Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 1790

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1790:Rầm.Hai cánh cửa bằng đồng trực tiếp bị Bùi Nguyên Minh dùng chân đá văng, phát ra một tiếng động vô cùng lớn.Lúc này người chủ trì đang ở trên bục đọc bài phát biểu giống như bị người ta bóp chặt lấy cổ họng, giọng nói đột nhiên dừng lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.Ở đất thủ đô này, Tiền Chấn Hưng đương nhiên không có tên trong bảng xếp hạng, thế nhưng dù sao thì ông ta cũng có tài sản mấy trăm tỷ, ở trong giới bất động sản cũng xem như tai to mặt lớn.Mà người được ông ta mời đến bữa tiệc này, có ai không có thân phận và địa vị chứ?Chẳng ai ngờ đến lại có kẻ liều lĩnh đá văng cửa, không một chút kiêng dè gì, vô cùng phách lối.“Anh là ai?” Tất cả mọi người ở đây còn nhìn thấy thư ký Hạ Giai Hân của Tiền Chấn Hưng xụi lơ ở vị trí cửa, cả người run rẩy.Trong nháy mắt mười tên vệ sĩ của bất động sản nhà họ Tiền chạy tới, kẻ dẫn đầu còn phát ra tiếng quát chói tai, trực tiếp lấy ra dùi cui và đèn pin.“Ai! Rốt cuộc là ai bảo anh đến đây gây rối!”“Anh có biết đây là nơi nào không?”Tiên Chấn Hưng ngôi ở vị trí ghế chủ vị, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, trên mặt của ông ta không có biểu cảm nào, chỉ nhìn Bùi Nguyên Minh giống như đang nhìn một người chết.Tuy ông ta không biết rốt cuộc Bùi Nguyên Minh là ai, thế nhưng ông ta biết Bùi Nguyên Minh xong đời, chết chắc rồi.Trong trường hợp như thế này, không cân đích thân tổng giám đốc như ông ta ra tay, một đống người có thể trực tiếp giết chết ông ta.Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt chắp tay sau lưng, giống như đi bộ, nhàn nhã đi tới.Tuy phía đối diện có đám vệ sĩ nhà họ Tiền đằng đẳng sát khí đi tới, thế nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn ung dung không vội, không chút sợ hãi nào.Phần tự tin này cũng không phải là thứ mà một người bình thường có được.Chẳng qua sau khi nhiều người cảm thấy khiếp sợ thì đều dùng vẻ mặt trào phúng và khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.Theo như bọn họ nghĩ, quần áo trên người Bùi Nguyên Minh cộng lại chưa đến ba trăm năm mươi nghìn, loại nhân vật nhỏ như thế còn dám trêu chọc Tiền Chấn Hưng ư?Đây là não bị nước vào hay là không được bình thường.Tuy Tiền Chấn Hưng không phải nhân vật đứng đầu thủ đô, thế nhưng ông ta có đầy đủ quan hệ với quan chức và xã hội đen.Ông ta chỉ tùy ý nói một câu là có thể khiến cho thăng nhà quê không biết trời cao đất rộng này chết không có chỗ chôn.Chỉ là vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, trực tiếp lật đổ tam quan của những người này.“Họ Tiền kia, tôi cho ông mười giây đồng hồ tự mình cút xuống đây”Bùi Nguyên Minh bình tĩnh lên tiếng, lời nói ra lại khiến toàn trường khiếp sợ.Tiền Chấn Hưng cũng không đứng ra mà chính là dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, đồng thời trong mắt của ông ta thì Bùi Nguyên Minh đã là một người chết rồi.Đồng thời bản thân ông ta cũng rất tin tưởng sẽ có người ra tay giết chết Bùi Nguyên Minh.“Tổng giám đốc Tiền à, không phải ông rất trâu bò ư? Sao hôm nay lại biến thành con rùa đen rụt đầu thế? Điều này có khiến tôi hơi thất vọng đấy, tôi còn cho rằng ở trước mặt tôi ông cũng có thể trâu bò như vậy”Bùi Nguyên Minh không nhìn đám vệ sĩ đang sải bước đi đến, anh chắp tay sau lưng, lạnh nhạt đi lên.“Ranh con, con mẹ nó, rốt cuộc mày là ai2”Lúc này một người phụ nữ trung niên không nhịn được đứng lên, khí thế hung dữ chỉ vào Bùi Nguyên Minh.“Tổng giám đốc Tiền là nhân vật mà người như cậu có thể chỉ trỏ ư2”Bốp.Bùi Nguyên Minh không nói lời dư thừa, vung tay lên, trực tiếp đánh bay đối phương ra ngoài.“Tiền Chấn Hưng, ông cút ra đây”“Thời gian của tôi rất quý giá”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh nhạt như “Thằng khốn, mày thật sự đến đây quấy rối ư?” Mười tên vệ sĩ của nhà họ Tiền tức đến mức cả người run lên, từng kẻ giận dữ đánh tới.Bốp bốp bốp.Bùi Nguyên Minh đá chân ra, một cước lại một cước, còn chưa đến mười giây thì mười tên vệ sĩ kia đều ôm đầu gối kêu rên.  

Chương 1790:

Rầm.

Hai cánh cửa bằng đồng trực tiếp bị Bùi Nguyên Minh dùng chân đá văng, phát ra một tiếng động vô cùng lớn.

Lúc này người chủ trì đang ở trên bục đọc bài phát biểu giống như bị người ta bóp chặt lấy cổ họng, giọng nói đột nhiên dừng lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ở đất thủ đô này, Tiền Chấn Hưng đương nhiên không có tên trong bảng xếp hạng, thế nhưng dù sao thì ông ta cũng có tài sản mấy trăm tỷ, ở trong giới bất động sản cũng xem như tai to mặt lớn.

Mà người được ông ta mời đến bữa tiệc này, có ai không có thân phận và địa vị chứ?

Chẳng ai ngờ đến lại có kẻ liều lĩnh đá văng cửa, không một chút kiêng dè gì, vô cùng phách lối.

“Anh là ai?” Tất cả mọi người ở đây còn nhìn thấy thư ký Hạ Giai Hân của Tiền Chấn Hưng xụi lơ ở vị trí cửa, cả người run rẩy.

Trong nháy mắt mười tên vệ sĩ của bất động sản nhà họ Tiền chạy tới, kẻ dẫn đầu còn phát ra tiếng quát chói tai, trực tiếp lấy ra dùi cui và đèn pin.

“Ai! Rốt cuộc là ai bảo anh đến đây gây rối!”

“Anh có biết đây là nơi nào không?”

Tiên Chấn Hưng ngôi ở vị trí ghế chủ vị, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, trên mặt của ông ta không có biểu cảm nào, chỉ nhìn Bùi Nguyên Minh giống như đang nhìn một người chết.

Tuy ông ta không biết rốt cuộc Bùi Nguyên Minh là ai, thế nhưng ông ta biết Bùi Nguyên Minh xong đời, chết chắc rồi.

Trong trường hợp như thế này, không cân đích thân tổng giám đốc như ông ta ra tay, một đống người có thể trực tiếp giết chết ông ta.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt chắp tay sau lưng, giống như đi bộ, nhàn nhã đi tới.

Tuy phía đối diện có đám vệ sĩ nhà họ Tiền đằng đẳng sát khí đi tới, thế nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn ung dung không vội, không chút sợ hãi nào.

Phần tự tin này cũng không phải là thứ mà một người bình thường có được.

Chẳng qua sau khi nhiều người cảm thấy khiếp sợ thì đều dùng vẻ mặt trào phúng và khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.

Theo như bọn họ nghĩ, quần áo trên người Bùi Nguyên Minh cộng lại chưa đến ba trăm năm mươi nghìn, loại nhân vật nhỏ như thế còn dám trêu chọc Tiền Chấn Hưng ư?

Đây là não bị nước vào hay là không được bình thường.

Tuy Tiền Chấn Hưng không phải nhân vật đứng đầu thủ đô, thế nhưng ông ta có đầy đủ quan hệ với quan chức và xã hội đen.

Ông ta chỉ tùy ý nói một câu là có thể khiến cho thăng nhà quê không biết trời cao đất rộng này chết không có chỗ chôn.

Chỉ là vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, trực tiếp lật đổ tam quan của những người này.

“Họ Tiền kia, tôi cho ông mười giây đồng hồ tự mình cút xuống đây”

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh lên tiếng, lời nói ra lại khiến toàn trường khiếp sợ.

Tiền Chấn Hưng cũng không đứng ra mà chính là dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, đồng thời trong mắt của ông ta thì Bùi Nguyên Minh đã là một người chết rồi.

Đồng thời bản thân ông ta cũng rất tin tưởng sẽ có người ra tay giết chết Bùi Nguyên Minh.

“Tổng giám đốc Tiền à, không phải ông rất trâu bò ư? Sao hôm nay lại biến thành con rùa đen rụt đầu thế? Điều này có khiến tôi hơi thất vọng đấy, tôi còn cho rằng ở trước mặt tôi ông cũng có thể trâu bò như vậy”

Bùi Nguyên Minh không nhìn đám vệ sĩ đang sải bước đi đến, anh chắp tay sau lưng, lạnh nhạt đi lên.

“Ranh con, con mẹ nó, rốt cuộc mày là ai2”

Lúc này một người phụ nữ trung niên không nhịn được đứng lên, khí thế hung dữ chỉ vào Bùi Nguyên Minh.

“Tổng giám đốc Tiền là nhân vật mà người như cậu có thể chỉ trỏ ư2”

Bốp.

Bùi Nguyên Minh không nói lời dư thừa, vung tay lên, trực tiếp đánh bay đối phương ra ngoài.

“Tiền Chấn Hưng, ông cút ra đây”

“Thời gian của tôi rất quý giá”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh nhạt như “Thằng khốn, mày thật sự đến đây quấy rối ư?” Mười tên vệ sĩ của nhà họ Tiền tức đến mức cả người run lên, từng kẻ giận dữ đánh tới.

Bốp bốp bốp.

Bùi Nguyên Minh đá chân ra, một cước lại một cước, còn chưa đến mười giây thì mười tên vệ sĩ kia đều ôm đầu gối kêu rên.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1790:Rầm.Hai cánh cửa bằng đồng trực tiếp bị Bùi Nguyên Minh dùng chân đá văng, phát ra một tiếng động vô cùng lớn.Lúc này người chủ trì đang ở trên bục đọc bài phát biểu giống như bị người ta bóp chặt lấy cổ họng, giọng nói đột nhiên dừng lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.Ở đất thủ đô này, Tiền Chấn Hưng đương nhiên không có tên trong bảng xếp hạng, thế nhưng dù sao thì ông ta cũng có tài sản mấy trăm tỷ, ở trong giới bất động sản cũng xem như tai to mặt lớn.Mà người được ông ta mời đến bữa tiệc này, có ai không có thân phận và địa vị chứ?Chẳng ai ngờ đến lại có kẻ liều lĩnh đá văng cửa, không một chút kiêng dè gì, vô cùng phách lối.“Anh là ai?” Tất cả mọi người ở đây còn nhìn thấy thư ký Hạ Giai Hân của Tiền Chấn Hưng xụi lơ ở vị trí cửa, cả người run rẩy.Trong nháy mắt mười tên vệ sĩ của bất động sản nhà họ Tiền chạy tới, kẻ dẫn đầu còn phát ra tiếng quát chói tai, trực tiếp lấy ra dùi cui và đèn pin.“Ai! Rốt cuộc là ai bảo anh đến đây gây rối!”“Anh có biết đây là nơi nào không?”Tiên Chấn Hưng ngôi ở vị trí ghế chủ vị, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, trên mặt của ông ta không có biểu cảm nào, chỉ nhìn Bùi Nguyên Minh giống như đang nhìn một người chết.Tuy ông ta không biết rốt cuộc Bùi Nguyên Minh là ai, thế nhưng ông ta biết Bùi Nguyên Minh xong đời, chết chắc rồi.Trong trường hợp như thế này, không cân đích thân tổng giám đốc như ông ta ra tay, một đống người có thể trực tiếp giết chết ông ta.Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt chắp tay sau lưng, giống như đi bộ, nhàn nhã đi tới.Tuy phía đối diện có đám vệ sĩ nhà họ Tiền đằng đẳng sát khí đi tới, thế nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn ung dung không vội, không chút sợ hãi nào.Phần tự tin này cũng không phải là thứ mà một người bình thường có được.Chẳng qua sau khi nhiều người cảm thấy khiếp sợ thì đều dùng vẻ mặt trào phúng và khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.Theo như bọn họ nghĩ, quần áo trên người Bùi Nguyên Minh cộng lại chưa đến ba trăm năm mươi nghìn, loại nhân vật nhỏ như thế còn dám trêu chọc Tiền Chấn Hưng ư?Đây là não bị nước vào hay là không được bình thường.Tuy Tiền Chấn Hưng không phải nhân vật đứng đầu thủ đô, thế nhưng ông ta có đầy đủ quan hệ với quan chức và xã hội đen.Ông ta chỉ tùy ý nói một câu là có thể khiến cho thăng nhà quê không biết trời cao đất rộng này chết không có chỗ chôn.Chỉ là vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, trực tiếp lật đổ tam quan của những người này.“Họ Tiền kia, tôi cho ông mười giây đồng hồ tự mình cút xuống đây”Bùi Nguyên Minh bình tĩnh lên tiếng, lời nói ra lại khiến toàn trường khiếp sợ.Tiền Chấn Hưng cũng không đứng ra mà chính là dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, đồng thời trong mắt của ông ta thì Bùi Nguyên Minh đã là một người chết rồi.Đồng thời bản thân ông ta cũng rất tin tưởng sẽ có người ra tay giết chết Bùi Nguyên Minh.“Tổng giám đốc Tiền à, không phải ông rất trâu bò ư? Sao hôm nay lại biến thành con rùa đen rụt đầu thế? Điều này có khiến tôi hơi thất vọng đấy, tôi còn cho rằng ở trước mặt tôi ông cũng có thể trâu bò như vậy”Bùi Nguyên Minh không nhìn đám vệ sĩ đang sải bước đi đến, anh chắp tay sau lưng, lạnh nhạt đi lên.“Ranh con, con mẹ nó, rốt cuộc mày là ai2”Lúc này một người phụ nữ trung niên không nhịn được đứng lên, khí thế hung dữ chỉ vào Bùi Nguyên Minh.“Tổng giám đốc Tiền là nhân vật mà người như cậu có thể chỉ trỏ ư2”Bốp.Bùi Nguyên Minh không nói lời dư thừa, vung tay lên, trực tiếp đánh bay đối phương ra ngoài.“Tiền Chấn Hưng, ông cút ra đây”“Thời gian của tôi rất quý giá”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh nhạt như “Thằng khốn, mày thật sự đến đây quấy rối ư?” Mười tên vệ sĩ của nhà họ Tiền tức đến mức cả người run lên, từng kẻ giận dữ đánh tới.Bốp bốp bốp.Bùi Nguyên Minh đá chân ra, một cước lại một cước, còn chưa đến mười giây thì mười tên vệ sĩ kia đều ôm đầu gối kêu rên.  

Chương 1790