuyếtBa người họ đã ăn xong rồi, đều đang nói chuyện, chỉ còn lại cô cúi đầu ăn, nên cô chỉ ăn vài miếng rồi bỏ đũa xuốngPhó Bạch Tuyết suy nghĩ tới lui, rốt cuộc cũng có can đảm mở miệng bắt chuyện với Hà Cảnh HànhKhông ngờ, đúng lúc này cửa phòng mở ra“Ấy, hai người trở về nhanh thế?” Lâm Thiển cũng mất tự nhiên: “Sao không đi dạo thêm một lát? Con đường này dài lắm, có rất nhiều chỗ để thưởng thức đấy.” Phó Bạch Tuyết mím chặt miệng, nặn ra một nụ cười gượng gạo, quay đầu lại chào hỏi bọn họ: “Hi, hai người khỏe chứ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Diệp Thủy Tiên cũng thở mạnh: “Chào cô, sao cô đến muộn thế?” Phó Bạch Tuyết: “Tôi ở cách nơi này hơi xa, đường lại tắc, giao thông thành phố B đều như vậyMọi người ở lâu rồi sẽ biết thôi.” Vô cùng ngượng ngập!

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Cô thừa nhận mình thích anh, rất thích anh, nhưng sự giáo dục từ nhỏ cảnh tỉnh cô, dù cho thích cũng không thể làm kẻ thứ ba“Sao vậy?” Lâm Thiển nhận ra sự do dự ở côPhó Bạch Tuyết trầm mặc không nói, hơi khó mở miệngLâm Thiển khoác cánh tay cô, vừa nắm vừa kéo vào trong: “Tôi nói cho cô biết, tôi đã hỏi anh ấy rồiPhó Bạch Tuyết cúi đầu, thấp giọng đáp: “Dù cho hiện giờ bọn họ không phải quan hệ nam nữ, với quan hệ giữa bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành như vậyChỉ cần Diệp Thủy Tiên không buông tay, anh ấy sẽ không để cô ấy rời điAi có thể chấp nhận bên cạnh bạn trai mình lúc3nào cũng có một người phụ nữ kè kè bên cạnh dán mắt vào bạn trai mình? Dù sao thì tôi cũng không chịu nổi.” Lâm Thiển ngẫm nghĩ, Phó Bạch Tuyết lo lắng cũng có lýHai người kia trưởng thành và sống bên nhau từ nhỏ, trong lòng bọn họ có sự ăn ý ngầm mà không ai so sánh đượcHọ mới là người của cùng một thế giớiAnh ấy và Diệp Thủy Tiên chỉ là bạn bè, anh họ đối xử với cô ấy như là em gái, không phải là quan hệ nam nữ.” “..Tôi không muốn biết quan hệ giữa bọn họ.” “Cô không muốn? Vậy là tôi nhiều chuyện rồi sao?”“Tôi nhìn ra cô thích anh ấy, xem ánh mắt cô kìa, giấu được ai chứ?”“Dĩ2nhiên rồi, đàn ông cũng không nhất thiết như thế, đặc biệt là người còn chưa khai mở về mặt tình cảm nam nữ như anh ấy vậyNếu không, sao anh ấy lại ngốc nghếch đến độ xem Diệp Thủy Tiên là em gái được? Rõ ràng Diệp Thủy Tiên thích anh ấy như vậy.” Phó Bạch Tuyết bất chợt dừng bước, rồi bắt đầu lùi lại: “Thôi, tôi không vào đâu.” Hả, sao thế?” Ôi trời, tâm tình con gái hệt như kim dưới đáy bể:Nhưng, chuyện tình cảm thì ai có thể nói trước được? Lúc cô lấy Cố Thành Kiêu cũng đã khiến tất cả mọi người sửng sốt, ai cũng cảm thấy bọn họ không phải là người cùng một thế giới.Lâm Thiển không miễn cưỡng nữa2mà chỉ hỏi: “Vậy cô suy nghĩ xong chưa? Không muốn thử xem à?” Phó Bạch Tuyết không đáp lại, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn“Thử thì còn có một nửa cơ hội, không thử thì ngay cả một chút cơ hội cũng không có.” Thấy cô đứng yên bất động, Lâm Thiển lại dò xét lần nữa: “Vậy thì cô cũng đừng hỏi tôi về tình hình của anh ấy mãi như vậySao cô phải khiến mình khó chịu chứ? Thương thầm cũng phải thoải mái một chút, đừng hèn mọn thế.” Phó Bạch Tuyết cúi đầu, trong lòng càng khó chịu hơn“Vậy bây giờ cô về nhà sao? Tôi gọi xe giúp cô nhé?” “...” Đầu óc Phó Bạch Tuyết trống rỗng, vậy là phải đi sao? Đúng lúc9này, Hà Cảnh Hành bước từ trong phòng raLâm Thiển không miễn cưỡng nữa mà chỉ hỏi: “Vậy cô suy nghĩ xong chưa? Không muốn thử xem à?” Phó Bạch Tuyết không đáp lại, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn“Thử thì còn có một nửa cơ hội, không thử thì ngay cả một chút cơ hội cũng không có.” Thấy cô đứng yên bất động, Lâm Thiển lại dò xét lần nữa: “Vậy thì cô cũng đừng hỏi tôi về tình hình của anh ấy mãi như vậySao cô phải khiến mình khó chịu chứ? Thương thầm cũng phải thoải mái một chút, đừng hèn mọn thế.” Phó Bạch Tuyết cúi đầu, trong lòng càng khó chịu hơn“Vậy bây giờ cô về nhà sao? Tôi gọi xe giúp cô nhé?” “...”4Đầu óc Phó Bạch Tuyết trống rỗng, vậy là phải đi sao? Đúng lúc này, Hà Cảnh Hành bước từ trong phòng raNhìn thấy Phó Bạch Tuyết, anh cũng sững người, hóa ra Lâm Thiển đi đón côĐây là lần đầu tiên anh gặp cô sau khi đã trang điểm kĩ càng, trông có khác hẳn với lúc ở MiamiÁnh sáng trong nhà hàng đầy đủ, Phó Bạch Tuyết mặc một chiếc áo len trắng và một chiếc quần jean màu xanh nhạt, tóc để xõaĐúng lúc bên trên có chiếc đèn rọi xuống, làn da cô tựa như trong suốt, trong trắng ửng chút hồng, trong hồng thêm chút trơn bóng, trông rất đẹpAnh nhìn mà ngây ngườiLâm Thiển cười thầm, đến thật đúng lúc“Anh họ, sao anh lại ra đây?” “Em ra ngoài lâu quá không quay lại, chồng em không yên tâm nhưng lại có điện thoại gọi đến, vì vậy anh đành phải ra xem.” “À, anh đến cũng thật đúng lúcCô ấy vừa tới nhưng lại muốn đi rồi.” “Chuyện này...” Hà Cảnh Hành đứng đần ra đó, cũng không biết phải nói tiếp thế nàoThấy mặt Phó Bạch Tuyết ngày càng đỏ, anh càng thêm lúng túngPhó Bạch Tuyết kịp thời sửa lời: “Tôi không đi, đùa thôi, đã đến rồi thì sao lại đi chứ?” Lâm Thiển hất cằm: “Không đi thì tốt, vậy vào thôi, cô không ngại chỉ còn dư một ít cơm thừa chứ? Ai bảo cô đến trễ như vậy?” Ba người vừa trò chuyện vừa vào phòngCố Thành Kiêu thấy Lâm Thiển thì cũng thả lỏng: “Biết rồi, trước tiên để đó, mai tôi đến xử lý sau.” Lâm Thiển ngồi bên cạnh anh, nhấc tay đặt kế bên tai, học theo dáng vẻ nói chuyện điện thoại của Cố Thành Kiêu, trầm giọng lặp lại: “Biết rồi, trước tiên để đó, mai tôi đến xử lý sau..Cạch, cúp điện thoại, cũng chẳng nói hẹn gặp lại với người ta, chứng minh đây chắc chắn là Lý Bất NgônAnh ấy đối xử với cấp dưới của mình không khách sáo như vậy đấy, lại còn giả bộ thâm trầm, giả bộ nghiêm túc, giả bộ hung dữ, bày vẻ oai phong..ôi chao ôi!” Cố Thành Kiêu tóm lấy lỗ tai cô: “Nói xấu anh ngay trước mặt anh, có ai như em không?” “Đau nha, anh buông ra, ai nói xấu sau lưng anh mới phải sợ, nói xấu ngay trước mặt anh thì chắc chắn là nói đùa rồiNgười như anh không biết đùa sao?”Bất đắc dĩ, Cố Thành Kiêu phải buông lỏng tay ra, anh nào dám bóp mạnh tại cô thậtDáng vẻ khoa trương của cô chỉ là giả vờ yếu đuối mà thôi.Lâm Thiển vừa xoa tai, vừa nháy mắt với Hà Cảnh Hành: “Anh họ, anh xem xem có cần chọn thêm vài món không?” “Không cần.” Phó Bạch Tuyết ngắt lời: “Tôi ăn chẳng bao nhiêu, gọi thêm sẽ lãng ph픓Được rồi, hôm nay không gọi, vậy hôm nào lại mời cô nữa.” Lâm Thiển vọng tới vòng lui lại trở về trên người Hà Cảnh Hành: “Anh họ, đợi lát nữa anh đưa cô ấy về điMột cô gái về nhà ban đêm không an toàn.” Cố Thành Kiêu im lặng nghiêng mắt nhìn côVừa rồi còn bảo trị an thành phố B tốt, sao bây giờ lại biến thành không an toàn rồi? Làm gì có nhiều nguy hiểm như vậy? Cô nghĩ rằng anh họ cô không nhận ra mấy trò khôn vặt đó sao?Ai ngờ, anh họ cô không nhận ra thật.Hà Cảnh Hành sảng khoái đáp nhanh: “Ừ, được chứ.” Lâm Thiển cười thầm, còn đá một cái lên chân Cố Thành Kiêu dưới bàn, nhếch đuôi mắt, cười đắc ý với anhCố Thành Kiêu: “...” Em thích làm nguyệt lão, nhưng đừng mai mối lộn xộn được không? Bữa cơm này rất lúng túng, đặc biệt là Phó Bạch TuyếtBa người họ đã ăn xong rồi, đều đang nói chuyện, chỉ còn lại cô cúi đầu ăn, nên cô chỉ ăn vài miếng rồi bỏ đũa xuốngPhó Bạch Tuyết suy nghĩ tới lui, rốt cuộc cũng có can đảm mở miệng bắt chuyện với Hà Cảnh HànhKhông ngờ, đúng lúc này cửa phòng mở ra“Ấy, hai người trở về nhanh thế?” Lâm Thiển cũng mất tự nhiên: “Sao không đi dạo thêm một lát? Con đường này dài lắm, có rất nhiều chỗ để thưởng thức đấy.” Phó Bạch Tuyết mím chặt miệng, nặn ra một nụ cười gượng gạo, quay đầu lại chào hỏi bọn họ: “Hi, hai người khỏe chứ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Diệp Thủy Tiên cũng thở mạnh: “Chào cô, sao cô đến muộn thế?” Phó Bạch Tuyết: “Tôi ở cách nơi này hơi xa, đường lại tắc, giao thông thành phố B đều như vậyMọi người ở lâu rồi sẽ biết thôi.” Vô cùng ngượng ngập!

Chương 945: Cực kì ngượng ngập