Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 1762
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1762:“Ai là mẹ vợ của anh chứ?”“Đồ không biết xấu hổi”Uông Linh Đan hung dữ trừng mắt nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Minh, thế nhưng cô ta không thể không thừa nhận, bị Bùi Nguyên Minh trêu chọc như thế, tâm trạng nặng nê của cô ta đã tốt hơn nhiều.Lúc này đây, sau khi suy nghĩ một lát, Uông Linh Đan thở dài nói.“Mẹ tôi là vợ cả của ba tôi, hơn nữa năm đó bà ấy cũng là một trong những thành viên cấp cao của phân hội Long Môn thủ đô, sau khi hai người bọn họ kết hôn cũng coi như là hòa thuận, hạnh phúc, tôn trọng lẫn nhau.”“Nhưng vào năm tôi mười tám tuổi, ba tôi đột nhiên dẫn một người phụ nữ về nhà, người phụ nữ này chính là Kim Tuyết Ngọc.”“Theo như lời ba tôi nói, Kim Tuyết Ngọc là con gái nhà họ Kim ở Kim Lăng, thân phận hiển hách, đối với việc ông ấy lên chức phân hội trưởng mà nói là một sự giúp đỡ rất lớn”“Vì thế ông ấy hy vọng mẹ tôi có thể “thoái vị”nhường chức, chủ động đưa ra ly hôn”“Nhưng mẹ tôi là người tập võ, tính cách của bà ấy rất kiên cường, sao bà ấy có thể đồng ý được chứ? Chẳng những bà ấy từ chối, hơn nữa còn tự tay tát Kim Tuyết Ngọc một cái…“Sau đó…”“Tối hôm đó, có mấy cao thủ tu luyện võ cổ xâm nhập vào trong nhà tôi, mẹ của tôi không địch lại được bọn họ, bà ấy bị thương nặng, từ đó võ công bị phế đi, co quắp trên giường hôn mê…”“Mà người phụ nữ kia cũng thuận lợi gả cho ba tôi, đồng thời ba tôi thế mà sinh lòng áy náy, ông ấy đã đưa mẹ tôi – Người đã biến thành người thực vật đến một viện an dưỡng ở Bắc Âu”“Khi đó mặc dù tôi loáng thoáng biết được một số chân tướng, thế nhưng tuổi tác của tôi quá nhỏ, không quyền không tiền, sao có thể đấu được với Kim Tuyết Ngọc chứ?”“Những năm gần đây, Kim Tuyết Ngọc càng thêm dùng tiền thuốc men của mẹ để khổng chế tôi, âm mưu biến tôi thành công cụ trong tay cô ta.”“Nhất là sau khi hội trưởng Sở Văn Trung chết, cô ta vì muốn nâng ba tôi lên vị trí hội trưởng đã liên thủ với nhà họ Chân ở thủ đô”“Mà điều kiện của Chân Vũ Long là gì thì anh cũng biết rồi đó, đó chính là để tôi gả cho anh tai”Uông Linh Đan dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra mọi chuyện, nhưng cho dù như thế thì trong lúc vô thức, chân ga của chiếc xe Ferrari này cũng bắt đầu gầm rú.“Mặc dù Chân Vũ Long là thế tử nhà họ Chân ở thủ đô, là một trong sáu thế tử ở thủ đô này, nhưng đối với anh ta, tôi chẳng có chút cảm giác nào.”“Bởi vì ở trong mắt tôi, anh ta và ba tôi là cùng một loại người.”“Hôm nay anh ta có thể vì lợi ích mà cưới tôi thì ngày mai anh ta cũng có thể vì lợi ích mà đánh tôi vào vực sâu vạn trượng!”“Cho nên yêu câu gả cho Chân Vũ Long kia, cho dù như thế nào thì tôi cũng sẽ không đồng ý!”“Hôm nay tôi dẫn anh đến đây chính là vì để cho Kim Tuyết Ngọc hết hy vọng, nhưng không nghĩ đến anh lại xúc động như thế, vậy mà cùng cô ta có xung đột.”“Vốn dĩ tôi đã quyết định, sau khi lợi dụng anh xong sẽ đưa anh ra nước ngoài, ngay cả thân phận mới, tôi cũng đã giúp anh làm xong rồi, cũng chuẩn bị xong tiền”“Bây giờ chuyện đã phát triển đến một bước này, anh càng nên rời đi!”Nói đến đây, Uông Linh Đan nắm chặt tay Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói.“Bùi Nguyên Minh, tôi biết anh lợi hại, thế nhưng chuyện này anh hãy nghe tôi, anh đi đi”“Không thể vì chuyện của tôi mà làm liên lụy đến bản thân mình được”“Như vậy cả đời này tôi sẽ cảm thấy áy náy”Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, anh cảm giác được Uông Linh Đan thật lòng thật dạ, vị thiên kim tiểu thư giàu có này quả thật sợ anh xảy ra chuyện, mà không phải giả trân bảo anh rời đi.Sau khi chăm chú nhìn gương mặt Uông Linh Đan một lúc, Bùi Nguyên Minh đột nhiên nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đấy khẽ cười một tiếng.“Bây giờ nói mấy lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa”“Tôi không đi được.”“Không thể không thừa nhận, mẹ nhỏ của cô rất có bản lĩnh”“Cô ta thật sự không sợ tôi giết chết cô ta ài Trong tiếng cười khẽ của Bùi Nguyên Minh, Uông Linh Đan nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thì thấy hai chiếc xe Toyota theo sát phía sau, ánh đèn pha…
Chương 1762:
“Ai là mẹ vợ của anh chứ?”
“Đồ không biết xấu hổi”
Uông Linh Đan hung dữ trừng mắt nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Minh, thế nhưng cô ta không thể không thừa nhận, bị Bùi Nguyên Minh trêu chọc như thế, tâm trạng nặng nê của cô ta đã tốt hơn nhiều.
Lúc này đây, sau khi suy nghĩ một lát, Uông Linh Đan thở dài nói.
“Mẹ tôi là vợ cả của ba tôi, hơn nữa năm đó bà ấy cũng là một trong những thành viên cấp cao của phân hội Long Môn thủ đô, sau khi hai người bọn họ kết hôn cũng coi như là hòa thuận, hạnh phúc, tôn trọng lẫn nhau.”
“Nhưng vào năm tôi mười tám tuổi, ba tôi đột nhiên dẫn một người phụ nữ về nhà, người phụ nữ này chính là Kim Tuyết Ngọc.”
“Theo như lời ba tôi nói, Kim Tuyết Ngọc là con gái nhà họ Kim ở Kim Lăng, thân phận hiển hách, đối với việc ông ấy lên chức phân hội trưởng mà nói là một sự giúp đỡ rất lớn”
“Vì thế ông ấy hy vọng mẹ tôi có thể “thoái vị”
nhường chức, chủ động đưa ra ly hôn”
“Nhưng mẹ tôi là người tập võ, tính cách của bà ấy rất kiên cường, sao bà ấy có thể đồng ý được chứ? Chẳng những bà ấy từ chối, hơn nữa còn tự tay tát Kim Tuyết Ngọc một cái…
“Sau đó…”
“Tối hôm đó, có mấy cao thủ tu luyện võ cổ xâm nhập vào trong nhà tôi, mẹ của tôi không địch lại được bọn họ, bà ấy bị thương nặng, từ đó võ công bị phế đi, co quắp trên giường hôn mê…”
“Mà người phụ nữ kia cũng thuận lợi gả cho ba tôi, đồng thời ba tôi thế mà sinh lòng áy náy, ông ấy đã đưa mẹ tôi – Người đã biến thành người thực vật đến một viện an dưỡng ở Bắc Âu”
“Khi đó mặc dù tôi loáng thoáng biết được một số chân tướng, thế nhưng tuổi tác của tôi quá nhỏ, không quyền không tiền, sao có thể đấu được với Kim Tuyết Ngọc chứ?”
“Những năm gần đây, Kim Tuyết Ngọc càng thêm dùng tiền thuốc men của mẹ để khổng chế tôi, âm mưu biến tôi thành công cụ trong tay cô ta.”
“Nhất là sau khi hội trưởng Sở Văn Trung chết, cô ta vì muốn nâng ba tôi lên vị trí hội trưởng đã liên thủ với nhà họ Chân ở thủ đô”
“Mà điều kiện của Chân Vũ Long là gì thì anh cũng biết rồi đó, đó chính là để tôi gả cho anh tai”
Uông Linh Đan dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra mọi chuyện, nhưng cho dù như thế thì trong lúc vô thức, chân ga của chiếc xe Ferrari này cũng bắt đầu gầm rú.
“Mặc dù Chân Vũ Long là thế tử nhà họ Chân ở thủ đô, là một trong sáu thế tử ở thủ đô này, nhưng đối với anh ta, tôi chẳng có chút cảm giác nào.”
“Bởi vì ở trong mắt tôi, anh ta và ba tôi là cùng một loại người.”
“Hôm nay anh ta có thể vì lợi ích mà cưới tôi thì ngày mai anh ta cũng có thể vì lợi ích mà đánh tôi vào vực sâu vạn trượng!”
“Cho nên yêu câu gả cho Chân Vũ Long kia, cho dù như thế nào thì tôi cũng sẽ không đồng ý!”
“Hôm nay tôi dẫn anh đến đây chính là vì để cho Kim Tuyết Ngọc hết hy vọng, nhưng không nghĩ đến anh lại xúc động như thế, vậy mà cùng cô ta có xung đột.”
“Vốn dĩ tôi đã quyết định, sau khi lợi dụng anh xong sẽ đưa anh ra nước ngoài, ngay cả thân phận mới, tôi cũng đã giúp anh làm xong rồi, cũng chuẩn bị xong tiền”
“Bây giờ chuyện đã phát triển đến một bước này, anh càng nên rời đi!”
Nói đến đây, Uông Linh Đan nắm chặt tay Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói.
“Bùi Nguyên Minh, tôi biết anh lợi hại, thế nhưng chuyện này anh hãy nghe tôi, anh đi đi”
“Không thể vì chuyện của tôi mà làm liên lụy đến bản thân mình được”
“Như vậy cả đời này tôi sẽ cảm thấy áy náy”
Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, anh cảm giác được Uông Linh Đan thật lòng thật dạ, vị thiên kim tiểu thư giàu có này quả thật sợ anh xảy ra chuyện, mà không phải giả trân bảo anh rời đi.
Sau khi chăm chú nhìn gương mặt Uông Linh Đan một lúc, Bùi Nguyên Minh đột nhiên nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đấy khẽ cười một tiếng.
“Bây giờ nói mấy lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa”
“Tôi không đi được.”
“Không thể không thừa nhận, mẹ nhỏ của cô rất có bản lĩnh”
“Cô ta thật sự không sợ tôi giết chết cô ta ài Trong tiếng cười khẽ của Bùi Nguyên Minh, Uông Linh Đan nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thì thấy hai chiếc xe Toyota theo sát phía sau, ánh đèn pha…
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1762:“Ai là mẹ vợ của anh chứ?”“Đồ không biết xấu hổi”Uông Linh Đan hung dữ trừng mắt nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Minh, thế nhưng cô ta không thể không thừa nhận, bị Bùi Nguyên Minh trêu chọc như thế, tâm trạng nặng nê của cô ta đã tốt hơn nhiều.Lúc này đây, sau khi suy nghĩ một lát, Uông Linh Đan thở dài nói.“Mẹ tôi là vợ cả của ba tôi, hơn nữa năm đó bà ấy cũng là một trong những thành viên cấp cao của phân hội Long Môn thủ đô, sau khi hai người bọn họ kết hôn cũng coi như là hòa thuận, hạnh phúc, tôn trọng lẫn nhau.”“Nhưng vào năm tôi mười tám tuổi, ba tôi đột nhiên dẫn một người phụ nữ về nhà, người phụ nữ này chính là Kim Tuyết Ngọc.”“Theo như lời ba tôi nói, Kim Tuyết Ngọc là con gái nhà họ Kim ở Kim Lăng, thân phận hiển hách, đối với việc ông ấy lên chức phân hội trưởng mà nói là một sự giúp đỡ rất lớn”“Vì thế ông ấy hy vọng mẹ tôi có thể “thoái vị”nhường chức, chủ động đưa ra ly hôn”“Nhưng mẹ tôi là người tập võ, tính cách của bà ấy rất kiên cường, sao bà ấy có thể đồng ý được chứ? Chẳng những bà ấy từ chối, hơn nữa còn tự tay tát Kim Tuyết Ngọc một cái…“Sau đó…”“Tối hôm đó, có mấy cao thủ tu luyện võ cổ xâm nhập vào trong nhà tôi, mẹ của tôi không địch lại được bọn họ, bà ấy bị thương nặng, từ đó võ công bị phế đi, co quắp trên giường hôn mê…”“Mà người phụ nữ kia cũng thuận lợi gả cho ba tôi, đồng thời ba tôi thế mà sinh lòng áy náy, ông ấy đã đưa mẹ tôi – Người đã biến thành người thực vật đến một viện an dưỡng ở Bắc Âu”“Khi đó mặc dù tôi loáng thoáng biết được một số chân tướng, thế nhưng tuổi tác của tôi quá nhỏ, không quyền không tiền, sao có thể đấu được với Kim Tuyết Ngọc chứ?”“Những năm gần đây, Kim Tuyết Ngọc càng thêm dùng tiền thuốc men của mẹ để khổng chế tôi, âm mưu biến tôi thành công cụ trong tay cô ta.”“Nhất là sau khi hội trưởng Sở Văn Trung chết, cô ta vì muốn nâng ba tôi lên vị trí hội trưởng đã liên thủ với nhà họ Chân ở thủ đô”“Mà điều kiện của Chân Vũ Long là gì thì anh cũng biết rồi đó, đó chính là để tôi gả cho anh tai”Uông Linh Đan dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra mọi chuyện, nhưng cho dù như thế thì trong lúc vô thức, chân ga của chiếc xe Ferrari này cũng bắt đầu gầm rú.“Mặc dù Chân Vũ Long là thế tử nhà họ Chân ở thủ đô, là một trong sáu thế tử ở thủ đô này, nhưng đối với anh ta, tôi chẳng có chút cảm giác nào.”“Bởi vì ở trong mắt tôi, anh ta và ba tôi là cùng một loại người.”“Hôm nay anh ta có thể vì lợi ích mà cưới tôi thì ngày mai anh ta cũng có thể vì lợi ích mà đánh tôi vào vực sâu vạn trượng!”“Cho nên yêu câu gả cho Chân Vũ Long kia, cho dù như thế nào thì tôi cũng sẽ không đồng ý!”“Hôm nay tôi dẫn anh đến đây chính là vì để cho Kim Tuyết Ngọc hết hy vọng, nhưng không nghĩ đến anh lại xúc động như thế, vậy mà cùng cô ta có xung đột.”“Vốn dĩ tôi đã quyết định, sau khi lợi dụng anh xong sẽ đưa anh ra nước ngoài, ngay cả thân phận mới, tôi cũng đã giúp anh làm xong rồi, cũng chuẩn bị xong tiền”“Bây giờ chuyện đã phát triển đến một bước này, anh càng nên rời đi!”Nói đến đây, Uông Linh Đan nắm chặt tay Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói.“Bùi Nguyên Minh, tôi biết anh lợi hại, thế nhưng chuyện này anh hãy nghe tôi, anh đi đi”“Không thể vì chuyện của tôi mà làm liên lụy đến bản thân mình được”“Như vậy cả đời này tôi sẽ cảm thấy áy náy”Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, anh cảm giác được Uông Linh Đan thật lòng thật dạ, vị thiên kim tiểu thư giàu có này quả thật sợ anh xảy ra chuyện, mà không phải giả trân bảo anh rời đi.Sau khi chăm chú nhìn gương mặt Uông Linh Đan một lúc, Bùi Nguyên Minh đột nhiên nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đấy khẽ cười một tiếng.“Bây giờ nói mấy lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa”“Tôi không đi được.”“Không thể không thừa nhận, mẹ nhỏ của cô rất có bản lĩnh”“Cô ta thật sự không sợ tôi giết chết cô ta ài Trong tiếng cười khẽ của Bùi Nguyên Minh, Uông Linh Đan nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thì thấy hai chiếc xe Toyota theo sát phía sau, ánh đèn pha…