Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 1371
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1371Bệnh viện Nhân Ái là đâu chứ?Là nơi mà những người thấp kém có thể vào sao?Điều này thật là hài hước!Lý Anh Kiệt tức giận, lúc này lớn tiếng nói: “Bà thật sự là vô phép tắc, bà chỗ nào giống bác sĩ?Tôi nhất định phải tố cáo bài!”“Chát!”Đường Tử Ngọc bước tới, tát vào mặt Lý Anh Kiệt một cái, sau đó lạnh lùng quát: “Tố cáo đi!Dùng cái này để uy hiếp tôi, anh cho rằng tôi sẽ sợ sao?”Lý Anh Kiệt không kịp chuẩn bị, bị tát suýt nữa ngã xuống đất, lúc này đang che mặt, trông khá chật vật.“Ầm!”Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh không có ý xem tiếp diễn biến mà trực tiếp tiến thẳng lên phía trước đá vào bụng Đường Tử Ngọc.“A!”Đường Tử Ngọc hét lên một tiếng, cả người lúc này bay ra ngoài.“Đánh người rồi! Đánh người rồi!”Mấy cô y tá la thất thanh.Các nhân viên bảo vệ cũng kinh ngạc nhìn cảnh này, sắc mặt hết sức khó coi, hiển nhiên là không ngờ lại xảy ra chuyện này.Đường Tử Ngọc không chỉ là trưởng khoa của bệnh viện Nhân Ái, mà điều quan trọng là bà ta còn là thành viên của Đường Môn!Những người thuộc Đường Môn luôn tự cao tự đại và không xem ai ra gì!Bất kể là ai, ở trước mặt Đường Tử Ngọc đều chỉ có thể cúi đầu.Nghe nói có lần người thừa kế của một gia tộc hạng nhất quấy rối tình dục Đường Tử Ngọc trong bệnh viện, kết quả là bị Đường Tử Ngọc đánh gấy tay chân, thế mà gia tộc hạng nhất đó đến cái rắm còn không dám thả.Với xuất thân từ Đường Môn và thực lực của Đường Tử Ngọc mà nói giờ phút này bà ta thật sự bị một người kém cỏi đá?Cảnh này quả thực làm người ta khó có thể tin được.Đừng nói tới năng lực của Đường Tử Ngọc có thể lay động cả Dương Thành, ngay cả mấy chục nhân viên bảo vệ có mặt cũng đủ để Bùi Nguyên Minh ăn đòn một trận.Đường Tử Ngọc ngẩn người một hồi mới chật vật đứng dậy, ôm bụng nhìn Bùi Nguyên Minh tức giận nói: “Đồ khốn kiếp! Ngươi dám đánh ta!!”“Cậu có biết tôi là ai không?”Lúc này, Đường Tử Ngọc nghiêm giọng đe dọa Bùi Nguyên Minh, nhưng bà ta có thể cảm nhận rõ ràng Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không coi bà ta ra gì.Điều này khiến Đường Tử Ngọc vốn luôn tự cao tự đại, vô cùng tức giận, chỉ vào Bùi Nguyên Minh quát lớn: “Cậu có biết lai lịch của tôi là gì không?”Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Dù xuất thân như thế nào, bà cũng không có tư cách kiêu ngạo trước mặt tôi”.“Nói bà không có y đức, chính là không có y đức.”“Bây giờ nếu bà quỳ xuống xin lỗi tôi và bạn của tôi, tôi có thể tha cho bà”.“Ngươi … Đường Tử Ngọc tức giận đến nỗi cả người run cầm cập, một lát sau cười lạnh nói: “Tôi đã sớm biết Dương Thành đều là nhà quê, quả thế thật”“Ngươi còn không biết Yến Kinh Đường Môn là cái gì, còn dám khiêu khích bệnh viện Nhân Ái sao?”“Yến Kinh Đường Môn rất lợi hại sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.Đường Tử Ngôn vẻ mặt tự hào nói: “Lợi hại lắm? Tôi nói cho cậu biết, nó đặc biệt lợi hại!Nhưng cậu, một kẻ thấp kém, hẳn là chưa từng nghe qua Đường Môn, huống chỉ là hiểu được hai chữ này đại biểu cho cái g씓Nhưng ngươi biết tứ thiếu gia của Yến Kinh, đúng không?”Nhiều người ở bên cạnh giờ phút này sắc mặt đều có chút thay đổi.Vì tầm nhìn hạn hẹp nên mọi người ở Dương Thành thực sự không biết lai lịch của Đường Môn là gì.Nhưng Tứ thiếu gia của Yến Kinh đều đã từng nghe nói qua.Bởi vì một trong bốn vị thiếu gia này là người có địa vị rất cao, bốn vị thiếu gia của Yến Kinh được nhắc đến rất nhiều ở khắp nơi.Điều này cũng khiến cho thiên hạ biết rằng tứ thiếu của Yến Kinh một trong số đó là siêu công tử bột và thuộc thế hệ thứ hai ở Đại Hạ.Trên đời không có kẻ ngu, ở nơi hóa hổ và rồng như Yến Kinh, được mệnh danh là tứ thiếu gia của Yến Kinh thì người đứng đằng sau chống lưng cho bốn người này cũng đủ khiến người ta tưởng tượng.
Chương 1371
Bệnh viện Nhân Ái là đâu chứ?
Là nơi mà những người thấp kém có thể vào sao?
Điều này thật là hài hước!
Lý Anh Kiệt tức giận, lúc này lớn tiếng nói: “Bà thật sự là vô phép tắc, bà chỗ nào giống bác sĩ?
Tôi nhất định phải tố cáo bài!”
“Chát!”
Đường Tử Ngọc bước tới, tát vào mặt Lý Anh Kiệt một cái, sau đó lạnh lùng quát: “Tố cáo đi!
Dùng cái này để uy hiếp tôi, anh cho rằng tôi sẽ sợ sao?”
Lý Anh Kiệt không kịp chuẩn bị, bị tát suýt nữa ngã xuống đất, lúc này đang che mặt, trông khá chật vật.
“Ầm!”
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh không có ý xem tiếp diễn biến mà trực tiếp tiến thẳng lên phía trước đá vào bụng Đường Tử Ngọc.
“A!”
Đường Tử Ngọc hét lên một tiếng, cả người lúc này bay ra ngoài.
“Đánh người rồi! Đánh người rồi!”
Mấy cô y tá la thất thanh.
Các nhân viên bảo vệ cũng kinh ngạc nhìn cảnh này, sắc mặt hết sức khó coi, hiển nhiên là không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Đường Tử Ngọc không chỉ là trưởng khoa của bệnh viện Nhân Ái, mà điều quan trọng là bà ta còn là thành viên của Đường Môn!
Những người thuộc Đường Môn luôn tự cao tự đại và không xem ai ra gì!
Bất kể là ai, ở trước mặt Đường Tử Ngọc đều chỉ có thể cúi đầu.
Nghe nói có lần người thừa kế của một gia tộc hạng nhất quấy rối tình dục Đường Tử Ngọc trong bệnh viện, kết quả là bị Đường Tử Ngọc đánh gấy tay chân, thế mà gia tộc hạng nhất đó đến cái rắm còn không dám thả.
Với xuất thân từ Đường Môn và thực lực của Đường Tử Ngọc mà nói giờ phút này bà ta thật sự bị một người kém cỏi đá?
Cảnh này quả thực làm người ta khó có thể tin được.
Đừng nói tới năng lực của Đường Tử Ngọc có thể lay động cả Dương Thành, ngay cả mấy chục nhân viên bảo vệ có mặt cũng đủ để Bùi Nguyên Minh ăn đòn một trận.
Đường Tử Ngọc ngẩn người một hồi mới chật vật đứng dậy, ôm bụng nhìn Bùi Nguyên Minh tức giận nói: “Đồ khốn kiếp! Ngươi dám đánh ta!!”
“Cậu có biết tôi là ai không?”
Lúc này, Đường Tử Ngọc nghiêm giọng đe dọa Bùi Nguyên Minh, nhưng bà ta có thể cảm nhận rõ ràng Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không coi bà ta ra gì.
Điều này khiến Đường Tử Ngọc vốn luôn tự cao tự đại, vô cùng tức giận, chỉ vào Bùi Nguyên Minh quát lớn: “Cậu có biết lai lịch của tôi là gì không?”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Dù xuất thân như thế nào, bà cũng không có tư cách kiêu ngạo trước mặt tôi”.
“Nói bà không có y đức, chính là không có y đức.”
“Bây giờ nếu bà quỳ xuống xin lỗi tôi và bạn của tôi, tôi có thể tha cho bà”.
“Ngươi … Đường Tử Ngọc tức giận đến nỗi cả người run cầm cập, một lát sau cười lạnh nói: “Tôi đã sớm biết Dương Thành đều là nhà quê, quả thế thật”
“Ngươi còn không biết Yến Kinh Đường Môn là cái gì, còn dám khiêu khích bệnh viện Nhân Ái sao?”
“Yến Kinh Đường Môn rất lợi hại sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
Đường Tử Ngôn vẻ mặt tự hào nói: “Lợi hại lắm? Tôi nói cho cậu biết, nó đặc biệt lợi hại!
Nhưng cậu, một kẻ thấp kém, hẳn là chưa từng nghe qua Đường Môn, huống chỉ là hiểu được hai chữ này đại biểu cho cái gì”
“Nhưng ngươi biết tứ thiếu gia của Yến Kinh, đúng không?”
Nhiều người ở bên cạnh giờ phút này sắc mặt đều có chút thay đổi.
Vì tầm nhìn hạn hẹp nên mọi người ở Dương Thành thực sự không biết lai lịch của Đường Môn là gì.
Nhưng Tứ thiếu gia của Yến Kinh đều đã từng nghe nói qua.
Bởi vì một trong bốn vị thiếu gia này là người có địa vị rất cao, bốn vị thiếu gia của Yến Kinh được nhắc đến rất nhiều ở khắp nơi.
Điều này cũng khiến cho thiên hạ biết rằng tứ thiếu của Yến Kinh một trong số đó là siêu công tử bột và thuộc thế hệ thứ hai ở Đại Hạ.
Trên đời không có kẻ ngu, ở nơi hóa hổ và rồng như Yến Kinh, được mệnh danh là tứ thiếu gia của Yến Kinh thì người đứng đằng sau chống lưng cho bốn người này cũng đủ khiến người ta tưởng tượng.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1371Bệnh viện Nhân Ái là đâu chứ?Là nơi mà những người thấp kém có thể vào sao?Điều này thật là hài hước!Lý Anh Kiệt tức giận, lúc này lớn tiếng nói: “Bà thật sự là vô phép tắc, bà chỗ nào giống bác sĩ?Tôi nhất định phải tố cáo bài!”“Chát!”Đường Tử Ngọc bước tới, tát vào mặt Lý Anh Kiệt một cái, sau đó lạnh lùng quát: “Tố cáo đi!Dùng cái này để uy hiếp tôi, anh cho rằng tôi sẽ sợ sao?”Lý Anh Kiệt không kịp chuẩn bị, bị tát suýt nữa ngã xuống đất, lúc này đang che mặt, trông khá chật vật.“Ầm!”Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh không có ý xem tiếp diễn biến mà trực tiếp tiến thẳng lên phía trước đá vào bụng Đường Tử Ngọc.“A!”Đường Tử Ngọc hét lên một tiếng, cả người lúc này bay ra ngoài.“Đánh người rồi! Đánh người rồi!”Mấy cô y tá la thất thanh.Các nhân viên bảo vệ cũng kinh ngạc nhìn cảnh này, sắc mặt hết sức khó coi, hiển nhiên là không ngờ lại xảy ra chuyện này.Đường Tử Ngọc không chỉ là trưởng khoa của bệnh viện Nhân Ái, mà điều quan trọng là bà ta còn là thành viên của Đường Môn!Những người thuộc Đường Môn luôn tự cao tự đại và không xem ai ra gì!Bất kể là ai, ở trước mặt Đường Tử Ngọc đều chỉ có thể cúi đầu.Nghe nói có lần người thừa kế của một gia tộc hạng nhất quấy rối tình dục Đường Tử Ngọc trong bệnh viện, kết quả là bị Đường Tử Ngọc đánh gấy tay chân, thế mà gia tộc hạng nhất đó đến cái rắm còn không dám thả.Với xuất thân từ Đường Môn và thực lực của Đường Tử Ngọc mà nói giờ phút này bà ta thật sự bị một người kém cỏi đá?Cảnh này quả thực làm người ta khó có thể tin được.Đừng nói tới năng lực của Đường Tử Ngọc có thể lay động cả Dương Thành, ngay cả mấy chục nhân viên bảo vệ có mặt cũng đủ để Bùi Nguyên Minh ăn đòn một trận.Đường Tử Ngọc ngẩn người một hồi mới chật vật đứng dậy, ôm bụng nhìn Bùi Nguyên Minh tức giận nói: “Đồ khốn kiếp! Ngươi dám đánh ta!!”“Cậu có biết tôi là ai không?”Lúc này, Đường Tử Ngọc nghiêm giọng đe dọa Bùi Nguyên Minh, nhưng bà ta có thể cảm nhận rõ ràng Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không coi bà ta ra gì.Điều này khiến Đường Tử Ngọc vốn luôn tự cao tự đại, vô cùng tức giận, chỉ vào Bùi Nguyên Minh quát lớn: “Cậu có biết lai lịch của tôi là gì không?”Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Dù xuất thân như thế nào, bà cũng không có tư cách kiêu ngạo trước mặt tôi”.“Nói bà không có y đức, chính là không có y đức.”“Bây giờ nếu bà quỳ xuống xin lỗi tôi và bạn của tôi, tôi có thể tha cho bà”.“Ngươi … Đường Tử Ngọc tức giận đến nỗi cả người run cầm cập, một lát sau cười lạnh nói: “Tôi đã sớm biết Dương Thành đều là nhà quê, quả thế thật”“Ngươi còn không biết Yến Kinh Đường Môn là cái gì, còn dám khiêu khích bệnh viện Nhân Ái sao?”“Yến Kinh Đường Môn rất lợi hại sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.Đường Tử Ngôn vẻ mặt tự hào nói: “Lợi hại lắm? Tôi nói cho cậu biết, nó đặc biệt lợi hại!Nhưng cậu, một kẻ thấp kém, hẳn là chưa từng nghe qua Đường Môn, huống chỉ là hiểu được hai chữ này đại biểu cho cái g씓Nhưng ngươi biết tứ thiếu gia của Yến Kinh, đúng không?”Nhiều người ở bên cạnh giờ phút này sắc mặt đều có chút thay đổi.Vì tầm nhìn hạn hẹp nên mọi người ở Dương Thành thực sự không biết lai lịch của Đường Môn là gì.Nhưng Tứ thiếu gia của Yến Kinh đều đã từng nghe nói qua.Bởi vì một trong bốn vị thiếu gia này là người có địa vị rất cao, bốn vị thiếu gia của Yến Kinh được nhắc đến rất nhiều ở khắp nơi.Điều này cũng khiến cho thiên hạ biết rằng tứ thiếu của Yến Kinh một trong số đó là siêu công tử bột và thuộc thế hệ thứ hai ở Đại Hạ.Trên đời không có kẻ ngu, ở nơi hóa hổ và rồng như Yến Kinh, được mệnh danh là tứ thiếu gia của Yến Kinh thì người đứng đằng sau chống lưng cho bốn người này cũng đủ khiến người ta tưởng tượng.