Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 1881

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chưong 1881:“Bốp..”Rất nhanh, âm thanh chai rượu đập vào đầu cuối cùng vang lên, lúc này mọi người mới thấy rõ tình cảnh xảy ra.Chỉ thấy không biết từ lúc nào Bùi Nguyên Minh đã lấy một tờ khăn giây ra bắt đầu chậm rãi lau ngón tay mình.Mà đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục mới lao tới, lúc này đều xụi lơ trên đất.Có người đầu rơi máu chảy.Có người toàn thân giật giật.Nhưng rất rõ ràng, hiện tại trong đám người này không có một người có thể đứng dậy.Trong cổ họng đám Hứa Thục Tâm truyền ra âm thanh “ách ách ách”, muốn thét chói tai, nhưng vì quá mức rung động cho nên căn bản không kêu được.Mà Kim Mặc Hàn và đám quản lý cấp cao ở phía sau, lúc này khóe mắt cả đám giật giật, vẻ mặt khó có thể tin.Trong hi vọng của bọn họ, lúc này người đầu rơi máu chảy xụi lơ trên đất nên là Bùi Nguyên Minh, mà không phải đám người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục kia.Uông Linh Đan thì hơi thở phào một hơi, tuy cô ta biết Bùi Nguyên Minh rất mạnh, nhưng mà vừa rồi lúc Bùi Nguyên Minh lao ra, cô ta vẫn không nhịn được lo lắng.Còn Lý Minh Tuấn, gương mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, không khác gì thay đổi sắc mặt trong kịch hát, khó coi khó mà nói nên lời.Bùi Nguyên Minh chà lau ngón tay sạch sẽ xong, anh mới tiến lên một bước đi tới trước mặt Lý Minh Tuấn.Lý Minh Tuấn gần như lùi về sau nửa bước theo bản năng, sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ mặt cố chấp nói: “Họ Bùi, mày muốn làm cái gì?”“Đánh người của tao ở địa bàn của tao sao?”“Mày đang tìm đường chết à?”Bùi Nguyên Minh cười, vươn tay phải ra vỗ mặt Lý Minh Tuấn, thản nhiên nói: “Nếu tôi dám ra tay đánh người ở địa bàn của anh, ngay cả chút chuyện này cũng không hiểu được sao?”“Nói thật cho anh biết, chút vệ sĩ mà anh dẫn theo kia, không áp chế được tôi đâu”“Muốn áp chế tôi, chỉ sợ anh cần gọi thêm người.”“Nếu là bình thường, tôi sẽ cho anh đủ thời gian gọi người.”“Nhưng mà hôm nay, có chút đặc biệt”“Đúng hai giờ chiều, tôi hi vọng nhìn thấy anh quỳ gối trước cửa tập đoàn nhà họ Uông, câm hợp đồng quyền đại lý tới”“Có nghe hiểu không?”Khóe mắt Lý Minh Tuấn giật giật, sắc mặt điên cuồng thay đổi.Anh ta muốn nổi giận, nhưng nhìn biểu cảm cười mà như không cười của Bùi Nguyên Minh, anh ta đành phải kìm nén.Trong tình huống như vậy, còn có người dám làm chuyện như thế, vậy thì chỉ có thể đủ tự tin, hoặc là một tên điên, kẻ ngốc.Nhưng vấn đề là Bùi Nguyên Minh nhìn kiểu gì cũng không giống tên điên kẻ ngốc, như vậy chỉ còn một khả năng duy nhất.Tuy trong lòng ước gì có thể băm Bùi Nguyên Minh ra thành chục ngàn đoạn.Nhưng trước khi biết rõ Bùi Nguyên Minh còn có quân bài gì chưa lật, tạm thời Lý Minh Tuấn không dám làm gì cả.“Nhớ kỹ, nếu quá thời gian, anh tìm cho mình một bộ quan tài trước đi.”Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh xoay người, kéo tay Uông Linh Đan muốn rời đi.Trong ánh mắt rung động của mọi người, đột nhiên có người nhảy ra.Trên gương mặt xinh đẹp của Hứa Thục Tâm đều là tức giận: “Không thể đi! Người nào cũng không thể đi!”“Uông Linh Đan, Bùi Nguyên Minh, hai người đừng nghĩ rằng mọi chuyện kết thúc như thế!”“Đại diện Lý đại nhân đại lượng không so đo với các người, nhưng không có nghĩa là tôi không so đo với hai người!”“Ở trước mặt tôi mà dám thương tổn đại diện Lý, các người là đang tìm đường chết!”“Tôi nói cho các người biết, nếu các người không quỳ xuống xin lỗi đại diện Lý, tôi lập tức báo cảnh sát!”Sau khi nói xong, Hứa Thục Tâm cầm lấy di động ấn ba con số, vẻ mặt hung hấn.Đồng thời cô ta cầm di động, trực tiếp chắn trước người Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chưong 1881:“Bốp..”Rất nhanh, âm thanh chai rượu đập vào đầu cuối cùng vang lên, lúc này mọi người mới thấy rõ tình cảnh xảy ra.Chỉ thấy không biết từ lúc nào Bùi Nguyên Minh đã lấy một tờ khăn giây ra bắt đầu chậm rãi lau ngón tay mình.Mà đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục mới lao tới, lúc này đều xụi lơ trên đất.Có người đầu rơi máu chảy.Có người toàn thân giật giật.Nhưng rất rõ ràng, hiện tại trong đám người này không có một người có thể đứng dậy.Trong cổ họng đám Hứa Thục Tâm truyền ra âm thanh “ách ách ách”, muốn thét chói tai, nhưng vì quá mức rung động cho nên căn bản không kêu được.Mà Kim Mặc Hàn và đám quản lý cấp cao ở phía sau, lúc này khóe mắt cả đám giật giật, vẻ mặt khó có thể tin.Trong hi vọng của bọn họ, lúc này người đầu rơi máu chảy xụi lơ trên đất nên là Bùi Nguyên Minh, mà không phải đám người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục kia.Uông Linh Đan thì hơi thở phào một hơi, tuy cô ta biết Bùi Nguyên Minh rất mạnh, nhưng mà vừa rồi lúc Bùi Nguyên Minh lao ra, cô ta vẫn không nhịn được lo lắng.Còn Lý Minh Tuấn, gương mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, không khác gì thay đổi sắc mặt trong kịch hát, khó coi khó mà nói nên lời.Bùi Nguyên Minh chà lau ngón tay sạch sẽ xong, anh mới tiến lên một bước đi tới trước mặt Lý Minh Tuấn.Lý Minh Tuấn gần như lùi về sau nửa bước theo bản năng, sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ mặt cố chấp nói: “Họ Bùi, mày muốn làm cái gì?”“Đánh người của tao ở địa bàn của tao sao?”“Mày đang tìm đường chết à?”Bùi Nguyên Minh cười, vươn tay phải ra vỗ mặt Lý Minh Tuấn, thản nhiên nói: “Nếu tôi dám ra tay đánh người ở địa bàn của anh, ngay cả chút chuyện này cũng không hiểu được sao?”“Nói thật cho anh biết, chút vệ sĩ mà anh dẫn theo kia, không áp chế được tôi đâu”“Muốn áp chế tôi, chỉ sợ anh cần gọi thêm người.”“Nếu là bình thường, tôi sẽ cho anh đủ thời gian gọi người.”“Nhưng mà hôm nay, có chút đặc biệt”“Đúng hai giờ chiều, tôi hi vọng nhìn thấy anh quỳ gối trước cửa tập đoàn nhà họ Uông, câm hợp đồng quyền đại lý tới”“Có nghe hiểu không?”Khóe mắt Lý Minh Tuấn giật giật, sắc mặt điên cuồng thay đổi.Anh ta muốn nổi giận, nhưng nhìn biểu cảm cười mà như không cười của Bùi Nguyên Minh, anh ta đành phải kìm nén.Trong tình huống như vậy, còn có người dám làm chuyện như thế, vậy thì chỉ có thể đủ tự tin, hoặc là một tên điên, kẻ ngốc.Nhưng vấn đề là Bùi Nguyên Minh nhìn kiểu gì cũng không giống tên điên kẻ ngốc, như vậy chỉ còn một khả năng duy nhất.Tuy trong lòng ước gì có thể băm Bùi Nguyên Minh ra thành chục ngàn đoạn.Nhưng trước khi biết rõ Bùi Nguyên Minh còn có quân bài gì chưa lật, tạm thời Lý Minh Tuấn không dám làm gì cả.“Nhớ kỹ, nếu quá thời gian, anh tìm cho mình một bộ quan tài trước đi.”Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh xoay người, kéo tay Uông Linh Đan muốn rời đi.Trong ánh mắt rung động của mọi người, đột nhiên có người nhảy ra.Trên gương mặt xinh đẹp của Hứa Thục Tâm đều là tức giận: “Không thể đi! Người nào cũng không thể đi!”“Uông Linh Đan, Bùi Nguyên Minh, hai người đừng nghĩ rằng mọi chuyện kết thúc như thế!”“Đại diện Lý đại nhân đại lượng không so đo với các người, nhưng không có nghĩa là tôi không so đo với hai người!”“Ở trước mặt tôi mà dám thương tổn đại diện Lý, các người là đang tìm đường chết!”“Tôi nói cho các người biết, nếu các người không quỳ xuống xin lỗi đại diện Lý, tôi lập tức báo cảnh sát!”Sau khi nói xong, Hứa Thục Tâm cầm lấy di động ấn ba con số, vẻ mặt hung hấn.Đồng thời cô ta cầm di động, trực tiếp chắn trước người Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chưong 1881:“Bốp..”Rất nhanh, âm thanh chai rượu đập vào đầu cuối cùng vang lên, lúc này mọi người mới thấy rõ tình cảnh xảy ra.Chỉ thấy không biết từ lúc nào Bùi Nguyên Minh đã lấy một tờ khăn giây ra bắt đầu chậm rãi lau ngón tay mình.Mà đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục mới lao tới, lúc này đều xụi lơ trên đất.Có người đầu rơi máu chảy.Có người toàn thân giật giật.Nhưng rất rõ ràng, hiện tại trong đám người này không có một người có thể đứng dậy.Trong cổ họng đám Hứa Thục Tâm truyền ra âm thanh “ách ách ách”, muốn thét chói tai, nhưng vì quá mức rung động cho nên căn bản không kêu được.Mà Kim Mặc Hàn và đám quản lý cấp cao ở phía sau, lúc này khóe mắt cả đám giật giật, vẻ mặt khó có thể tin.Trong hi vọng của bọn họ, lúc này người đầu rơi máu chảy xụi lơ trên đất nên là Bùi Nguyên Minh, mà không phải đám người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục kia.Uông Linh Đan thì hơi thở phào một hơi, tuy cô ta biết Bùi Nguyên Minh rất mạnh, nhưng mà vừa rồi lúc Bùi Nguyên Minh lao ra, cô ta vẫn không nhịn được lo lắng.Còn Lý Minh Tuấn, gương mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, không khác gì thay đổi sắc mặt trong kịch hát, khó coi khó mà nói nên lời.Bùi Nguyên Minh chà lau ngón tay sạch sẽ xong, anh mới tiến lên một bước đi tới trước mặt Lý Minh Tuấn.Lý Minh Tuấn gần như lùi về sau nửa bước theo bản năng, sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ mặt cố chấp nói: “Họ Bùi, mày muốn làm cái gì?”“Đánh người của tao ở địa bàn của tao sao?”“Mày đang tìm đường chết à?”Bùi Nguyên Minh cười, vươn tay phải ra vỗ mặt Lý Minh Tuấn, thản nhiên nói: “Nếu tôi dám ra tay đánh người ở địa bàn của anh, ngay cả chút chuyện này cũng không hiểu được sao?”“Nói thật cho anh biết, chút vệ sĩ mà anh dẫn theo kia, không áp chế được tôi đâu”“Muốn áp chế tôi, chỉ sợ anh cần gọi thêm người.”“Nếu là bình thường, tôi sẽ cho anh đủ thời gian gọi người.”“Nhưng mà hôm nay, có chút đặc biệt”“Đúng hai giờ chiều, tôi hi vọng nhìn thấy anh quỳ gối trước cửa tập đoàn nhà họ Uông, câm hợp đồng quyền đại lý tới”“Có nghe hiểu không?”Khóe mắt Lý Minh Tuấn giật giật, sắc mặt điên cuồng thay đổi.Anh ta muốn nổi giận, nhưng nhìn biểu cảm cười mà như không cười của Bùi Nguyên Minh, anh ta đành phải kìm nén.Trong tình huống như vậy, còn có người dám làm chuyện như thế, vậy thì chỉ có thể đủ tự tin, hoặc là một tên điên, kẻ ngốc.Nhưng vấn đề là Bùi Nguyên Minh nhìn kiểu gì cũng không giống tên điên kẻ ngốc, như vậy chỉ còn một khả năng duy nhất.Tuy trong lòng ước gì có thể băm Bùi Nguyên Minh ra thành chục ngàn đoạn.Nhưng trước khi biết rõ Bùi Nguyên Minh còn có quân bài gì chưa lật, tạm thời Lý Minh Tuấn không dám làm gì cả.“Nhớ kỹ, nếu quá thời gian, anh tìm cho mình một bộ quan tài trước đi.”Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh xoay người, kéo tay Uông Linh Đan muốn rời đi.Trong ánh mắt rung động của mọi người, đột nhiên có người nhảy ra.Trên gương mặt xinh đẹp của Hứa Thục Tâm đều là tức giận: “Không thể đi! Người nào cũng không thể đi!”“Uông Linh Đan, Bùi Nguyên Minh, hai người đừng nghĩ rằng mọi chuyện kết thúc như thế!”“Đại diện Lý đại nhân đại lượng không so đo với các người, nhưng không có nghĩa là tôi không so đo với hai người!”“Ở trước mặt tôi mà dám thương tổn đại diện Lý, các người là đang tìm đường chết!”“Tôi nói cho các người biết, nếu các người không quỳ xuống xin lỗi đại diện Lý, tôi lập tức báo cảnh sát!”Sau khi nói xong, Hứa Thục Tâm cầm lấy di động ấn ba con số, vẻ mặt hung hấn.Đồng thời cô ta cầm di động, trực tiếp chắn trước người Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan.

Chương 1881