Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 1414

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1414Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến những người này, mà chính là ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó điềm tĩnh nói: “Chốc nữa Lý Hàn Thiên sẽ tới làm thủ tục bàn giao.”“Trước khi làm thủ tục, tôi muốn nói vài chuyện”“Thứ nhất, tất cả tài sản của bộ hành chính Đà Nẵng đều sẽ cho vào quỹ từ thiện của tập đoàn Thiện Nhân. Từ đó trở đi, lợi nhuận thu được từ hoạt động của số tài sản này, đều sẽ dùng để làm từ thiện ““Thứ hai, nếu như các quản lý cấp cao và thành phần cốt cán bằng lòng ở lại, tôi sẽ tăng lương cho mỗi người thêm ba mươi phần trăm”“Nhưng tôi phải nói trước, khi làm việc cho tập đoàn Thiện Nhân, tôi sẽ thay đổi phong cách làm việc trước đây của mọi người, ai dám thể hiện cái gọi là dáng vẻ hơn người của Băng Quốc các người, vậy thật xin lỗi, toàn bộ những người đó cút hết đi cho khuất mắt tôi!”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, vừa nhắc đến lợi ích, lại vừa có cảnh cáo.Ban đầu, dựa theo ý kiến của anh thì sẽ sa thải tất cả những người Băng Quốc.Chẳng qua Hạ Vân lại cho rằng, số tài sản này được vận hành bởi người Băng Quốc trong một thời gian, nếu như bọn họ sa thải tất cả những người Băng Quốc mà không biết quy tắc vận hành số tài sản này, nói không chừng có thể sẽ làm mất giá trị tài sản.Sau khi cân nhắc điều này, Bùi Nguyên Minh mới giữ lại đám nhân viên cũ.Tuy nhiên nếu như những người này chạm vào giới hạn cuối cùng của anh, vậy thì chắc chắn sẽ bị sa thải.Đám quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán nhìn nhau, mặt đổi mặt, nhưng một lúc sau, không ai dám tiến lên phía trước đề nghị từ chức.Bởi vì đề nghị tăng thêm ba mươi phần trăm lương kia quá hấp dẫn.Còn về việc để cho bọn họ bỏ phong cách làm việc của Băng Quốc đi?Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần tiên đủ nhiều, ngay cả việc bán Băng Quốc đi, đều không vấn đề gì.Sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn qua Phác Tuấn Sơn.Phác Tuấn Sơn thấy Bùi Nguyên Minh nhìn qua đây, ngay lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.Anh ta biết rất rõ, sự việc đã đến mức này, Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ †ìm mình tính số.Tuy nhiên anh ta không cầu xin tha thứ, mà lại ngẩng cao đầu, giống như một con gà trống vậy.Anh ta không giống với những quản lý cấp cao Băng Quốc khác, anh ta đến từ một gia tộc rất lớn ở Băng Quốc, ngay cả ở trong nội bộ tài phiệt Thượng Tinh, anh ta cũng có chút quyên thế, anh ta không thể bị Bùi Nguyên Minh bắt nạt một cách tùy tiện được.Bùi Nguyên Minh không để ý nhiều như vậy, mà thờ ơ nói: “Thứ ba, sa thải Phác Tuấn Sơn, bao gồm cả nhóm của anh ta”“Còn về lý do, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy không thoải mái.”Câu nói này của Bùi Nguyên Minh, quyết định số phận của Phác Tuấn Sơn.Những quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán khác đều nhìn Phác Tuấn Sơn với ánh mắt chế giêu, vừa nấy tên này còn nhảy qua nhảy lại nói bản thân mình và ông chủ mới như thế này, như thế kia…Bây giờ trực tiếp bị sa thải rồi?Hả?“Cậu sa thải tôi? Cậu thế mà sa thải tôi! Ngay cả Lý Hàn Thiên cũng không dám sa thải tôi! Thì cậu có tư cách gì chứ?”Phác Tuấn Sơn sững sờ trong chốc lát, sau đó nội giận đùng đùng.Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Bởi vì, tôi là tổng giám đốc”Lý Anh Kiệt – quản lí an ninh ngay lập tức đi đến phía sau, xách cổ Phác Tuấn Sơn lên, ném anh ta ra ngoài.Phác Tuấn Sơn vừa vật lộn vừa tức giận hét lên: “Tên họ Bùi kia, cậu không được sa thải tôi!Tôi nắm rõ về tất cả hợp đồng nghiệp vụ, nếu cậu dám sa thải tôi, tôi sẽ bán hết những bí mật thương mại kia công ty đối thủ của cậu “Còn nữa, tôi sẽ đi nói với đại diện Lý Vân Thiên rằng, tập đoàn Thiện Nhân các cậu dám tìm cách âm mưu chiếm đoạt tài sản của tài phiệt Thượng-Tinh, các.cậu đợi chết đi!”“Đợi chút, tôi quên mất một chuyện…”Bùi Nguyên Minh đột nhiên lên tiếng.Một nụ cười đắc ý nở trên khuôn mặt của Phác Tuấn Sơn: “Biết sợ rồi đúng không, tôi nói cho cậu biết..”“Lát nữa nhớ phải đánh gấy hai chân anh ta, dạy cho anh ta một bài học.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói, một câu nói quyết định số mệnh của Phác Tuấn Sơn.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1414Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến những người này, mà chính là ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó điềm tĩnh nói: “Chốc nữa Lý Hàn Thiên sẽ tới làm thủ tục bàn giao.”“Trước khi làm thủ tục, tôi muốn nói vài chuyện”“Thứ nhất, tất cả tài sản của bộ hành chính Đà Nẵng đều sẽ cho vào quỹ từ thiện của tập đoàn Thiện Nhân. Từ đó trở đi, lợi nhuận thu được từ hoạt động của số tài sản này, đều sẽ dùng để làm từ thiện ““Thứ hai, nếu như các quản lý cấp cao và thành phần cốt cán bằng lòng ở lại, tôi sẽ tăng lương cho mỗi người thêm ba mươi phần trăm”“Nhưng tôi phải nói trước, khi làm việc cho tập đoàn Thiện Nhân, tôi sẽ thay đổi phong cách làm việc trước đây của mọi người, ai dám thể hiện cái gọi là dáng vẻ hơn người của Băng Quốc các người, vậy thật xin lỗi, toàn bộ những người đó cút hết đi cho khuất mắt tôi!”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, vừa nhắc đến lợi ích, lại vừa có cảnh cáo.Ban đầu, dựa theo ý kiến của anh thì sẽ sa thải tất cả những người Băng Quốc.Chẳng qua Hạ Vân lại cho rằng, số tài sản này được vận hành bởi người Băng Quốc trong một thời gian, nếu như bọn họ sa thải tất cả những người Băng Quốc mà không biết quy tắc vận hành số tài sản này, nói không chừng có thể sẽ làm mất giá trị tài sản.Sau khi cân nhắc điều này, Bùi Nguyên Minh mới giữ lại đám nhân viên cũ.Tuy nhiên nếu như những người này chạm vào giới hạn cuối cùng của anh, vậy thì chắc chắn sẽ bị sa thải.Đám quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán nhìn nhau, mặt đổi mặt, nhưng một lúc sau, không ai dám tiến lên phía trước đề nghị từ chức.Bởi vì đề nghị tăng thêm ba mươi phần trăm lương kia quá hấp dẫn.Còn về việc để cho bọn họ bỏ phong cách làm việc của Băng Quốc đi?Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần tiên đủ nhiều, ngay cả việc bán Băng Quốc đi, đều không vấn đề gì.Sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn qua Phác Tuấn Sơn.Phác Tuấn Sơn thấy Bùi Nguyên Minh nhìn qua đây, ngay lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.Anh ta biết rất rõ, sự việc đã đến mức này, Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ †ìm mình tính số.Tuy nhiên anh ta không cầu xin tha thứ, mà lại ngẩng cao đầu, giống như một con gà trống vậy.Anh ta không giống với những quản lý cấp cao Băng Quốc khác, anh ta đến từ một gia tộc rất lớn ở Băng Quốc, ngay cả ở trong nội bộ tài phiệt Thượng Tinh, anh ta cũng có chút quyên thế, anh ta không thể bị Bùi Nguyên Minh bắt nạt một cách tùy tiện được.Bùi Nguyên Minh không để ý nhiều như vậy, mà thờ ơ nói: “Thứ ba, sa thải Phác Tuấn Sơn, bao gồm cả nhóm của anh ta”“Còn về lý do, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy không thoải mái.”Câu nói này của Bùi Nguyên Minh, quyết định số phận của Phác Tuấn Sơn.Những quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán khác đều nhìn Phác Tuấn Sơn với ánh mắt chế giêu, vừa nấy tên này còn nhảy qua nhảy lại nói bản thân mình và ông chủ mới như thế này, như thế kia…Bây giờ trực tiếp bị sa thải rồi?Hả?“Cậu sa thải tôi? Cậu thế mà sa thải tôi! Ngay cả Lý Hàn Thiên cũng không dám sa thải tôi! Thì cậu có tư cách gì chứ?”Phác Tuấn Sơn sững sờ trong chốc lát, sau đó nội giận đùng đùng.Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Bởi vì, tôi là tổng giám đốc”Lý Anh Kiệt – quản lí an ninh ngay lập tức đi đến phía sau, xách cổ Phác Tuấn Sơn lên, ném anh ta ra ngoài.Phác Tuấn Sơn vừa vật lộn vừa tức giận hét lên: “Tên họ Bùi kia, cậu không được sa thải tôi!Tôi nắm rõ về tất cả hợp đồng nghiệp vụ, nếu cậu dám sa thải tôi, tôi sẽ bán hết những bí mật thương mại kia công ty đối thủ của cậu “Còn nữa, tôi sẽ đi nói với đại diện Lý Vân Thiên rằng, tập đoàn Thiện Nhân các cậu dám tìm cách âm mưu chiếm đoạt tài sản của tài phiệt Thượng-Tinh, các.cậu đợi chết đi!”“Đợi chút, tôi quên mất một chuyện…”Bùi Nguyên Minh đột nhiên lên tiếng.Một nụ cười đắc ý nở trên khuôn mặt của Phác Tuấn Sơn: “Biết sợ rồi đúng không, tôi nói cho cậu biết..”“Lát nữa nhớ phải đánh gấy hai chân anh ta, dạy cho anh ta một bài học.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói, một câu nói quyết định số mệnh của Phác Tuấn Sơn.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1414Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến những người này, mà chính là ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó điềm tĩnh nói: “Chốc nữa Lý Hàn Thiên sẽ tới làm thủ tục bàn giao.”“Trước khi làm thủ tục, tôi muốn nói vài chuyện”“Thứ nhất, tất cả tài sản của bộ hành chính Đà Nẵng đều sẽ cho vào quỹ từ thiện của tập đoàn Thiện Nhân. Từ đó trở đi, lợi nhuận thu được từ hoạt động của số tài sản này, đều sẽ dùng để làm từ thiện ““Thứ hai, nếu như các quản lý cấp cao và thành phần cốt cán bằng lòng ở lại, tôi sẽ tăng lương cho mỗi người thêm ba mươi phần trăm”“Nhưng tôi phải nói trước, khi làm việc cho tập đoàn Thiện Nhân, tôi sẽ thay đổi phong cách làm việc trước đây của mọi người, ai dám thể hiện cái gọi là dáng vẻ hơn người của Băng Quốc các người, vậy thật xin lỗi, toàn bộ những người đó cút hết đi cho khuất mắt tôi!”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, vừa nhắc đến lợi ích, lại vừa có cảnh cáo.Ban đầu, dựa theo ý kiến của anh thì sẽ sa thải tất cả những người Băng Quốc.Chẳng qua Hạ Vân lại cho rằng, số tài sản này được vận hành bởi người Băng Quốc trong một thời gian, nếu như bọn họ sa thải tất cả những người Băng Quốc mà không biết quy tắc vận hành số tài sản này, nói không chừng có thể sẽ làm mất giá trị tài sản.Sau khi cân nhắc điều này, Bùi Nguyên Minh mới giữ lại đám nhân viên cũ.Tuy nhiên nếu như những người này chạm vào giới hạn cuối cùng của anh, vậy thì chắc chắn sẽ bị sa thải.Đám quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán nhìn nhau, mặt đổi mặt, nhưng một lúc sau, không ai dám tiến lên phía trước đề nghị từ chức.Bởi vì đề nghị tăng thêm ba mươi phần trăm lương kia quá hấp dẫn.Còn về việc để cho bọn họ bỏ phong cách làm việc của Băng Quốc đi?Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần tiên đủ nhiều, ngay cả việc bán Băng Quốc đi, đều không vấn đề gì.Sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn qua Phác Tuấn Sơn.Phác Tuấn Sơn thấy Bùi Nguyên Minh nhìn qua đây, ngay lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.Anh ta biết rất rõ, sự việc đã đến mức này, Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ †ìm mình tính số.Tuy nhiên anh ta không cầu xin tha thứ, mà lại ngẩng cao đầu, giống như một con gà trống vậy.Anh ta không giống với những quản lý cấp cao Băng Quốc khác, anh ta đến từ một gia tộc rất lớn ở Băng Quốc, ngay cả ở trong nội bộ tài phiệt Thượng Tinh, anh ta cũng có chút quyên thế, anh ta không thể bị Bùi Nguyên Minh bắt nạt một cách tùy tiện được.Bùi Nguyên Minh không để ý nhiều như vậy, mà thờ ơ nói: “Thứ ba, sa thải Phác Tuấn Sơn, bao gồm cả nhóm của anh ta”“Còn về lý do, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy không thoải mái.”Câu nói này của Bùi Nguyên Minh, quyết định số phận của Phác Tuấn Sơn.Những quản lý cấp cao và nhân viên cốt cán khác đều nhìn Phác Tuấn Sơn với ánh mắt chế giêu, vừa nấy tên này còn nhảy qua nhảy lại nói bản thân mình và ông chủ mới như thế này, như thế kia…Bây giờ trực tiếp bị sa thải rồi?Hả?“Cậu sa thải tôi? Cậu thế mà sa thải tôi! Ngay cả Lý Hàn Thiên cũng không dám sa thải tôi! Thì cậu có tư cách gì chứ?”Phác Tuấn Sơn sững sờ trong chốc lát, sau đó nội giận đùng đùng.Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Bởi vì, tôi là tổng giám đốc”Lý Anh Kiệt – quản lí an ninh ngay lập tức đi đến phía sau, xách cổ Phác Tuấn Sơn lên, ném anh ta ra ngoài.Phác Tuấn Sơn vừa vật lộn vừa tức giận hét lên: “Tên họ Bùi kia, cậu không được sa thải tôi!Tôi nắm rõ về tất cả hợp đồng nghiệp vụ, nếu cậu dám sa thải tôi, tôi sẽ bán hết những bí mật thương mại kia công ty đối thủ của cậu “Còn nữa, tôi sẽ đi nói với đại diện Lý Vân Thiên rằng, tập đoàn Thiện Nhân các cậu dám tìm cách âm mưu chiếm đoạt tài sản của tài phiệt Thượng-Tinh, các.cậu đợi chết đi!”“Đợi chút, tôi quên mất một chuyện…”Bùi Nguyên Minh đột nhiên lên tiếng.Một nụ cười đắc ý nở trên khuôn mặt của Phác Tuấn Sơn: “Biết sợ rồi đúng không, tôi nói cho cậu biết..”“Lát nữa nhớ phải đánh gấy hai chân anh ta, dạy cho anh ta một bài học.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói, một câu nói quyết định số mệnh của Phác Tuấn Sơn.

Chương 1414