Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 614
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 614Chiều tối hôm sau.Ngày mai chính là thời khắc gặp mặt Nhà họ Bối. Tối nay, Bùi Nguyên Minh gọi một bàn đồ ăn ngon, còn lấy ra một bình rượu Mao Đài.Bùi Nguyên Minh tự rót cho mình một ly rượu, rồi nhẹ nhàng nói: “Tuyết Dương, em nói xem, chúng ta có nên cho Nhà họ Trịnh một cơ hội không đây?” “Hả?” Trịnh Tuyết Dương sửng sốt, cô không hiểu tại sao Bùi Nguyên Minh lại bỗng nhiên nói vậy.Ngày mai, Nhà họ Bối sẽ bị giải quyết, mà Tập đoàn Bạch Vân cũng sẽ triệt để rơi vào tay em, em sẽ trở thành nữ tổng giám đốc trẻ nhất của Dương Thành…” “Tuy anh không thích tác phong của Nhà họ Trịnh, nhưng chung quy họ cũng là người nhà của em, anh đang suy nghĩ có nên cho bọn họ một cơ hội hay không?” “Chỉ cần bọn họ đồng ý đứng về phía chúng ta, đứng về phía đối lập với Nhà họ Bối, thì anh có thể để bọn họ tiếp tục giữ 49% cổ phần của công ty, mà còn dẫn dắt bọn họ cùng nhau phát tài.”Nhìn Bùi Nguyên Minh ba hoa chích chòe, trong lòng Trịnh Tuyết Dương thở dài.Cô không thể nào tin được là đến bước này rồi mà Bùi Nguyên Minh vẫn còn chìm đắm trong thế giới của mình.Tiếc rằng, những việc này đều không thể xảy ra.Đầu tiên, Nhà họ Bối không có xung đột gì với Thế Tử Minh, việc này chẳng qua là Bùi Nguyên Minh nói bậy mà thôi, ai biết nó có đúng hay không?Thứ hai, người Nhà họ Trịnh không ngốc, bọn họ làm thế nào có thể vì mình mà đứng ở phía đối lập với Nhà họ Bối chứ.Nhà họ Trịnh có thể tới được Dương Thành chính là nhờ vào Nhà họ Bối.Nhưng khi nhìn Bùi Nguyên Minh vui vẻ như vậy, cô không nhẫn tâm vạch trần lời khoác lác của anh.Cứ để cho anh vui vẻ một chút cũng được.Ngày mai, nếu Thế Tử Minh không giải quyết người Nhà họ Bối, hai người bọn họ có khả năng xong đời rồi.Nếu là vậy, trước khi chết mà được thỏa sức vui vẻ một ngày cũng tốt rồi. “Được, vậy anh cho Nhà họ Trịnh một cơ hội đi.” Trịnh Tuyết Dương mim cười.Bùi Nguyên Minh gọi điện cho ông cụ Trịnh.Bùi Nguyên Minh, cậu muốn gì? Hiện tại cậu không có một xu quan hệ gì với Nhà họ Trịnh chúng tôi cả!”Phía bên kia đầu dây truyền đến giọng nói lạnh lùng của ông cụ Trịnh.Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Nể mặt Tuyết Dương, nên cháu sẽ gọi ông một tiếng ông nội” “Cháu lúc này cho ông một cơ hội, ngày mai Nhà họ Bối sẽ bị đánh đổ” “Cháu chỉ cần bây giờ ông đồng ý cho Tuyết Dương một lần nữa quay lại Nhà họ Trịnh, cùng bọn cháu đứng chung một thuyền, cháu cam đoan rằng sau này Nhà họ Trịnh sẽ thay thế được địa vị của Nhà họ Bối” “Cậu bị tâm thần à? Đầu óc của cậu bị úng nước hả?”Bên kia điện thoại, ông cụ Trịnh chửi ầm lên. “Làm sao mà trước kia chúng tôi lại nhận cậu về ở rể vậy hả?” “Tôi khinh.”Rất nhanh sau đó, điện thoại bị cúp.Bùi Nguyên Minh lại gọi điện thoại cho Trịnh Tuấn. “Bùi Nguyên Minh, vậy mà cậu còn dám gọi điện cho tôi? Tôi nói cho cậu biết, ngày mai tôi nhất định sẽ mang Tuyết Dương đi!” “Cô ấy là người phụ nữ của con, con sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy!” “Cậu tự mà đi tìm đường chết đi!” “Nghe nói là cậu còn tìm đến một cỗ quan tài để khiêu khích Nhà họ Bối! Cậu quả thật là..”Trịnh Tuấn ở bên kia điện thoại tức run lên, ông không thể tin được là Bùi Nguyên Minh còn không biết điều như vậy.Cho dù có làm loại chuyện này đi nữa, thì cậu ta có muốn đi tìm chết cũng đừng có kéo theo Trịnh Tuyết Dương.Đợi Trịnh Tuấn tức giận cúp điện thoại xong, Bùi Nguyên Minh im lặng lại.Nhà họ Trịnh đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi. Bọn họ muốn đợi đến được một cơ hội tốt như vậy lần nữa, không biết phải mất bao lâu.Trịnh Tuyết Dương nhẹ nhàng nở nụ cười mang theo ba phần thở dài, bảy phần bất đắc dĩ.Kết quả chắc chắn là vậy.Làm sao mọi người có thể tin được những việc Bùi Nguyên Minh đã làm và những lời anh nói? Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh bị dọa đến mức lưu lại di chứng sao?Trịnh Tuyết Dương thở dài nói: “Được rồi, từ chối anh là việc đáng tiếc nhất cuộc đời bọ họ, là chúng ta cho cơ hội nhưng bọn họ lại không cần “Ừ, Nhà họ Trịnh bỏ lỡ thật rồi.”
Chương 614
Chiều tối hôm sau.
Ngày mai chính là thời khắc gặp mặt Nhà họ Bối. Tối nay, Bùi Nguyên Minh gọi một bàn đồ ăn ngon, còn lấy ra một bình rượu Mao Đài.
Bùi Nguyên Minh tự rót cho mình một ly rượu, rồi nhẹ nhàng nói: “Tuyết Dương, em nói xem, chúng ta có nên cho Nhà họ Trịnh một cơ hội không đây?” “Hả?” Trịnh Tuyết Dương sửng sốt, cô không hiểu tại sao Bùi Nguyên Minh lại bỗng nhiên nói vậy.
Ngày mai, Nhà họ Bối sẽ bị giải quyết, mà Tập đoàn Bạch Vân cũng sẽ triệt để rơi vào tay em, em sẽ trở thành nữ tổng giám đốc trẻ nhất của Dương Thành…” “Tuy anh không thích tác phong của Nhà họ Trịnh, nhưng chung quy họ cũng là người nhà của em, anh đang suy nghĩ có nên cho bọn họ một cơ hội hay không?” “Chỉ cần bọn họ đồng ý đứng về phía chúng ta, đứng về phía đối lập với Nhà họ Bối, thì anh có thể để bọn họ tiếp tục giữ 49% cổ phần của công ty, mà còn dẫn dắt bọn họ cùng nhau phát tài.”
Nhìn Bùi Nguyên Minh ba hoa chích chòe, trong lòng Trịnh Tuyết Dương thở dài.
Cô không thể nào tin được là đến bước này rồi mà Bùi Nguyên Minh vẫn còn chìm đắm trong thế giới của mình.
Tiếc rằng, những việc này đều không thể xảy ra.
Đầu tiên, Nhà họ Bối không có xung đột gì với Thế Tử Minh, việc này chẳng qua là Bùi Nguyên Minh nói bậy mà thôi, ai biết nó có đúng hay không?
Thứ hai, người Nhà họ Trịnh không ngốc, bọn họ làm thế nào có thể vì mình mà đứng ở phía đối lập với Nhà họ Bối chứ.
Nhà họ Trịnh có thể tới được Dương Thành chính là nhờ vào Nhà họ Bối.
Nhưng khi nhìn Bùi Nguyên Minh vui vẻ như vậy, cô không nhẫn tâm vạch trần lời khoác lác của anh.
Cứ để cho anh vui vẻ một chút cũng được.
Ngày mai, nếu Thế Tử Minh không giải quyết người Nhà họ Bối, hai người bọn họ có khả năng xong đời rồi.
Nếu là vậy, trước khi chết mà được thỏa sức vui vẻ một ngày cũng tốt rồi. “Được, vậy anh cho Nhà họ Trịnh một cơ hội đi.” Trịnh Tuyết Dương mim cười.
Bùi Nguyên Minh gọi điện cho ông cụ Trịnh.
Bùi Nguyên Minh, cậu muốn gì? Hiện tại cậu không có một xu quan hệ gì với Nhà họ Trịnh chúng tôi cả!”
Phía bên kia đầu dây truyền đến giọng nói lạnh lùng của ông cụ Trịnh.
Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Nể mặt Tuyết Dương, nên cháu sẽ gọi ông một tiếng ông nội” “Cháu lúc này cho ông một cơ hội, ngày mai Nhà họ Bối sẽ bị đánh đổ” “Cháu chỉ cần bây giờ ông đồng ý cho Tuyết Dương một lần nữa quay lại Nhà họ Trịnh, cùng bọn cháu đứng chung một thuyền, cháu cam đoan rằng sau này Nhà họ Trịnh sẽ thay thế được địa vị của Nhà họ Bối” “Cậu bị tâm thần à? Đầu óc của cậu bị úng nước hả?”
Bên kia điện thoại, ông cụ Trịnh chửi ầm lên. “Làm sao mà trước kia chúng tôi lại nhận cậu về ở rể vậy hả?” “Tôi khinh.”
Rất nhanh sau đó, điện thoại bị cúp.
Bùi Nguyên Minh lại gọi điện thoại cho Trịnh Tuấn. “Bùi Nguyên Minh, vậy mà cậu còn dám gọi điện cho tôi? Tôi nói cho cậu biết, ngày mai tôi nhất định sẽ mang Tuyết Dương đi!” “Cô ấy là người phụ nữ của con, con sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy!” “Cậu tự mà đi tìm đường chết đi!” “Nghe nói là cậu còn tìm đến một cỗ quan tài để khiêu khích Nhà họ Bối! Cậu quả thật là..”
Trịnh Tuấn ở bên kia điện thoại tức run lên, ông không thể tin được là Bùi Nguyên Minh còn không biết điều như vậy.
Cho dù có làm loại chuyện này đi nữa, thì cậu ta có muốn đi tìm chết cũng đừng có kéo theo Trịnh Tuyết Dương.
Đợi Trịnh Tuấn tức giận cúp điện thoại xong, Bùi Nguyên Minh im lặng lại.
Nhà họ Trịnh đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi. Bọn họ muốn đợi đến được một cơ hội tốt như vậy lần nữa, không biết phải mất bao lâu.
Trịnh Tuyết Dương nhẹ nhàng nở nụ cười mang theo ba phần thở dài, bảy phần bất đắc dĩ.
Kết quả chắc chắn là vậy.
Làm sao mọi người có thể tin được những việc Bùi Nguyên Minh đã làm và những lời anh nói? Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh bị dọa đến mức lưu lại di chứng sao?
Trịnh Tuyết Dương thở dài nói: “Được rồi, từ chối anh là việc đáng tiếc nhất cuộc đời bọ họ, là chúng ta cho cơ hội nhưng bọn họ lại không cần “Ừ, Nhà họ Trịnh bỏ lỡ thật rồi.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 614Chiều tối hôm sau.Ngày mai chính là thời khắc gặp mặt Nhà họ Bối. Tối nay, Bùi Nguyên Minh gọi một bàn đồ ăn ngon, còn lấy ra một bình rượu Mao Đài.Bùi Nguyên Minh tự rót cho mình một ly rượu, rồi nhẹ nhàng nói: “Tuyết Dương, em nói xem, chúng ta có nên cho Nhà họ Trịnh một cơ hội không đây?” “Hả?” Trịnh Tuyết Dương sửng sốt, cô không hiểu tại sao Bùi Nguyên Minh lại bỗng nhiên nói vậy.Ngày mai, Nhà họ Bối sẽ bị giải quyết, mà Tập đoàn Bạch Vân cũng sẽ triệt để rơi vào tay em, em sẽ trở thành nữ tổng giám đốc trẻ nhất của Dương Thành…” “Tuy anh không thích tác phong của Nhà họ Trịnh, nhưng chung quy họ cũng là người nhà của em, anh đang suy nghĩ có nên cho bọn họ một cơ hội hay không?” “Chỉ cần bọn họ đồng ý đứng về phía chúng ta, đứng về phía đối lập với Nhà họ Bối, thì anh có thể để bọn họ tiếp tục giữ 49% cổ phần của công ty, mà còn dẫn dắt bọn họ cùng nhau phát tài.”Nhìn Bùi Nguyên Minh ba hoa chích chòe, trong lòng Trịnh Tuyết Dương thở dài.Cô không thể nào tin được là đến bước này rồi mà Bùi Nguyên Minh vẫn còn chìm đắm trong thế giới của mình.Tiếc rằng, những việc này đều không thể xảy ra.Đầu tiên, Nhà họ Bối không có xung đột gì với Thế Tử Minh, việc này chẳng qua là Bùi Nguyên Minh nói bậy mà thôi, ai biết nó có đúng hay không?Thứ hai, người Nhà họ Trịnh không ngốc, bọn họ làm thế nào có thể vì mình mà đứng ở phía đối lập với Nhà họ Bối chứ.Nhà họ Trịnh có thể tới được Dương Thành chính là nhờ vào Nhà họ Bối.Nhưng khi nhìn Bùi Nguyên Minh vui vẻ như vậy, cô không nhẫn tâm vạch trần lời khoác lác của anh.Cứ để cho anh vui vẻ một chút cũng được.Ngày mai, nếu Thế Tử Minh không giải quyết người Nhà họ Bối, hai người bọn họ có khả năng xong đời rồi.Nếu là vậy, trước khi chết mà được thỏa sức vui vẻ một ngày cũng tốt rồi. “Được, vậy anh cho Nhà họ Trịnh một cơ hội đi.” Trịnh Tuyết Dương mim cười.Bùi Nguyên Minh gọi điện cho ông cụ Trịnh.Bùi Nguyên Minh, cậu muốn gì? Hiện tại cậu không có một xu quan hệ gì với Nhà họ Trịnh chúng tôi cả!”Phía bên kia đầu dây truyền đến giọng nói lạnh lùng của ông cụ Trịnh.Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Nể mặt Tuyết Dương, nên cháu sẽ gọi ông một tiếng ông nội” “Cháu lúc này cho ông một cơ hội, ngày mai Nhà họ Bối sẽ bị đánh đổ” “Cháu chỉ cần bây giờ ông đồng ý cho Tuyết Dương một lần nữa quay lại Nhà họ Trịnh, cùng bọn cháu đứng chung một thuyền, cháu cam đoan rằng sau này Nhà họ Trịnh sẽ thay thế được địa vị của Nhà họ Bối” “Cậu bị tâm thần à? Đầu óc của cậu bị úng nước hả?”Bên kia điện thoại, ông cụ Trịnh chửi ầm lên. “Làm sao mà trước kia chúng tôi lại nhận cậu về ở rể vậy hả?” “Tôi khinh.”Rất nhanh sau đó, điện thoại bị cúp.Bùi Nguyên Minh lại gọi điện thoại cho Trịnh Tuấn. “Bùi Nguyên Minh, vậy mà cậu còn dám gọi điện cho tôi? Tôi nói cho cậu biết, ngày mai tôi nhất định sẽ mang Tuyết Dương đi!” “Cô ấy là người phụ nữ của con, con sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy!” “Cậu tự mà đi tìm đường chết đi!” “Nghe nói là cậu còn tìm đến một cỗ quan tài để khiêu khích Nhà họ Bối! Cậu quả thật là..”Trịnh Tuấn ở bên kia điện thoại tức run lên, ông không thể tin được là Bùi Nguyên Minh còn không biết điều như vậy.Cho dù có làm loại chuyện này đi nữa, thì cậu ta có muốn đi tìm chết cũng đừng có kéo theo Trịnh Tuyết Dương.Đợi Trịnh Tuấn tức giận cúp điện thoại xong, Bùi Nguyên Minh im lặng lại.Nhà họ Trịnh đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi. Bọn họ muốn đợi đến được một cơ hội tốt như vậy lần nữa, không biết phải mất bao lâu.Trịnh Tuyết Dương nhẹ nhàng nở nụ cười mang theo ba phần thở dài, bảy phần bất đắc dĩ.Kết quả chắc chắn là vậy.Làm sao mọi người có thể tin được những việc Bùi Nguyên Minh đã làm và những lời anh nói? Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh bị dọa đến mức lưu lại di chứng sao?Trịnh Tuyết Dương thở dài nói: “Được rồi, từ chối anh là việc đáng tiếc nhất cuộc đời bọ họ, là chúng ta cho cơ hội nhưng bọn họ lại không cần “Ừ, Nhà họ Trịnh bỏ lỡ thật rồi.”