Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 1502

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1502:Tất cả mọi người đều nhìn tới mức ngây người, nhìn mơ hồ, cũng nhìn tới mức sợ hãi!Phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, quỳ gối trước mặt một tiểu bối, bị tát liên tục nhiều cái như thế, nếu nói chuyện này ra, có lẽ không ai tin tưởng!Bất kể rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có bối cảnh gì, bất kể anh gọi điện thoại cho ai.Nhưng mà cảnh tượng trước mắt thắng bại đã rõ ràng rồi!Từ lúc Sở Văn Trung quỳ xuống đất, ông ta đã mất đi tất cả tự tôn và kiêu ngạo.Mà ba mươi sáu thuộc hạ của ông ta, lúc này đều quỳ trên đất ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.€ó thể nói, vừa rồi trâu bò bao nhiêu, bây giờ thê thảm bấy nhiêu.Cảnh tượng này khiến đám người vội tới trợ uy cho Bạch Tuấn Hào đều toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, sau đó lặng yên không một tiếng động lùi về sau.Tuy mọi người không dám rời đi, nhưng lúc này đều có chung một nhận thức, đó chính là nhất định phải giữ khoảng cách với Bạch Tuấn Hào, biểu hiện không quen thuộc lắm.Trong lòng Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa tràn ngập bực bội, ước gì lúc này có thể xông lên bóp chết Bùi Nguyên Minh.Sao chuyện nhỏ như giẫm chết một tên ở rể như vậy, sẽ gian nan tới thế?Nhưng mà rất nhanh, trong đôi mắt bọn họ xuất hiện điên cuồng.Bất kể Bùi Nguyên Minh gọi điện thoại cho ai, nhưng mà Bạch Tuấn Hào tin tưởng, với phong cách làm việc của ba nuôi nhà mình, chuyện hôm nay qua đi, ông ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn trả thù!Bùi Nguyên Minh đợi chết đi, không chỉ anh phải chết, cả nhà anh đều phải chết!“Tôi mượn tên tuổi của Long Nhật Minh tới áp ông, ông rất không phục đúng không?”Bùi Nguyên Minh thấy đánh đủ rồi, lúc này vừa lau ngón tay, vừa lạnh nhạt mở miệng.Đôi mắt Sở Văn Trung tàn nhẫn, vô cùng bực tức, nhưng lúc này không thể không gật đầu nói: “Tôi phục!”Đây chính là núi xanh còn mãi nước biếc chảy hoài, núi xanh còn đấy không lo không có củi đốt, hôm nay ông ta gặp hạn, nhưng rất nhanh, ông ta có chục ngàn biện pháp đòi lại.Vào lúc này nên nhận sợ hãi đi, dù sao mặt mũi của Sở Văn Trung này đã sớm mất sạch rồi.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nhưng mà sao tôi cảm thấy, hội trưởng Sở của chúng ta không phục nhỉ? Nếu có cơ hội, ông chắc chắn sẽ giết chết tôi, thậm chí là giết cả nhà tôi, đúng không?Sở Văn Trung run rẩy một lát, nhưng mà vẫn trầm giọng nói: “Không dám, tôi thật sự phục rồi!”“Phục sao?”Bùi Nguyên Minh cười.“Phục cũng vô dụng.”“Long Môn đại diện cho quyền uy thế giới ngầm của quốc gia, loại người như ông có thể làm phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, nói lên Long Môn hiện giờ đã lệch khỏi ý nghĩa thành lập ban đầu”“Long Nhật Minh mặc kệ các ông tôi tới quản, Long Nhật Minh không giết các ông, thì để tôi giết!”“Bốp!”Còn chưa nói hết lời, Bùi Nguyên Minh không hề có dấu hiệu báo trước đạp một cái, đạp trúng đan điền chỗ bụng của Sở Văn Trung.Sở Văn Trung muốn phản kháng theo bản năng, nhưng tốc độ của ông ta chậm hơn Bùi Nguyên Minh nhiều lắm.Ngay sau đó, ông ta chỉ cảm thấy bụng mình chấn động mạnh, toàn thân giống như bị búa tạ đánh trúng, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể như sụp đổ bất cứ lúc nào.Sau đó ông ta ngay cả quỳ cũng không quỳ thẳng nổi, chỉ có thể xụi lơ trên đất, trong đôi mắt đều là đau đớn và khó có thể tin.Lúc này, ông ta giận dữ hét: “Họ Bùi kia, mày làm cái gì đấy?”“Không có gì, phế bản lĩnh toàn thân ông mà thôi”Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói.“Nếu không phải nể mặt Long Nhật Minh, bây giờ ông đã là người chết rồi!”Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, loại người giống như Sở Văn Trung, chết cũng không đáng tiếc.Nhưng nếu đúng lúc gọi điện cho Long Nhật Minh, dù sao cũng phải nể mặt vị đại trưởng lão bộ binh trước đây đúng không?“Khốn nạn..”Sở Văn Trung nổi giận hét lên một tiếng, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng ông ta cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới không có một chút sức lực.“Vô sỉ! Mày đúng là vô liêm sỉ!”“Kim Hổ, đánh gãy tay chân của đám người Bạch Tuấn Hào, ném ra khỏi Dương Thành…”“Lại dám đi vào Dương Thành, chết.”Bùi Nguyên Minh chẳng thèm liếc mắt nhìn Sở Văn Trung một cái, xoay người đá bay Bạch Tuấn Hào.

Chương 1502:

Tất cả mọi người đều nhìn tới mức ngây người, nhìn mơ hồ, cũng nhìn tới mức sợ hãi!

Phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, quỳ gối trước mặt một tiểu bối, bị tát liên tục nhiều cái như thế, nếu nói chuyện này ra, có lẽ không ai tin tưởng!

Bất kể rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có bối cảnh gì, bất kể anh gọi điện thoại cho ai.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt thắng bại đã rõ ràng rồi!

Từ lúc Sở Văn Trung quỳ xuống đất, ông ta đã mất đi tất cả tự tôn và kiêu ngạo.

Mà ba mươi sáu thuộc hạ của ông ta, lúc này đều quỳ trên đất ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

€ó thể nói, vừa rồi trâu bò bao nhiêu, bây giờ thê thảm bấy nhiêu.

Cảnh tượng này khiến đám người vội tới trợ uy cho Bạch Tuấn Hào đều toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, sau đó lặng yên không một tiếng động lùi về sau.

Tuy mọi người không dám rời đi, nhưng lúc này đều có chung một nhận thức, đó chính là nhất định phải giữ khoảng cách với Bạch Tuấn Hào, biểu hiện không quen thuộc lắm.

Trong lòng Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa tràn ngập bực bội, ước gì lúc này có thể xông lên bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Sao chuyện nhỏ như giẫm chết một tên ở rể như vậy, sẽ gian nan tới thế?

Nhưng mà rất nhanh, trong đôi mắt bọn họ xuất hiện điên cuồng.

Bất kể Bùi Nguyên Minh gọi điện thoại cho ai, nhưng mà Bạch Tuấn Hào tin tưởng, với phong cách làm việc của ba nuôi nhà mình, chuyện hôm nay qua đi, ông ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn trả thù!

Bùi Nguyên Minh đợi chết đi, không chỉ anh phải chết, cả nhà anh đều phải chết!

“Tôi mượn tên tuổi của Long Nhật Minh tới áp ông, ông rất không phục đúng không?”

Bùi Nguyên Minh thấy đánh đủ rồi, lúc này vừa lau ngón tay, vừa lạnh nhạt mở miệng.

Đôi mắt Sở Văn Trung tàn nhẫn, vô cùng bực tức, nhưng lúc này không thể không gật đầu nói: “Tôi phục!”

Đây chính là núi xanh còn mãi nước biếc chảy hoài, núi xanh còn đấy không lo không có củi đốt, hôm nay ông ta gặp hạn, nhưng rất nhanh, ông ta có chục ngàn biện pháp đòi lại.

Vào lúc này nên nhận sợ hãi đi, dù sao mặt mũi của Sở Văn Trung này đã sớm mất sạch rồi.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nhưng mà sao tôi cảm thấy, hội trưởng Sở của chúng ta không phục nhỉ? Nếu có cơ hội, ông chắc chắn sẽ giết chết tôi, thậm chí là giết cả nhà tôi, đúng không?

Sở Văn Trung run rẩy một lát, nhưng mà vẫn trầm giọng nói: “Không dám, tôi thật sự phục rồi!”

“Phục sao?”

Bùi Nguyên Minh cười.

“Phục cũng vô dụng.”

“Long Môn đại diện cho quyền uy thế giới ngầm của quốc gia, loại người như ông có thể làm phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, nói lên Long Môn hiện giờ đã lệch khỏi ý nghĩa thành lập ban đầu”

“Long Nhật Minh mặc kệ các ông tôi tới quản, Long Nhật Minh không giết các ông, thì để tôi giết!”

“Bốp!”

Còn chưa nói hết lời, Bùi Nguyên Minh không hề có dấu hiệu báo trước đạp một cái, đạp trúng đan điền chỗ bụng của Sở Văn Trung.

Sở Văn Trung muốn phản kháng theo bản năng, nhưng tốc độ của ông ta chậm hơn Bùi Nguyên Minh nhiều lắm.

Ngay sau đó, ông ta chỉ cảm thấy bụng mình chấn động mạnh, toàn thân giống như bị búa tạ đánh trúng, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể như sụp đổ bất cứ lúc nào.

Sau đó ông ta ngay cả quỳ cũng không quỳ thẳng nổi, chỉ có thể xụi lơ trên đất, trong đôi mắt đều là đau đớn và khó có thể tin.

Lúc này, ông ta giận dữ hét: “Họ Bùi kia, mày làm cái gì đấy?”

“Không có gì, phế bản lĩnh toàn thân ông mà thôi”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói.

“Nếu không phải nể mặt Long Nhật Minh, bây giờ ông đã là người chết rồi!”

Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, loại người giống như Sở Văn Trung, chết cũng không đáng tiếc.

Nhưng nếu đúng lúc gọi điện cho Long Nhật Minh, dù sao cũng phải nể mặt vị đại trưởng lão bộ binh trước đây đúng không?

“Khốn nạn..”

Sở Văn Trung nổi giận hét lên một tiếng, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng ông ta cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới không có một chút sức lực.

“Vô sỉ! Mày đúng là vô liêm sỉ!”

“Kim Hổ, đánh gãy tay chân của đám người Bạch Tuấn Hào, ném ra khỏi Dương Thành…”

“Lại dám đi vào Dương Thành, chết.”

Bùi Nguyên Minh chẳng thèm liếc mắt nhìn Sở Văn Trung một cái, xoay người đá bay Bạch Tuấn Hào.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1502:Tất cả mọi người đều nhìn tới mức ngây người, nhìn mơ hồ, cũng nhìn tới mức sợ hãi!Phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, quỳ gối trước mặt một tiểu bối, bị tát liên tục nhiều cái như thế, nếu nói chuyện này ra, có lẽ không ai tin tưởng!Bất kể rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có bối cảnh gì, bất kể anh gọi điện thoại cho ai.Nhưng mà cảnh tượng trước mắt thắng bại đã rõ ràng rồi!Từ lúc Sở Văn Trung quỳ xuống đất, ông ta đã mất đi tất cả tự tôn và kiêu ngạo.Mà ba mươi sáu thuộc hạ của ông ta, lúc này đều quỳ trên đất ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.€ó thể nói, vừa rồi trâu bò bao nhiêu, bây giờ thê thảm bấy nhiêu.Cảnh tượng này khiến đám người vội tới trợ uy cho Bạch Tuấn Hào đều toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, sau đó lặng yên không một tiếng động lùi về sau.Tuy mọi người không dám rời đi, nhưng lúc này đều có chung một nhận thức, đó chính là nhất định phải giữ khoảng cách với Bạch Tuấn Hào, biểu hiện không quen thuộc lắm.Trong lòng Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa tràn ngập bực bội, ước gì lúc này có thể xông lên bóp chết Bùi Nguyên Minh.Sao chuyện nhỏ như giẫm chết một tên ở rể như vậy, sẽ gian nan tới thế?Nhưng mà rất nhanh, trong đôi mắt bọn họ xuất hiện điên cuồng.Bất kể Bùi Nguyên Minh gọi điện thoại cho ai, nhưng mà Bạch Tuấn Hào tin tưởng, với phong cách làm việc của ba nuôi nhà mình, chuyện hôm nay qua đi, ông ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn trả thù!Bùi Nguyên Minh đợi chết đi, không chỉ anh phải chết, cả nhà anh đều phải chết!“Tôi mượn tên tuổi của Long Nhật Minh tới áp ông, ông rất không phục đúng không?”Bùi Nguyên Minh thấy đánh đủ rồi, lúc này vừa lau ngón tay, vừa lạnh nhạt mở miệng.Đôi mắt Sở Văn Trung tàn nhẫn, vô cùng bực tức, nhưng lúc này không thể không gật đầu nói: “Tôi phục!”Đây chính là núi xanh còn mãi nước biếc chảy hoài, núi xanh còn đấy không lo không có củi đốt, hôm nay ông ta gặp hạn, nhưng rất nhanh, ông ta có chục ngàn biện pháp đòi lại.Vào lúc này nên nhận sợ hãi đi, dù sao mặt mũi của Sở Văn Trung này đã sớm mất sạch rồi.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nhưng mà sao tôi cảm thấy, hội trưởng Sở của chúng ta không phục nhỉ? Nếu có cơ hội, ông chắc chắn sẽ giết chết tôi, thậm chí là giết cả nhà tôi, đúng không?Sở Văn Trung run rẩy một lát, nhưng mà vẫn trầm giọng nói: “Không dám, tôi thật sự phục rồi!”“Phục sao?”Bùi Nguyên Minh cười.“Phục cũng vô dụng.”“Long Môn đại diện cho quyền uy thế giới ngầm của quốc gia, loại người như ông có thể làm phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, nói lên Long Môn hiện giờ đã lệch khỏi ý nghĩa thành lập ban đầu”“Long Nhật Minh mặc kệ các ông tôi tới quản, Long Nhật Minh không giết các ông, thì để tôi giết!”“Bốp!”Còn chưa nói hết lời, Bùi Nguyên Minh không hề có dấu hiệu báo trước đạp một cái, đạp trúng đan điền chỗ bụng của Sở Văn Trung.Sở Văn Trung muốn phản kháng theo bản năng, nhưng tốc độ của ông ta chậm hơn Bùi Nguyên Minh nhiều lắm.Ngay sau đó, ông ta chỉ cảm thấy bụng mình chấn động mạnh, toàn thân giống như bị búa tạ đánh trúng, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể như sụp đổ bất cứ lúc nào.Sau đó ông ta ngay cả quỳ cũng không quỳ thẳng nổi, chỉ có thể xụi lơ trên đất, trong đôi mắt đều là đau đớn và khó có thể tin.Lúc này, ông ta giận dữ hét: “Họ Bùi kia, mày làm cái gì đấy?”“Không có gì, phế bản lĩnh toàn thân ông mà thôi”Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói.“Nếu không phải nể mặt Long Nhật Minh, bây giờ ông đã là người chết rồi!”Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, loại người giống như Sở Văn Trung, chết cũng không đáng tiếc.Nhưng nếu đúng lúc gọi điện cho Long Nhật Minh, dù sao cũng phải nể mặt vị đại trưởng lão bộ binh trước đây đúng không?“Khốn nạn..”Sở Văn Trung nổi giận hét lên một tiếng, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng ông ta cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới không có một chút sức lực.“Vô sỉ! Mày đúng là vô liêm sỉ!”“Kim Hổ, đánh gãy tay chân của đám người Bạch Tuấn Hào, ném ra khỏi Dương Thành…”“Lại dám đi vào Dương Thành, chết.”Bùi Nguyên Minh chẳng thèm liếc mắt nhìn Sở Văn Trung một cái, xoay người đá bay Bạch Tuấn Hào.

Chương 1502