Hứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì…

Chương 17

Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì… Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”“Chắc anh hiểu lầm rồi, đó là con trai tôi,đâu có liên quan gì đến anh? Trả con lạicho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”Đường Tư Vũ cảm thấy người đàn ôngnày thực sự nực cười, ai trộm sinh concủa anh ta?Hình Liệt Hàn vẫn giữ tờ giấy kết quảgiám định mà cô em gái đưa cho anh, anhlấy nó từ túi bên trái ra rồi lạnh lùng đưađến trước mặt Đường tư Vũ: “Đây là kếtquả giám định DNA của tôi và con trai tôi,cô mở to mắt ra mà xem, xem đứa trẻ nàycó quan hệ gì với tôi hay không.”Trái tim cô trở nên run tẩy, mặc dù côkhông muốn xem tờ kết quả này, nhưngvẫn đưa tay ra lấy. Cô rất tò mò muốnChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”xem nội dung bên trong là gì cho đến khicô nhìn xuống dòng cuối cùng, nhìn thấydòng chữ xác nhận mối quan hệ giữa họthật sự là cha con, tim cô như bị đóngbăng.Sau đó, cô nhớ lại người đàn ông nhưtên ác quỷ đã giày vò cô vào đêm đó, rồilại cần thận nhớ lại thanh âm của ngườiđàn ông này.Có vẻ chính là hơi thở của giọng nói vừalạnh lùng vừa có chút ghét bỏ của ngườiđàn ông đêm hôm đó, hơi thở của một tênkhốn nạn!Đáng chết, người đàn ông đêm đó chínhlà anh ta?Chương 17: Cô không phải là ‘Gái gọi”Hai bàn tay của cô siết chặt thành nắmđấm, cơ hồ như đâm vào da thịt.Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ôngtrước mặt, từng bước từng bước tiến đếntrước mặt anh ta.Hình Liệt Hàn nheo mắt, ngay tại khoảnhkhắc Đường Tư Vũ giơ tay lên định tátcho anh một bạt tai, anh ta liền hừ lạnhmột tiếng rồi trực tiếp tóm gọn cổ tay côtrong không trung, dùng một lực thậtmạnh như muốn bóp nát xương tay côvậy “Dám đánh tôi, gan cô to quá nhỉ?”Khoảnh khắc áy, tất cả sự căm giận cũngChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”như uất ức của 5 năm trước đã khiến côtức đến đỏ mắt: “5 năm trước, là anh, tênkhốn nạn đó chính là anh.”Hình Liệt Hàn có chút ngạc nhiên trướcnhững lời nói của cô, lẽ nào năm nămtrước cô ta không phải người phục vụmình? Cô ta còn oan ức gì? Xong chuyện,anh còn trả tiền cho cô rồi mà.Nghĩ đến việc cô ta lén sinh đứa bé, anhvô cùng tức giận. Anh bóp chặt tay côkhông dút.“Anh bỏ tôi ra.” Tên khốn này năm nămtrước ức hiếp cô, bây giờ lại còn dám kiêungạo như vậy.Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”“Nói, tại sao cô lại lén sinh con.” Anh rấttức giận với cách làm của cô vì trước đóanh đã không cho phép điều này xảy ra.Tuy nhiên, đứa bé được sinh ra anh lại rấtthích, nhưng người phụ nữ này đangmuốn tống tiền anh.“Lén sinh con? Sao tôi lại phải lén sinhcon, tôi thích thì tôi sinh, anh quản đượcà?Người phụ nữ này quả là đang thử tháchsức chịu đựng của anh.“Có người mẹ như cô tôi còn cảm thấy tộinghiệp thay cho nó. Sau này, tôi cắm côChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”được lại gần con trai tôi.”Tư Vũ bị anh ta chọc tức đến phát điênnhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Nếu nhưđứa bé là con anh ta thật, cô cũng khôngcòn gì để nói, chỉ coi như năm đó bị chócắn thôi. Nhưng bây giờ, quan trọng nhấtlà con, cô nhất định không để hắn cướpmắt.Vẫn như năm ấy, hắn liên tục có định kiến,chê bai cô.“Con mà có người cha lòng dạ súc vậtnhư anh, đó mới là điều đáng buồn nhát.”“Cô dám nói lại lần nữa không?”Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”“Tôi có thể nói cả chục lần, trăm lần. Dámlàm thì dám nhận.” Cô không chút do dựhay sợ sệt gì mặc dù anh ta đang là ngườicó quyền có thề.“Với cái trình độ phục vụ như cô, khôngđáng giá một đồng.”Tư Vũ như muốn bùng nổ, cảm thấy thựcsự mình đang bị sỉ nhục “Vậy anh đánggiá gì?”“Đương nhiên là cái giá để mua ngườibán thân như cô…”“Bán thân?” Bán cái đầu anh? Ai bánthân? “Đêm đó, rõ ràng là tên khốn nhưChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”anh kéo tôi vào phòng, tôi chỉ là mộtngười đang bị lạc đường”. Đến lúc này cômới hiểu thì ra hắn tưởng cô là ngườiphục vụ hắn đêm đó.Liệt Hàn cau mày: “Cô nói gì? Cô chỉ làngười đi lạc?”Cô vừa hận vừa giận.Tư Vũ phẫn nộ tới mức không muốn nghethêm một lời nào phát ra từ miệng củahắn nữa, nhưng thời khắc này: “Bằngkhông thì sao? Anh nghĩ tôi sẽ bán thânmình? Mơ đi.”Lễ nào không phải cô ta lén sinh con?Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”“Đêm đó sao cô không nói mình khôngphải là gái gọi?”Đường Tư Vũ không muốn nhớ lại hànhđộng như cầm thú của anh ta đêm hômđó, quay qua chất vấn: “Trả con lại cho`tôi.Hình Liệt Hàn nheo mắt, trí nhớ của anhrất tốt, nếu như muốn hồi tưởng lại sựđiên cuồng đêm hôm đó, anh đều có thểnhớ vô cùng rõ ràng từng thứ một. Mặcdù trời hôm đó rất tối không thể nhìn rõgương mặt của cô ta, nhưng hương thơmngọt ngào của cơ thể cũng như làn da mịnmàng cùng với vết máu trên ga trảigiường, tất cả đều cho thấy đó là đêm đầuChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”tiên của cô ấy. Nếu đêm đó nói sao côkhông lên tiếng thì cũng không được vìhầu như anh không hề cho cô cơ hội đểlên tiếng. Đêm đó, dưới tác dụng củathuốc, anh liên tục hôn cô, cuối cùng, côchỉ có thể khóc và khóc.CMN, thế mà 5 năm trước anh lại lêngiường nhầm với người con gái khác, hơnnữa lại còn có con với cả cô ta?Đường Tư Vũ thấy anh ta không nói gì,tức giận hỏi tiếp: “Anh bị câm à? Nói mau,con trai tôi đâu rồi!”Mặc dù Hình Liệt Hàn đã hiểu rõ chuyệnxảy ra 5 năm trước, nhưng dù sao đâycũng là máu mủ của anh ta, muốn dễChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”dàng đưa nó đi là điều không thẻ.“Được, chuyện 5 năm trước tôi tạm thờikhông nói, nhưng bây giờ chúng ta phảibàn bạc rõ về quyền nuôi dưỡng đứa trẻ.”Đường Tư Vũ tức giận đến mức cườilạnh: “Đứa trẻ là con của một mình tôi,anh đừng có nghĩ tới việc này làm gì cả.”“Nhưng đó cũng là con của tôi.” Hình LiệtHàn nghiền răng.“Anh nghĩ nếu tôi nói cho nó biết tôi làmsao mà có nó thì liệu nó có muốn nhậnngười cha cầm thú như anh không?” Cônghĩ người đàn ông này không xứng làmcha của con cô, hơn nữa, cô cũng tuyệtChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”đối sẽ không để tên khốn như hắn dạy dỗcon trai cô.Nghĩ rồi lại nghĩ đến mức có chút sợ hãi.Khuôn mặt tuần tú của anh ta trong nháymắt liền trở nên âm u đến cực hạn, siếtchặt tay thành nắm đấm, cảnh cáo cô:“Không được phép nói cho nó biết.”“Sao? Sợ rồi à? Sợ đến con trai cũngkhinh thường anh, phỉ nhổ vào mặt anhhả? Nếu bây giờ anh không đưa con traicho tôi, tôi sẽ nói cho nó biết rằng nó cómột người cha cầm thú, khiến nó căm hậnanh cả đời này.” Cô uy hiếp anh ta, mặcdù cô cũng không biết kiểu uy hiếp nàyliệu có tác dụng hay không.Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”Tuy nhiên, cô đã đoán đúng, nó có tácdụng thật. Hình Liệt Hàn dù có cay nghiệtvô tình đến mức nào thì anh cũng khôngmong rằng hình tượng một người cha vĩđại trong tim cậu nhóc lại biến thành ácquỷ, hơn nữa anh với con trai vừa mớiđược nhận mặt nhaulGương mặt anh ta có chút căng thẳng,nhìn chằm chằm vào cô: “Đường Tư Vũ,tôi có thể trả con lại cho cô, nhưng côkhông được can thiệp vào chuyện hai chacon tôi nhận nhau.”“Không được!” Cô không đồng ý.Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”Hình Liệt hàn thấy người đàn bà này ngàycàng quá đáng đến mức không xem anhvào mắt nữa, khóe miệng liền cong lêncười nguy hiểm: “Cô gái, tôi đã đồng ýgiao con trai coi như là ân điển cho cô rồi,nếu cô còn cố ý chọc tức tôi, hậu quả nhưthế nào cô không gánh được đâu.”“Hậu quả gì? Chắc tôi sợ.” Chỉ cần nghĩđến cái đêm 5 năm trước là cô muốnđánh chết anh ta rồi.Luận về việc uy hiếp người khác, ai có thểvượt mặt nổi anh? Anh ta chính là cao thủtrong lĩnh vực này. Hình Liệt Hàn khoanhtay, đưa khuôn mặt anh tuấn đầy nguyhiểm tiến sát vào mặt cô: “Tôi có thểChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”không làm gì cô, nhưng cô hãy nghĩ đếncông ty của bố cô, nghĩ đến vận mệnh củagia tộc nhà cô, chỉ cần tôi búng tay mộtcái là mọi thứ đều sụp đồ.”Đường Tư Vũ quả nhiên bị dọa, cô trợn tođôi mắt trong veo: “Anh cứ động đến côngty bồ tôi thử xem.”“Nếu cô dám không cho tôi nhận con, thìcô cứ đợi mà xem.” Hình Liệt Hàn buôngvài lời châm chọc.“Anh.”“Còn nữa, vì sự phát triển lành mạnh củacon trai, chuyện 5 năm trước cô khôngđược hé răng nửa lời. Nếu cô dám đểChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”chuyện bại lộ trước mặt con trai tôi, làmtổn hại đến hình tượng của tôi, tôi sẽkhông tha cho cô đâu.” Người đàn ôngtiếp tục vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưthể cô là nô lệ, và anh ta là vua vậy.Đường Tư Vũ hoàn toàn hiểu thế nào làmắt mặt. Cục tức trong cô như muốn nỗtung. Thế nhưng, bản thân muốn nói gì thìcô lại không biết, cô chỉ có thể “Hmm” mộttiếng: “Trả con lại cho tôi.”“Đi theo tôi.”Tiếp bước theo sau, Tư Vũ kiềm chế mọicảm xúc của mình vì lúc này cô chỉ mongđược gặp con.Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”Cô đi theo anh đến phòng tiếp khách.Hình Liệt Hàn vừa mở cửa, cô liền xôngvào trong tích tắc.Bước vào căn phòng, cô thấy con đangđứng, trong tay là chiếc điều khiển xe đồchơi từ xa.Nghe thấy tiếng động từ phía cửa phòng,cậu bé ngoảnh lại: “Mami, mami đến rồià?”Tư Vũ lập tức chạy đến ôm chặt con, xoaxoa cái đầu bé nhỏ. Vài giây sau, cậu béngắng đầu lên thấy bóng dáng của bốbước vào, cậu mỉm cười gọi: “Daddy.”Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”Hình Liệt Hàn vốn đang giữ bộ mặt lạnhlùng thế nhưng trong khoảnh khắc nàykhông khí nồng ấm như bao trùm cả cănphòng khiến anh trở nên vui vẻ hơn. TưVũ trông thấy nụ cười của anh, lập tức giữchặt tay con: “Tiểu Hi, chúng ta về thôi.”“Mami, daddy có về nhà cùng chúng takhông?” Cậu bé rất mong daddy sẽ đi vềcùng mình.Tư Vũ dù rất muốn nói với con khôngđược phép nhận người đàn ông này làmcha, thế nhưng cô không nỡ khắc lên connhững kí ức đau buồn. Cô chỉ có thể miễncưỡng nói: “Chú rất bận, chúng ta về thôi.Mẹ nuôi tối nay cũng về đó con yêu à.”“Tiểu Hi, con về trước đi. Daddy sẽ mauchóng tìm con thôi.”“Daddy, daddy nhất định phải đến tìm conđấy.“Nhất định là vậy mà.” Liệt Hàn hứa vớicon, anh cầm chiếc xe đồ chơi, đưa chocon và nói: “Con mang về chơi nhé!”„“Ohh, con cảm ơn daddy nhiều.” Cậunhóc hai tay giữ chặt, ôm chiếc xe vàolòng. Tư Vũ cũng không thèm nhìn ngườiđàn ông ấy dù chỉ một ánh mắt lướt qua,chỉ lập tức nắm tay con đi về.

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

“Chắc anh hiểu lầm rồi, đó là con trai tôi,

đâu có liên quan gì đến anh? Trả con lại

cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Đường Tư Vũ cảm thấy người đàn ông

này thực sự nực cười, ai trộm sinh con

của anh ta?

Hình Liệt Hàn vẫn giữ tờ giấy kết quả

giám định mà cô em gái đưa cho anh, anh

lấy nó từ túi bên trái ra rồi lạnh lùng đưa

đến trước mặt Đường tư Vũ: “Đây là kết

quả giám định DNA của tôi và con trai tôi,

cô mở to mắt ra mà xem, xem đứa trẻ này

có quan hệ gì với tôi hay không.”

Trái tim cô trở nên run tẩy, mặc dù cô

không muốn xem tờ kết quả này, nhưng

vẫn đưa tay ra lấy. Cô rất tò mò muốn

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

xem nội dung bên trong là gì cho đến khi

cô nhìn xuống dòng cuối cùng, nhìn thấy

dòng chữ xác nhận mối quan hệ giữa họ

thật sự là cha con, tim cô như bị đóng

băng.

Sau đó, cô nhớ lại người đàn ông như

tên ác quỷ đã giày vò cô vào đêm đó, rồi

lại cần thận nhớ lại thanh âm của người

đàn ông này.

Có vẻ chính là hơi thở của giọng nói vừa

lạnh lùng vừa có chút ghét bỏ của người

đàn ông đêm hôm đó, hơi thở của một tên

khốn nạn!

Đáng chết, người đàn ông đêm đó chính

là anh ta?

Chương 17: Cô không phải là ‘Gái gọi”

Hai bàn tay của cô siết chặt thành nắm

đấm, cơ hồ như đâm vào da thịt.

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông

trước mặt, từng bước từng bước tiến đến

trước mặt anh ta.

Hình Liệt Hàn nheo mắt, ngay tại khoảnh

khắc Đường Tư Vũ giơ tay lên định tát

cho anh một bạt tai, anh ta liền hừ lạnh

một tiếng rồi trực tiếp tóm gọn cổ tay cô

trong không trung, dùng một lực thật

mạnh như muốn bóp nát xương tay cô

vậy “Dám đánh tôi, gan cô to quá nhỉ?”

Khoảnh khắc áy, tất cả sự căm giận cũng

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

như uất ức của 5 năm trước đã khiến cô

tức đến đỏ mắt: “5 năm trước, là anh, tên

khốn nạn đó chính là anh.”

Hình Liệt Hàn có chút ngạc nhiên trước

những lời nói của cô, lẽ nào năm năm

trước cô ta không phải người phục vụ

mình? Cô ta còn oan ức gì? Xong chuyện,

anh còn trả tiền cho cô rồi mà.

Nghĩ đến việc cô ta lén sinh đứa bé, anh

vô cùng tức giận. Anh bóp chặt tay cô

không dút.

“Anh bỏ tôi ra.” Tên khốn này năm năm

trước ức hiếp cô, bây giờ lại còn dám kiêu

ngạo như vậy.

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

“Nói, tại sao cô lại lén sinh con.” Anh rất

tức giận với cách làm của cô vì trước đó

anh đã không cho phép điều này xảy ra.

Tuy nhiên, đứa bé được sinh ra anh lại rất

thích, nhưng người phụ nữ này đang

muốn tống tiền anh.

“Lén sinh con? Sao tôi lại phải lén sinh

con, tôi thích thì tôi sinh, anh quản được

à?

Người phụ nữ này quả là đang thử thách

sức chịu đựng của anh.

“Có người mẹ như cô tôi còn cảm thấy tội

nghiệp thay cho nó. Sau này, tôi cắm cô

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

được lại gần con trai tôi.”

Tư Vũ bị anh ta chọc tức đến phát điên

nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Nếu như

đứa bé là con anh ta thật, cô cũng không

còn gì để nói, chỉ coi như năm đó bị chó

cắn thôi. Nhưng bây giờ, quan trọng nhất

là con, cô nhất định không để hắn cướp

mắt.

Vẫn như năm ấy, hắn liên tục có định kiến,

chê bai cô.

“Con mà có người cha lòng dạ súc vật

như anh, đó mới là điều đáng buồn nhát.”

“Cô dám nói lại lần nữa không?”

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

“Tôi có thể nói cả chục lần, trăm lần. Dám

làm thì dám nhận.” Cô không chút do dự

hay sợ sệt gì mặc dù anh ta đang là người

có quyền có thề.

“Với cái trình độ phục vụ như cô, không

đáng giá một đồng.”

Tư Vũ như muốn bùng nổ, cảm thấy thực

sự mình đang bị sỉ nhục “Vậy anh đáng

giá gì?”

“Đương nhiên là cái giá để mua người

bán thân như cô…”

“Bán thân?” Bán cái đầu anh? Ai bán

thân? “Đêm đó, rõ ràng là tên khốn như

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

anh kéo tôi vào phòng, tôi chỉ là một

người đang bị lạc đường”. Đến lúc này cô

mới hiểu thì ra hắn tưởng cô là người

phục vụ hắn đêm đó.

Liệt Hàn cau mày: “Cô nói gì? Cô chỉ là

người đi lạc?”

Cô vừa hận vừa giận.

Tư Vũ phẫn nộ tới mức không muốn nghe

thêm một lời nào phát ra từ miệng của

hắn nữa, nhưng thời khắc này: “Bằng

không thì sao? Anh nghĩ tôi sẽ bán thân

mình? Mơ đi.”

Lễ nào không phải cô ta lén sinh con?

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

“Đêm đó sao cô không nói mình không

phải là gái gọi?”

Đường Tư Vũ không muốn nhớ lại hành

động như cầm thú của anh ta đêm hôm

đó, quay qua chất vấn: “Trả con lại cho

`

tôi.

Hình Liệt Hàn nheo mắt, trí nhớ của anh

rất tốt, nếu như muốn hồi tưởng lại sự

điên cuồng đêm hôm đó, anh đều có thể

nhớ vô cùng rõ ràng từng thứ một. Mặc

dù trời hôm đó rất tối không thể nhìn rõ

gương mặt của cô ta, nhưng hương thơm

ngọt ngào của cơ thể cũng như làn da mịn

màng cùng với vết máu trên ga trải

giường, tất cả đều cho thấy đó là đêm đầu

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

tiên của cô ấy. Nếu đêm đó nói sao cô

không lên tiếng thì cũng không được vì

hầu như anh không hề cho cô cơ hội để

lên tiếng. Đêm đó, dưới tác dụng của

thuốc, anh liên tục hôn cô, cuối cùng, cô

chỉ có thể khóc và khóc.

CMN, thế mà 5 năm trước anh lại lên

giường nhầm với người con gái khác, hơn

nữa lại còn có con với cả cô ta?

Đường Tư Vũ thấy anh ta không nói gì,

tức giận hỏi tiếp: “Anh bị câm à? Nói mau,

con trai tôi đâu rồi!”

Mặc dù Hình Liệt Hàn đã hiểu rõ chuyện

xảy ra 5 năm trước, nhưng dù sao đây

cũng là máu mủ của anh ta, muốn dễ

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

dàng đưa nó đi là điều không thẻ.

“Được, chuyện 5 năm trước tôi tạm thời

không nói, nhưng bây giờ chúng ta phải

bàn bạc rõ về quyền nuôi dưỡng đứa trẻ.”

Đường Tư Vũ tức giận đến mức cười

lạnh: “Đứa trẻ là con của một mình tôi,

anh đừng có nghĩ tới việc này làm gì cả.”

“Nhưng đó cũng là con của tôi.” Hình Liệt

Hàn nghiền răng.

“Anh nghĩ nếu tôi nói cho nó biết tôi làm

sao mà có nó thì liệu nó có muốn nhận

người cha cầm thú như anh không?” Cô

nghĩ người đàn ông này không xứng làm

cha của con cô, hơn nữa, cô cũng tuyệt

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

đối sẽ không để tên khốn như hắn dạy dỗ

con trai cô.

Nghĩ rồi lại nghĩ đến mức có chút sợ hãi.

Khuôn mặt tuần tú của anh ta trong nháy

mắt liền trở nên âm u đến cực hạn, siết

chặt tay thành nắm đấm, cảnh cáo cô:

“Không được phép nói cho nó biết.”

“Sao? Sợ rồi à? Sợ đến con trai cũng

khinh thường anh, phỉ nhổ vào mặt anh

hả? Nếu bây giờ anh không đưa con trai

cho tôi, tôi sẽ nói cho nó biết rằng nó có

một người cha cầm thú, khiến nó căm hận

anh cả đời này.” Cô uy hiếp anh ta, mặc

dù cô cũng không biết kiểu uy hiếp này

liệu có tác dụng hay không.

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

Tuy nhiên, cô đã đoán đúng, nó có tác

dụng thật. Hình Liệt Hàn dù có cay nghiệt

vô tình đến mức nào thì anh cũng không

mong rằng hình tượng một người cha vĩ

đại trong tim cậu nhóc lại biến thành ác

quỷ, hơn nữa anh với con trai vừa mới

được nhận mặt nhaul

Gương mặt anh ta có chút căng thẳng,

nhìn chằm chằm vào cô: “Đường Tư Vũ,

tôi có thể trả con lại cho cô, nhưng cô

không được can thiệp vào chuyện hai cha

con tôi nhận nhau.”

“Không được!” Cô không đồng ý.

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

Hình Liệt hàn thấy người đàn bà này ngày

càng quá đáng đến mức không xem anh

vào mắt nữa, khóe miệng liền cong lên

cười nguy hiểm: “Cô gái, tôi đã đồng ý

giao con trai coi như là ân điển cho cô rồi,

nếu cô còn cố ý chọc tức tôi, hậu quả như

thế nào cô không gánh được đâu.”

“Hậu quả gì? Chắc tôi sợ.” Chỉ cần nghĩ

đến cái đêm 5 năm trước là cô muốn

đánh chết anh ta rồi.

Luận về việc uy hiếp người khác, ai có thể

vượt mặt nổi anh? Anh ta chính là cao thủ

trong lĩnh vực này. Hình Liệt Hàn khoanh

tay, đưa khuôn mặt anh tuấn đầy nguy

hiểm tiến sát vào mặt cô: “Tôi có thể

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

không làm gì cô, nhưng cô hãy nghĩ đến

công ty của bố cô, nghĩ đến vận mệnh của

gia tộc nhà cô, chỉ cần tôi búng tay một

cái là mọi thứ đều sụp đồ.”

Đường Tư Vũ quả nhiên bị dọa, cô trợn to

đôi mắt trong veo: “Anh cứ động đến công

ty bồ tôi thử xem.”

“Nếu cô dám không cho tôi nhận con, thì

cô cứ đợi mà xem.” Hình Liệt Hàn buông

vài lời châm chọc.

“Anh.”

“Còn nữa, vì sự phát triển lành mạnh của

con trai, chuyện 5 năm trước cô không

được hé răng nửa lời. Nếu cô dám để

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

chuyện bại lộ trước mặt con trai tôi, làm

tổn hại đến hình tượng của tôi, tôi sẽ

không tha cho cô đâu.” Người đàn ông

tiếp tục vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, như

thể cô là nô lệ, và anh ta là vua vậy.

Đường Tư Vũ hoàn toàn hiểu thế nào là

mắt mặt. Cục tức trong cô như muốn nỗ

tung. Thế nhưng, bản thân muốn nói gì thì

cô lại không biết, cô chỉ có thể “Hmm” một

tiếng: “Trả con lại cho tôi.”

“Đi theo tôi.”

Tiếp bước theo sau, Tư Vũ kiềm chế mọi

cảm xúc của mình vì lúc này cô chỉ mong

được gặp con.

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

Cô đi theo anh đến phòng tiếp khách.

Hình Liệt Hàn vừa mở cửa, cô liền xông

vào trong tích tắc.

Bước vào căn phòng, cô thấy con đang

đứng, trong tay là chiếc điều khiển xe đồ

chơi từ xa.

Nghe thấy tiếng động từ phía cửa phòng,

cậu bé ngoảnh lại: “Mami, mami đến rồi

à?”

Tư Vũ lập tức chạy đến ôm chặt con, xoa

xoa cái đầu bé nhỏ. Vài giây sau, cậu bé

ngắng đầu lên thấy bóng dáng của bố

bước vào, cậu mỉm cười gọi: “Daddy.”

Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”

Hình Liệt Hàn vốn đang giữ bộ mặt lạnh

lùng thế nhưng trong khoảnh khắc này

không khí nồng ấm như bao trùm cả căn

phòng khiến anh trở nên vui vẻ hơn. Tư

Vũ trông thấy nụ cười của anh, lập tức giữ

chặt tay con: “Tiểu Hi, chúng ta về thôi.”

“Mami, daddy có về nhà cùng chúng ta

không?” Cậu bé rất mong daddy sẽ đi về

cùng mình.

Tư Vũ dù rất muốn nói với con không

được phép nhận người đàn ông này làm

cha, thế nhưng cô không nỡ khắc lên con

những kí ức đau buồn. Cô chỉ có thể miễn

cưỡng nói: “Chú rất bận, chúng ta về thôi.

Mẹ nuôi tối nay cũng về đó con yêu à.”

“Tiểu Hi, con về trước đi. Daddy sẽ mau

chóng tìm con thôi.”

“Daddy, daddy nhất định phải đến tìm con

đấy.

“Nhất định là vậy mà.” Liệt Hàn hứa với

con, anh cầm chiếc xe đồ chơi, đưa cho

con và nói: “Con mang về chơi nhé!”

“Ohh, con cảm ơn daddy nhiều.” Cậu

nhóc hai tay giữ chặt, ôm chiếc xe vào

lòng. Tư Vũ cũng không thèm nhìn người

đàn ông ấy dù chỉ một ánh mắt lướt qua,

chỉ lập tức nắm tay con đi về.

Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì… Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”“Chắc anh hiểu lầm rồi, đó là con trai tôi,đâu có liên quan gì đến anh? Trả con lạicho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”Đường Tư Vũ cảm thấy người đàn ôngnày thực sự nực cười, ai trộm sinh concủa anh ta?Hình Liệt Hàn vẫn giữ tờ giấy kết quảgiám định mà cô em gái đưa cho anh, anhlấy nó từ túi bên trái ra rồi lạnh lùng đưađến trước mặt Đường tư Vũ: “Đây là kếtquả giám định DNA của tôi và con trai tôi,cô mở to mắt ra mà xem, xem đứa trẻ nàycó quan hệ gì với tôi hay không.”Trái tim cô trở nên run tẩy, mặc dù côkhông muốn xem tờ kết quả này, nhưngvẫn đưa tay ra lấy. Cô rất tò mò muốnChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”xem nội dung bên trong là gì cho đến khicô nhìn xuống dòng cuối cùng, nhìn thấydòng chữ xác nhận mối quan hệ giữa họthật sự là cha con, tim cô như bị đóngbăng.Sau đó, cô nhớ lại người đàn ông nhưtên ác quỷ đã giày vò cô vào đêm đó, rồilại cần thận nhớ lại thanh âm của ngườiđàn ông này.Có vẻ chính là hơi thở của giọng nói vừalạnh lùng vừa có chút ghét bỏ của ngườiđàn ông đêm hôm đó, hơi thở của một tênkhốn nạn!Đáng chết, người đàn ông đêm đó chínhlà anh ta?Chương 17: Cô không phải là ‘Gái gọi”Hai bàn tay của cô siết chặt thành nắmđấm, cơ hồ như đâm vào da thịt.Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ôngtrước mặt, từng bước từng bước tiến đếntrước mặt anh ta.Hình Liệt Hàn nheo mắt, ngay tại khoảnhkhắc Đường Tư Vũ giơ tay lên định tátcho anh một bạt tai, anh ta liền hừ lạnhmột tiếng rồi trực tiếp tóm gọn cổ tay côtrong không trung, dùng một lực thậtmạnh như muốn bóp nát xương tay côvậy “Dám đánh tôi, gan cô to quá nhỉ?”Khoảnh khắc áy, tất cả sự căm giận cũngChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”như uất ức của 5 năm trước đã khiến côtức đến đỏ mắt: “5 năm trước, là anh, tênkhốn nạn đó chính là anh.”Hình Liệt Hàn có chút ngạc nhiên trướcnhững lời nói của cô, lẽ nào năm nămtrước cô ta không phải người phục vụmình? Cô ta còn oan ức gì? Xong chuyện,anh còn trả tiền cho cô rồi mà.Nghĩ đến việc cô ta lén sinh đứa bé, anhvô cùng tức giận. Anh bóp chặt tay côkhông dút.“Anh bỏ tôi ra.” Tên khốn này năm nămtrước ức hiếp cô, bây giờ lại còn dám kiêungạo như vậy.Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”“Nói, tại sao cô lại lén sinh con.” Anh rấttức giận với cách làm của cô vì trước đóanh đã không cho phép điều này xảy ra.Tuy nhiên, đứa bé được sinh ra anh lại rấtthích, nhưng người phụ nữ này đangmuốn tống tiền anh.“Lén sinh con? Sao tôi lại phải lén sinhcon, tôi thích thì tôi sinh, anh quản đượcà?Người phụ nữ này quả là đang thử tháchsức chịu đựng của anh.“Có người mẹ như cô tôi còn cảm thấy tộinghiệp thay cho nó. Sau này, tôi cắm côChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”được lại gần con trai tôi.”Tư Vũ bị anh ta chọc tức đến phát điênnhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Nếu nhưđứa bé là con anh ta thật, cô cũng khôngcòn gì để nói, chỉ coi như năm đó bị chócắn thôi. Nhưng bây giờ, quan trọng nhấtlà con, cô nhất định không để hắn cướpmắt.Vẫn như năm ấy, hắn liên tục có định kiến,chê bai cô.“Con mà có người cha lòng dạ súc vậtnhư anh, đó mới là điều đáng buồn nhát.”“Cô dám nói lại lần nữa không?”Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”“Tôi có thể nói cả chục lần, trăm lần. Dámlàm thì dám nhận.” Cô không chút do dựhay sợ sệt gì mặc dù anh ta đang là ngườicó quyền có thề.“Với cái trình độ phục vụ như cô, khôngđáng giá một đồng.”Tư Vũ như muốn bùng nổ, cảm thấy thựcsự mình đang bị sỉ nhục “Vậy anh đánggiá gì?”“Đương nhiên là cái giá để mua ngườibán thân như cô…”“Bán thân?” Bán cái đầu anh? Ai bánthân? “Đêm đó, rõ ràng là tên khốn nhưChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”anh kéo tôi vào phòng, tôi chỉ là mộtngười đang bị lạc đường”. Đến lúc này cômới hiểu thì ra hắn tưởng cô là ngườiphục vụ hắn đêm đó.Liệt Hàn cau mày: “Cô nói gì? Cô chỉ làngười đi lạc?”Cô vừa hận vừa giận.Tư Vũ phẫn nộ tới mức không muốn nghethêm một lời nào phát ra từ miệng củahắn nữa, nhưng thời khắc này: “Bằngkhông thì sao? Anh nghĩ tôi sẽ bán thânmình? Mơ đi.”Lễ nào không phải cô ta lén sinh con?Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”“Đêm đó sao cô không nói mình khôngphải là gái gọi?”Đường Tư Vũ không muốn nhớ lại hànhđộng như cầm thú của anh ta đêm hômđó, quay qua chất vấn: “Trả con lại cho`tôi.Hình Liệt Hàn nheo mắt, trí nhớ của anhrất tốt, nếu như muốn hồi tưởng lại sựđiên cuồng đêm hôm đó, anh đều có thểnhớ vô cùng rõ ràng từng thứ một. Mặcdù trời hôm đó rất tối không thể nhìn rõgương mặt của cô ta, nhưng hương thơmngọt ngào của cơ thể cũng như làn da mịnmàng cùng với vết máu trên ga trảigiường, tất cả đều cho thấy đó là đêm đầuChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”tiên của cô ấy. Nếu đêm đó nói sao côkhông lên tiếng thì cũng không được vìhầu như anh không hề cho cô cơ hội đểlên tiếng. Đêm đó, dưới tác dụng củathuốc, anh liên tục hôn cô, cuối cùng, côchỉ có thể khóc và khóc.CMN, thế mà 5 năm trước anh lại lêngiường nhầm với người con gái khác, hơnnữa lại còn có con với cả cô ta?Đường Tư Vũ thấy anh ta không nói gì,tức giận hỏi tiếp: “Anh bị câm à? Nói mau,con trai tôi đâu rồi!”Mặc dù Hình Liệt Hàn đã hiểu rõ chuyệnxảy ra 5 năm trước, nhưng dù sao đâycũng là máu mủ của anh ta, muốn dễChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”dàng đưa nó đi là điều không thẻ.“Được, chuyện 5 năm trước tôi tạm thờikhông nói, nhưng bây giờ chúng ta phảibàn bạc rõ về quyền nuôi dưỡng đứa trẻ.”Đường Tư Vũ tức giận đến mức cườilạnh: “Đứa trẻ là con của một mình tôi,anh đừng có nghĩ tới việc này làm gì cả.”“Nhưng đó cũng là con của tôi.” Hình LiệtHàn nghiền răng.“Anh nghĩ nếu tôi nói cho nó biết tôi làmsao mà có nó thì liệu nó có muốn nhậnngười cha cầm thú như anh không?” Cônghĩ người đàn ông này không xứng làmcha của con cô, hơn nữa, cô cũng tuyệtChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”đối sẽ không để tên khốn như hắn dạy dỗcon trai cô.Nghĩ rồi lại nghĩ đến mức có chút sợ hãi.Khuôn mặt tuần tú của anh ta trong nháymắt liền trở nên âm u đến cực hạn, siếtchặt tay thành nắm đấm, cảnh cáo cô:“Không được phép nói cho nó biết.”“Sao? Sợ rồi à? Sợ đến con trai cũngkhinh thường anh, phỉ nhổ vào mặt anhhả? Nếu bây giờ anh không đưa con traicho tôi, tôi sẽ nói cho nó biết rằng nó cómột người cha cầm thú, khiến nó căm hậnanh cả đời này.” Cô uy hiếp anh ta, mặcdù cô cũng không biết kiểu uy hiếp nàyliệu có tác dụng hay không.Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”Tuy nhiên, cô đã đoán đúng, nó có tácdụng thật. Hình Liệt Hàn dù có cay nghiệtvô tình đến mức nào thì anh cũng khôngmong rằng hình tượng một người cha vĩđại trong tim cậu nhóc lại biến thành ácquỷ, hơn nữa anh với con trai vừa mớiđược nhận mặt nhaulGương mặt anh ta có chút căng thẳng,nhìn chằm chằm vào cô: “Đường Tư Vũ,tôi có thể trả con lại cho cô, nhưng côkhông được can thiệp vào chuyện hai chacon tôi nhận nhau.”“Không được!” Cô không đồng ý.Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”Hình Liệt hàn thấy người đàn bà này ngàycàng quá đáng đến mức không xem anhvào mắt nữa, khóe miệng liền cong lêncười nguy hiểm: “Cô gái, tôi đã đồng ýgiao con trai coi như là ân điển cho cô rồi,nếu cô còn cố ý chọc tức tôi, hậu quả nhưthế nào cô không gánh được đâu.”“Hậu quả gì? Chắc tôi sợ.” Chỉ cần nghĩđến cái đêm 5 năm trước là cô muốnđánh chết anh ta rồi.Luận về việc uy hiếp người khác, ai có thểvượt mặt nổi anh? Anh ta chính là cao thủtrong lĩnh vực này. Hình Liệt Hàn khoanhtay, đưa khuôn mặt anh tuấn đầy nguyhiểm tiến sát vào mặt cô: “Tôi có thểChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”không làm gì cô, nhưng cô hãy nghĩ đếncông ty của bố cô, nghĩ đến vận mệnh củagia tộc nhà cô, chỉ cần tôi búng tay mộtcái là mọi thứ đều sụp đồ.”Đường Tư Vũ quả nhiên bị dọa, cô trợn tođôi mắt trong veo: “Anh cứ động đến côngty bồ tôi thử xem.”“Nếu cô dám không cho tôi nhận con, thìcô cứ đợi mà xem.” Hình Liệt Hàn buôngvài lời châm chọc.“Anh.”“Còn nữa, vì sự phát triển lành mạnh củacon trai, chuyện 5 năm trước cô khôngđược hé răng nửa lời. Nếu cô dám đểChương 17: Cô không phải là “Gái gọi”chuyện bại lộ trước mặt con trai tôi, làmtổn hại đến hình tượng của tôi, tôi sẽkhông tha cho cô đâu.” Người đàn ôngtiếp tục vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưthể cô là nô lệ, và anh ta là vua vậy.Đường Tư Vũ hoàn toàn hiểu thế nào làmắt mặt. Cục tức trong cô như muốn nỗtung. Thế nhưng, bản thân muốn nói gì thìcô lại không biết, cô chỉ có thể “Hmm” mộttiếng: “Trả con lại cho tôi.”“Đi theo tôi.”Tiếp bước theo sau, Tư Vũ kiềm chế mọicảm xúc của mình vì lúc này cô chỉ mongđược gặp con.Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”Cô đi theo anh đến phòng tiếp khách.Hình Liệt Hàn vừa mở cửa, cô liền xôngvào trong tích tắc.Bước vào căn phòng, cô thấy con đangđứng, trong tay là chiếc điều khiển xe đồchơi từ xa.Nghe thấy tiếng động từ phía cửa phòng,cậu bé ngoảnh lại: “Mami, mami đến rồià?”Tư Vũ lập tức chạy đến ôm chặt con, xoaxoa cái đầu bé nhỏ. Vài giây sau, cậu béngắng đầu lên thấy bóng dáng của bốbước vào, cậu mỉm cười gọi: “Daddy.”Chương 17: Cô không phải là “Gái gọi”Hình Liệt Hàn vốn đang giữ bộ mặt lạnhlùng thế nhưng trong khoảnh khắc nàykhông khí nồng ấm như bao trùm cả cănphòng khiến anh trở nên vui vẻ hơn. TưVũ trông thấy nụ cười của anh, lập tức giữchặt tay con: “Tiểu Hi, chúng ta về thôi.”“Mami, daddy có về nhà cùng chúng takhông?” Cậu bé rất mong daddy sẽ đi vềcùng mình.Tư Vũ dù rất muốn nói với con khôngđược phép nhận người đàn ông này làmcha, thế nhưng cô không nỡ khắc lên connhững kí ức đau buồn. Cô chỉ có thể miễncưỡng nói: “Chú rất bận, chúng ta về thôi.Mẹ nuôi tối nay cũng về đó con yêu à.”“Tiểu Hi, con về trước đi. Daddy sẽ mauchóng tìm con thôi.”“Daddy, daddy nhất định phải đến tìm conđấy.“Nhất định là vậy mà.” Liệt Hàn hứa vớicon, anh cầm chiếc xe đồ chơi, đưa chocon và nói: “Con mang về chơi nhé!”„“Ohh, con cảm ơn daddy nhiều.” Cậunhóc hai tay giữ chặt, ôm chiếc xe vàolòng. Tư Vũ cũng không thèm nhìn ngườiđàn ông ấy dù chỉ một ánh mắt lướt qua,chỉ lập tức nắm tay con đi về.

Chương 17