Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 1711
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1711:Sau khi híp mắt nhìn đạo quán của Kashima Shinto Ryu xong, Bùi Nguyên Minh không nhìn thêm nữa. Sớm muộn gì mình cũng sẽ tới đây phá quán, nhưng không phải là hôm nay mà thôi.Anh đi theo Trịnh Khánh Vân tiến vào trong võ đạo quán Long Môn. Những nơi lọt vào trong tâm mắt đều là kiến trúc Giang Nam cổ kính, vô cùng tao nhã.Phân hội Long Môn thủ đô thuộc loại binh hùng tướng mạnh trong tất cả các phân hội của Long Môn. Ngoài con gà đẻ trứng vàng như tập đoàn Khai Sơn ra, thì phân hội Long Môn thủ đô đã mở gần trăm võ đạo quán ở thủ đô.Mà đạo quán ở trước mặt này chính là nơi được gọi là đệ nhất quán.Những võ quán này, ngoại trừ ngày thường được sử dụng để rèn luyện võ đạo cho các đệ tử phân hội Long Môn thủ đô ra, thì còn có thể tuyển sinh từ ngoài xã hội.Tất cả những cậu ấm, các bà chủ giới thượng lưu, đều thích tới võ đạo quán này để ghi danh, một tháng tốn mấy chục triệu để lấy tiếng.Bao gồm cả đạo quán Đảo Quốc ở gần đó, Taekwondo của Băng Quốc, cũng đều có một mục đích như vậy.Cho nên phân hội Long Môn thủ đô được xưng là một trăm nghìn đệ tử, nhưng trong đó có bảy mươi phần trăm đều là đánh bóng tên tuổi.Ba mươi nghìn người còn lại mới là đệ tử trung tâm chân chính của phân hội Long Môn thủ đô, có thể tham gia vào các loại chuyện lớn nhỏ ở nơi này.Khi Trịnh Khánh Vân dẫn Bùi Nguyên Minh vào trong võ đạo quán, bên trong võ quán đã chật kín người. Tất cả đều đã đổi đồ tập võ và đang luận bàn với nhau.Mà khi nhìn thấy hai bóng người Bùi Nguyên Minh tiến tới, thì lập tức thấy đám người Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ xuất hiện.Lúc này, trên gương mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười làm lành, rất xán lạn.“Cậu Bùi, chào buổi sáng!”“Chuyện hôm qua là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi anh!“Để biểu đạt sự áy náy của mình bữa cơm trưa hôm nay chúng tôi sẽ mời, anh tuyệt đối đừng khách sáo nhé!”“Đúng rồi, chúng tôi đã tìm thấy viên kim cương đó rồi, là tôi làm rơi trên xe, thật xin lỗi anh!”“Cậu Bùi, anh đại nhân rộng lượng, sẽ cho chúng tôi một cơ hội xin lỗi nhận tội chứ!”“Sau này, mọi người chính là bạn tốt của nhau, chắc hẳn nên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu!Đám người Chung Thanh Tùng vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn cúi đầu khom lưng.Cảnh tượng này khiến Trịnh Khánh Vân trợn mắt há hốc mồm. Tuy cô ta biết mấy người này không có ý gì tốt gì, nhưng vấn đề là lại chơi đến mức độ này luôn sao?Ngược lại, Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng: “Được rồi, nếu đã biết sai thì có thể sửa, sau này mọi người chính là bạn bè.”“Ha ha ha, tốt quá rồi, đây chính là anh nói đấy nhé!”Chung Thanh Tùng khoác vai Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt mỉm cười: “Nghe nói Bùi Nguyên Minh anh lớn hơn chúng tôi hai tuổi, vậy sau này anh chính là đại ca của chúng tôi! Các anh em, các chị em, sau này thấy anh Bùi thì phải gọi là đại ca đấy!”Chung Thanh Tùng cúi người xuống trước tiên: “Chào đại ca!”Đám người Đường Hàn Vũ đều đồng loạt hô: “Chào đại ca!”Khóe mắt của Trịnh Khánh Vân giật giật, cảm thấy cảnh tượng này có hơi vượt quá sức tưởng tượng.Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh thì lại dửng dưng, lộ ra một nụ cười, nói: “Chào mọi người.Nếu hôm nay các người chỉ tới để nhận đại ca, như vậy đi, tôi còn có chuyện phải đi trước đây”Bùi Nguyên Minh xoay người định đi.Chung Thanh Tùng lập tức nôn nóng, hôm nay bọn họ tới đây nhận người “đại ca” này, cũng không phải là tới để mất thể diện, mà là còn có mục đích khác.Thấy anh định đi, Chung Thanh Tùng vội vàng nói: “Đại ca, nếu đã tới trước đừng vội đi. Hôm nay đám đàn em còn có một chuyện cần đại ca anh giúp.”Không đợi anh mở miệng, vừa nhìn đã thấy một thanh niên cao lớn và đẹp trai, bước ra từ bên trong nội viện của võ đạo quán, trên gương mặt mang theo vẻ cười như không cười.“Ồ, cậu Chung, tôi đã sớm nói rồi,nếu chán sống thì cậu cứ tới võ đạo quán của chúng tôi.Cậu coi lời của tôi là gió thổi bên tai sao?”
Chương 1711:
Sau khi híp mắt nhìn đạo quán của Kashima Shinto Ryu xong, Bùi Nguyên Minh không nhìn thêm nữa. Sớm muộn gì mình cũng sẽ tới đây phá quán, nhưng không phải là hôm nay mà thôi.
Anh đi theo Trịnh Khánh Vân tiến vào trong võ đạo quán Long Môn. Những nơi lọt vào trong tâm mắt đều là kiến trúc Giang Nam cổ kính, vô cùng tao nhã.
Phân hội Long Môn thủ đô thuộc loại binh hùng tướng mạnh trong tất cả các phân hội của Long Môn. Ngoài con gà đẻ trứng vàng như tập đoàn Khai Sơn ra, thì phân hội Long Môn thủ đô đã mở gần trăm võ đạo quán ở thủ đô.
Mà đạo quán ở trước mặt này chính là nơi được gọi là đệ nhất quán.
Những võ quán này, ngoại trừ ngày thường được sử dụng để rèn luyện võ đạo cho các đệ tử phân hội Long Môn thủ đô ra, thì còn có thể tuyển sinh từ ngoài xã hội.
Tất cả những cậu ấm, các bà chủ giới thượng lưu, đều thích tới võ đạo quán này để ghi danh, một tháng tốn mấy chục triệu để lấy tiếng.
Bao gồm cả đạo quán Đảo Quốc ở gần đó, Taekwondo của Băng Quốc, cũng đều có một mục đích như vậy.
Cho nên phân hội Long Môn thủ đô được xưng là một trăm nghìn đệ tử, nhưng trong đó có bảy mươi phần trăm đều là đánh bóng tên tuổi.
Ba mươi nghìn người còn lại mới là đệ tử trung tâm chân chính của phân hội Long Môn thủ đô, có thể tham gia vào các loại chuyện lớn nhỏ ở nơi này.
Khi Trịnh Khánh Vân dẫn Bùi Nguyên Minh vào trong võ đạo quán, bên trong võ quán đã chật kín người. Tất cả đều đã đổi đồ tập võ và đang luận bàn với nhau.
Mà khi nhìn thấy hai bóng người Bùi Nguyên Minh tiến tới, thì lập tức thấy đám người Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ xuất hiện.
Lúc này, trên gương mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười làm lành, rất xán lạn.
“Cậu Bùi, chào buổi sáng!”
“Chuyện hôm qua là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi anh!
“Để biểu đạt sự áy náy của mình bữa cơm trưa hôm nay chúng tôi sẽ mời, anh tuyệt đối đừng khách sáo nhé!”
“Đúng rồi, chúng tôi đã tìm thấy viên kim cương đó rồi, là tôi làm rơi trên xe, thật xin lỗi anh!”
“Cậu Bùi, anh đại nhân rộng lượng, sẽ cho chúng tôi một cơ hội xin lỗi nhận tội chứ!”
“Sau này, mọi người chính là bạn tốt của nhau, chắc hẳn nên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu!
Đám người Chung Thanh Tùng vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn cúi đầu khom lưng.
Cảnh tượng này khiến Trịnh Khánh Vân trợn mắt há hốc mồm. Tuy cô ta biết mấy người này không có ý gì tốt gì, nhưng vấn đề là lại chơi đến mức độ này luôn sao?
Ngược lại, Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng: “Được rồi, nếu đã biết sai thì có thể sửa, sau này mọi người chính là bạn bè.”
“Ha ha ha, tốt quá rồi, đây chính là anh nói đấy nhé!”
Chung Thanh Tùng khoác vai Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt mỉm cười: “Nghe nói Bùi Nguyên Minh anh lớn hơn chúng tôi hai tuổi, vậy sau này anh chính là đại ca của chúng tôi! Các anh em, các chị em, sau này thấy anh Bùi thì phải gọi là đại ca đấy!”
Chung Thanh Tùng cúi người xuống trước tiên: “Chào đại ca!”
Đám người Đường Hàn Vũ đều đồng loạt hô: “Chào đại ca!”
Khóe mắt của Trịnh Khánh Vân giật giật, cảm thấy cảnh tượng này có hơi vượt quá sức tưởng tượng.
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh thì lại dửng dưng, lộ ra một nụ cười, nói: “Chào mọi người.
Nếu hôm nay các người chỉ tới để nhận đại ca, như vậy đi, tôi còn có chuyện phải đi trước đây”
Bùi Nguyên Minh xoay người định đi.
Chung Thanh Tùng lập tức nôn nóng, hôm nay bọn họ tới đây nhận người “đại ca” này, cũng không phải là tới để mất thể diện, mà là còn có mục đích khác.
Thấy anh định đi, Chung Thanh Tùng vội vàng nói: “Đại ca, nếu đã tới trước đừng vội đi. Hôm nay đám đàn em còn có một chuyện cần đại ca anh giúp.”
Không đợi anh mở miệng, vừa nhìn đã thấy một thanh niên cao lớn và đẹp trai, bước ra từ bên trong nội viện của võ đạo quán, trên gương mặt mang theo vẻ cười như không cười.
“Ồ, cậu Chung, tôi đã sớm nói rồi,nếu chán sống thì cậu cứ tới võ đạo quán của chúng tôi.
Cậu coi lời của tôi là gió thổi bên tai sao?”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1711:Sau khi híp mắt nhìn đạo quán của Kashima Shinto Ryu xong, Bùi Nguyên Minh không nhìn thêm nữa. Sớm muộn gì mình cũng sẽ tới đây phá quán, nhưng không phải là hôm nay mà thôi.Anh đi theo Trịnh Khánh Vân tiến vào trong võ đạo quán Long Môn. Những nơi lọt vào trong tâm mắt đều là kiến trúc Giang Nam cổ kính, vô cùng tao nhã.Phân hội Long Môn thủ đô thuộc loại binh hùng tướng mạnh trong tất cả các phân hội của Long Môn. Ngoài con gà đẻ trứng vàng như tập đoàn Khai Sơn ra, thì phân hội Long Môn thủ đô đã mở gần trăm võ đạo quán ở thủ đô.Mà đạo quán ở trước mặt này chính là nơi được gọi là đệ nhất quán.Những võ quán này, ngoại trừ ngày thường được sử dụng để rèn luyện võ đạo cho các đệ tử phân hội Long Môn thủ đô ra, thì còn có thể tuyển sinh từ ngoài xã hội.Tất cả những cậu ấm, các bà chủ giới thượng lưu, đều thích tới võ đạo quán này để ghi danh, một tháng tốn mấy chục triệu để lấy tiếng.Bao gồm cả đạo quán Đảo Quốc ở gần đó, Taekwondo của Băng Quốc, cũng đều có một mục đích như vậy.Cho nên phân hội Long Môn thủ đô được xưng là một trăm nghìn đệ tử, nhưng trong đó có bảy mươi phần trăm đều là đánh bóng tên tuổi.Ba mươi nghìn người còn lại mới là đệ tử trung tâm chân chính của phân hội Long Môn thủ đô, có thể tham gia vào các loại chuyện lớn nhỏ ở nơi này.Khi Trịnh Khánh Vân dẫn Bùi Nguyên Minh vào trong võ đạo quán, bên trong võ quán đã chật kín người. Tất cả đều đã đổi đồ tập võ và đang luận bàn với nhau.Mà khi nhìn thấy hai bóng người Bùi Nguyên Minh tiến tới, thì lập tức thấy đám người Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ xuất hiện.Lúc này, trên gương mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười làm lành, rất xán lạn.“Cậu Bùi, chào buổi sáng!”“Chuyện hôm qua là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi anh!“Để biểu đạt sự áy náy của mình bữa cơm trưa hôm nay chúng tôi sẽ mời, anh tuyệt đối đừng khách sáo nhé!”“Đúng rồi, chúng tôi đã tìm thấy viên kim cương đó rồi, là tôi làm rơi trên xe, thật xin lỗi anh!”“Cậu Bùi, anh đại nhân rộng lượng, sẽ cho chúng tôi một cơ hội xin lỗi nhận tội chứ!”“Sau này, mọi người chính là bạn tốt của nhau, chắc hẳn nên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu!Đám người Chung Thanh Tùng vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn cúi đầu khom lưng.Cảnh tượng này khiến Trịnh Khánh Vân trợn mắt há hốc mồm. Tuy cô ta biết mấy người này không có ý gì tốt gì, nhưng vấn đề là lại chơi đến mức độ này luôn sao?Ngược lại, Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng: “Được rồi, nếu đã biết sai thì có thể sửa, sau này mọi người chính là bạn bè.”“Ha ha ha, tốt quá rồi, đây chính là anh nói đấy nhé!”Chung Thanh Tùng khoác vai Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt mỉm cười: “Nghe nói Bùi Nguyên Minh anh lớn hơn chúng tôi hai tuổi, vậy sau này anh chính là đại ca của chúng tôi! Các anh em, các chị em, sau này thấy anh Bùi thì phải gọi là đại ca đấy!”Chung Thanh Tùng cúi người xuống trước tiên: “Chào đại ca!”Đám người Đường Hàn Vũ đều đồng loạt hô: “Chào đại ca!”Khóe mắt của Trịnh Khánh Vân giật giật, cảm thấy cảnh tượng này có hơi vượt quá sức tưởng tượng.Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh thì lại dửng dưng, lộ ra một nụ cười, nói: “Chào mọi người.Nếu hôm nay các người chỉ tới để nhận đại ca, như vậy đi, tôi còn có chuyện phải đi trước đây”Bùi Nguyên Minh xoay người định đi.Chung Thanh Tùng lập tức nôn nóng, hôm nay bọn họ tới đây nhận người “đại ca” này, cũng không phải là tới để mất thể diện, mà là còn có mục đích khác.Thấy anh định đi, Chung Thanh Tùng vội vàng nói: “Đại ca, nếu đã tới trước đừng vội đi. Hôm nay đám đàn em còn có một chuyện cần đại ca anh giúp.”Không đợi anh mở miệng, vừa nhìn đã thấy một thanh niên cao lớn và đẹp trai, bước ra từ bên trong nội viện của võ đạo quán, trên gương mặt mang theo vẻ cười như không cười.“Ồ, cậu Chung, tôi đã sớm nói rồi,nếu chán sống thì cậu cứ tới võ đạo quán của chúng tôi.Cậu coi lời của tôi là gió thổi bên tai sao?”