Đinh Uyển Tình rời khỏi bệnh viện với khuôn mặt đầy mệt mỏi và tuyệt vọng, quanh quẩn bên tai lời nói của bác sĩ...... "Đinh tiểu thư, tình trạng hiện tại của mẹ cô rất không lạc quan, chúng tôi đề nghị cô mau chóng cho mẹ mình làm phẫu thuật đi. Hiện tại đã có người đồng ý hiến thận, nếu cô có thể trong hai ngày kiếm được chừng 20 vạn để làm phí phẫu thuật, chúng tôi sẽ ưu tiên trị liệu cho mẹ cô. Bằng không, chúng tôi chỉ có thể đi cứu bệnh nhân khác." 20 vạn? Nàng đi nơi nào kiếm được 20 vạn? Mẹ bị bệnh hai năm, số tiền mà nàng đem đi khi rời khỏi ngôi nhà đó đều tiêu hết để đóng tiền viện phí. Chẳng lẽ phải trở về sao? Vì cứu mẹ, nàng không thể không trở về nhưng mỗi lần trở về đều gặp người kia đối mẹ con nàng châm chọc khiêu khích mà cha ruột của nàng căn bản là mặc kệ! Nhưng vì mẹ, nàng phải thử lại một lần! Bước nhanh vào buồng điện thoại công cộng bên đường, nàng điện thoại cho người nào đó: "Là tôi......" "Chuyện gì?" Đinh Chí Cương không kiên nhẫn hỏi. "Mẹ không xong rồi."…

Chương 26: Thử hưởng thụ đi

Bảo Bối Của Tổng Giám ĐốcTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐinh Uyển Tình rời khỏi bệnh viện với khuôn mặt đầy mệt mỏi và tuyệt vọng, quanh quẩn bên tai lời nói của bác sĩ...... "Đinh tiểu thư, tình trạng hiện tại của mẹ cô rất không lạc quan, chúng tôi đề nghị cô mau chóng cho mẹ mình làm phẫu thuật đi. Hiện tại đã có người đồng ý hiến thận, nếu cô có thể trong hai ngày kiếm được chừng 20 vạn để làm phí phẫu thuật, chúng tôi sẽ ưu tiên trị liệu cho mẹ cô. Bằng không, chúng tôi chỉ có thể đi cứu bệnh nhân khác." 20 vạn? Nàng đi nơi nào kiếm được 20 vạn? Mẹ bị bệnh hai năm, số tiền mà nàng đem đi khi rời khỏi ngôi nhà đó đều tiêu hết để đóng tiền viện phí. Chẳng lẽ phải trở về sao? Vì cứu mẹ, nàng không thể không trở về nhưng mỗi lần trở về đều gặp người kia đối mẹ con nàng châm chọc khiêu khích mà cha ruột của nàng căn bản là mặc kệ! Nhưng vì mẹ, nàng phải thử lại một lần! Bước nhanh vào buồng điện thoại công cộng bên đường, nàng điện thoại cho người nào đó: "Là tôi......" "Chuyện gì?" Đinh Chí Cương không kiên nhẫn hỏi. "Mẹ không xong rồi."… "Ôi…" Uyển Tình kinh hô một tiếng. Hắn rất nhanh ôm lấy đầu của cô, bá đạo hôn, làm cho cô ngoài thở dốc ra thanh âm gì đều không nói được.Hắn cả người đè lên cô, làm cho cô dựa lưng vào gương trên bàn trang điểm, lửa nóng từ môi của cô từ từ lan toả. Bỗng nhiên hắn bất ngờ đánh úp về phía cái cổ non mịn của cô.Uyển Tình chỉ cảm thấy trên cổ một trận đau đớn, nhịn không được rên rỉ một tiếng. Cầm thú, nhất định sẽ lưu lại vết hôn! Loại lực đạo này, sợ là vài ngày cũng không sẽ tiêu, cho dù có mặc áo sơ mi cũng không nhất định che được…"Đau..." Uyển Tình kêu một tiếng.Mục Thiên Dương ngẩng đầu, hai mắt sâu thẳm nhìn cô: "Đau?""Ừ…” Uyển Tình yếu thế níu ống tay áo của hắn, "Đừng ở đây được không?"Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, trong lòng nhanh chóng nổi lên một cỗ lửa giận. Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn?! Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn!Mà chết tiệt là, hắn cư nhiên thực hưởng thụ! Hắn cư nhiên muốn đáp ứng cô, ôm cô trở về phòng, đặt ở trên giường ôn nhu đối đãi!Không! Cô chỉ là cống phẩm mà Đinh Chí Cương dâng lên thôi, cô chỉ là công cụ để hắn dùng để phát tiết mà thôi...Chết tiệt! Là ai dạy cô? Ai chỉ cô dùng chiêu này đối phó hắn?Hắn kéo áo của cô xuống thật mạnh, xé sang hai bên.Bùm bùm, nút thắt trên áo toàn bộ rơi xuống đất."Không cần!" Uyển Tình quát to một tiếng.Mục Thiên Dương nâng cằm của cô lên, hung hăng hỏi: "Cô hôm nay sau khi tan học muốn đi đâu?""Tô... Tôi muốn đi bệnh viện..." Uyển Tình biết trốn tránh không được, chỉ có thể thành thật khai báo, "Tôi thật sự rất muốn gặp mẹ!""Vậy thời điểm cô đi bệnh viện có nhớ tôi hay không?" Mục Thiên Dương cởi bỏ dây lưng của mình."Nhớ anh?" Vì cái gì phải nhớ hắn?"Về sau có thể thử suy nghĩ một chút..." Nếu cô có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn cũng không cần phải ngược đãi chính mình, vậy liền đem cô giữ trong thế giới của mình đi, "Bảo bối, từ nay về sau, em chính là vật sở hữu của tôi... Thế giới của em, chỉ có thể có tôi, bất cứ kẻ nào cũng không được chen vô!" ( thay đổi xưng hô một chút ha

"Ôi…" Uyển Tình kinh hô một tiếng. Hắn rất nhanh ôm lấy đầu của cô, bá đạo hôn, làm cho cô ngoài thở dốc ra thanh âm gì đều không nói được.

Hắn cả người đè lên cô, làm cho cô dựa lưng vào gương trên bàn trang điểm, lửa nóng từ môi của cô từ từ lan toả. Bỗng nhiên hắn bất ngờ đánh úp về phía cái cổ non mịn của cô.

Uyển Tình chỉ cảm thấy trên cổ một trận đau đớn, nhịn không được rên rỉ một tiếng. Cầm thú, nhất định sẽ lưu lại vết hôn! Loại lực đạo này, sợ là vài ngày cũng không sẽ tiêu, cho dù có mặc áo sơ mi cũng không nhất định che được…

"Đau..." Uyển Tình kêu một tiếng.

Mục Thiên Dương ngẩng đầu, hai mắt sâu thẳm nhìn cô: "Đau?"

"Ừ…” Uyển Tình yếu thế níu ống tay áo của hắn, "Đừng ở đây được không?"

Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, trong lòng nhanh chóng nổi lên một cỗ lửa giận. Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn?! Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn!

Mà chết tiệt là, hắn cư nhiên thực hưởng thụ! Hắn cư nhiên muốn đáp ứng cô, ôm cô trở về phòng, đặt ở trên giường ôn nhu đối đãi!

Không! Cô chỉ là cống phẩm mà Đinh Chí Cương dâng lên thôi, cô chỉ là công cụ để hắn dùng để phát tiết mà thôi...

Chết tiệt! Là ai dạy cô? Ai chỉ cô dùng chiêu này đối phó hắn?

Hắn kéo áo của cô xuống thật mạnh, xé sang hai bên.

Bùm bùm, nút thắt trên áo toàn bộ rơi xuống đất.

"Không cần!" Uyển Tình quát to một tiếng.

Mục Thiên Dương nâng cằm của cô lên, hung hăng hỏi: "Cô hôm nay sau khi tan học muốn đi đâu?"

"Tô... Tôi muốn đi bệnh viện..." Uyển Tình biết trốn tránh không được, chỉ có thể thành thật khai báo, "Tôi thật sự rất muốn gặp mẹ!"

"Vậy thời điểm cô đi bệnh viện có nhớ tôi hay không?" Mục Thiên Dương cởi bỏ dây lưng của mình.

"Nhớ anh?" Vì cái gì phải nhớ hắn?

"Về sau có thể thử suy nghĩ một chút..." Nếu cô có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn cũng không cần phải ngược đãi chính mình, vậy liền đem cô giữ trong thế giới của mình đi, "Bảo bối, từ nay về sau, em chính là vật sở hữu của tôi... Thế giới của em, chỉ có thể có tôi, bất cứ kẻ nào cũng không được chen vô!" ( thay đổi xưng hô một chút ha

Bảo Bối Của Tổng Giám ĐốcTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐinh Uyển Tình rời khỏi bệnh viện với khuôn mặt đầy mệt mỏi và tuyệt vọng, quanh quẩn bên tai lời nói của bác sĩ...... "Đinh tiểu thư, tình trạng hiện tại của mẹ cô rất không lạc quan, chúng tôi đề nghị cô mau chóng cho mẹ mình làm phẫu thuật đi. Hiện tại đã có người đồng ý hiến thận, nếu cô có thể trong hai ngày kiếm được chừng 20 vạn để làm phí phẫu thuật, chúng tôi sẽ ưu tiên trị liệu cho mẹ cô. Bằng không, chúng tôi chỉ có thể đi cứu bệnh nhân khác." 20 vạn? Nàng đi nơi nào kiếm được 20 vạn? Mẹ bị bệnh hai năm, số tiền mà nàng đem đi khi rời khỏi ngôi nhà đó đều tiêu hết để đóng tiền viện phí. Chẳng lẽ phải trở về sao? Vì cứu mẹ, nàng không thể không trở về nhưng mỗi lần trở về đều gặp người kia đối mẹ con nàng châm chọc khiêu khích mà cha ruột của nàng căn bản là mặc kệ! Nhưng vì mẹ, nàng phải thử lại một lần! Bước nhanh vào buồng điện thoại công cộng bên đường, nàng điện thoại cho người nào đó: "Là tôi......" "Chuyện gì?" Đinh Chí Cương không kiên nhẫn hỏi. "Mẹ không xong rồi."… "Ôi…" Uyển Tình kinh hô một tiếng. Hắn rất nhanh ôm lấy đầu của cô, bá đạo hôn, làm cho cô ngoài thở dốc ra thanh âm gì đều không nói được.Hắn cả người đè lên cô, làm cho cô dựa lưng vào gương trên bàn trang điểm, lửa nóng từ môi của cô từ từ lan toả. Bỗng nhiên hắn bất ngờ đánh úp về phía cái cổ non mịn của cô.Uyển Tình chỉ cảm thấy trên cổ một trận đau đớn, nhịn không được rên rỉ một tiếng. Cầm thú, nhất định sẽ lưu lại vết hôn! Loại lực đạo này, sợ là vài ngày cũng không sẽ tiêu, cho dù có mặc áo sơ mi cũng không nhất định che được…"Đau..." Uyển Tình kêu một tiếng.Mục Thiên Dương ngẩng đầu, hai mắt sâu thẳm nhìn cô: "Đau?""Ừ…” Uyển Tình yếu thế níu ống tay áo của hắn, "Đừng ở đây được không?"Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, trong lòng nhanh chóng nổi lên một cỗ lửa giận. Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn?! Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn!Mà chết tiệt là, hắn cư nhiên thực hưởng thụ! Hắn cư nhiên muốn đáp ứng cô, ôm cô trở về phòng, đặt ở trên giường ôn nhu đối đãi!Không! Cô chỉ là cống phẩm mà Đinh Chí Cương dâng lên thôi, cô chỉ là công cụ để hắn dùng để phát tiết mà thôi...Chết tiệt! Là ai dạy cô? Ai chỉ cô dùng chiêu này đối phó hắn?Hắn kéo áo của cô xuống thật mạnh, xé sang hai bên.Bùm bùm, nút thắt trên áo toàn bộ rơi xuống đất."Không cần!" Uyển Tình quát to một tiếng.Mục Thiên Dương nâng cằm của cô lên, hung hăng hỏi: "Cô hôm nay sau khi tan học muốn đi đâu?""Tô... Tôi muốn đi bệnh viện..." Uyển Tình biết trốn tránh không được, chỉ có thể thành thật khai báo, "Tôi thật sự rất muốn gặp mẹ!""Vậy thời điểm cô đi bệnh viện có nhớ tôi hay không?" Mục Thiên Dương cởi bỏ dây lưng của mình."Nhớ anh?" Vì cái gì phải nhớ hắn?"Về sau có thể thử suy nghĩ một chút..." Nếu cô có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn cũng không cần phải ngược đãi chính mình, vậy liền đem cô giữ trong thế giới của mình đi, "Bảo bối, từ nay về sau, em chính là vật sở hữu của tôi... Thế giới của em, chỉ có thể có tôi, bất cứ kẻ nào cũng không được chen vô!" ( thay đổi xưng hô một chút ha

Chương 26: Thử hưởng thụ đi