Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 1323

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1323:Đem Nạp Nhã Lan trở về bên cạnh Nạp Hoàng Chi.Tổ tiên của giới thẩm định phấn khích đến mức không kìm được mình.Bùi Nguyên Minh đặn dò, “Tất cả người nhà Nạp Lan, tạm thời hãy tìm một khách sạn năm sao để ở”“Chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây đâu.”Bùi Nguyên Minh biết rất rõ rằng rắc rối lớn nhất lần này chính là Thanh Tứ gia.Thanh Tứ Gia vẫn chưa chết, tất cả chuyện này mới chỉ là bắt đầu thôi.Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, mọi người trong gia đình Nạp Lan ai cũng sợ hãi run lên.Mà trong đám người, ánh mắt của Nạp Nhã Lan nhìn Bùi Nguyên Minh khác hẳn so với trước đây.Người đàn ông này không chỉ xuất sắc, mà còn cứu mạng cô.Nếu không có người đàn ông này, Nạp Nhã Lan cũng không dám tưởng tượng đến kết quả mà mình phải hứng chịu.Tuy nhiên cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, lúc này ngoài một câu cảm ơn cô ấy cũng không biết nên nói gì, giống như ngàn vạn lời nói đều im lặng.Về phần Hạ Vân, trên đường đi cũng đã khôi phục bình tĩnh. Lúc này, chị Vân hít một hơi thật sâu nói: “Tổng giám đốc Minh, lần này người bên kia tới đây là vì anh.”“Tôi cùng cô Nhã Lan, bất quá cũng chỉ là công cụ mà chúng dùng để đối phó với anh mà thôi”“Lần tới, xác suất lớn nhất chính là đối phương sẽ dùng vợ anh để đối phó.”Sau khi im lặng một hồi, Bùi Nguyên Minh mới chậm rãi nói: “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không có cơ hội xuất thủ nữa”Hạ Vân khẽ gật đầu, không nói gì nữa.Trên xe, bầu không khí vô cùng lúng túng.Đợi đến chỗ ở của Hạ Vân, Hạ Vân một mực không lên tiếng, lúc này mới nói nhỏ, “Tổng giám đốc Minh, anh vừa cứu tôi một lần, tôi có phải nên dùng thân để báo đáp?”Bùi Nguyên Minh biểu tình kỳ quái nhìn Hạ Vân một lát, mới cong ngón tay ở trán chị Vân bắn một cái.Nhà thờ tổ của nhà họ Thanh ở Dương Thanh.Thanh Minh Giang đang pha trà, đây là một phần trong công việc tu đạo của ông ta.Cái gọi là tu đạo, nói trắng ra chính là đạo pháp tự nhiên, tùy theo tâm nguyện,cũng không phải là cứ ngồi trơ ở trên tọa bồ đoàn là có được.Trong nhiều trường hợp, có thể làm bất cứ gì mình muốn, tùy tâm là tốt, như vậy có lẽ sẽ được giác ngộ.Mà ở phía đối diện Thanh Minh Giang, Phương Chính đang dựa lưng vào góc tường trong bóng tối, không nói một lời.“Trà này là do chính tay tôi tự trồng. Cuối cùng chỉ có mấy phần trà, nhưng hương vị của thứ tôi trồng luôn luôn khác biệt, cậu nói xem có phải không?”Thanh Minh Giang cười chúm chím mở miệng nói.Nhưng mà Phương Chính sắc mặt vẫn như cũ, lặng im không nói gì. Như thể trên thế gian này không có bất cứ vật gì có thể đánh động hắn ta vậy.Tâm tình như vậy là có thể gặp mà không thể cầu, đủ để nói, sự tồn tại của Phương Chính chính là một thứ rất đáng sợ.Bởi vì tồn tại như vậy, là không có cảm tình.Thanh Minh Giang nhìn Phương Chính, mặt đầy vẻ xúc động, đây là người mạnh nhất trong bộ ba binh vương mà ông ta mang theo ra ngoài, thật đáng tiếc khi anh ta chỉ là một cỗ máy giết người lạnh lùng. Trừ mệnh lệnh của ông ta, ai cũng không thể sai khiến.Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyện náo.“Ông Tư, đại sự không xong rồi!”Toàn bộ nhà thờ tổ nhà họ Thanh giờ phút này đều trở lên hỗn loạn.Thanh Minh Giang cau mày nói, “Có chuyện gì mà vội vã như thế?”Lúc này, bà cụ Thanh Kiều vội vàng chống gậy đi vào nói, “Ông Tư, đã xảy ra chuyện lớn rồi, thật sự đã xảy ra chuyện. Mau ra ngoài xem thử!”Giờ phút này, bà cụ Thanh Kiều trong lòng vô cùng sợ hãi, bà cụ cũng được coi như là đã chứng kiến hết mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng lúc này, toàn thân không ngừng run rẩy.Nhìn thấy vẻ mặt của bà cụ Thanh Kiều, Thanh Minh Giang đã nhận ra điều gì đó, lúc này mới hít sâu một hơi rồi cùng Phương Chính bước ra ngoài.Giờ phút này có rất nhiều người đang ở trong khu vườn của nhà thờ tổ họ Thanh.Bọn họ đều là người Thanh Minh Giang mang theo trong chuyến đi này.Mà ở chính giữa vườn hoa, có sáu cỗ quan tài.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1323:Đem Nạp Nhã Lan trở về bên cạnh Nạp Hoàng Chi.Tổ tiên của giới thẩm định phấn khích đến mức không kìm được mình.Bùi Nguyên Minh đặn dò, “Tất cả người nhà Nạp Lan, tạm thời hãy tìm một khách sạn năm sao để ở”“Chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây đâu.”Bùi Nguyên Minh biết rất rõ rằng rắc rối lớn nhất lần này chính là Thanh Tứ gia.Thanh Tứ Gia vẫn chưa chết, tất cả chuyện này mới chỉ là bắt đầu thôi.Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, mọi người trong gia đình Nạp Lan ai cũng sợ hãi run lên.Mà trong đám người, ánh mắt của Nạp Nhã Lan nhìn Bùi Nguyên Minh khác hẳn so với trước đây.Người đàn ông này không chỉ xuất sắc, mà còn cứu mạng cô.Nếu không có người đàn ông này, Nạp Nhã Lan cũng không dám tưởng tượng đến kết quả mà mình phải hứng chịu.Tuy nhiên cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, lúc này ngoài một câu cảm ơn cô ấy cũng không biết nên nói gì, giống như ngàn vạn lời nói đều im lặng.Về phần Hạ Vân, trên đường đi cũng đã khôi phục bình tĩnh. Lúc này, chị Vân hít một hơi thật sâu nói: “Tổng giám đốc Minh, lần này người bên kia tới đây là vì anh.”“Tôi cùng cô Nhã Lan, bất quá cũng chỉ là công cụ mà chúng dùng để đối phó với anh mà thôi”“Lần tới, xác suất lớn nhất chính là đối phương sẽ dùng vợ anh để đối phó.”Sau khi im lặng một hồi, Bùi Nguyên Minh mới chậm rãi nói: “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không có cơ hội xuất thủ nữa”Hạ Vân khẽ gật đầu, không nói gì nữa.Trên xe, bầu không khí vô cùng lúng túng.Đợi đến chỗ ở của Hạ Vân, Hạ Vân một mực không lên tiếng, lúc này mới nói nhỏ, “Tổng giám đốc Minh, anh vừa cứu tôi một lần, tôi có phải nên dùng thân để báo đáp?”Bùi Nguyên Minh biểu tình kỳ quái nhìn Hạ Vân một lát, mới cong ngón tay ở trán chị Vân bắn một cái.Nhà thờ tổ của nhà họ Thanh ở Dương Thanh.Thanh Minh Giang đang pha trà, đây là một phần trong công việc tu đạo của ông ta.Cái gọi là tu đạo, nói trắng ra chính là đạo pháp tự nhiên, tùy theo tâm nguyện,cũng không phải là cứ ngồi trơ ở trên tọa bồ đoàn là có được.Trong nhiều trường hợp, có thể làm bất cứ gì mình muốn, tùy tâm là tốt, như vậy có lẽ sẽ được giác ngộ.Mà ở phía đối diện Thanh Minh Giang, Phương Chính đang dựa lưng vào góc tường trong bóng tối, không nói một lời.“Trà này là do chính tay tôi tự trồng. Cuối cùng chỉ có mấy phần trà, nhưng hương vị của thứ tôi trồng luôn luôn khác biệt, cậu nói xem có phải không?”Thanh Minh Giang cười chúm chím mở miệng nói.Nhưng mà Phương Chính sắc mặt vẫn như cũ, lặng im không nói gì. Như thể trên thế gian này không có bất cứ vật gì có thể đánh động hắn ta vậy.Tâm tình như vậy là có thể gặp mà không thể cầu, đủ để nói, sự tồn tại của Phương Chính chính là một thứ rất đáng sợ.Bởi vì tồn tại như vậy, là không có cảm tình.Thanh Minh Giang nhìn Phương Chính, mặt đầy vẻ xúc động, đây là người mạnh nhất trong bộ ba binh vương mà ông ta mang theo ra ngoài, thật đáng tiếc khi anh ta chỉ là một cỗ máy giết người lạnh lùng. Trừ mệnh lệnh của ông ta, ai cũng không thể sai khiến.Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyện náo.“Ông Tư, đại sự không xong rồi!”Toàn bộ nhà thờ tổ nhà họ Thanh giờ phút này đều trở lên hỗn loạn.Thanh Minh Giang cau mày nói, “Có chuyện gì mà vội vã như thế?”Lúc này, bà cụ Thanh Kiều vội vàng chống gậy đi vào nói, “Ông Tư, đã xảy ra chuyện lớn rồi, thật sự đã xảy ra chuyện. Mau ra ngoài xem thử!”Giờ phút này, bà cụ Thanh Kiều trong lòng vô cùng sợ hãi, bà cụ cũng được coi như là đã chứng kiến hết mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng lúc này, toàn thân không ngừng run rẩy.Nhìn thấy vẻ mặt của bà cụ Thanh Kiều, Thanh Minh Giang đã nhận ra điều gì đó, lúc này mới hít sâu một hơi rồi cùng Phương Chính bước ra ngoài.Giờ phút này có rất nhiều người đang ở trong khu vườn của nhà thờ tổ họ Thanh.Bọn họ đều là người Thanh Minh Giang mang theo trong chuyến đi này.Mà ở chính giữa vườn hoa, có sáu cỗ quan tài.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1323:Đem Nạp Nhã Lan trở về bên cạnh Nạp Hoàng Chi.Tổ tiên của giới thẩm định phấn khích đến mức không kìm được mình.Bùi Nguyên Minh đặn dò, “Tất cả người nhà Nạp Lan, tạm thời hãy tìm một khách sạn năm sao để ở”“Chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây đâu.”Bùi Nguyên Minh biết rất rõ rằng rắc rối lớn nhất lần này chính là Thanh Tứ gia.Thanh Tứ Gia vẫn chưa chết, tất cả chuyện này mới chỉ là bắt đầu thôi.Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, mọi người trong gia đình Nạp Lan ai cũng sợ hãi run lên.Mà trong đám người, ánh mắt của Nạp Nhã Lan nhìn Bùi Nguyên Minh khác hẳn so với trước đây.Người đàn ông này không chỉ xuất sắc, mà còn cứu mạng cô.Nếu không có người đàn ông này, Nạp Nhã Lan cũng không dám tưởng tượng đến kết quả mà mình phải hứng chịu.Tuy nhiên cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, lúc này ngoài một câu cảm ơn cô ấy cũng không biết nên nói gì, giống như ngàn vạn lời nói đều im lặng.Về phần Hạ Vân, trên đường đi cũng đã khôi phục bình tĩnh. Lúc này, chị Vân hít một hơi thật sâu nói: “Tổng giám đốc Minh, lần này người bên kia tới đây là vì anh.”“Tôi cùng cô Nhã Lan, bất quá cũng chỉ là công cụ mà chúng dùng để đối phó với anh mà thôi”“Lần tới, xác suất lớn nhất chính là đối phương sẽ dùng vợ anh để đối phó.”Sau khi im lặng một hồi, Bùi Nguyên Minh mới chậm rãi nói: “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không có cơ hội xuất thủ nữa”Hạ Vân khẽ gật đầu, không nói gì nữa.Trên xe, bầu không khí vô cùng lúng túng.Đợi đến chỗ ở của Hạ Vân, Hạ Vân một mực không lên tiếng, lúc này mới nói nhỏ, “Tổng giám đốc Minh, anh vừa cứu tôi một lần, tôi có phải nên dùng thân để báo đáp?”Bùi Nguyên Minh biểu tình kỳ quái nhìn Hạ Vân một lát, mới cong ngón tay ở trán chị Vân bắn một cái.Nhà thờ tổ của nhà họ Thanh ở Dương Thanh.Thanh Minh Giang đang pha trà, đây là một phần trong công việc tu đạo của ông ta.Cái gọi là tu đạo, nói trắng ra chính là đạo pháp tự nhiên, tùy theo tâm nguyện,cũng không phải là cứ ngồi trơ ở trên tọa bồ đoàn là có được.Trong nhiều trường hợp, có thể làm bất cứ gì mình muốn, tùy tâm là tốt, như vậy có lẽ sẽ được giác ngộ.Mà ở phía đối diện Thanh Minh Giang, Phương Chính đang dựa lưng vào góc tường trong bóng tối, không nói một lời.“Trà này là do chính tay tôi tự trồng. Cuối cùng chỉ có mấy phần trà, nhưng hương vị của thứ tôi trồng luôn luôn khác biệt, cậu nói xem có phải không?”Thanh Minh Giang cười chúm chím mở miệng nói.Nhưng mà Phương Chính sắc mặt vẫn như cũ, lặng im không nói gì. Như thể trên thế gian này không có bất cứ vật gì có thể đánh động hắn ta vậy.Tâm tình như vậy là có thể gặp mà không thể cầu, đủ để nói, sự tồn tại của Phương Chính chính là một thứ rất đáng sợ.Bởi vì tồn tại như vậy, là không có cảm tình.Thanh Minh Giang nhìn Phương Chính, mặt đầy vẻ xúc động, đây là người mạnh nhất trong bộ ba binh vương mà ông ta mang theo ra ngoài, thật đáng tiếc khi anh ta chỉ là một cỗ máy giết người lạnh lùng. Trừ mệnh lệnh của ông ta, ai cũng không thể sai khiến.Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyện náo.“Ông Tư, đại sự không xong rồi!”Toàn bộ nhà thờ tổ nhà họ Thanh giờ phút này đều trở lên hỗn loạn.Thanh Minh Giang cau mày nói, “Có chuyện gì mà vội vã như thế?”Lúc này, bà cụ Thanh Kiều vội vàng chống gậy đi vào nói, “Ông Tư, đã xảy ra chuyện lớn rồi, thật sự đã xảy ra chuyện. Mau ra ngoài xem thử!”Giờ phút này, bà cụ Thanh Kiều trong lòng vô cùng sợ hãi, bà cụ cũng được coi như là đã chứng kiến hết mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng lúc này, toàn thân không ngừng run rẩy.Nhìn thấy vẻ mặt của bà cụ Thanh Kiều, Thanh Minh Giang đã nhận ra điều gì đó, lúc này mới hít sâu một hơi rồi cùng Phương Chính bước ra ngoài.Giờ phút này có rất nhiều người đang ở trong khu vườn của nhà thờ tổ họ Thanh.Bọn họ đều là người Thanh Minh Giang mang theo trong chuyến đi này.Mà ở chính giữa vườn hoa, có sáu cỗ quan tài.

Chương 1323