Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 1772
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1772:Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thoải mái, đồng thời trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn đối phương ra tay trước khi chính mình đi đến chỗ quay phim, nếu không, có Trịnh Khánh Vân ở bên người, bản thân lại bị gò bó.Từ một góc độ khác mà nói, có lẽ nửa đêm Trịnh Khánh Vân đột nhiên quay phim, phải chăng cũng là do đối phương sắp xếp?Dù sao trên thế giới này cũng không có chuyện trùng hợp như vậy.Bùi Nguyên Minh không sợ Dương Định Siêu, chẳng qua anh có mấy phần lo lắng cho an nguy bên chỗ Trịnh Khánh Vân, dù sao anh cũng vừa điều đám người Ngô Kim Hổ đi.“Ranh con, cậu rất ngông cuồng đấy..”Vẻ mặt của Dương Định Siêu đạm mạc.“Nếu như cậu thừa nhận là chính bản thân đã giết chết mấy người anh em của tôi, vậy chuyện hôm nay dễ làm rồi.”“Cậu chuẩn bị tự mình kết thúc trong yên bình hay là chờ tôi đánh gãy tay chân cậu, sau đó lóc từng miếng thịt của cậu xuống?”“Tôi khuyên cậu vẫn nên lựa chọn cái trước thì tốt hơn, dù sao nhiều khi có thể chết một cách yên ổn cũng là một niềm hạnh phúc đấy”Bùi Nguyên Minh nheo mắt từ chối cho ý kiến.“Nếu đã như thế thì tôi cũng cho anh hai sự lựa chọn”“Thứ nhất quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi tha thứ. Thứ hai, chết”Hiện tại thời gian cấp bách, Bùi Nguyên Minh không có thời gian nói nhảm với Dương Định Siêu.“Xem ra cậu thật đúng là không biết trời cao đất rộng.” Dương Định Siêu thở dài một hơi, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên sát khí.“Nếu như cậu đã ngông cuồng như vậy, vậy tôi sẽ tự tay tiên cậu một đoạn đường”Sau khi nói xong, Dương Định Siêu nhấc tay trái lên, một chuỗi đạn dược được tùy ý đặt trên vai anh ta.Cùng lúc đó chân anh ta đạp mạnh, thân hình nhanh chóng lao đến gần chỗ Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt hờ hững.Dương Định Siêu vừa đi được nửa đường thì đột nhiên anh ta dừng lại, đồng thời tay phải nhấc lên, một phát súng bắn về phía Bùi Nguyên Minh.“Đoàng”Âm thanh vang dội truyền đến, viên đạn theo quỹ đạo hình cung bản tới.“Đoàng đoàng đoàng.”Tốc độ của Dương Định Siêu vô cùng nhanh, tay phải của anh ta lại bản thêm một phát súng nữa, sau đó băng đạn trên vai anh ta rung lên, hai viên đạn vừa khéo đi vào bên trong nòng súng của anh ta, sau đó súng lại một lân nữa bản ra.Bốn phương tám hướng xung quanh đều bị bốn phát súng hoàn toàn phong tỏa, sát khí kinh người.Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ hứng thú, có thể khiến một khẩu súng săn bình thường nhất trở nên xuất thần nhập hóa như thế, chẳng trách thằng cha này được gọi là thần súng.Lúc này đây trên người Bùi Nguyên Minh không có bất kỳ một vũ khí nào, ngược lại chính là tay không tấc sắt.Vì thế anh cũng không ngu ngốc đến mức liều mạng, mà chính là bàn chân đột nhiên đạp mạnh xuống đất, thân hình đột nhiên nhảy lên không trung, bay lên trên không trung hơn hai mét, sau đó chân trái của anh đạp lên chân phải, dự định quét ngang.Gần như trong nháy mắt Bùi Nguyên Minh tránh đi, bốn viên đạn kia đồng thời rơi xuống một vị trí, trên mặt đất bị nổ tung thành một cái hố.Hiển nhiên viên đạn mà Dương Định Siêu bắn ra còn ẩn chứa huyền cơ, nếu như bị bắn trúng, không chết cũng tàn.Không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng thì vẻ mặt Dương Định Siêu đạm mạc, một lần nữa thay đạn, hướng về phía Bùi Nguyên Minh, không chút lưu tình nổ súng.Bùi Nguyên Minh lại một lần nữa né tránh.“Đoàng” Một gốc cây lâu năm ở phía sau bị bắn trúng, trực tiếp bị gấy làm đôi.Dương Định Siêu không ngừng lại mà chính là sau khi một phát súng thất bại, anh ta lại một lần nữa bắn ra, chặn đứng đường lui của Bùi Nguyên Minh.“Kỹ năng bắn súng như thần”“Không ở trên chiến trường mười mấy năm, trên tay không có trăm mạng người thì không thể nào có được bản lĩnh như thế: Thưởng thức kỹ năng bắn súng như thần của Dương Định Siêu, trong mắt Bùi Nguyên Minh lóe lên ngạc nhiên.Sau đó thân hình của anh lăn trên mặt đất một vòng, lần này anh tiện tay nhặt đá vụn ở ven đường.“Đoàng đoàng đoàng” Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh né tránh, Dương Định Siêu không nhanh không chậm từng bước đi vê phía trước, đồng thời bắn ra ba phát súng.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1772:Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thoải mái, đồng thời trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn đối phương ra tay trước khi chính mình đi đến chỗ quay phim, nếu không, có Trịnh Khánh Vân ở bên người, bản thân lại bị gò bó.Từ một góc độ khác mà nói, có lẽ nửa đêm Trịnh Khánh Vân đột nhiên quay phim, phải chăng cũng là do đối phương sắp xếp?Dù sao trên thế giới này cũng không có chuyện trùng hợp như vậy.Bùi Nguyên Minh không sợ Dương Định Siêu, chẳng qua anh có mấy phần lo lắng cho an nguy bên chỗ Trịnh Khánh Vân, dù sao anh cũng vừa điều đám người Ngô Kim Hổ đi.“Ranh con, cậu rất ngông cuồng đấy..”Vẻ mặt của Dương Định Siêu đạm mạc.“Nếu như cậu thừa nhận là chính bản thân đã giết chết mấy người anh em của tôi, vậy chuyện hôm nay dễ làm rồi.”“Cậu chuẩn bị tự mình kết thúc trong yên bình hay là chờ tôi đánh gãy tay chân cậu, sau đó lóc từng miếng thịt của cậu xuống?”“Tôi khuyên cậu vẫn nên lựa chọn cái trước thì tốt hơn, dù sao nhiều khi có thể chết một cách yên ổn cũng là một niềm hạnh phúc đấy”Bùi Nguyên Minh nheo mắt từ chối cho ý kiến.“Nếu đã như thế thì tôi cũng cho anh hai sự lựa chọn”“Thứ nhất quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi tha thứ. Thứ hai, chết”Hiện tại thời gian cấp bách, Bùi Nguyên Minh không có thời gian nói nhảm với Dương Định Siêu.“Xem ra cậu thật đúng là không biết trời cao đất rộng.” Dương Định Siêu thở dài một hơi, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên sát khí.“Nếu như cậu đã ngông cuồng như vậy, vậy tôi sẽ tự tay tiên cậu một đoạn đường”Sau khi nói xong, Dương Định Siêu nhấc tay trái lên, một chuỗi đạn dược được tùy ý đặt trên vai anh ta.Cùng lúc đó chân anh ta đạp mạnh, thân hình nhanh chóng lao đến gần chỗ Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt hờ hững.Dương Định Siêu vừa đi được nửa đường thì đột nhiên anh ta dừng lại, đồng thời tay phải nhấc lên, một phát súng bắn về phía Bùi Nguyên Minh.“Đoàng”Âm thanh vang dội truyền đến, viên đạn theo quỹ đạo hình cung bản tới.“Đoàng đoàng đoàng.”Tốc độ của Dương Định Siêu vô cùng nhanh, tay phải của anh ta lại bản thêm một phát súng nữa, sau đó băng đạn trên vai anh ta rung lên, hai viên đạn vừa khéo đi vào bên trong nòng súng của anh ta, sau đó súng lại một lân nữa bản ra.Bốn phương tám hướng xung quanh đều bị bốn phát súng hoàn toàn phong tỏa, sát khí kinh người.Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ hứng thú, có thể khiến một khẩu súng săn bình thường nhất trở nên xuất thần nhập hóa như thế, chẳng trách thằng cha này được gọi là thần súng.Lúc này đây trên người Bùi Nguyên Minh không có bất kỳ một vũ khí nào, ngược lại chính là tay không tấc sắt.Vì thế anh cũng không ngu ngốc đến mức liều mạng, mà chính là bàn chân đột nhiên đạp mạnh xuống đất, thân hình đột nhiên nhảy lên không trung, bay lên trên không trung hơn hai mét, sau đó chân trái của anh đạp lên chân phải, dự định quét ngang.Gần như trong nháy mắt Bùi Nguyên Minh tránh đi, bốn viên đạn kia đồng thời rơi xuống một vị trí, trên mặt đất bị nổ tung thành một cái hố.Hiển nhiên viên đạn mà Dương Định Siêu bắn ra còn ẩn chứa huyền cơ, nếu như bị bắn trúng, không chết cũng tàn.Không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng thì vẻ mặt Dương Định Siêu đạm mạc, một lần nữa thay đạn, hướng về phía Bùi Nguyên Minh, không chút lưu tình nổ súng.Bùi Nguyên Minh lại một lần nữa né tránh.“Đoàng” Một gốc cây lâu năm ở phía sau bị bắn trúng, trực tiếp bị gấy làm đôi.Dương Định Siêu không ngừng lại mà chính là sau khi một phát súng thất bại, anh ta lại một lần nữa bắn ra, chặn đứng đường lui của Bùi Nguyên Minh.“Kỹ năng bắn súng như thần”“Không ở trên chiến trường mười mấy năm, trên tay không có trăm mạng người thì không thể nào có được bản lĩnh như thế: Thưởng thức kỹ năng bắn súng như thần của Dương Định Siêu, trong mắt Bùi Nguyên Minh lóe lên ngạc nhiên.Sau đó thân hình của anh lăn trên mặt đất một vòng, lần này anh tiện tay nhặt đá vụn ở ven đường.“Đoàng đoàng đoàng” Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh né tránh, Dương Định Siêu không nhanh không chậm từng bước đi vê phía trước, đồng thời bắn ra ba phát súng.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1772:Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thoải mái, đồng thời trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn đối phương ra tay trước khi chính mình đi đến chỗ quay phim, nếu không, có Trịnh Khánh Vân ở bên người, bản thân lại bị gò bó.Từ một góc độ khác mà nói, có lẽ nửa đêm Trịnh Khánh Vân đột nhiên quay phim, phải chăng cũng là do đối phương sắp xếp?Dù sao trên thế giới này cũng không có chuyện trùng hợp như vậy.Bùi Nguyên Minh không sợ Dương Định Siêu, chẳng qua anh có mấy phần lo lắng cho an nguy bên chỗ Trịnh Khánh Vân, dù sao anh cũng vừa điều đám người Ngô Kim Hổ đi.“Ranh con, cậu rất ngông cuồng đấy..”Vẻ mặt của Dương Định Siêu đạm mạc.“Nếu như cậu thừa nhận là chính bản thân đã giết chết mấy người anh em của tôi, vậy chuyện hôm nay dễ làm rồi.”“Cậu chuẩn bị tự mình kết thúc trong yên bình hay là chờ tôi đánh gãy tay chân cậu, sau đó lóc từng miếng thịt của cậu xuống?”“Tôi khuyên cậu vẫn nên lựa chọn cái trước thì tốt hơn, dù sao nhiều khi có thể chết một cách yên ổn cũng là một niềm hạnh phúc đấy”Bùi Nguyên Minh nheo mắt từ chối cho ý kiến.“Nếu đã như thế thì tôi cũng cho anh hai sự lựa chọn”“Thứ nhất quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi tha thứ. Thứ hai, chết”Hiện tại thời gian cấp bách, Bùi Nguyên Minh không có thời gian nói nhảm với Dương Định Siêu.“Xem ra cậu thật đúng là không biết trời cao đất rộng.” Dương Định Siêu thở dài một hơi, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên sát khí.“Nếu như cậu đã ngông cuồng như vậy, vậy tôi sẽ tự tay tiên cậu một đoạn đường”Sau khi nói xong, Dương Định Siêu nhấc tay trái lên, một chuỗi đạn dược được tùy ý đặt trên vai anh ta.Cùng lúc đó chân anh ta đạp mạnh, thân hình nhanh chóng lao đến gần chỗ Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt hờ hững.Dương Định Siêu vừa đi được nửa đường thì đột nhiên anh ta dừng lại, đồng thời tay phải nhấc lên, một phát súng bắn về phía Bùi Nguyên Minh.“Đoàng”Âm thanh vang dội truyền đến, viên đạn theo quỹ đạo hình cung bản tới.“Đoàng đoàng đoàng.”Tốc độ của Dương Định Siêu vô cùng nhanh, tay phải của anh ta lại bản thêm một phát súng nữa, sau đó băng đạn trên vai anh ta rung lên, hai viên đạn vừa khéo đi vào bên trong nòng súng của anh ta, sau đó súng lại một lân nữa bản ra.Bốn phương tám hướng xung quanh đều bị bốn phát súng hoàn toàn phong tỏa, sát khí kinh người.Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ hứng thú, có thể khiến một khẩu súng săn bình thường nhất trở nên xuất thần nhập hóa như thế, chẳng trách thằng cha này được gọi là thần súng.Lúc này đây trên người Bùi Nguyên Minh không có bất kỳ một vũ khí nào, ngược lại chính là tay không tấc sắt.Vì thế anh cũng không ngu ngốc đến mức liều mạng, mà chính là bàn chân đột nhiên đạp mạnh xuống đất, thân hình đột nhiên nhảy lên không trung, bay lên trên không trung hơn hai mét, sau đó chân trái của anh đạp lên chân phải, dự định quét ngang.Gần như trong nháy mắt Bùi Nguyên Minh tránh đi, bốn viên đạn kia đồng thời rơi xuống một vị trí, trên mặt đất bị nổ tung thành một cái hố.Hiển nhiên viên đạn mà Dương Định Siêu bắn ra còn ẩn chứa huyền cơ, nếu như bị bắn trúng, không chết cũng tàn.Không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng thì vẻ mặt Dương Định Siêu đạm mạc, một lần nữa thay đạn, hướng về phía Bùi Nguyên Minh, không chút lưu tình nổ súng.Bùi Nguyên Minh lại một lần nữa né tránh.“Đoàng” Một gốc cây lâu năm ở phía sau bị bắn trúng, trực tiếp bị gấy làm đôi.Dương Định Siêu không ngừng lại mà chính là sau khi một phát súng thất bại, anh ta lại một lần nữa bắn ra, chặn đứng đường lui của Bùi Nguyên Minh.“Kỹ năng bắn súng như thần”“Không ở trên chiến trường mười mấy năm, trên tay không có trăm mạng người thì không thể nào có được bản lĩnh như thế: Thưởng thức kỹ năng bắn súng như thần của Dương Định Siêu, trong mắt Bùi Nguyên Minh lóe lên ngạc nhiên.Sau đó thân hình của anh lăn trên mặt đất một vòng, lần này anh tiện tay nhặt đá vụn ở ven đường.“Đoàng đoàng đoàng” Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh né tránh, Dương Định Siêu không nhanh không chậm từng bước đi vê phía trước, đồng thời bắn ra ba phát súng.