Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 1847
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1847:Bùi Nguyên Minh chậm rãi tiến lên, bây giờ động tác chậm hơn trước một chút.Dương Định Siêu mặt đầy máu loãng vùng vẫy đứng dậy, giận dữ hét: “Họ Bùi kia, cậu…“Bốp!”Còn chưa nói dứt lời, thân thể Dương Định Siêu lại bay ngược về sau lân nữa, bây giờ đầu đập mạnh vào tường, trực tiếp đánh vào tường tạo ra cái động, toàn thân không ngừng giật giật.Đôi mắt Tần Ý Hàm lóe sáng, liên tục gật đầu nói: “Đã hiểu, anh Bùi, tôi nhìn đã hiểu!”Cái…Cái gì?Tư Đồ Chí Khang nằm trên đất nhìn một màn huyền ảo này, vẻ mặt đờ đẫn.“Rốt cuộc chuyện này là sao đây?”“Sao Bùi Nguyên Minh có thể có tốc độ như vậy?”“Một cái tát có thể tát bay Dương Định Siêu?”“Dương Định Siêu ngay cả tránh đều không tránh được sao?”Lúc này Tư Đồ Chí Khang không nhịn được dụi mắt, vẻ mặt khó có thể tin.Nếu Dương Định Siêu bị tát bay một lần là trùng hợp, như vậy bị tát bay liên tục ba lần, là lẽ đương nhiên rồi.Mà đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục nằm trên đất kêu thảm thiết cũng đều lộ vẻ sững sờ.Đám người này căn bản không thể tin được, Dương Định Siêu thành danh nhiều năm, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh lại không đỡ nổi một kích như vậy.Uông Linh Đan vốn vô cùng lo lắng nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt xuất hiện kinh ngạc.Mức độ lợi hại của Bùi Nguyên Minh, đã vượt qua tưởng tượng của cô ta.“Bùi Nguyên Minh!”Rất không dễ dàng gì Dương Định Siêu mới kéo người ra được khỏi vách tường, anh ta dùng ánh mắt vô cùng thê lương nhìn Bùi Nguyên Minh, vừa sợ vừa giận.“Cậu dám tát tôi?”“Vậy mà cậu dám tát tôi?”“Tôi phải băm cậu ra ngàn đoạn!”Lúc này Dương Định Siêu đã mất đi lý trí, xông mạnh tới.Bây giờ Bùi Nguyên Minh không ra tay, mà nhìn Tần Ý Hàm nói: “Nếu nhìn hiểu rồi, vậy thì cô thử xem?”Tân Ý Hàm cất kiếm trong tay, học động tác của Bùi Nguyên Minh bước ra nửa bước, vung tay tát.“Bốp!”Dương Định Siêu đang xông tới bây giờ bị tát xoay tròn ba trăm sáu mươi độ ở giữa không trung, sau đó mới ngã bay ra ngoài.Tuy sức lực của Tần Ý Hàm kém Bùi Nguyên Minh, nhưng cũng không nhỏ.Một cái tát như vậy đều tát Dương Định Siêu rụng mấy cái răng.“Quả nhiên là có tác dụng!”Tần Ý Hàm vốn có chút võ nghệ, lúc này cô ta học được một chiêu, vẻ mặt hưng phấn tiến lên, làm nhiều việc cùng lúc.“Bốp!”“Cho anh trêu chọc anh Bùi này!”“Bốp!”“Cho anh làm ra vẻ trước mặt anh Bùi này!”“Bốp!”“Còn Dương Định Siêu? Tôi vả mặt anh này!”“Bốp bốp bốp..Tần Ý Hàm hoàn toàn học được tinh túy của Bùi Nguyên Minh, mỗi khi tát sẽ mắng một câu.Chỉ trong nháy mắt, Dương Định Siêu đã bị đánh gương mặt sưng đỏ, răng rụng mấy cái, ngay cả sức lực vùng vẫy cũng không có.Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh tượng này khóe mắt giật giật.Xong đời, Tần Ý Hàm học xấu.Mà cảnh tượng này, lại càng khiến khóe mắt Tư Đồ Chí Khang điên cuồng giật giật, căn bản không nói được một câu nên lời.Anh ta không thể ngờ tới Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý chỉ điểm một chút, thực lực của Tần Ý Hàm sẽ đột nhiên tăng mạnh.Mười mấy cái tát này, có hiệu quả hơn gấp bội cô ta chém mười mấy kiếm một lúc lâu.Nghĩ tới vừa rồi mình làm ra vẻ trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhớ tới mình tự cho là đúng, lúc này Tư Đồ Chí Khang ước gì có một cái lỗ ở trước mặt mình để chui vào.“Được rồi, đừng giết chết người”“Tôi còn có việc cần hỏi”Bùi Nguyên Minh ngăn Tần Ý Hàm lại, tiến lên trước tách miệng Dương Định Siêu ra, thuần thục lấy hai viên thuốc độc cất giấu trong răng, sau đó lấy lưỡi kiếm ở cổ anh ta nữa, mới thản nhiên nói: “Bây giờ muốn tự sát cũng không làm được nữa”“Cho nên, có phải là anh nên nói cho tôi biết, kế tiếp Chân Vũ Long có kế hoạch g씓Chỉ cần anh cho thấy giá trị của mình, tôi không ngại tha cho anh một mạng”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1847:Bùi Nguyên Minh chậm rãi tiến lên, bây giờ động tác chậm hơn trước một chút.Dương Định Siêu mặt đầy máu loãng vùng vẫy đứng dậy, giận dữ hét: “Họ Bùi kia, cậu…“Bốp!”Còn chưa nói dứt lời, thân thể Dương Định Siêu lại bay ngược về sau lân nữa, bây giờ đầu đập mạnh vào tường, trực tiếp đánh vào tường tạo ra cái động, toàn thân không ngừng giật giật.Đôi mắt Tần Ý Hàm lóe sáng, liên tục gật đầu nói: “Đã hiểu, anh Bùi, tôi nhìn đã hiểu!”Cái…Cái gì?Tư Đồ Chí Khang nằm trên đất nhìn một màn huyền ảo này, vẻ mặt đờ đẫn.“Rốt cuộc chuyện này là sao đây?”“Sao Bùi Nguyên Minh có thể có tốc độ như vậy?”“Một cái tát có thể tát bay Dương Định Siêu?”“Dương Định Siêu ngay cả tránh đều không tránh được sao?”Lúc này Tư Đồ Chí Khang không nhịn được dụi mắt, vẻ mặt khó có thể tin.Nếu Dương Định Siêu bị tát bay một lần là trùng hợp, như vậy bị tát bay liên tục ba lần, là lẽ đương nhiên rồi.Mà đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục nằm trên đất kêu thảm thiết cũng đều lộ vẻ sững sờ.Đám người này căn bản không thể tin được, Dương Định Siêu thành danh nhiều năm, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh lại không đỡ nổi một kích như vậy.Uông Linh Đan vốn vô cùng lo lắng nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt xuất hiện kinh ngạc.Mức độ lợi hại của Bùi Nguyên Minh, đã vượt qua tưởng tượng của cô ta.“Bùi Nguyên Minh!”Rất không dễ dàng gì Dương Định Siêu mới kéo người ra được khỏi vách tường, anh ta dùng ánh mắt vô cùng thê lương nhìn Bùi Nguyên Minh, vừa sợ vừa giận.“Cậu dám tát tôi?”“Vậy mà cậu dám tát tôi?”“Tôi phải băm cậu ra ngàn đoạn!”Lúc này Dương Định Siêu đã mất đi lý trí, xông mạnh tới.Bây giờ Bùi Nguyên Minh không ra tay, mà nhìn Tần Ý Hàm nói: “Nếu nhìn hiểu rồi, vậy thì cô thử xem?”Tân Ý Hàm cất kiếm trong tay, học động tác của Bùi Nguyên Minh bước ra nửa bước, vung tay tát.“Bốp!”Dương Định Siêu đang xông tới bây giờ bị tát xoay tròn ba trăm sáu mươi độ ở giữa không trung, sau đó mới ngã bay ra ngoài.Tuy sức lực của Tần Ý Hàm kém Bùi Nguyên Minh, nhưng cũng không nhỏ.Một cái tát như vậy đều tát Dương Định Siêu rụng mấy cái răng.“Quả nhiên là có tác dụng!”Tần Ý Hàm vốn có chút võ nghệ, lúc này cô ta học được một chiêu, vẻ mặt hưng phấn tiến lên, làm nhiều việc cùng lúc.“Bốp!”“Cho anh trêu chọc anh Bùi này!”“Bốp!”“Cho anh làm ra vẻ trước mặt anh Bùi này!”“Bốp!”“Còn Dương Định Siêu? Tôi vả mặt anh này!”“Bốp bốp bốp..Tần Ý Hàm hoàn toàn học được tinh túy của Bùi Nguyên Minh, mỗi khi tát sẽ mắng một câu.Chỉ trong nháy mắt, Dương Định Siêu đã bị đánh gương mặt sưng đỏ, răng rụng mấy cái, ngay cả sức lực vùng vẫy cũng không có.Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh tượng này khóe mắt giật giật.Xong đời, Tần Ý Hàm học xấu.Mà cảnh tượng này, lại càng khiến khóe mắt Tư Đồ Chí Khang điên cuồng giật giật, căn bản không nói được một câu nên lời.Anh ta không thể ngờ tới Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý chỉ điểm một chút, thực lực của Tần Ý Hàm sẽ đột nhiên tăng mạnh.Mười mấy cái tát này, có hiệu quả hơn gấp bội cô ta chém mười mấy kiếm một lúc lâu.Nghĩ tới vừa rồi mình làm ra vẻ trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhớ tới mình tự cho là đúng, lúc này Tư Đồ Chí Khang ước gì có một cái lỗ ở trước mặt mình để chui vào.“Được rồi, đừng giết chết người”“Tôi còn có việc cần hỏi”Bùi Nguyên Minh ngăn Tần Ý Hàm lại, tiến lên trước tách miệng Dương Định Siêu ra, thuần thục lấy hai viên thuốc độc cất giấu trong răng, sau đó lấy lưỡi kiếm ở cổ anh ta nữa, mới thản nhiên nói: “Bây giờ muốn tự sát cũng không làm được nữa”“Cho nên, có phải là anh nên nói cho tôi biết, kế tiếp Chân Vũ Long có kế hoạch g씓Chỉ cần anh cho thấy giá trị của mình, tôi không ngại tha cho anh một mạng”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1847:Bùi Nguyên Minh chậm rãi tiến lên, bây giờ động tác chậm hơn trước một chút.Dương Định Siêu mặt đầy máu loãng vùng vẫy đứng dậy, giận dữ hét: “Họ Bùi kia, cậu…“Bốp!”Còn chưa nói dứt lời, thân thể Dương Định Siêu lại bay ngược về sau lân nữa, bây giờ đầu đập mạnh vào tường, trực tiếp đánh vào tường tạo ra cái động, toàn thân không ngừng giật giật.Đôi mắt Tần Ý Hàm lóe sáng, liên tục gật đầu nói: “Đã hiểu, anh Bùi, tôi nhìn đã hiểu!”Cái…Cái gì?Tư Đồ Chí Khang nằm trên đất nhìn một màn huyền ảo này, vẻ mặt đờ đẫn.“Rốt cuộc chuyện này là sao đây?”“Sao Bùi Nguyên Minh có thể có tốc độ như vậy?”“Một cái tát có thể tát bay Dương Định Siêu?”“Dương Định Siêu ngay cả tránh đều không tránh được sao?”Lúc này Tư Đồ Chí Khang không nhịn được dụi mắt, vẻ mặt khó có thể tin.Nếu Dương Định Siêu bị tát bay một lần là trùng hợp, như vậy bị tát bay liên tục ba lần, là lẽ đương nhiên rồi.Mà đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục nằm trên đất kêu thảm thiết cũng đều lộ vẻ sững sờ.Đám người này căn bản không thể tin được, Dương Định Siêu thành danh nhiều năm, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh lại không đỡ nổi một kích như vậy.Uông Linh Đan vốn vô cùng lo lắng nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt xuất hiện kinh ngạc.Mức độ lợi hại của Bùi Nguyên Minh, đã vượt qua tưởng tượng của cô ta.“Bùi Nguyên Minh!”Rất không dễ dàng gì Dương Định Siêu mới kéo người ra được khỏi vách tường, anh ta dùng ánh mắt vô cùng thê lương nhìn Bùi Nguyên Minh, vừa sợ vừa giận.“Cậu dám tát tôi?”“Vậy mà cậu dám tát tôi?”“Tôi phải băm cậu ra ngàn đoạn!”Lúc này Dương Định Siêu đã mất đi lý trí, xông mạnh tới.Bây giờ Bùi Nguyên Minh không ra tay, mà nhìn Tần Ý Hàm nói: “Nếu nhìn hiểu rồi, vậy thì cô thử xem?”Tân Ý Hàm cất kiếm trong tay, học động tác của Bùi Nguyên Minh bước ra nửa bước, vung tay tát.“Bốp!”Dương Định Siêu đang xông tới bây giờ bị tát xoay tròn ba trăm sáu mươi độ ở giữa không trung, sau đó mới ngã bay ra ngoài.Tuy sức lực của Tần Ý Hàm kém Bùi Nguyên Minh, nhưng cũng không nhỏ.Một cái tát như vậy đều tát Dương Định Siêu rụng mấy cái răng.“Quả nhiên là có tác dụng!”Tần Ý Hàm vốn có chút võ nghệ, lúc này cô ta học được một chiêu, vẻ mặt hưng phấn tiến lên, làm nhiều việc cùng lúc.“Bốp!”“Cho anh trêu chọc anh Bùi này!”“Bốp!”“Cho anh làm ra vẻ trước mặt anh Bùi này!”“Bốp!”“Còn Dương Định Siêu? Tôi vả mặt anh này!”“Bốp bốp bốp..Tần Ý Hàm hoàn toàn học được tinh túy của Bùi Nguyên Minh, mỗi khi tát sẽ mắng một câu.Chỉ trong nháy mắt, Dương Định Siêu đã bị đánh gương mặt sưng đỏ, răng rụng mấy cái, ngay cả sức lực vùng vẫy cũng không có.Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh tượng này khóe mắt giật giật.Xong đời, Tần Ý Hàm học xấu.Mà cảnh tượng này, lại càng khiến khóe mắt Tư Đồ Chí Khang điên cuồng giật giật, căn bản không nói được một câu nên lời.Anh ta không thể ngờ tới Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý chỉ điểm một chút, thực lực của Tần Ý Hàm sẽ đột nhiên tăng mạnh.Mười mấy cái tát này, có hiệu quả hơn gấp bội cô ta chém mười mấy kiếm một lúc lâu.Nghĩ tới vừa rồi mình làm ra vẻ trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhớ tới mình tự cho là đúng, lúc này Tư Đồ Chí Khang ước gì có một cái lỗ ở trước mặt mình để chui vào.“Được rồi, đừng giết chết người”“Tôi còn có việc cần hỏi”Bùi Nguyên Minh ngăn Tần Ý Hàm lại, tiến lên trước tách miệng Dương Định Siêu ra, thuần thục lấy hai viên thuốc độc cất giấu trong răng, sau đó lấy lưỡi kiếm ở cổ anh ta nữa, mới thản nhiên nói: “Bây giờ muốn tự sát cũng không làm được nữa”“Cho nên, có phải là anh nên nói cho tôi biết, kế tiếp Chân Vũ Long có kế hoạch g씓Chỉ cần anh cho thấy giá trị của mình, tôi không ngại tha cho anh một mạng”