Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 528
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Ra tới bên ngoài.Tôn Minh Triết trước tiên đi tới trước mặt Trịnh Khánh Vân nói: “Khánh Vân, cậu không sao chứ? Vừa rồi tôi đã định liều mạng với mấy người họ.”Nghĩ tới cảnh Tôn Minh Triết khi nãy bị dọa đến mức suýt chút nữa tè ra quần, Trịnh Khánh Vân không thèm liếc mắt đến anh ta.So với anh rể của mình khi nãy, anh ta chẳng bằng một cái móng chân.“Không sao. Vẻ mặt Trịnh KHánh Vân lúc này đã sắp không còn kiến nhất nữaDù sao thì cô ta cũng vẫn còn là một đứa trẻ, mọi cảm xúc đều viết hết lên trên mặt, không giấu nổi.Sắc mặt Tôn Minh Triết lúc này cũng có chút biến đổi, nhưng anh ta nhanh chóng lấy ra một chiếc chìa khóa tinh xảo, nói: “Đúng rồi, để tôi đưa cậu về, hôm nay tôi lái chiếc Porsche 718.”Lúc nói chuyện, Tôn Minh Triết đã bấm chiếc điều khiển trên tay mình.Mọi người chợt nhìn thấy đèn của một chiếc Porsche 718màu đỏ cách đó không xa sáng lên.Các bạn học khác nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cả đám đều là hâm mộ.Anh ta chỉ là một học sinh.Một học sinh lái chiếc xe mấy tỷ, thật sự khiến người khác phải giật mình.Không ít nữ sinh vừa rồi còn nhìn Bùi Nguyên Minh với ánhmắt ngưỡng mộ, giờ phút này đã nhìn Tôn Minh Triết với anh mắt khác.Có thể đánh nhau đã rất mạnh, nhưng trong xã hội này, có tiền vẫn là trên hết.Nhìn thấy mấy cô nữ sinh vẻ mặt lúc này như sắp chảy nước miếng đến nơi, Trịnh Khánh Vân chỉ hừ lạnh tiếng nói: “Không cần, tôi cùng anh rể bắt xe về là được.”Trịnh Khánh Vân biết rõ trong nhà đang xảy ra chuyện gì. Anh rể ở thành phố Hải Dương may ra còn có xe. Chứ ở Dương Thành này, sợ là đến tiền mua biển số xe cũng chẳng có, chứ đừng nói gì đến mua xe.“Tôi lái xe đến đây”Bùi Nguyên Minh bình thản lên tiếng, đi thẳng về phía bãi đậu xe phía trước.Lúc nhìn thấy anh đi xe đến nơi, Tôn Minh Triết phì cười một tiếng: “Xe van? Khánh Vân, không phải cậu sẽ đi xe van về nhà chứ?” “Ở nhà tôi toàn dùng xe này để chở hải sản tới. Nếu cậu ngồi lên chiếc xe này, có khi từ nay về sau còn bị mọi người gọi là cô gái hải sản cũng nên”Lúc này, những học sinh khác ở phía sau làm sao lại không hiểu ý tứ của Tôn Minh Triết.Tôn Minh Triết là đang cố ép Trịnh Khánh Vân ngồi lên xe anh ta.Ngay lúc này, đám học sinh vừa mới thoát khỏi miệng cọplập tức mở miệng. “Khánh Vân, đẹp như cậu sao có thể ngồi xe van được chứ. Thật mất mặt quá.”“Cậu có biết xe Porsche 718 và xe van đứng cạnh nhau được gọi là gì không, chính là Porsche 718 và thuế mua của nó“Loại xe này chuyên dùng để chở hàng hóa, mùi rất hôi. Cậu không sợ mùi hôi dính lên người sao?”“Cậu mà ngôi lên xe van, về sau đừng qua lại với bọn này nữa…”Nghe thấy bạn học nói những lời này, sắc mặt của Trịnh Khánh Vân đã có chút khó chịu.Cô ta rất muốn đi cùng với Bùi Nguyên Minh. Nhưng nếu bịgọi là cô gái hải sản thật, lại bị mọi người trong trường truyền nhau là mình đi xe van, vậy thì cô ta sẽ mất hết mặt mũi. Những năm gần đây, việc đám học sinh so sánh bàn luận về nhau càng ngày càng trở nên quan trọng. Nếu Trịnh Khánh Vân thực sự đi xe van, nói không chừng về sau còn có thể bị bắt nạt trường.Lúc này Bùi Nguyên Minh quay đầu thoáng liếc qua Trịnh Khánh Vân, sau đó đột nhiên nở nụ cười nói: “Nhóc con, nhà cậu thực sự dùng chiếc xe này để chở hải sản sao? Có thời gian thì giúp tôi mở mang thêm kiến thức đi”Tôn Minh Triết đắc ý mở miệng nói: “Nhà tôi còn có nhiều xe van hơn, không phải mười thì cũng có đến tám chiếc, tôi chỉ liếc mắt nhìn qua là đã có thể nhìn ra giá tiền của nó rồi…”“Xe của anh có chút mới, chắc là mới mua. Đoán chừng tầm vài trăm triệu đi. Chiếc xe này.”Nói đến đây, trong lòng Tôn Minh Triết đã cực kỳ hả hê, anh ta thong dong bước tới trước mặt chiếc xe van của Bùi Nguyên Minh.Nhưng ngay sau đó, mặt anh ta cứng đờ, vẻ mặt khó tin nói: “Cái gì? Toyota Alphard?”Tôn Minh Triết là con nhà tỷ phú, xem như cũng có hiểu biết. Loại xe này không phải là xe van. Trong ngành công nghiệp này gọi là xe bảo mẫu, chỉ có những người giàu có thực sự mới lái loại xe này.Gia đình anh ta còn chưa đủ điều kiện có chiếc xe này.Những học sinh khác còn chưa hiểu gì, lúc này chỉ vào chiếc Alphard cười nói: “Cậu Triết, chiếc xe này cũng khá lớn, có khi chở được nửa tấn hải sản cũng nên.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Ra tới bên ngoài.Tôn Minh Triết trước tiên đi tới trước mặt Trịnh Khánh Vân nói: “Khánh Vân, cậu không sao chứ? Vừa rồi tôi đã định liều mạng với mấy người họ.”Nghĩ tới cảnh Tôn Minh Triết khi nãy bị dọa đến mức suýt chút nữa tè ra quần, Trịnh Khánh Vân không thèm liếc mắt đến anh ta.So với anh rể của mình khi nãy, anh ta chẳng bằng một cái móng chân.“Không sao. Vẻ mặt Trịnh KHánh Vân lúc này đã sắp không còn kiến nhất nữaDù sao thì cô ta cũng vẫn còn là một đứa trẻ, mọi cảm xúc đều viết hết lên trên mặt, không giấu nổi.Sắc mặt Tôn Minh Triết lúc này cũng có chút biến đổi, nhưng anh ta nhanh chóng lấy ra một chiếc chìa khóa tinh xảo, nói: “Đúng rồi, để tôi đưa cậu về, hôm nay tôi lái chiếc Porsche 718.”Lúc nói chuyện, Tôn Minh Triết đã bấm chiếc điều khiển trên tay mình.Mọi người chợt nhìn thấy đèn của một chiếc Porsche 718màu đỏ cách đó không xa sáng lên.Các bạn học khác nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cả đám đều là hâm mộ.Anh ta chỉ là một học sinh.Một học sinh lái chiếc xe mấy tỷ, thật sự khiến người khác phải giật mình.Không ít nữ sinh vừa rồi còn nhìn Bùi Nguyên Minh với ánhmắt ngưỡng mộ, giờ phút này đã nhìn Tôn Minh Triết với anh mắt khác.Có thể đánh nhau đã rất mạnh, nhưng trong xã hội này, có tiền vẫn là trên hết.Nhìn thấy mấy cô nữ sinh vẻ mặt lúc này như sắp chảy nước miếng đến nơi, Trịnh Khánh Vân chỉ hừ lạnh tiếng nói: “Không cần, tôi cùng anh rể bắt xe về là được.”Trịnh Khánh Vân biết rõ trong nhà đang xảy ra chuyện gì. Anh rể ở thành phố Hải Dương may ra còn có xe. Chứ ở Dương Thành này, sợ là đến tiền mua biển số xe cũng chẳng có, chứ đừng nói gì đến mua xe.“Tôi lái xe đến đây”Bùi Nguyên Minh bình thản lên tiếng, đi thẳng về phía bãi đậu xe phía trước.Lúc nhìn thấy anh đi xe đến nơi, Tôn Minh Triết phì cười một tiếng: “Xe van? Khánh Vân, không phải cậu sẽ đi xe van về nhà chứ?” “Ở nhà tôi toàn dùng xe này để chở hải sản tới. Nếu cậu ngồi lên chiếc xe này, có khi từ nay về sau còn bị mọi người gọi là cô gái hải sản cũng nên”Lúc này, những học sinh khác ở phía sau làm sao lại không hiểu ý tứ của Tôn Minh Triết.Tôn Minh Triết là đang cố ép Trịnh Khánh Vân ngồi lên xe anh ta.Ngay lúc này, đám học sinh vừa mới thoát khỏi miệng cọplập tức mở miệng. “Khánh Vân, đẹp như cậu sao có thể ngồi xe van được chứ. Thật mất mặt quá.”“Cậu có biết xe Porsche 718 và xe van đứng cạnh nhau được gọi là gì không, chính là Porsche 718 và thuế mua của nó“Loại xe này chuyên dùng để chở hàng hóa, mùi rất hôi. Cậu không sợ mùi hôi dính lên người sao?”“Cậu mà ngôi lên xe van, về sau đừng qua lại với bọn này nữa…”Nghe thấy bạn học nói những lời này, sắc mặt của Trịnh Khánh Vân đã có chút khó chịu.Cô ta rất muốn đi cùng với Bùi Nguyên Minh. Nhưng nếu bịgọi là cô gái hải sản thật, lại bị mọi người trong trường truyền nhau là mình đi xe van, vậy thì cô ta sẽ mất hết mặt mũi. Những năm gần đây, việc đám học sinh so sánh bàn luận về nhau càng ngày càng trở nên quan trọng. Nếu Trịnh Khánh Vân thực sự đi xe van, nói không chừng về sau còn có thể bị bắt nạt trường.Lúc này Bùi Nguyên Minh quay đầu thoáng liếc qua Trịnh Khánh Vân, sau đó đột nhiên nở nụ cười nói: “Nhóc con, nhà cậu thực sự dùng chiếc xe này để chở hải sản sao? Có thời gian thì giúp tôi mở mang thêm kiến thức đi”Tôn Minh Triết đắc ý mở miệng nói: “Nhà tôi còn có nhiều xe van hơn, không phải mười thì cũng có đến tám chiếc, tôi chỉ liếc mắt nhìn qua là đã có thể nhìn ra giá tiền của nó rồi…”“Xe của anh có chút mới, chắc là mới mua. Đoán chừng tầm vài trăm triệu đi. Chiếc xe này.”Nói đến đây, trong lòng Tôn Minh Triết đã cực kỳ hả hê, anh ta thong dong bước tới trước mặt chiếc xe van của Bùi Nguyên Minh.Nhưng ngay sau đó, mặt anh ta cứng đờ, vẻ mặt khó tin nói: “Cái gì? Toyota Alphard?”Tôn Minh Triết là con nhà tỷ phú, xem như cũng có hiểu biết. Loại xe này không phải là xe van. Trong ngành công nghiệp này gọi là xe bảo mẫu, chỉ có những người giàu có thực sự mới lái loại xe này.Gia đình anh ta còn chưa đủ điều kiện có chiếc xe này.Những học sinh khác còn chưa hiểu gì, lúc này chỉ vào chiếc Alphard cười nói: “Cậu Triết, chiếc xe này cũng khá lớn, có khi chở được nửa tấn hải sản cũng nên.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Ra tới bên ngoài.Tôn Minh Triết trước tiên đi tới trước mặt Trịnh Khánh Vân nói: “Khánh Vân, cậu không sao chứ? Vừa rồi tôi đã định liều mạng với mấy người họ.”Nghĩ tới cảnh Tôn Minh Triết khi nãy bị dọa đến mức suýt chút nữa tè ra quần, Trịnh Khánh Vân không thèm liếc mắt đến anh ta.So với anh rể của mình khi nãy, anh ta chẳng bằng một cái móng chân.“Không sao. Vẻ mặt Trịnh KHánh Vân lúc này đã sắp không còn kiến nhất nữaDù sao thì cô ta cũng vẫn còn là một đứa trẻ, mọi cảm xúc đều viết hết lên trên mặt, không giấu nổi.Sắc mặt Tôn Minh Triết lúc này cũng có chút biến đổi, nhưng anh ta nhanh chóng lấy ra một chiếc chìa khóa tinh xảo, nói: “Đúng rồi, để tôi đưa cậu về, hôm nay tôi lái chiếc Porsche 718.”Lúc nói chuyện, Tôn Minh Triết đã bấm chiếc điều khiển trên tay mình.Mọi người chợt nhìn thấy đèn của một chiếc Porsche 718màu đỏ cách đó không xa sáng lên.Các bạn học khác nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cả đám đều là hâm mộ.Anh ta chỉ là một học sinh.Một học sinh lái chiếc xe mấy tỷ, thật sự khiến người khác phải giật mình.Không ít nữ sinh vừa rồi còn nhìn Bùi Nguyên Minh với ánhmắt ngưỡng mộ, giờ phút này đã nhìn Tôn Minh Triết với anh mắt khác.Có thể đánh nhau đã rất mạnh, nhưng trong xã hội này, có tiền vẫn là trên hết.Nhìn thấy mấy cô nữ sinh vẻ mặt lúc này như sắp chảy nước miếng đến nơi, Trịnh Khánh Vân chỉ hừ lạnh tiếng nói: “Không cần, tôi cùng anh rể bắt xe về là được.”Trịnh Khánh Vân biết rõ trong nhà đang xảy ra chuyện gì. Anh rể ở thành phố Hải Dương may ra còn có xe. Chứ ở Dương Thành này, sợ là đến tiền mua biển số xe cũng chẳng có, chứ đừng nói gì đến mua xe.“Tôi lái xe đến đây”Bùi Nguyên Minh bình thản lên tiếng, đi thẳng về phía bãi đậu xe phía trước.Lúc nhìn thấy anh đi xe đến nơi, Tôn Minh Triết phì cười một tiếng: “Xe van? Khánh Vân, không phải cậu sẽ đi xe van về nhà chứ?” “Ở nhà tôi toàn dùng xe này để chở hải sản tới. Nếu cậu ngồi lên chiếc xe này, có khi từ nay về sau còn bị mọi người gọi là cô gái hải sản cũng nên”Lúc này, những học sinh khác ở phía sau làm sao lại không hiểu ý tứ của Tôn Minh Triết.Tôn Minh Triết là đang cố ép Trịnh Khánh Vân ngồi lên xe anh ta.Ngay lúc này, đám học sinh vừa mới thoát khỏi miệng cọplập tức mở miệng. “Khánh Vân, đẹp như cậu sao có thể ngồi xe van được chứ. Thật mất mặt quá.”“Cậu có biết xe Porsche 718 và xe van đứng cạnh nhau được gọi là gì không, chính là Porsche 718 và thuế mua của nó“Loại xe này chuyên dùng để chở hàng hóa, mùi rất hôi. Cậu không sợ mùi hôi dính lên người sao?”“Cậu mà ngôi lên xe van, về sau đừng qua lại với bọn này nữa…”Nghe thấy bạn học nói những lời này, sắc mặt của Trịnh Khánh Vân đã có chút khó chịu.Cô ta rất muốn đi cùng với Bùi Nguyên Minh. Nhưng nếu bịgọi là cô gái hải sản thật, lại bị mọi người trong trường truyền nhau là mình đi xe van, vậy thì cô ta sẽ mất hết mặt mũi. Những năm gần đây, việc đám học sinh so sánh bàn luận về nhau càng ngày càng trở nên quan trọng. Nếu Trịnh Khánh Vân thực sự đi xe van, nói không chừng về sau còn có thể bị bắt nạt trường.Lúc này Bùi Nguyên Minh quay đầu thoáng liếc qua Trịnh Khánh Vân, sau đó đột nhiên nở nụ cười nói: “Nhóc con, nhà cậu thực sự dùng chiếc xe này để chở hải sản sao? Có thời gian thì giúp tôi mở mang thêm kiến thức đi”Tôn Minh Triết đắc ý mở miệng nói: “Nhà tôi còn có nhiều xe van hơn, không phải mười thì cũng có đến tám chiếc, tôi chỉ liếc mắt nhìn qua là đã có thể nhìn ra giá tiền của nó rồi…”“Xe của anh có chút mới, chắc là mới mua. Đoán chừng tầm vài trăm triệu đi. Chiếc xe này.”Nói đến đây, trong lòng Tôn Minh Triết đã cực kỳ hả hê, anh ta thong dong bước tới trước mặt chiếc xe van của Bùi Nguyên Minh.Nhưng ngay sau đó, mặt anh ta cứng đờ, vẻ mặt khó tin nói: “Cái gì? Toyota Alphard?”Tôn Minh Triết là con nhà tỷ phú, xem như cũng có hiểu biết. Loại xe này không phải là xe van. Trong ngành công nghiệp này gọi là xe bảo mẫu, chỉ có những người giàu có thực sự mới lái loại xe này.Gia đình anh ta còn chưa đủ điều kiện có chiếc xe này.Những học sinh khác còn chưa hiểu gì, lúc này chỉ vào chiếc Alphard cười nói: “Cậu Triết, chiếc xe này cũng khá lớn, có khi chở được nửa tấn hải sản cũng nên.”